“Alo?”
[Thành Quân, tại sao trưa nay anh không đến nhà hàng?]
“Tôi bận.”
[Nhưng anh đã hứa với em mà, chẳng lẽ Hàn Lập Y không cho anh đi sao?]
“Ừ.”
“Bụp bụp” Hàn Lập Y đang bị Trác Thành Quân túm chặt nằm ở trên giường, đầu của của gác ở bên cổ của hắn nên trong điện thoại nói gì cô đều nghe thấy hết.
“Ây da…” Trác Thành Quân bị Hàn Lập Y đấm hai cái lên người thì kêu lên đau đớn.
“Tôi không cho anh đi khi nào?!”
[Thành Quân, anh sao thế? Tiếng của ai vậy?]
Hàn Lập Y hoảng hồn nín thở, vốn dĩ không muốn lên tiếng nhưng bị Trác Thành Quân chọc tới khiến không kìm chế được mới kêu lên.
“Không có gì, nhà tôi mới mua một con nhím nhỏ, tôi định đùa với nó một chút nhưng nó đã xù lông bắn gai. Rất là hung dữ.”
[Hả, là vậy sao?]
“Ừ, nó hung dữ lắm. A…ya, đau…”
Tút tút tút.
Tiêu An Kỳ nhìn điện thoại đã bị ngắt mất.
“Bộp” chiếc điện thoại bị quăng nằm ngổn ngang trên mặt đất, Tiêu An Kỳ gằn lên từng chữ: “Hàn Lập Y!”
Ở bên này.
“Trác Thành Quân! Anh nói ai là nhím?”
“Em không phải là nhím? Vậy chắc là chó con rồi, cào cũng người cũng đau như vậy.” Trác Thành Quân xoa mặt.
“Anh…” Hàn Lập Y trừng mắt.
“Soạt”
“Rầm”
“Hàn Lập Y, em lại là chuột túi à, sao em dám đạp tôi xuống đất?” Trác Thành Quân bò dậy, nổi cáu xoa thắt lưng.
Hàn Lập Y đưa tay xoa bụng. “Không được sao? Muốn đánh lại tôi à?”
Trong bụng có bảo bảo nhỏ!
“Không có, không có.” Trác Thành Quân lắc đầu nguầy nguậy, ngậm ngùi leo lên giường, ngoan ngoãn đắp chăn ngủ.
Nhưng chỉ nằm được một lúc hắn lại táy máy chân tay, chòm người sang lấn Hàn Lập Y.
“Trác Thành Quân, ngủ đi.” Hàn Lập Y đập đập bàn tay đang sờ soạng lung tung kia.
“Hàn Lập Y…”
“Ừ.”
Trác Thành Quân xoay người nằm nghiên, ôm lấy cô, đưa tay áp lên bụng Hàn Lập Y.
“Này, làm gì vậy?”
“Không có thèm sờ em đâu, đang sờ em bé thôi.”
Tay của hắn rất ấm, từ bụng nhưng lại len lỏi đến tận tâm can của Hàn Lập Y. Cô bất giác thở dài, “Trác Thành Quân, bây giờ anh cần bảo bảo sao?”
Trác Thành Quân không trả lời, Hàn Lập Y vẫn nói tiếp: “Lúc đó, khi anh nghĩ bảo bảo đã mất vì sao lại tỏ thái độ đó, thái độ căm giận, không cam tâm? Tôi thật không hiểu là vì sao chính anh bảo không cần bảo bảo nhưng cuối cùng lại tỏ thái độ như vậy?”
“Hàn Lập Y, có một số chuyện tôi không thể giải thích rõ.”
“Vậy còn bây giờ, anh cần bảo bảo là vì ba mẹ muốn có cháu nội hay vì anh thật sự muốn có con của mình, nên dù đó là con của tôi, của người anh chán ghét cũng không quan trọng?”
“Hàn Lập Y, được rồi…ngủ đi, thức khuya không tốt.” Trác Thành Quân lảng sang chuyện khác.
“Không phải đâu Trác Thành Quân, anh đang lảng tráng lời tôi nói. Nếu như định sẵn tôi sẽ rời khỏi đây, thì xin anh…để tôi rời đi sớm một chút, đến lúc đó cũng không cảm thấy đau lòng hay luyến tiếc.”
“Em lại muốn đi đâu?”
“Đi đâu không quan trọng, chỉ là chuyện gì cũng có hồi kết. Chuyện của chúng ta cũng vậy, tôi chỉ muốn có một kết thúc rõ ràng và dứt khoát.”
Đêm nay, Trác Thành Quân lặng nhìn khi mọi thứ chìm vào giấc ngủ, hóa ra đều tĩnh lặng và vô hại như vậy, chỉ là từng cơn sóng ngầm trong lòng hắn bắt đầu sống dậy mạnh mẽ hơn.
Hắn nhìn Hàn Lập Y, bóng lưng của cô đưa về phía hắn.
Những lời cô nói dường như đã tạo ra một cuộc đấu tranh trong nội tâm của hắn.
Hắn cần bảo bảo là vì ba mẹ mình hay vì bản thân của mình đây?
Cô nói hắn chỉ cần đứa trẻ mà không quan trọng mẹ của nó là ai.
Nhưng hắn thật sự chán ghét Hàn Lập Y giống như hắn vẫn nói sao?
Không! Hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ cùng một người phụ nữ nào khác ngoài Hàn Lập Y có chung một bảo bảo. Từ lúc lấy cô, dù bản thân bài xích nhưng ý niệm này cũng chưa từng thay đổi.
Hắn muốn bảo bảo đơn thuần là vì đó là con của bọn họ mà thôi.
Nhưng mà, tại sao lại như vậy?
Hắn…vì sao trong tiềm thức khi xây dựng những mối quan hệ ràng buộc chỉ có sự tồn tại của người phụ nữ Hàn Lập Y này?
Ánh mắt Trác Thành Quân hoang mang rồi lại cả kinh. Dừng như không hiểu hoặc không thể tin nổi.
Chẳng lẽ…
Hắn nhìn Hàn Lập Y, hơi thở hơi rối loạn, tai cũng nóng lên. Cuối cùng lấy chăn trùm kín đầu, đưa tay mò mò rồi đẩy lưng Hàn Lập Y một cái, nói giọng mất tự nhiên.
“Hàn Lập Y! Em…em đúng là đồ phiền phức!”
Hàn Lập Y mơ màng bật dậy, dùng gối đập liên hồi vào đầu hắn: “Đồ thần kinh!”
“…” Trác Thành Quân lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân đắm chìm trong suy nghĩ mà đẩy Hàn Lập Y suýt té xuống đất.
“À…xin lỗi…cái đó tôi…tôi…”
Hàn Lập Y làm như không quan tâm vẻ mặt tự nhiên đỏ e thẹn như thiếu nữ của hắn, nằm xuống thì thầm rồi ngủ tiếp.
“Trác Thành Quân, anh đáng ghét…”
Tự nhiên bày ra vẻ mặt đó.