Sáng hôm sau.
Trác Thành Quân tra cứu thông tin trên mạng, mới biết phụ nữ sau khi lấy thai sẽ có hiện tượng xuất huyết, thảo nào mấy hôm trước khi thay quần áo cho cô hắn có thấy gì đâu.
Bị ba mẹ chơi một vố, cảm thấy chua chua.
“Lập Y, con sao vậy? Sao không ăn gì hết vậy?”
“Con lại thèm bánh quẩy…”
“…” Trác Thành Quân đang ngồi ăn một bên đột nhiên cảm thấy có ba luồng ánh mắt bắn về phía mình.
“Khụ khụ..” Hắn ho khẽ một tiếng lại khuấy khuấy cháo giả chết, ăn tiếp.
“Có 20 km thôi, cũng gần đây, Thành Quân, con đi mua đi!”
“Sặc!”
Trác Thành Quân muốn phun ra luôn ngụm cháo, trân trối nhìn ba mình.
“Thế nào? Không muốn đi à?”
Trác Thành Quân quay phắt sang nhìn Hàn Lập Y, cô dưa tay lên xoa xoa bụng.
Trong bụng mang bảo bảo nhỏ.
“Được.” Trác Thành Quân đứng dậy, thần thái thật bình tĩnh đi ra ngoài.
Lái xe được một đoạn, hắn chợt nhớ rằng nhà mình có tài xế riêng. Tại sao mình phải đi chứ?
Nhưng vẫn chạy tiếp, tự nhũ: Là do tài xế không biết chỗ kia ở đâu nên hắn mới đi mua thôi. Chứ còn lâu mới vì Hàn Lập Y chạy đi mua thức ăn như vậy!
Đúng rồi! Chính là như vậy!
Lần này Trác Thành Quân thông minh hơn hẳn, mua hai phần bánh quẩy về.
Bày ra trên bàn, ba mẹ Trác từ trên lầu liền sà xuống ngồi xem.
Trác Thành Quân cũng không để ý, bày ra.
Hàn Lập Y cầm đũa, hắn cũng cầm đũa.
Trác Thành Quân đưa đũa muốn gắp thịt viên.
“Cạch cạch” ba Trác gõ gõ vào đũa của hắn: “Thành Quân, giờ này mà con chưa đi công ty sao, còn ở đây ăn nữa?”
Lại bị dội một gáo nước lạnh, Trác Thành Quân hắng giọng: “Lỡ muộn rồi, ăn chút cũng thế thôi.”
Hắn lại muốn gấp thịt viên.
“Cạch cạch”
“Thành Quân, con lúc nãy ăn cháo rồi mà.”
“Nhưng nhiều thế này Hàn Lập Y cũng không ăn hết.”
“Lập Y có thai, là ăn cho hai người. Ăn nhiều một chút là đương nhiên.”
“Vậy con ăn ít một chút là được rồi.”
“Con muốn ăn bao nhiêu cũng được, chỉ có thịt viên này là cho một mình Lập Y.” Mẹ Trác đẩy phần thịt viên về phía Hàn Lập Y.
Trác Thành Quân tức xì khói. Bánh quẩy mà không ăn với thịt viên vậy hắn ăn với cái gì?
Hàn Lập Y liền đưa đũa, ăn hai viên thịt liền, nhìn cô nhai…Trác Thành Quân lén nuốt nước bọt.
Không phải chứ? Cư nhiên hắn cũng thích cái món dở tệ này giống Hàn Lập Y.
Không được! Hắn mới không thèm.
“Hứ! Tôi đi làm!” Trác Thành Quân rất không cam tâm đứng dậy, liếc nhìn thịt viên một cái liền hất cằm bỏ đi.
Đi được hai bước, theo kịch bản sựng lại: “Buổi trưa, tôi muốn ăn cơm nhà.”
“Được, ba sẽ kêu tài xế mang đến!”
“Đúng đó, Thành Quân con muốn ăn gì?”
“…” Trác Thành Quân muốn hộc máu với cha mẹ của mình.
Hàn Lập Y ngồi ăn bên cạnh cũng không ngẩn đầu nhìn hắn.
“Hừ.” Trác Thành Quân giậm đế giày còm cọp đi ra ngoài.
Buổi trưa.
Trong văn phòng của Trác Thành Quân.
Hàn Lập Y mang cơm trưa đến cho hắn. Trác Thành Quân đang cầm bút thấy người bước vào cây bút trên tay liền bay xuống đất. Trố mắt nhìn.
“Cơm của anh đây.”
Trác Thành Quân sửa sửa cà vạt, cao ngạo đứng dậy: “Tôi chỉ nói cho có vậy thôi, không ngờ cô quan tâm mà quan đến thật. Thật ra cũng không đói lắm, nhưng mà…”
“Cộc cộc cộc” thư ký gõ cửa đi vào.
“Tổng tài, theo lịch trưa nay anh sẽ dùng cơm với cô Tiêu, nhà hàng đã đặt xong, anh đến bây giờ chứ?”
“Chát chát…đùng đùng đùng”
Bầu trời đang tốt đẹp của Trác Thành Quân bị tên thư ký phá nát. Thư ký nam hoảng hồn nhìn nhìn ánh mắt giết người của tổng tài.
“Anh nếu chuẩn bị đi ăn rồi thì tôi đem cơm về đây.” Hàn Lập Y quả nhiên làm thật, cầm lồng cạp đứng dậy.
Ánh mắt của Trác Thành Quân nhìn tên thứ ký càng kinh khủng hơn, anh ta biết điều quéo râu, chạy mất dép.
“Này, tôi có nói sẽ không ăn sao?” Trác Thành quân giật lồng cạp lại.
“Vậy anh ăn đi, tôi đi về.”
Trác Thành Quân không biết nói gì, quay qua, quay lại nhìn nhìn xung quanh. “Này, Hàn Lập Y, cô không được đi, tôi…tôi…à, cô phải chờ để đem lồng cạp về chứ, chỗ làm việc của tôi sao có thể để lại mấy thứ này.”
Ừ, đúng! Chính là lý do này. Cơ mà, chắc không có gượng gạo lắm nhỉ?
“Tiêu An Kỳ của anh đang chờ chờ, anh không đói thì ăn làm gì?”
“Nói chuyện với cô nhiều nên tôi đói rồi, muốn ăn gấp. Còn cái đó, thật ra chỉ là bữa cơm mừng cô ta ra viện thôi, không đến…cũng được.”
Trác Thành quân vuốt vuốt mũi, ngồi xuống. Hắn là nói thật, Tiêu An Kỳ nằm viện hắn không đến một lần, cô ta giận dỗi rồi chuyển sang đeo bám, nhất quyết bắt hắn ăn với mình một bữa để đền bù. Dù sao cũng là đối tác có lợi, không muốn bị làm phiền mãi nên hắn miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng thật không ngờ, cái miệng hại cái thân. Bây giờ thì hay rồi, chọc tới Hàn Lập Y. Hắn thề, sao này sẽ không mềm lòng với lời cầu xin của người phụ nữ nào nữa.
Trác Thành Quân cầm đũa, rồi ăn liền mấy miếng thức ăn. Sau đó mới ngẩn đầu hỏi:
“Ai nấu vậy?”
“Tôi.”
“Thảo nào, dở tệ.”
Hàn Lập Y có chút bực bội, giương mắt nhìn hắn.
“Nhìn cái gì? Không tin, cô ăn thử đi, món này mặn quá.” Trác Thành Quân gắp một miếng thịt đưa đến bên môi cô, Hàn Lập Y không tin ăn thử.
“Món này lại quá ngọt.” Hắn đút cho cô một đũa khác, lại gắp một món khác: “Cái này thì hơi chua.”
“Canh hơi nhạt, húp đi. Ăn thêm chút cơm, cho rau đỡ mặn.”
Xong xuôi.
“Trác Thành Quân, tôi cảm thấy đều rất bình thường mà.”
“Ừ.”
“Vậy sao lúc nãy anh nói…”
“À, chắc là do lúc nãy uống cà phê nên khẩu vị không chính xác.”
Trác Thành Quân nhìn Hàn Lập Y căm tức nhìn hắn nhưng không thể nói gì.
Tính ra đi làm mà cùng ăn trưa với Hàn Lập Y thế này cảm giác cũng không tệ đi.
Trác Thành Quân vui vẻ đá bay chuyện ăn cơm cùng Tiêu An Kỳ ra sau ót.