Trác Thành Quân đi công tác, mấy hôm này Hàn Lập Y cũng chỉ ở nhà, xem sách cho bà bầu, đi dạo chọn thêm vài thứ cho bảo bảo chưa được ba tháng.
Không biết là bé trai hay bé gái nhưng cứ nhìn món đồ nào cho trẻ em cô đều thấy thích.
Nhưng dạo thì được bao lâu, cuối cùng vẫn trở về nhà, ba mẹ Trác rất hạn chế cho cô đi lại, chỉ bắt cô nghỉ ngơi và tịnh dưỡng.
Nằm ở trên giường, nhìn điện thoại không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ người kia, Hàn Lập Y lại buồn buồn. Nhưng cũng không đủ can đảm gọi cho hắn.
Có lẽ hắn lại đi công tác cùng Tiêu An Kỳ.
Đăng đẵng cũng đã hết 4 ngày, buổi chiều Hàn Lập Y được tài xế chở đi tản bộ ở bờ hồ, về đến nhà đã tối.
Vào nhà, một mảnh im lặng, đèn cũng không được bật, không có người hầu và bảo vệ tất bật như mọi khi.
Cô cẩn trọng đi vào.
“A…” đến khi vướng phải một sợi dây.
“Phực!”
“Bụp bụp bụp”
Đèn bỗng bật sáng, vài tiếng nổ liên tiếp và từ không trung rơi xuống những mảnh giấy màu lấp lánh nho nhỏ, lúc này cô mới nhìn rõ cả nhà đã được trang trí bằng đèn hoa và bong bóng đủ kiểu, mà hàng chữ “Chúc mừng xinh nhật Lập Y” tinh tế đẹp đẽ khiến cô không tin vào mắt mình.
Thế nhưng cô lại quên mất sinh nhật của mình, hoặc từ lâu lắm rồi cô không còn nhớ nữa.
Hàn Lập Y đưa tay che miệng, xúc động rồi lại nghẹn ngào không nói được lời nào.
Ba mẹ Trác lúc này mới xuất hiện, mỉm cười từ tốn từ trong đi ra, “Lập Y, chúc mừng sinh nhật.”
“Con…cảm ơn ba mẹ…”
“Ngốc quá, chúng ta là người một nhà mà.” Mẹ Trác nắm tay cô, đi đến ghế sofa ngồi xuống.
Buổi tiệc diễn ra sôi nổi nhưng dường như một lúc bất chợt nào đó Hàn Lập Y lại nhìn ra xung quanh như kiếm tìm.
Tìm một điều gì đó bất ngờ nào đó cô cũng không biết.
Nhưng có lẽ cô lại hoang tưởng mà mơ mộng, Hàn Lập Y nằm trên giường, hai tay ôm chân co lại, nhìn căn phòng trống trãi…
Lúc nãy vui vẻ, hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ lại chơi vơi, lạc lỏng như vậy.
Có lẽ, hắn không hề biết cũng không hề để tâm…
Hàn Lập Y vẫn ngồi đấy thẩn thờ, đến gần 12 giờ khuya thì điện thoại ở bên cạnh bất giác vang lên.
Hàn Lập Y nhìn số người gọi đến, trái tim run lên…nhưng cắn môi, quả quyết không bắt máy.
Chuông điện thoại tắt rồi lại reo, day dẳng. Đến cuộc thứ 20 thì Hàn Lập Y đưa tay, muốn tắt máy, nhưng vô tình trượt vào nút bắt mắt.
Nhìn cuộc hội thoại tăng lên con số 10 giây, Hàn Lập Y nhẹ nhàng áp lên tai.
“Alo?”
“Em ngủ rồi à, xin lỗi?”
Giọng nói từ đầu dây bên kia không hề giận dữ hay gấp gáp, cũng không thắc mắc vì sao bắt máy một lúc rồi mà cô không lên tiếng. Không đợi Hàn Lập Y nói tiếp, Trác Thành Quân đã nói tiếp:
[Xin lỗi em, không kịp trở về cùng em mừng sinh nhật…không kịp rồi…]
“Không sao đâu, ba mẹ cùng tôi đón cũng rất vui.” Hàn Lập Y lãnh đạm nói.
Trác Thành Quân ở bên kia truyền đến nụ cười khẽ, sau đó là một tiếng thở dài, thật xa xăm.
[Lập Y, xin lỗi. Lúc trước đã không tin tưởng, còn đối xử không tốt với em, mẹ em bị bệnh cũng chỉ mình em gồng gánh. Bây giờ tôi rất hối hận, lúc đó đã làm em đau, không hỏi rõ chuyện của em và Mạnh Du Viễn đã thô lỗ đánh em, tôi là người đàn ông tồi, người chồng đáng khinh.]
Hàn Lập Y càng nghe Trác Thành Quân nói, trái tim bỗng thịch một tiếng, bất an dâng lên.
“Trác Thành Quân, anh đang ở đâu vậy?” Hàn Lập Y nghe gió rít gào qua điện thoại, cô nghe thấy tiếng nói thì thật của màn đêm lạnh lẽo, sợ hãi càng dâng lên.
[Lập Y, đừng sợ…] Sau đó, dừng một chút Trác Thành Quân mới nói tiếp: [Sau này em phải sống thật tốt, sinh bảo bảo khỏe mạnh…tôi rất muốn cho em một tương lai, một giải thoát khỏi thế giới của tôi. Nhưng Lập Y, em xem tôi là một kẻ độc tài, ích kỷ, ti tiện rẻ rúng cũng được chỉ xin em đừng rời đi…ở lại nhà họ Trác, cùng ba mẹ nhìn bảo bảo lớn lên.]
“Trác Thành Quân, anh đừng làm tôi sợ, anh đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì phải không? Trác Thành Quân…” Hàn Lập Y kinh hoảng, luống cuống hỏi.
[Thịt viên mà em cho tôi ngon quá, thật muốn ăn thêm lần nữa…haiz…không sao, cái đó cũng chỉ là cái món dở tệ thôi, tôi cũng chẳng thèm!] Trác Thành Quân bất giác đổi giọng, nhưng nói đến đây hắn bỗng ngưng bặt.
“Trác Thành Quân…”
[Nhưng đó là món dở tệ mà cuối cùng cuộc đời tôi muốn ăn nhất, muốn ăn nhất…]
“Trác Thành Quân, anh đừng như vậy, anh đừng nói như vậy, em rất sợ anh như vậy. Anh đang ở đâu, kịp mà, anh về với em đi.”
[Lập Y, con chúng ta đặt tên Tư Huân, được không em?]
“Trác Thành Quân, anh nói anh đã xảy ra chuyện gì đi…”
[Không, em hứa với anh đi.]
“Được, được…em hứa mà. Em hứa mà. Anh ở đâu? Trác Thành Quân…”
[Lập Y, đừng sợ. Anh chỉ đùa một chút thôi với em thôi.]
“Thật…thật không?”
[Nghe điệu bộ em đang lo sợ cho chồng mình lắm hả? Ha ha ha…] Giọng nói Trác Thành Quân mang đầy vẻ cười cợt.
“Trác Thành Quân, anh rảnh lắm hả?! Nửa đêm nữa hôm gọi điện đùa giỡn với tôi, mới không cần người chồng như anh.”
[Thật sao?]
“Đúng vậy! Anh đi đi đừng có về!” Sinh nhật của cô không về mà còn rảnh rỗi như vậy gọi về hù dọa.
[Lập Y, em nói dối. Em quan tâm anh, nếu không sao lúc nãy lại khóc?] Giọng nói Trác Thành Quân chậm rãi truyền trong đêm tối, bình tĩnh và thật nhẹ nhàng, tiếng thở đều đều không vướng bận. [Anh vui lắm…]
“Tôi cúp máy đây!”
[Không được, chờ thêm một chút nữa thôi.]
“Anh rảnh lắm sao? Anh không buồn ngủ nhưng tôi buồn ngủ lắm rồi.”
[Được rồi…May quá, cuối cùng cũng đợi được, cùng em trôi qua thời khắc này…anh vui lắm…Lập Y, xem kìa 5, 4, 3, 2, 1…]
Đồng hồ điểm 0:00 giờ. Tiếng chuông vang lên như một hồi kết.
Hàn Lập Y nghe như nước mắt của ai đó rơi xuống, không phải của một mình cô…
[Chúc mừng sinh nhật, Lập Y. Trả cho em thế giới của mình, em phải sống tốt phần thế giới này vì đó cũng là phần thế giới còn lại của anh. Đời này, anh chỉ yêu em.]
Tút tút tút….
“Không….”