Ngay khi MC chuẩn bị công bố khai tiệc, một âm thanh vang lên.
“Khoan đã.”
Mọi người đều nhìn thấy cánh cửa đã được đóng từ lúc bữa tiệc bắt đầu dần dần mở ra, một người phụ nữ trạc tuổi, nhưng vì được chăm sóc kỹ lưỡng mà trông rất trẻ trung, trang điểm tinh xảo, trang phục nhẹ nhàng, nhã nhặn nhưng lại rất sang trọng.
Ánh sáng chiếu vào, không ai nhận ra đó là ai, cho đến khi người phụ nữ đi đến giữa đại sảnh.
Trần Thanh Phong đang nắm tay Hạ An bỗng dưng cứng ngắt, run lên. Hạ An nhanh nhạy phát hiện ra sự khác thường của chồng mình, nhìn sang thì thấy anh đứng đơ người ra:
“Mẹ”
Là tiếng của Diệp Chi.
Diệp Chi nhanh như chớp chạy ra giữa đại sảnh, ôm chầm lấy bà.
Khi Từ Minh Hy ra đi, Diệp Chi còn rất nhỏ, ký ức về mẹ trong lòng cô không nhiều, nói đúng hơn là không có. Nhưng qua những bức hình anh em cô còn giữ, cô có thể chắc chắn đây là mẹ mình.
Cả hội trường xôn xao lên.
“Đây là vợ đầu của ông Tùng sao?”
“Đúng vậy, trước đây tôi có gặp qua rồi, không ngờ sau bao nhiêu năm, bà ấy trở nên thành thục và đẹp như vậy.”
“Tôi thấy so với bà vợ thứ hai thì bà vợ cả này trông đẹp và hiền hậu hơn nhiều đó.”
“Đúng vậy, khi bà vợ hai mang bụng bầu đến gặp bà ấy, bà ấy không hề nói một câu mà ra đi luôn đó.”
Hạ An nắm chặt bàn tay của Trần Thanh Phong, dùng ánh mắt để an ủi anh, rồi nhẹ giọng nói:
“Anh xuống gặp mẹ đi.”
Trần Thanh Phong nhìn cô với ánh mắt trân trọng và cảm động. Anh nói:
“Đi với anh.”
“Dạ.”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hai người cùng dắt tay nhau đến giữa sảnh, khi đến nơi, Trần Thanh Phong cúi chào:
“Mẹ, mẹ đã về.”
Từ Minh Hy nở nụ cười trìu mến cho con trai của mình, bao nhiêu năm xa cách, bà lúc nào cũng cầu mong cho hai đứa con của mình bình an lớn lên. Lúc đó bà không thể dẫn hai con theo là vì bà sợ không chăm sóc chu toàn được cho hai đứa, vì bà ra đi hai bàn tay trắng. Bà biết con cái sẽ thiếu thốn tình mẹ, nhưng không còn cách nào khác, đành phải đứt ruột để hai đứa con ở lại, ra đi một mình.
Từ Minh Hy giang tay ôm lấy con trai và con gái:
“Ừm, mẹ về rồi. Hôm nay là ngày vui của con, mẹ không thể không có mặt được.”
Trần Thanh Phong thả bà ra, cầm tay Hạ An trịnh trọng giới thiệu:
“Giới thiệu với mẹ, đây là vợ con, Hạ An. Còn đây, là mẹ anh, bây giờ là mẹ của chúng ta.”
Hạ An lịch sự cúi chào:
“Gì Hy, sao gì lại ở đây?”
Khi đi đến gần cô mới nhận ra đây là người quen, lúc còn nhỏ cô đã gặp người này mấy lần, và có vẻ như bà cũng còn nhớ cô.
Sau khi ly hôn, Từ Minh Hy không về quê nhà ở Đà Nẵng, mà ra Hà Nội, tại đây, bà gặp gỡ và yêu một vị đại tá, là bạn thân của bố cô. Cho nên hai bên thỉnh thoảng gặp gỡ nhau.
Bà gõ vào đầu Hạ An một cái, mỉm cười nói:
“Con bé ngốc, không phải bây giờ ta là mẹ chồng con sao?”
“Hì hì, tại con ngạc nhiên quá mà.”
Một màn mẹ con hội ngộ thu hút sự chú ý của mọi người. Từ Minh Hy nói:
“Các con cứ tiếp tục đi, có gì về nhà chúng ta từ từ nói.”
Nói xong bà kéo Diệp Chi xuống chỗ ngồi, để cho buổi lễ được tiếp tục.
Từ Minh Hy ngồi cạnh Diệp Chi, bà vô tình ngước lên sân khấu thì va phải ánh mắt của Trần Thanh Tùng đang nhìn chằm chằm lấy bà, bà cũng bình tĩnh mỉm cười, cúi chào ông như một phép lịch sự tối thiểu.
Trần Thanh Tùng ngơ ngác.
MC thấy cô dâu chú rể lên đến lễ đài thì tuyên bố khai tiệc.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Hai cô dâu đi vào phòng chờ để thay váy, còn hai chú rể bắt đầu tiết mục đi chúc rượu.
Khi Hạ An và Thanh Trúc đi đến phòng chờ, một thân ảnh đang đứng tựa vào tường chờ hai người.
Thanh Trúc lên tiếng:
“Sun, sao lại đứng đây?”
Sun nhàn nhã đút hai tay vào túi quần đáp:
“Tao là cố tình đứng đây chờ hai đứa mày không được sao?”
“Ồ. Vậy có phải mày muốn vào trong xem bọn tao thay đồ không?”
“OK.”
“Mày...”
Biết Thanh Trúc bí lời, nên anh không chọc nữa:
“Hai đứa mày phải thật hạnh phúc nha, nếu hai thằng chồng mày dám hung dữ với tụi mày thì alo tao, tao tẩn cho một trận.”
“Haha haha. Được, thế mới là bạn bè chứ.”
Tại sao anh ta lại không suy nghĩ hai đứa bạn của anh ta hung dữ với hai người đàn ông đó chứ? Họ đã bao giờ chịu thất thế trước hai người đó đâu?
Rồi ba người ôm nhau thân thiết.
Đúng vậy, họ là bạn thân mà, không cần nói những lời khoa trương hay khách khí, hành động mới là quan trọng nhất.
Từ ngày nhận được tin tức Hạ An có thai, Sun chính thức từ bỏ hy vọng theo đuổi cô, chuyển thành tri kỷ. Nhiều lúc anh tự hỏi có phải mình đã về quá muộn hay không? Nếu mình về sớm hơn thì có thể có kết quả khác hay không? Nhưng chính anh cũng biết rõ câu trả lời rồi, bởi vì người gặp cô trước là anh, anh là người đến trước nhưng lại không thể đến với cô.
Có lẽ đó là duyên phận và định mệnh.
Đã đến lúc phải buông bỏ.
Nhiều khi yêu một người là thành toàn cho người đó hạnh phúc, chứ không nhất thiết là phải khư khư níu lấy.