Bữa tiệc diễn ra rất sôi nổi, mọi người đều tranh thủ cơ hội để tìm kiếm một mối quan hệ mới.
Sảnh tiệc được chia thành hai phần, ở giữa là lối đi đến lễ đường của cô dâu và chú rể. Vì đám cưới đôi nên khách mời rất đông, và chia ra hai nửa, một nửa là anh em họ hàng bạn bè của cặp Hạ An - Trần Thanh Phong, nửa còn lại là bên Thanh Trúc- Lê Đình Hùng.
Vì Từ Minh Hy là mẹ Trần Thanh Phong, nên bà ngồi bên Diệp Chi một lúc thì được mời sang bàn ăn hai họ, ngồi một bên Trần Thanh Tùng, không khí trên bàn ăn có chút gượng gạo. Trần Thanh Tùng từ nãy đến giờ vẫn không hề lên tiếng, ông thậm chí không biết phải mở miệng như thế nào.
Nguyễn Đình Tuệ thấy thế đành phải lên tiếng:
“Minh Hy, không ngờ chúng ta vậy mà làm thông gia, nào lên ly chúc mừng.”
Từ Minh Hy vẫn mỉm cười khiêm tốn, nâng ly rượu lên cụng ly với mọi người.
“Sau này mong thủ trưởng chiếu cố con trai tôi.”
Ông Tuệ xua tay:
“Không, không, là Hạ An còn nhỏ, chưa hiểu biết nhiều, có gì không phải mong ông bà thông gia bày dạy cho nó, chúng tôi lúc còn trẻ công việc bận rộn, nhiều lúc cũng không có thời gian để dạy dỗ nó chu đáo, mong ông bà đừng chê cười.”
“Chỉ cần hai đứa nó sống hạnh phúc mỗi ngày là được rồi.”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Đúng vậy.”
Hai vợ chồng ông Tuệ trước đó cũng đã tìm hiểu qua về gia đình cậu con rể này, cũng chỉ biết là bố mẹ ly hôn chứ không tìm hiểu quá sâu, nhưng không ngờ rằng mẹ của cậu lại là vợ bạn mình hiện tại. Chính bà Trịnh Kim Chi cũng ngạc nhiên, bình thường thỉnh thoảng hai người cũng hẹn hò nhau đi shopping, bà đúng là không nghĩ đến trường hợp này.
Bà Chi hỏi:
“Lần này cậu vào đây một mình hay cả nhà?”
“Tớ đi vào với chồng, nhưng nay ông ấy không đến được, vì có cuộc họp khẩn cấp.”
“Sao không đưa tụi nhỏ vào chơi luôn?”
“Ngày mai tụi nó cũng sẽ vào đây, lần này muốn chính thức giới thiệu cho anh em nó gặp nhau, dù sao cũng là anh em máu mủ, chúng nó cũng nên biết nhau.”
Buổi lễ kết thúc thành công tốt đẹp, mọi người đều vui vẻ, riêng chỉ ba người mặt như xám tro đó là Đậu Đình, Quốc Trường và Trần Thanh Tú. Ba người họ tất bật đón khách, sắp xếp chỗ ngồi và đảm bảo buổi lễ thành công tốt đẹp, cho nên, đến giờ ai nấy cũng không được ăn miếng gì. Mọi người ra về hết rồi mà họ vẫn còn phải ở lại để áp tải hai cặp đôi nào đó cùng về, thật là biết cách trêu người quá đáng mà.
Vì để có sự riêng tư, Trần Thanh Tú và Diệp Chi bị đuổi ra khỏi nhà, hai chị em đành phải đến chung cư của Diệp Chi ở. Mặc dù có thể về nhà nhưng Trần Thanh Tú nhất quyết không về nữa, tạm thời cứ bám đít Diệp Chi. Anh đã gặp mặt nói chuyện thẳng thắn với bố anh, Trần Thanh Tùng cũng rất vui vẻ ủng hộ anh, chỉ cần anh thích thì làm gì cũng được. Trên thực tế trước giờ ông cũng không có thời gian để tâm sự với cậu con trai này, cho nên khoảng cách giữa hai bố con rất lớn, nhưng thật may mắn, cậu con trai này của ông lành tính, không có tâm địa độc ác như mẹ của cậu.
Bữa tiệc xong xuôi, mọi người cũng giải tán về nghỉ ngơi, Đậu Đình chở Thanh Trúc và Lê Đình Hùng. Trần Thanh Tú lái xe chở Hạ An và Trần Thanh Phong, còn Quốc Trường không bị hai của nợ đó réo tên nữa định đi về thì thấy Diệp Chi lủi thủi đi ra, đành phải đưa cô về.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trên xe Diệp Chi không hề nói năng gì, Quốc Trường thấy được tâm trạng cô không tốt lắm, đành lên tiếng hỏi:
“Em có tâm sự gì sao?”
Diệp Chi bình thường là người sôi nổi, nhưng cô không có thói quen chia sẻ nỗi niềm cho mình với người khác ngoài anh trai mình. Hôm nay thật sự cô cảm thấy cần tâm sự, nhưng là đêm tân hôn của anh trai mình, không thể gọi điện quấy rầy được, lại đúng lúc Quốc Trường chạm đến nỗi lòng, không đành lòng lắm nhưng cô vẫn nói:
“Đúng là có một chút buồn.”
“Nếu có thể, thì kể anh nghe, như vậy em có thể thoải mái hơn.”
Tuy không biết nội tình bên trong nhưng anh có thể đoán được mọi chuyện đều liên quan đến mẹ cô.
Lúc này khuôn mặt cô đượm buồn cộng với một chút hồng do tác dụng của rượu làm cô khác hẳn với vẻ hồn nhiên trong trẻo thường ngày. Quốc Trường không biết cảm giác bây giờ của mình là như thế nào, tuy nhiên có một ngọn lửa nóng rực đang đốt cháy từ trong tâm hồn anh. Rõ ràng hôm nay anh không hề uống chút rượu nào, nhưng sao có cảm giác lâng lâng vậy?
Đến tầng hầm chung cư, Quốc Trường dừng xe lại, đi vòng phía trước mở cửa cho Diệp Chi:
“Anh đưa em lên nhà nhé?”
Diệp Chi nhìn anh, không nỡ từ chối, đành gật đầu rồi tự mình ôm hai bó hoa lên. Đó là hoa đám cưới, một bó là Hạ An tặng cô, còn một bó là Quốc Trường cướp được từ chỗ Thanh Trúc, lúc lên xe cô nói cầm hộ anh.