Trong lòng Ngọc Doãn trầm xuống, cắn răng đẩy cửa phòng ra, cất bước đi vào phật.
Chỉ thấy ở bên trong phật cung phụng một pho tượng Phật, tuy nhiên Ngọc Doãn lại nhìn không ra đó là thần phật phương nào. Trước bàn thờ Phật, một lão già ngồi xếp bằng trên ghế bồ, mặc thường phục, tướng mạo thanh tú, râu dài, toát lên vẻ uy nghi.
Thấy Ngọc Doãn tiến vào, lão già mỉm cười.
- Tiểu Ất, ngồi đi.
Đây là Cao Cầu sao? Thật sự là khác biệt với hình ảnh gian thần từng thấy trên TV ở kiếp trước, mà giống đại thúc nhà bên hơn.
Tuy nhiên, khí sắc Cao Cầu không tốt lắm, có vẻ như rất suy sụp. Ông ta gắng gượng tinh thần ra hiệu cho Ngọc Doãn ngồi xuống, rồi sau đó đánh giá Ngọc Doãn thật lâu, hạ giọng nói:
- Không nghĩ con trai của Đại Lang lại lớn như vậy rồi. Nhoáng cái đã gần ba mươi năm, thật sự như một giấc mộng.
Ngọc Doãn nghe vậy tim đập lộp bộp.
Cao Cầu biết Ngọc Phi?
- Thái úy và cha ta...
- Haha, nhớ năm đó, ta với cha ngươi là hàng xóm.
Ta nhiều tuổi hơn cha ngươi một chút, khi đó Đại Lang cả ngày theo ta chơi đùa trong phố xá, sao ta không quen biết chứ?
Ngọc Doãn không khỏi nuốt nước miếng.
Nghe ý tứ của Cao Cầu thì ông ta và Ngọc Phi là bạn bè chơi với nhau từ thuở nhỏ.
Nhưng nếu thật như thê, vì sao bao năm nay ông ta vẫn không chịu lộ diện?
Trong lúc Ngọc Doãn gặp khó khăn, bị Quách Kinh ép bức tới nhà cũng không thấy Cao Cầu lộ diện.
Trong lòng Ngọc Doãn càng thêm nghi hoặc.
- Trong lòng Tiểu Ất nghi hoặc sao?
- Việc này...
- Năm đó ta có tiếng xấu trong phố xá, người ta gọi ta là Cao Nhị, đầy vẻ khinh thường.
Chỉ có Đại Lang không chê ta, ngược lại giúp đỡ ta rất nhiều. Chỉ có điều sau này cha ngươi ra ngoài học nghệ, ta thì theo làm môn hạ Tô học sĩ. Lại sau này nữa, ta vào Đoan vương phủ, thì mất liên lạc với cha ngươi. Mãi đến sau này Quan gia đăng cơ, ta ngẫu nhiên có cơ hội gặp lại cha ngươi. Lại không ngờ cha ngươi lại nảy sinh ác cảm, không để ý tới ta.
Năm đó ước chiến với người Liêu, ta vốn không muốn cha ngươi xuất chiến, nhưng cha ngươi ...
Sau khi Đại Lang mất, ta vẫn áy náy khôn cùng, từng muốn ra mặt tìm đến ngươi, nhưng bị nhạc phụ ngươi ngăn trở, nói không được gặp ngươi.
Ngọc Doãn đầu tiên là còn có chút hồ đồ, tuy nhiên rất nhanh liền hiểu được.
Lúc chưa có hắn, thanh danh Cao Cầu không tốt lắm, Chu Đồng sợ Cao Cầu dạy hư mình.
Cao Cầu thở dài:
- Người ta nói ta không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết a dua nịnh hót mới được Quan gia tin tưởng, cho nên thanh danh không tốt trong phố xá. Nghĩ chắc nhạc phụ ngươi có băn khoăn này, nên mới không chịu để ta gặp ngươi...
Từ điểm này cho thấy Cao Cầu không phải là quá xấu xa.
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm trừng trị Chu Đồng, sao có thể để Chu Đồng sống lâu như vậy?
Trong lòng Ngọc Doãn đầy cảm thán: Nếu lúc trước mình được Cao Cầu mang đi, thì sao có tình cảnh khốn khó như hôm nay?
- Tiểu Ất đừng cho rằng ta chưa từng quan tâm ngươi.
Ngươi tụ tập người ẩu đả ở phố Mã Hành, nhiều lần đả thương người, nếu không có ta âm thầm quan tâm, ngươi đâu dễ dàng sống yên? Còn chuyện Quách Kinh ta thật sự không ra tay giúp ngươi. Lúc ấy giúp ngươi không hề khó, nhưng lúc đó ngươi thay đổi thật lớn, thế cho nên ta đang do dự nên giúp ngươi hay là không giúp ngươi, đợi khi ta quyết định giúp ngươi thì thằng nhãi ngươi đã vượt qua được cửa ải khó khăn, thật sự khiến cho ta có chút kinh ngạc. Nếu không có ta âm thầm giúp ngươi, ngươi có thể làm Đô Giám Ứng Phụng cục sao?
Ngọc Doãn sau khi trọng sinh đã có sự thay đổi rất lớn so với trước kia.
Lúc ấy không ít người nói Ngọc Doãn bị quỷ nhập người, bản thân Cao Cầu cũng nảy sinh sự nghi hoặc, ngẫm thì mình có thể lên vị trí Đô Giám Ứng phụng cục, tuy nói là bản thân có nhiều thao tác, nhưng nếu không có người giúp đỡ thì cũng sẽ không dễ dàng đạt được như vậy. Trong lòng hắn bất giác thêm tin tưởng những lời Cao Cầu nói.
Cao Cầu nói tiếp:
- Nay ta đã già, nên ít quan tâm đến việc nữa.
Có điều thời gian gần đây trong lòng ta cứ mãi không yên, cảm thấy như bỏ quên việc gì đó. Mãi đến khi ngươi trở về thì ta mới hiểu ra, nhân quả giữa ta và Đại Lang vẫn chưa thể chấm dứt, cho nên mới tìm ngươi tới kết thúc nhân quả này.
Nghĩ chắc ngươi cũng đã nghe nói về việc trên triều đình rồi.
Quan gia bãi bỏ Ứng phụng cục đã định, ta nghe người ta nói, ngươi ở Hàng Châu huấn luyện binh mã là có dụng tâm, mặc dù không biết vì sao ngươi làm như thế, nhưng nghĩ chắc là có nguyên nhân. Tâm huyết đặt vào khó buông bỏ, tư vị này rất khó chịu.
Ta nghĩ kỹ mới quyết định giúp ngươi lần này.
Ta làm Đô Thái úy Điện Tiền Ti, ít nhiều cũng có chút quyền lực, vừa lúc trước đó vài ngày, Xu Mật Viện có ý mở quân trại ở Mưu Đà Cương, ta đã thương lượng với Thị vệ thân quân Mã quân và Bộ quân ti rồi...
Quân trại ở Mưu Đà Cương chủ yếu là thiết lập để tích trữ đồ quân nhu và quân lương, chức vị cũng không quá cao, cho nên ta cũng sẽ an bài không có phiền toái gì. Nếu như ngươi nguyện ý thì hãy nhập bộ khúc của ngươi vào quân trại Mưu Đà Cương. Lúc quay về ngươi hãy chuẩn bị danh sách để trình báo lên, ta sẽ bố trí nhập vào Điện Tiền Ti, là có thể quang minh chính đại bảo toàn số binh mã đó của ngươi.
Tuy nhiên, chức Đô giám của ngươi e là phải chờ một thời gian.
Dù sao nay ngươi vẫn thuộc Ứng phụng Cục, đợi sau khi Ứng phụng cục bị bãi bỏ thì ta mới có thể bổ nhiệm ngươi, ngươi hiểu chưa?
Cao Cầu tin phật nên tin nhân quả.
Nếu ông ta cảm thấy nhân quả giữa mình và Ngọc Phi chưa kết thúc, thì vẫn mắc ở trong lòng.
Lý do này nghe có vẻ rất vớ vẩn nhưng ngẫm nghĩ thì dường như rất hợp lý. Với Ngọc Doãn, hắn biết, Cao Cầu suy xét cho hắn, suy nghĩ cho hăn, vậy là đủ rồi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn hít sâu một hơi, đứng dậy khom người thi lễ.
- Tiểu chất đa tạ bá phụ quan tâm.
Giờ này khắc này, hắn lấy thân phận là con trai của Ngọc Phi chấm dứt phần nhân quả này với Cao Cầu.
Một câu “Bá phụ” lập tức khiến Cao Cầu cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, sắc mặt cũng thoải mái lên nhiều.
Ông thở dài, như lẩm bẩm:
- Đại Lang, ta muốn nghe câu “Bá phụ” này của Đại Ca ngươi suốt hai mươi năm rồi.
Trong hốc mắt ông đỏ lên, có ánh lệ.
Ông day day mặt cũng đứng lên đi đến trước mặt Ngọc Doãn, vỗ vỗ bả vai hắn:
- Tiểu Ất, ta biết cháu đã lâu, biết cháu học được bản lĩnh nên không cần ta chiếu cố nhiều nữa. Nhưng ta vẫn muốn nói cháu biết, Cao Nhị ta một ngày còn trên triều thì ngày đó sẽ bảo vệ cháu chu toàn. Bất kể cháu gây ra bao nhiêu chuyện, ta sẽ là chỗ dựa cho cháu.
Sự quan tâm này của Cao Cầu khác hẳn với sự quan tâm của Hoàng Thường, rõ ràng là sự quan tâm trực tiếp hơn.
Ngươi là cháu trai của ta, ta sống một ngày thì quan tâm ngươi ngày đó. Bất kể hồng thủy ngập trời, ta sẽ ngăn trở vì ngươi.
Đây không phải là khí thế mà một người trong phố xá có được, mà hơn hết chính là lời của đại quan nhị phẩm trong triều nói ra, nhưng Ngọc Doãn cảm thấy càng thêm thân thiết với Cao Cầu.
Hắn hít sâu một hơi, ra sức gật đầu.
- Ân nghĩa của bá phụ, Tiểu Ất ghi nhớ trong lòng.
- Vậy trở về đi. Ngày mai đưa danh sách tới, ta sẽ phái người tiếp nhận binh mã của cháu.
Về phần chuyện của cháu cũng không cần gấp. Đợi Quan gia hạ chỉ, ta sẽ nạp cháu vào Điện Tiền ti, cứ yên tâm đi.
Bộ khúc của cháu trước sau vẫn là bộ khúc của cháu, người khác không lấy được đâu.
Ngọc Doãn được sự đảm bảo của Cao Cầu, sự lo lắng mấy ngày liên tiếp lập tức tan biến.
Có thể bảo vệ được một ngàn binh mã này thế là đủ rồi.
***
Ra khỏi phủ Thái úy, Ngọc Doãn cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Sau khi về nhà, hắn gọi Trần Đông, Đổng Tiên và Bàng Vạn Xuân đến. Bàng Vạn Xuân nay nương thân ở Ngự Doanh Mưu Đà Cương, cũng coi như là an ổn, người khác không nghi ngờ gì. Cũng khó trách, Kho giáp trượng của Ngự Doanh vốn không hề bị người ta chú ý đến, cộng thêm có Lăng Chấn thống lĩnh Ngự Doanh nhiều năm, có đầy đủ uy tín khống chế Ngự Doanh. Chớ đừng nói chi là, trong tay Bàng Vạn Xuân có nhiều ngân lượng, sau khi nhập vào Ngự Doanh thì dễ dàng đứng vững gót chân, được tướng sĩ Ngự Doanh tôn trọng.
Y nhiều năm là sơn tặc, còn giữ một phần kho báu của Phương Tịch.
Hơn nữa còn cướp Sinh thần cương trong tay Thái Kinh, nên trong tay không hề thiếu ngân lượng.
Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, cộng thêm ngày ngày tướng sĩ Ngự Doanh căng thẳng, nhưng Bàng Vạn Xuân lại vô cùng hiểu rõ địa vị của mình bên trong Ngự Doanh, nên rất khiêm tốn, trước đó nghe nói Ứng Phụng Cục sắp sửa bị giải tán, Bàng Vạn Xuân cũng có chút sầu lo. Ứng phụng cục một khi bị giải tán thì không biết Ngọc Doãn sẽ có kết cục gì?
Dù sao y đến Đông Kinh, có thể nói lạ đất lạ người.
Duy nhất có thể dựa vào là Ngọc Doãn.
Sau khi nghe Ngọc Doãn nói xong, Bàng Vạn Xuân cũng yên tâm...
- Nếu có thể nhập Điện Tiền Ti, cũng là một chuyện tốt.
Con ngươi Ngọc Doãn đảo tròn, đột nhiên hỏi:
- Bàng Tam Lang có bằng lòng đem Hắc kỳ tiễn đội nhập vào bộ khúc của ta không?
- Hả?
- Hắc Kỳ tiễn đội tạm lưu Ngự Doanh, trong thời gian ngắn không ảnh hưởng gì.
Nhưng lâu dài khó tránh người khác sẽ nghi ngờ. Dù sao binh mã của Tam Lang quá tinh nhuệ, dễ gây chú ý cho người khác.
Nếu nhập vào Mưu Đà Cương thì người khác sẽ không thể biết được.
Cho dù có người hỏi tới thì cũng có lý do để thoái thác, mà các huynh đệ cũng có thân phận quang minh chính đại.
- Nhưng Tiểu Ất đang có một ngàn người, tự nhiên dôi ra hai trăm người...
Ngọc Doãn cười:
- Với Điện Tiền Ti mà nói, hai trăm người thì có sao chứ?
Cấm quân Đông Kinh hiệu là Bách Vạn, tuy nói nay đã hơn mười vạn, nhưng vẫn là một con số lớn, hai trăm người với hơn mười vạn người, thật sự chẳng đáng kể gì. Cao Cầu nếu có thể nuốt vào một ngàn người, thì nào có để ý tới hai trăm người kia.
Bàng Vạn Xuân cười nói:
- Nếu được nhập Cấm quân thì là tốt nhất rồi.
- Vậy thì lại muốn Thiếu Dương đêm nay vất vả biên danh sách, có điều tên cũ của Tam Lang không thể dùng lại nữa.
Bàng Vạn Xuân nói:
- Ta vốn không phải tên là Bàng Vạn Xuân, có điều sau khi theo Phương nghịch thì không dùng tên mình để tránh ô danh tổ tiên. Tên thật của ta là Bàng Chân, nếu hiện giờ theo Quan gia thì hãy khôi phục lại tên này đưa vào danh sách...