Tiếu Khôn không đưa ra đáp an nhưng Ngọc Doãn đã biết được đáp án.
Phùng Tranh tới Khai Phong hơn hai năm, quật khởi nhanh chóng trở thành hoa khôi lầu Phong nhạc, có thể nói là rất nổi danh.
Phương diện này, đương nhiên có nguyên nhân lực nắm giữ của lầu Phong Nhạc, nhưng nếu nói không có được sự ủng hộ của đám người quyền quý ở Khai Phong thì Phùng Tranh khó mà chóng nổi tiếng. Bên trong phố xá vẫn truyền tin tức Phùng Tranh là mật thám, rồi lại đột nhiên uống thuốc độc tự sát, vô cùng ly kỳ. Ngọc Doãn tuyệt đối không tin Phùng Tranh là một nội gián dễ dàng tự sát như vậy, không hợp với lẽ thường chút nào.
Khả năng lớn nhất...
Trên đường về nhà Ngọc Doãn ném vấn đề này sang một bên.
Trên đại thể, hắn thuận theo ý nghĩ.
Biết Phùng Tranh là nội gián Lỗ tặc cũng không có nhiều người, ngoại trừ người Nữ Chân ra thì chỉ có hai người là Ngọc Doãn và Mậu Đức Đế Cơ.
Nếu Hoàn Nhan Tông Vọng quyết định lật tẩy quân bài bị lộ ra là Đới Tiểu Lâu, thì chắc chắn sẽ tiến hành bảo hộ tốt đối với Phùng Tranh.
Ngọc Doãn không tiết lộ tin tức, vậy thì chỉ có thể là Mậu Đức Đế Cơ tiết lộ. Chắc là Mậu Đức Đế Cơ quyết định động thủ, hoặc là trong lúc vô tình đã buột ra khỏi miệng, bị người khác nghe được, vì thế đã cho người giết Phùng Tranh bịt miệng, tuyệt hậu hoạn.
Người này có quan hệ rất chặt chẽ với Phùng Tranh.
Thậm chí có thể làm giao dịch với Phùng Tranh, mưu cầu ích lợi.
Chỉ có điều khi Phùng Tranh sắp bại lộ, vì để che giấu tung tích nên đã xuống tay diệt trừ Phùng Tranh, để bảo toàn tính mạng bản thân.
Người này sẽ là ai?
Ngọc Doãn thật sự đoán không ra.
Tuy nhiên, nếu lấy được tin tức từ bên Mậu Đức Đế Cơ, vậy thì thân phận và địa vị của người này tuyệt đối không hề khinh thường. Hơn nữa, Phùng Tranh cũng không có khả năng đi tiến hành giao dịch với một người bình thường, cho nên hung thủ kia chỉ có thể là quyền quý trong triều.
Vậy đến rốt cuộc là người nào?
Ngọc Doãn chỉ cảm thấy có chút nhức đầu.
Sự việc đã đến nước này, đã không phải là một binh mã Điện Tiền Ti nho nhỏ như hắn có thể tham dự, sự việc liên quan vô cùng phức tạp. Tổng thể mà nói, đơn giản Ngọc Doãn cũng không thể nghị luận cùng mấy người đó.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn càng cảm thấy đau đầu...Về đến nhà, sắc trời đã tối.
Yến Nô ở nhà chờ Ngọc Doãn trở về, vừa thấy hắn thì nàng sầm mặt định oán trách một hồi.
Tuy nhiên, thấy Ngọc Doãn mặt lộ vẻ mỏi mệt, Yến Nô liền ngậm miệng lại, cho người chuẩn bị đồ ăn, sau khi Ngọc Doãn ăn xong thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm này, ngoài thành Khai Phong lại là tiếng la giết không ngừng.
Từ lúc viện binh quân Tống không ngừng đến, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng càng rỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ.
Hoàng đế Khâm Tông do dự, dưới sự khuyên bảo của đám người Cảnh Trọng Nam, Đường Khác và Uông Bá Ngạn nên cuối cùng đã quyết định nghị hòa với người Nữ Chân.
Nhưng ông ta lại lo lắng bị Lý Cương cầm đầu đám người triều thần phản đối, vì thế liền lén mệnh Quân Tiền kế Nghị Sử Trịnh Vọng Chi làm sứ giả, thừa dịp lúc đêm khuya, từ thành nam lén lút để Trịnh Vọng Chi và Hoàn Nhan Bồ Lỗ Hổ con trai của Kim Thái Tông đưa đến dưới thành, đi tới đại doanh quân Kim.
Hoàng đế Khâm Tông cũng biết, nếu tin tức nghị hòa bị truyền đi, tất sẽ dẫn phát sự hỗn loạn ngập trời.
Cho nên chính ông ta cũng vô cùng cẩn trọng, sau khi phái Trịnh Vọng Chi ra khỏi thành thì vẫn đốc thúc Lý Cươngs thủ vững Khai Phong!
Đáng thương Lý Cương vẫn ở tiền phương liều chết tác chiến cùng Lỗ tặc, mà hoàn toàn không biết một trận chiến này sớm đã có kết quả.
Ngày 16 tháng giêng, Trịnh Vọng Chi và sứ giả Kim Ngô Hiếu Dân cùng quay về Khai Phong.
Lúc này, khoảng cách trận chiến Triêu Dương Môn đã qua sáu này, thì Lý Cương mới biết Hoàng đế Khâm Tông đã bắt đầu mở nghị hòa.
Lý Cương nhận được tin tức ở trên thành lầu Toan Tảo, không kìm nổi nổi trận lôi đình.
Nhưng nghị hòa đã bắt đầu, Lý Cương không thể nào ngăn cản được nữa liền vội vàng tiến đến Thượng thư tỉnh hỏi thăm kết quả nghị hòa.
- Văn Quý, Lỗ Tặc đề xuất điều kiện gì?
Lý Cương trở lại đại sảnh Binh bộ, còn chưa kịp thở đã cho người tìm Tư Mã Phác hỏi.
Trên mặt Tư Mã Phác bao trùm vẻ lo lắng, khí sắc cực kém.
- Trịnh Vọng Chi ngộ quốc! Trịnh Vọng Chi ngộ quốc!
- Văn Quý, chỉ giáo cho?
Tư Mã Phác đã không còn vẻ mặt bình thản công chính như trước nữa, mặt trướng đỏ bừng:
- Lỗ Tặc đề xuất lấy Hoàng Hà làm ranh giới, toàn bộ Hà Bắc quy về Lỗ tặc. Hà Nam do Đại Tống ta cai quản, còn muốn Quan gia phải cống tiến kim lụa lương thảo, làm chi phí khao quân.
Mà nay viện binh Đại Tống ta đã buông xuôi, nhưng Lỗ tặc thế đã tất yếu rồi.
Đề xuất ngông cuồng như thế, Trịnh Vọng Chi hắn nên lập tức trở về không nghị hòa nữa. Hiện giờ Lỗ tặc binh lực không đủ, vả lại thiếu lương thảo, khó mà làm được gì, chỉ cần kiên trì chút thời gian nữa, tự nhiên sẽ cúi đầu xin hòa. Nhưng Trịnh Vọng Chi lại dẫn Ngô Hiếu Dân vào thành, Quan Gia chắc chắn sẽ nhượng bộ. Cứ như vậy, chỉ sợ càng cổ vũ Lỗ tặc kiêu ngạo ngông cuồng.
Lý Cương cắn chặt hàm răng, sắc mặt xanh mét.
- Ngô Hiếu Dân có tiến cung yết kiến không?
Tư Mã Phác gật gật đầu:
- Ta nhận được tin tức, liền tiến đến muốn ngăn trở, nhưng vẫn vẫn là chậm một bước, Ngô Hiếu Dân đã vào cung rồi.
- Đáng chết, đáng chết, đáng chết!
Lý Cương giậm chân đấm ngực, mắng không ngừng.
Hơn nửa ngày, ông mới khôi phục thái độ bình thường, nói với Tư Mã Phác:
- Văn Quý, chúng ta vào cung.
- Đi thì có ích lợi gì?
Tư Mã phác cười khổ nói:
- Nếu Ngô Hiếu Dân không vào cung, hết thảy còn có con đường sống, mà nay đã vào cung, chỉ sợ nghị hòa việc không thể thay đổi được nữa. Chỉ nhìn Quan gia là biết rồi, nếu Lý công có khả năng, hay là nghĩ cách đánh vài trận với Lỗ tặc, nếu có thể thủ thắng thì thái độ của Quan gia biết đâu sẽ có thay đổi...
Lý Cương ngẫm nghĩ một chút cũng thấy Tư Mã phác nói cũng có lý.
- Ta phải đi tìm Cao Nhị mệnh Hô Diên Chước xuất chiến, nói không chừng có thể có thu hoạch.
- Ta ở bên này sẽ nghe ngóng động tĩnh trong cung, nếu có tin tức lập tức báo cáo ngay với Lý công.
Lý Cương cũng không do dự nữa đứng dậy chuẩn bị đi ra.
Nhưng ông vừa đi đến cửa thì Tư Mã Phác lại gọi ông lại.
- Bá Kỷ, còn có một việc muốn cho ngươi biết.
- Chuyện gì?
Sắc mặt Tư Mã phác sắc mặt âm trầm, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Ta nhận được tin tức từ trong cung, rằng trận chiến đêm đó ở Triêu Dương môn, đám người Uông Bá Ngạn từng vào cung diện thánh. Nghe nói, bọn họ nhắc tới binh lực thuộc sở bộ Ngọc Doãn không đủ, hình như có ý công kích Lý Công. Ta biết, lúc ấy Lý Công quyết định là bất đắc dĩ nhưng chuyện này, sợ là làm cho Lý công gặp rắc rối rồi.
Tim Lý Cương đập mạnh, ngây người ở cửa, thật lâu không nói gì.
Sau một lúc lâu, ông cắn răng nói:
- Ta biết việc này rồi, Văn Quý đừng lo lắng.
Lúc ấy đúng thật là ta suy nghĩ không chu toàn, đợi sau khi đại chiến chấm dứt, ta sẽ tự thỉnh tội trên triều. Thế cục hiện giờ có chút phức tạp, chúng ta tốt nhất vẫn tránh tranh chấp với đám người Uông Bá Ngạn kia mà toàn bộ chống đỡ Lỗ Tặc mới là việc chính.
Nói xong, Lý Cương bước nhanh đi.
Nhìn bóng lưng của ông, Tư Mã phác không kìm nổi cười khổ lắc đầu.
Bá Kỷ tính cách ngay thẳng trung liệt nhưng lại thiếu thủ đoạn, Ngươi không muốn tranh chấp cùng đám người Uông Bá Ngạn, nhưng bọn họ chưa hẳn sẽ nghĩ như vậy. Đây không phải là vấn đề ngươi lên triều thỉnh tội mà là tâm tư của Quan gia đã không còn muốn đánh nữa.
Chỉ sợ một trận chiến này chấm dứt là lúc Bá Kỷ gặp phiền toái.
Tư Mã phác ở đại sảnh bồi hồi một lát, đột nhiên trầm giọng quát:
- Người tới, chuẩn bị ngựa!
Có lẽ, ta và ngươi đều phải sớm làm tính toán mới được.
Lý Cương muốn mệnh Hô Diên Chước xuất chiến, nếu có thể đại thắng một trận là làm thiên hạ sĩ khí phấn chấn.
Dù là một trận thắng nhỏ cũng có thể làm tăng thêm một chút lợi thế cho việc đàm phán kế tiếp, còn hơn là cứ thủ vững không ra.
Nhưng sự việc như vậy không phải điều ông ta muốn.
Hô Diên Chước lĩnh mệnh xuất chiến, Hoàn Nhan Tông Vọng lại tránh không ra chiến. Y đã đạt được mục đích, nên loại khiêu chiến này không hề có ý nghĩa. Lão Triệu quan gia đã sợ, đã không muốn tiếp tục đánh rồi!
Với sự hiểu biết của ý đối với Triệu Hoàn chẳng khác gì với vị Hoàng đế Huy Tông kia. Có thể Triệu Hoàn không ham nữ sắc, không thích ngâm gió ngợi trăng như Hoàng Đế Huy Tông, nhưng bản chất nhu nhược của hai cha con họ thì chẳng khác gì nhau, Thậm chí trên một phương diện, Triệu Hoàn còn nhu nhược hơn cả Hoàng đế Huy Tông. Người này nhát gan sợ phiền phức, không phải là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, tính tình cay nghiệt thiếu tình cảm, không có thái độ minh chủ, luôn đa nghi, thay đổi thất thường. Một đối thủ như vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng y có gì mà phải sợ?
Cho nên đối mặt với sự khiêu chiến liên tiếp của Hô Diên Chước, Hoàn Nhan Tông Vọng đều bỏ mặc.
Hô Diên Chước là một vị lão tướng, cũng biết nguyên nhân Lý Cương phái mình khiêu chiến, thấy Hoàn Nhan Tông Vọng không thèm ra chiến, liền hạ lệnh cường công.
Chỉ là mỗi lần công kích, đều bị quân Kim đẩy lùi, vô duyên cớ đã tổn hại rất nhiều binh mã.
Lúc trời tối, Hô Diên Chước đành phải lệnh thu binh.
Cùng lúc đó, từ trong cung cũng đã truyền ra tin tức. Triệu Hoàn đã thể hiện thành ý hòa đàm, phái Thân Vương hoặc Tể Tướng vào doanh Kim nghị hòa. Sau khi Lý Cương biết được, lập tức dâng tấu nguyện ý đại diện Đại Tống tiến hành hòa đàm với người Nữ Chân. Nhưng Triệu Hoàn sợ thái độ Lý Cương quá mức cứng rắn, nếu không nghị hòa thành công, trái lại sẽ tạo thành sự xung đột, bất lợi cho đại cục.