- Cháu họ cô ấy?
- Thì chính là Bạch Thế Minh kia, giờ cũng đã bị nhốt vào đại lao, hiện bị kinh hoảng đến phát điên rồi.
Nhớ ngày đó Phùng Tranh nhập lầu Phong Nhạc là do Bạch Thế Minh đề cử.
Mấy ngày nay Ngọc Doãn dưỡng thương trong nhà, cho nên cũng không rõ những chuyện này lắm. Tuy nhiên nghĩ đến cũng lạ, Đới Tiểu Lâu tuy rằng gặp chuyện, nhưng Phùng Tranh không hề bị ảnh hưởng thì sao lại đột nhiên tự sát? Phương diện này sợ là có bí ẩn gì đây.
Về phần Bạch Thế Minh chắc chắn là hỏng rồi. Dù là không chết nhưng như thế thì có gì khác đã chết chứ?
Mã Nương tử quả quyết không thể giữ y ở lại lầu Phong Nhạc, mất đi sự giúp đỡ của Mã Nương Tử, kết cục của Bạch Thế Minh này...
Ngọc Doãn không khỏi nảy sinh cảm giác bùi ngùi khe khẽ lắc đầu.
Mặc dù hắn biết lai lịch của Phùng Tranh, nhưng khi nghe tin về cái chết của nàng thì cũng có chút phiền muộn.
Một mỹ nhân như vậy mà rơi vào kết cục như thế thật khiến người ta bùi ngùi. Nhưng ngẫm nghĩ, nếu cô ta thật sự là mật thám, nói vậy thì cũng đã chuẩn bị cho kết cục này rồi. Chỉ có điều Ngọc Doãn vẫn cảm thấy cái chết của Phùng Tranh vẫn có chút kỳ quái.
Uống rượu thêm chốc lát với Lý Bảo, Ngọc Doãn cáo từ ra về.
Hắn vừa đi, Lý Bảo liền lên lầu.
Trong tiểu lâu có một người đàn ông trung niên thư sinh đang ngồi đó uống rượu, thấy Lý Bảo tiến vào, khẽ mỉm cười:
- Ngọc Tiểu Ất kia đi rồi?
- Cáp Giáo Thụ, hắn đã đi rồi.
Lý Bảo cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện với Cáp Giáo Thụ:
- Mới vừa rồi những gì hắn nói với ta, chắc Cáp Giáo Thụ nghe rất rõ?
- Ta chẳng phải kẻ điếc, sao nghe không rõ chứ?
Cáp Giáo Thụ khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:
- Nghĩ chắc Ngọc Tiểu Ất bị tên khốn Đới Tiểu Lâu kia dọa cho sợ rồi, nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, Tuy nhiên dù thế thì hắn thật sự cũng không thể tham dự vào, dù sao một trận chiến ở Triêu Dương Môn đã làm tiền đồ hắn rộng lớn thêm.
Nếu hắn đồng ý ra mặt giúp đỡ, Lý giáo đầu có thể làm một lần thử xem.
Làm được thật là tốt, Lý giáo đầu nở mặt mày, nếu không làm tốt, Lý giáo đầu ngươi cũng không có tổn thất gì, sao lại không làm?
Vị Cáp giáo thụ này là một giáo thụ thư viện trong Khai Phong, không có phẩm cấp.
Thân không có công danh, cũng không có bối cảnh và chỗ dựa vững chắc, tuổi đã lớn càng không có khả năng có cơ hội nào nữa. Làm thầy dạy ở trong thư viện, vừa dạy người, đồng thời cũng là người bày mưu kế bên cạnh Lý Bảo. Khi Ngọc Doãn muốn nhập làm Thái học sinh, Lý Bảo cũng phát hiện, biết một số lợi ích của người đọc sách. Những thứ khác không nói, nhưng thời điểm mấu chốt có thể bày mưu tính kế, là người trợ giúp rất tốt.
Hiện giờ Lý Bảo đã không còn ý niệm tranh phong võ nghệ với Ngọc Doãn nữa.
Không nói đến Ngọc Doãn, mà chỉ cần nhìn thủ hạ tâm phúc của hắn tùy tiện lôi ra một người, chưa chắc đã kém hơn Lý Bảo.
Chứ đừng nói chi còn có những người như Cao Sủng, Dương Tái Hưng, Hà Nguyên Khánh. Mà dù chỉ là Hắc tiểu tử hôm nay đi theo Ngọc Doãn thôi chỉ sợ cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Một nhóm hảo hán trợ giúp, Ngọc Doãn đã có thành tựu. Dưới tình huống như này, còn tranh giành võ nghệ gì nữa, thật sự không còn chút ý nghĩa nào. Có công phu đi tìm chân pháp, chẳng bằng đi tìm quân sư mưu tìm lợi ích cho bản thân còn tốt hơn.
Lý Bảo nghe Cáp giáo thụ nói xong thì đã bừng tỉnh.
Trong lòng liền suy nghĩ nên trả lời Ngọc Doãn như nào rồi...
Ra khỏi nhà Lý Bảo, Ngọc Doãn lên xe ngựa.
Tuy nhiên khi đi được một đoạn đường, hắn đột nhiên gõ vào thùng xe:
- Lão Cao, đi phủ Khai Phong.
- Ồ?
Cao Thế Quang ngẩn ra, không kìm được hỏi:
- Công tử, hôm nay muộn rồi, lúc này đi phủ Khai Phong sợ là hơi muộn, Cửu Nhi tỷ sẽ trách cứ.
- Ta làm chính sự, Cửu Nhi tỷ nào có nói gì chứ?
Cứ đi đi, nếu cô ấy trách cứ, ta sẽ tự giải thích. Lão Cao không cần rườm rà nữa.
Cao Thế Quang lập tức cười:
- Nếu công tử đã chỉ bảo như vậy, tiểu nhân xin nghe theo.
Ba người đến phủ Khai Phong, Ngọc Doãn xuống xe thì đi thẳng vào cửa ngách, đến công phòng.
Tiếu Khôn đang chuẩn bị kết thúc công việc về nhà, thấy Ngọc Doãn đột nhiên tới thì không khỏi ngẩn ra.
Hai ngày trước y đã đến nhà thăm Ngọc Doãn cho nên cũng không khách sáo, chỉ cười ha hả nói:
- Sao hôm nay Tiểu Ất có nhã hứng đến làm khách của ta vậy?
Ngọc Doãn cũng không khách khí, nói ngay vào điểm chính:
- Lão Tiếu, ta nghe nói Trương cô nương bị nhốt vào trong lao?
Tiếu Khôn nói:
- Đúng vậy. Nhắc đến, Trương cô nương cũng thật là xui xẻo, vừa mới nổi danh thì lại gặp phải chuyện như này. Thật không ngờ Đới Tiểu Lâu là mật thám Lỗ tặc, làm Trương cô nương bị liên lụy theo. Hiện giờ Trương cô nương đang chịu khổ trong nhà lao.
- Cô ấy cũng là mật thám sao?
Tiếu Khôn do dự một chút, lại nhìn ra ngoài xem xét.
Ngọc Doãn liền bảo Ngưu Thông canh giữ bên ngoài, rồi sau đó kéo Tiếu Khôn ngồi xuống.
- Rốt cuộc tình huống của Trương cô nương là như nào, nói cho ta được không?
- Việc này...Tiểu Ất, sao ngươi lại muốn biết chuyện này? Nhưng ta nhắc nhở ngươi, sự việc của Trương cô nương cũng không phải là chúng ta có thể nhúng tay vào. Hai ngày trước cũng có mấy Nha nội (con ông cháu cha) đến nói giúp đều bị đuổi ra ngoài. Ta nghe nói, nghe đến phiền, Quốc trượng cũng đang do dự không biết nên xử trí thế nào. Tuy nhiên nếu nói Trương cô nương là mật thám, ta sẽ không tin.
Tiếu Khôn nói vậy, đại thể Ngọc Doãn đã hiểu tình hình đôi chút.
- Là trong triều có người khống chế?
- Ừ, vị Tể tướng kia cho người tới nói, cứ giam giữ Trương cô nương một thời gian đã.
Nói toạc ra chẳng phải là hắn thích sắc đẹp của Trương cô nương đó sao, muốn mượn cơ hội này để gây khó dễ người ta. Quốc trượng cũng không muốn đắc tội với Tiểu Lý tướng công nfy, nên đành phải cứ để vụ án treo ở đó.
Thoạt nhìn Lý Bang Ngạn như là anh hùng cứu mỹ nhân!
Nhưng Ngọc Doãn lại hiểu ảo diệu bên trong đó, chỉ có điều trong lòng hắn lại càng cảm thấy càng sa sút thêm.
Ngươi đường đường là Tể tướng, không phân ưu vì quốc gia thì thôi, nay Lỗ tặc vẫn còn ở ngoài thành, ngươi không nghĩ vì nước vì dân mà chỉ nghĩ đến nữ nhân. Mà người này lại là có chức vị cao, dù là Triệu Hoàn cũng coi trọng y, quan trong triều ai cũng giống như Lý Bang Ngạn vậy, thì dù Lý Cương tài giỏi đến mấy thì làm được gì? Ai có thể cứu lại được tình thế nguy hiểm này?
- Lão Tiếu, ta nghe phong thanh, muốn cầu ngươi một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Giúp ta cứu Trương cô nương ra.
Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe chính mồm Ngọc Doãn nói ra, Tiếu Khôn vẫn giật mình, cười khổ.
- Tiểu Ất, ngươi thật quá coi trọng ta rồi. Mà ta không biết ngươi có giao tình với Trương cô nương từ lúc nào? Không sợ Cửu Nhi tỷ trách tội sao?
Ngọc Doãn nói:
- Lão Tiếu chớ có nói bậy, cứu Trương cô nương không phải là cho ta mà là cho Đại Lang.
- Đại Lang?
Tiếu Không không hiểu:
- Đại Lang có Từ cô nương, sao vẫn còn có lòng với Trương cô nương nữa?
- Không phải là Dương Đại Lang, mà là Lý Đại Lang.
Ngọc Doãn dở khóc dở cười:
- Là Lý Đại Lang con trai của Lý Thượng Thư.
Ngươi chắc cũng nghe nói Lý Đại Lang có tình cảm với Trương cô nương. Nếu hắn ta biết Trương cô nương gặp chuyện, chắc chắn trong lòng rất lo lắng. Nay hắn đang ở Chân ĐỊnh không về Khai Phong được, ta làm bằng hữu của hắn, sao không thể ra một phần sức nghĩ cách giúp hắn chứ?
Lúc trước Lý Dật Phong tính kế với Ngọc Doãn hắn, nhưng nói trắng ra cũng là vì bất đắc dĩ.
Sau đó Lý Dật Phong không tiếc vứt bỏ công danh, một thân một mình chạy tới Chân Định làm việc. Lúc đầu Ngọc Doãn có chút oán niệm, cảm thấy Lý Dật Phong bán rẻ hắn. Nhưng hôm nay hắn cũng làm quan, cũng có thể hiểu được nỗi thống khổ không tự chủ được này.
Cho nên, oán niệm đối với Lý Dật Phong cũng nhạt đi nhiều, càng không muốn hắn ta bởi vì việc Trương Trân Nô mà phiền lòng.
- Nếu chỉ có vậy...
Tiếu Khôn lộ ra vẻ trầm tư.
Y ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Thật ra ta không có chủ ý nào thích đáng.
- Vậy thì, ngươi giúp ta nghĩ cách chiếu cố Trương cô nương trong đại lao một chút, chớ để cô ấy chịu khổ.
Phỏng chừng Tiểu Lý tướng công một chốc cũng chưa gây khó gì cho Trương cô nương, ta sẽ mau chóng nghĩ cách cứu Trương cô nương ra.
- Nếu vậy thì cũng có thể thử xem.
Tiếu Khôn là người làm lâu năm nhất ở Phủ Khai Phong, cũng là Tiếu Áp ti có quyền lực lớn nhất muốn chiếu cố người trong lao, không phải là việc khó.
Tư lại phủ Khai Phong này từ từ trên xuống dưới ai lại không nể mặt mũi y.
Chứ đừng nói chi là còn có Thạch Tam nay đã trở thành Tổng Ban trưởng trong thành Phủ Khai Phong, hai người một văn một võ ra mặt, đủ để cho những người đó cúi đầu.
- Tuy nhiên, chuyện này tốt nhất nên làm mau một chút.
Nếu Tiểu Lý Tướng công kia hỏi tới, ta cũng khó làm chủ. Cho nên, kính xin Tiểu Ất thông cảm.
Ngọc Doãn nghe vậy bật cười ha hả.
Hắn đương nhiên biết Tiếu Khôn khó xử nên đã đáp ứng việc này.
- Yên tâm, ta sẽ mau chóng nghĩ ra biện pháp.
Hai người tán gẫu trong công phòng một lát, Ngọc Doãn thấy sắc trời đã không còn sớm liền cáo từ ra về.
Khi đang định đi ra, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền khẽ nói vào tai Tiếu Khôn:
- Lão Tiếu, ta có chuyện muốn thỉnh giáo.
- Đều là huynh đệ cả, nói gì đến thỉnh giáo?
- Phùng Tranh Phùng cô nương Lầu Phong Nhạc kia thật sự tự sát sao?
Một câu hỏi làm cho sắc mặt Tiếu Khôn biến đổi lớn, y há hốc mồm, nhìn Ngọc Doãn, cười khổ.