Tống Thì Hành

Chương 88: Chương 88: Đấu lực ký (Thượng)




Trên Hiến đài, đấu vật đang rất cuồng nhiệt

Hai cô gái mặc quần áo mỏng manh, đang tranh đấu kịch liệt. Sau khi chính Tư Mã Quang dâng thư, cô gái đấu vật nhất định thay áo, càng không được khỏa thân diễn, chuột có chuột đường, rắn có đường rắn, cô không được phép khỏa thân diễn, đổi cách để thu hút sự chú ý.

Cho nên, con gái đấu vật mặc y phục rất mỏng, trong Câu Lan, thậm chí chỉ có một mảnh lụa mỏng.

Sa y lại làm thế sao không rách được cơ chứ?

Vì thế, chỉ mấy cái đã xé rách toàn bộ.

Nhưng càng như vậy, giống như càng kích phát thú tính ẩn núp sâu trong lòng mọi người. Mắt nhìn thấy mãnh lụa mỏng xé rách, từng mãnh bay lên. Tai nghe sa y kéo xẹt vang lên, luôn có thể kích thích thú tính tiềm ẩn của mọi người. Bởi vậy hình thức đô vật này càng lúc càng hưng thịnh.

Hiến đài cửa hàng Lý gia, còn xem như đỡ một chút.

Ít nhất quần áo con gái không phải là mảnh lụa mõng, mà là tổ hợp quần khố và lưng nghiêm chỉnh.

Nhưng dù như vậy, vẫn thu hút vô số người tiến tới vây nhìn. Càng có người ở dưới Hiến đài nhào sát tới làm hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Chu Yến Nô lộ vẻ mặt khẩn trương, thỉnh thoảng nhìn phía sau Hiến đài.

Sau khimàn diễn đấu vật mở màn xong,Ngọc Doãn và Lã Chi Sĩ cũng bắt đầu tiến hành chuẩn bị.

Chờ sau khi việc các cô gái thi triển đấu vật kết thúc, chính là lúc hai người hắn lên đài. Trong lòng Yến Nô cũng khẩn trương dị thường... nàng biết, dưới tình hình này đã không thể giúp gì, nhưng không biết tại sao trong lòngluôn có cảm giác bất an.

Tiểu Ất ca, nhất định phải thắng mới được!

Yến Nô hai tay nắm quyền trước ngực, thỉnh thoảng thấp giọng thì thầm, cẩu khẩn Phật tổ phù hộ.

Trần Đông và Lý Dật Phong hai người ở một góc nói chuyện với nhau, phỏng đoán màn tranh đấu này mở ra, rốt cuộc sẽ là kết quả gì?

- Đại Lang, Lương Khê tiên sinh cũng ở đây?

- Ừ!

Lý Dật Phong thấp giọng nói:

- Không chỉ là gia phụ, nghe nói có không ít người đến xem cuộc chiến... Thật nghĩ không ra, sao trận tranh đấu này lại kinh động mọi người như vậy. Ta nghe Chân Nô nói, lầu Thiên Kim Nhất Tiếu hôm nay đấu vật, đã hơn mười ngàn quan... một trận tranh giao nhỏ nhoi mà đãgây ra động tĩnh như vậy, cha đối với cái này, cũng là cảm thấy vô cùng khó xử.

- Đúng vậy, không còn cách nào!

Trần Đông tất nhiên hiểu được, câu nói “khó xử” của Lý Dật Phong rốt cuộc là ý gì.

- Chuyện lần trước Tiểu Ất nói, có nói cho Lương Khê tiên sinh biết không?

- Tất nhiên nói rồi... bằng không, với tính cách của cha, tất nhiên cũng sẽ không chạy tới xem buổi náo nhiệt này. Cha chỉ là cảm thấy, Tiểu Ất có thể có loại kiến giải này, cũng xem là khó có được. Hôm nay đến, chắc hắn mang theo tâm tư về Tiểu Ất.

- Đó cũng là Tiểu Ất may mắn!

Trần Đông nhín mày, chợt nhẹ giọng cười nói.

Y là Thái Học Sinh, vài ngày nữa đỗ lên trên, tự sẽ không lo đường ra.

Nhưng Ngọc Doãn chỉ là một tên bán thịt, nếu muốn có thành tựu, không có giúp đỡ tất nhiên khó thành. Trần Đông tất nhiên là hy vọng Ngọc Doãn cũng có thể thăng chức rất nhanh. Dù sao thành tựu của Ngọc Doãn càng cao, đối với bạn bè này của hắn mà nói, cũng sẽ càng có mặt mũi phải không?

- Mau xem, Tiểu Quan Tác đến rồi!

Bên tai chợt nghe có người hô to, làm hai người Trần Đông, Lý Dật Phong xoay người nhìn xa.

Lúc này, trên Hiến đài, đấu vật đã kết thúc.... thư danh nữ triển lên đài cao, đang biểu diễn thủy lưu tinh, càng thu hút nhiều người chú ý.

Chỉ là theo một tiếng hô này vang lên, sự chú ý của rất nhiều người theo đó đều dời đi.

Yên Nô vội nghển cổ lên nhì, chỉ thấy đám người tản ra, từ bên ngoài đi tới một đám người... Mười mấy người mở đường ở phía trước, trong tay mỗi người đều đang cầm một cây côn cuộn vải đỏ. Phía trước nhất, bốn phía nhuộm cờ thêu vàng, tỏ ra vô cùng chói mắt.

Cờ thêu này, cũng đại biểu thân phận của Lý Bảo, bốn lần đoạt giải nhất “Hiến Thánh” phủ Khai Phong.

Phủ Khai Phong mỗi năm đều sẽ có một lần đại lễ Hiến Thánh. Mùng một tháng giêng, sau khi Quan gia hiến tế trời đất, liền sẽ mở màn cuộc tranh tài. Đại lễ Hiến Thánh này, có hai loại hình thức phía quan và nhân gian. Phần lớn là lấy Nội Đẳng tử Ngũ Long Tự tham gia, tính chất biểu diễn càng nặng một chút. Còn đại lễ Hiến Thánh nhân gian, lại là triệu tập người giỏi đô vật nhân gian, đặt tiền thưởng lớn, tranh lấy tên đứng đầu. Luận bản lĩnh, Nội Đẳng tử chùa Ngũ Long Tự càng hay hơn. Nhưng nếu nói tính hấp dẫn, chính là đại lễ Hiến Thánh nhân gian là nhất... Bởi vì đại lễ Hiến Thánh này, chính là trận đọ sức đao thật thương thật. Chuyện thiếu tay gãy cái chân là xảy ra bình thường, làm không tốt còn dẫn đến mạng người

Lý Bảo đã liên tục bốn lần đoạt giải nhất, đương nhiên thanh danh vang dội!

Y vừa ra trận, khí thế ép người.

Lý Bảo ngồi ngay ngắn giữa một mặt cái kiệu, phía sau còn có hơn hai mươi đôi tay hảo hán, cầm che chắn ở trước.

Những người này, phần lớn là đệ tử của Lý Bảo.

Hôm nay đại sư huynh Lã Chi Sĩ tranh đấu, thân là sư huynh đệ, đương nhiên phải đến cổ vũ.

Mà Lý Bảo càng là bày ra tư thái kẻ đứng đầu, rõ ràng là chỗ dựa cho Lã Chi Sĩ... Những người này vừa xuất hiện, lập tức gây ra tiếng reo hò liên tiếp. Trong đường phố này, địa vị của một lực sĩ đô vật càng hơn xa người bình thường.

- Cửu Nhi Tỷ, thằng đó là ai?

Dương Tái Hưng cũng lưu ý tới Lý Bảo đến.

Chỉ là y nhìn thấy Lý Bảo phô trương, trong lòng không khỏi có chút không tự nhiên... hoặc nói là hâm mộ?

Không đợi Yến Nô trả lời, Hoàng Văn Thanh liền nói với Hoàng Tiểu Thất:

- Thằng khốn đó là Lý Bảo, cũng xem là một hảo hán phủ Khai Phong, chỉ là người này luôn hống hách, lòng lang dạ sói. Trước đây còn suýt nữa hại tính mạng Tiểu Ất, cũng là kẻ thù lớn của Tiểu Ất Ca.

- Kẻ thù lớn?

Con mắt Dương Tái Hưng sáng lên, nhẹ nhàng lay động cơ thể một chút, từ trong cơ thể truyền ra tiếng trật khớp hơi nhỏ.

Yến Nô trong lòng cả kinh!

Hổ báo lôi âm?

Không ngờ Dương Tái Hưng này, lại luyện đến cảnh giới như vậy!

- Nhân vật như vậy rất giỏi sao?

Dương Tái Hưng cũng biết sơ nét của cuộc thí võ đó.

Y thấy, lúc đó Ngọc Doãn chỉ là luyện tới công phu tầng thứ nhất, cả cánh cửa của bậc thứ hai vẫn không có vượt qua. Còn Lý Bảo, đường đường một lực sĩ cấp tám, lại chạy tới Ngọc Doãn gây sự, thực sự là không có chút phong phạm cao thủ.

Đối với loại nhân vật cậy mạnh hiếp yếu này, Dương Tái Hưng luôn không để vào mắt.

Theo sau sự xuất hiện của Lý Bảo, Bố thự trên Hiến đài cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới gần trước, mời Lý Bảo xuống kiệu.

Bố thự, cũng giống như kiểu người trọng tài.

Phần lớn là do một số người già đức cao vọng trọng đảm nhiệm, đồng thời cũng nhất định phải tinh thông quy tắc đấu vật.

Vì thân phận Lý Bảo khác biệt nên Bố thự này đương nhiên không thiếu được phải có một vài câu tâng bốc, nói mấy câu ôn hòa, Lý Bảo mới hiến thân đến.

Mới vừa lộ diện, liền dẫn tới một trận reo hò.

Lý Bảo mặc áo khoác màu đen, thắt lưng lớn, đi ra mặt khẽ mỉm cười, vẫy tay với mọi người.

Trong ánh mắt lơ đãng, xẹt qua người Yến Nô.

Chỉ thấy khóe miệng Lý Bảo hơi nhếch lên, lộ ra chút ý cười lạnh lẽo:

- Qua đêm nay, nhất định ngươi sẽ là một quả phụ...

- Lý giáo đầu, mời!

- Mời!

Hiện giờ Lý Bảo vẫn là người đảm đương chức vụ giáo đầu Ngự quyền quán, cũng xem là có chút địa vị.

Cho nên các Bố thự lấy hai từ “giáo đầu” để xưng hô, cũng biểu đạt sự kính trọng. Chỉ là phủ Khai Phong này không chỉ có Ngự quyền quán có giáo đầu, mà trong tám mươi vạn cấm quan Đông Kinh này càng có vô số giáo đầu lớn nhỏ, nhưng ai thật sự có khả năng như y?

Dưới sự nghênh đón của hai gã Bố thự, Lý Bảo lên Hiến đài, ngồi xuống chỗ bên lề.

Cái này gọi áp trận cũng gọi là trấn đài.

Trong thí võ, nếu ai dám quấy rối, áp trận có thể ra tay đánh đuổi phương đi.

Cùng lúc này, buổi biểu diễn của nữ triển đã thông báo kết thúc. Dưới Hiến đài, tất cả đang ồn ào nhốn nhào bất chợt đều yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.