Đặt đàn cổ vào trong túi xong, Ngọc Doãn xoay lưng kéo Yến Nô đi.
- Tam ca, sao lại bán mười quan tiền cho hắn?
Nhìn theo lưng Ngọc Doãn và Yến Nô, một người bán hàng rong tiếp cận tới hỏi.
Tam ca cười ha hả, vẻ mặt gian trá:
- Đó chỉ là một phế cầm, ta chỉ mua mất một quan tiền mà bán được mười quan, thế là quá lời rồi. Đàn này ở trong tay ta hơn một năm, vốn tưởng rằng vật quý, nào ngờ lại vô dụng trong tay ta. May mà thằng nhãi này mua cho, coi như là bán kiếm chút lời...Đường Tam ta sao chịu bán lỗ vốn chứ?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hai người bán hàng rong cười ha ha.
- Tiểu Ất ca, sao đi gấp vậy?
Yến Nô bị Ngọc Doãn lôi kéo gấp gáp đi thẳng đến cửa hàng Lý gia.
- Cửu Nhi tỷ đừng hỏi, cứ đến cửa hàng Lý gia rồi sẽ giải thích với muội.
Hai người vội vàng đi vào cửa hàng Lý gia, sau khi báo thân phận thì đi thẳng vào hậu đường.
- Ôi, đây chẳng phải là Ngọc Tiểu Ất sao?
Vừa vào nhà chợt nghe có tiếng người kêu lên.
Ngọc Doãn quay đầu lại thấy đám người Quách Kinh vây quanh Lã Chi Sĩ đang đi về phía hắn.
- Hóa ra là Quách Thiếu Tam, dạo này khỏe chứ?
Quách Kinh biến đổi sắc mặt, trong mắt lóe lên tia dữ tợn:
- Tiểu Ất ca, chỉ mong qua đêm nay ngươi đừng hòng tiếp tục hống hách nữa.
Ngọc Doãn cười nói:
- Việc này không cần Quách Thiếu Tam nhọc lòng, ta trước nay vẫn rất vui vẻ sống tốt.
- Ngọc Tiểu Ất, khẩu khí lớn lắm!
Lã Chi Sĩ đột nhiên mở miệng, lạnh lùng nói:
- Vậy thì chúng ta chứng minh ở trên võ đài đi.
- Bát ca vẫn nên cẩn thận là tốt hơn.
Hai bên ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng thời cười lạnh, xoay người rời đi.
- Tiểu Ất ca, Lã Chi Sĩ kia không phải là người tốt, sau khi ngươi lên đài thì phải cẩn thận. Hắn có biệt hiệu là Quỷ Cước Bát, kim cương cước cũng đã luyện đến xuất thần nhập hóa, ngươi cần phải cẩn thận ứng phó, tránh được nên tránh, đừng cứng đối cứng với hắn ta, nếu không khó mà chống đỡ được.
- Ta đã biết.
Ngọc Doãn gật đầu cùng Yến Nô bước đi.
Không ngờ lại đụng phải Tưởng Thập Ngũ đi tới chắp tay chào Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất, đã lâu không gặp.
- Xin chào Thập Ngũ Ca!
Hai người nhìn nhau một lát, Tưởng Thập Ngũ đột nhiên thở dài, thấp giọng nói:
- Ta cũng không ngờ sẽ trở nên như này.
Sau khi Tiểu Ất lên đài thì nên cẩn thận, Tiểu Quan Tác kia cũng tới để xem cuộc đấu. Vốn chỉ là chuyện giữa ta và ngươi, khong ngờ lại dính dáng nhiều như vậy. Tiểu Ất yên tâm trận chiến này bất luận thua hay thắng, mọi ân oán trước đó đều xóa bỏ, tóm lại ngươi hãy bảo trọng.
Tưởng Thập Ngũ nói xong đi ngay.
Ngọc Doãn nhăn mặt lại, trong lòng tăng thêm sự cẩn trọng.
Trận chiến hôm nay dường như có chút cổ quái.
Với tính cách Tưởng Thập Ngũ đột nhiên nói ra những lời này, chắc chắn là có gì đó.
Xem ra cần phải cẩn thận nhiều hơn!
***
Sắc trời đã tối.
Từ lúc vào đầu hạ, ban ngày dài hơn, đến giờ Tuất mà trời vẫn sáng.
Hiến đài cửa hàng Lý gia đèn đuốc sáng trưng, bốn phía trên đài được cắm hơn mười cây đuốc, chiếu Hiến đài sáng trưng.
Trên sông Kim Thủy thuyền hoa liên kết. Từ xa nhìn sang, cảnh sắc vô cùng đồ sộ.
Dưới Hiến đài toàn đầu người di chuyển, tấp nập.
Cửa hàng Lý gia có ba tầng, cũng là một trong khu kiến trúc bắt mắt nhất của Khoái Hoạt Lâm.
Khang Vương Triệu Cấu cất bước lên lầu ba đụng phải nhiều gương mặt quen thuộc.
- Điện hạ cũng tới đây sao?
Chỉ thấy một lão già bước nhanh tới khom người hành lễ.
Lão già này gương mặt rất đẹp, tuy rằng có nhiều nếp nhăn năm tháng nhưng vẫn có thể nhận ra bộ dạng thời trẻ.
Triệu Cấu là con trai thứ chín của Hoàng Đế Huy Tông, cao lớn uy mãnh, khí thế bất phàm.
Trong các con trai của Hoàng đế Huy Tông, Triệu Cấu đặc biệt dũng mãnh nhất, sức lực cực lớn, dũng mãnh uy vũ. Năm Tuyên Hòa thư ba được phong làm Khang Vương, có qua lại chặt chẽ với Thái Tử Triệu Hoàn. Nhìn lão già trước mắt, da mặt Triệu Cấu co giật, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Tuy nhiên ngoài mặt vẫn tươi cười, bước lên nâng lão già dậy, vô cùng thân thiết.
- Có chuyện náo nhiệt, sao Thái úy không báo ta biết? Nếu không phải Huyên Huyên báo ta biết, suýt nữa thì ta đã bỏ sót buổi náo nhiệt hôm nay rồi. À, Hương Yến tiên sinh và Lương Khê tiên sinh cũng ở đây ư, đã lâu không gặp rồi.
Trên lầu ba cửa hàng Lý gia có không ít đại thần trong triều ngồi đó.
Lão già kia chính là Điện Tiền Đô Thái Úy Cao Cầu, bên cạnh còn có Phủ Doãn Khai Phong Hương Yến, Thái Thường Thiếu Khanh Lý Cương cùng với hơn mười vị quan viên lớn nhỏ. Trong lòng Triệu Cấu nghi hoặc, chỉ là một trận giao đấu bình thường, sao lại nhiều người như vậy?
Mấy năm nay Cao Cầu này vẫn được sủng ái.
Cho dù Hoàng đế Huy Tông đã nảy sinh nghi ngừ đối với Vương Phủ Lương Sư Thành và bộ hạ cũ, nhưng vẫn sủng ái Cao Cầu.
Chẳng qua biểu hiện của Cao Cầu vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không ngang tàng như đám người Vương Phủ kia. Sau khi vào xuân, Cao Cầu được phong làm Sở Quốc Công, nhưng vẫn cáo bệnh ở nhà, hôm nay đột nhiên xuất hiện khiến Triệu Cấu vô cùng nghi hoặc.
- Cao Thái úy!
Triệu Cấu vừa dứt lời, thì một bóng dáng thướt tha từ sau y chạy ra.
- Ồ, Nhu Phúc Đế Cơ.
Cao Cầu nhìn thấy người đó cũng giật mình.
Thiếu nữ trước mắt mặc y phục gấm Tứ Xuyên màu lục, đường cong thướt ta, tuổi ước chừng mười sáu, vẻ mặt đầy ngây thơ. Cao Cầu đương nhiên nhận ra thiếu nữ này là con gái của Hoàng Đế Huy Tông, Nhu Phúc Đế Cơ Triệu Huyên. Ông ta vội vàng tiến lên hành lễ, lại bị Triệu Huyên ngăn lại.
- Cao Thái Úu cũng tới xem Ngọc Tiểu Ất sao?
- Nhu Phúc Đế Cơ cũng biết Ngọc Tiểu Ất?
Nếp nhăn phủ kín gương mặt Cao Cầu, lão cười tươi:
- Ngọc Phi, phụ thân của Ngọc Tiểu Ất vốn là Nội Đằng Tử Ngũ Long Tự. Năm xưa từng truyền thụ cho lão mấy thủ phác pháp, cho nên cũng có chút tình xưa.
- Hóa ra Thái Úy là người quen biết cũ với Ngọc Tiểu Ất kia.
Nhu Phúc Đế Cơ thì thào tự nói.
- Vậy Thái úy đoán ai thắng?
- Việc này...
Cao Cầu nhìn thoáng qua thiếu nữ, sau đó lại nhìn những người khác, cười nói:
- Nếu là con của cố nhân, đương nhiên là muốn Tiểu Ất thắng.
- Vậy Lương Khê tiên sinh thì sao?
Lý Cương cao chừng 178cm, vô cùng khỏe mạnh.
Ông đáp:
- Ngọc Tiểu Ất có quan hệ thân thiết với khuyển tử, ta đương nhiên mong Tiểu Ất thắng.
- Nói vậy Hương Yến tiên sinh cũng mong Tiểu Ất thắng rồi?
Yến Anh cười mà không nói, chỉ gật gật đầu.
Triệu Cấu nhăn mặt:
- Ta nghe nói, phác pháp của Tiểu Ất dù giỏi nhưng Lã Chi Sĩ kia lại có danh sư truyền thụ, cũng là lực sĩ khó lường.Trước đây Ngọc Tiểu Ất từng thảm bại dưới tay Lý Bảo, mà Lã Chi Sĩ lại là đệ tử của Lý Bảo, đương nhiên hiểu rất rõ sự nông sâu của Ngọc Tiểu Ất. Muốn thật sự giao đấu, chưa chắc Ngọc Tiểu Ất đã là đối thủ của Lã Chi Sĩ.
- Có chuyện này sao?
Nhu Phúc Đế Cơ Triệu Huyên lộ ra vẻ do dự.
- Vậy Cửu ca cho rằng ai thắng?
- Đương nhiên là Lã Chi Sĩ rồi.
- Vậy ư...
Triệu Huyên nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Nếu Cửu ca cho rằng Lã Chi Sĩ thắng, vậy thì muội sẽ ủng hộ Ngọc Tiểu Ất thắng. Hì hì, thế này đi, muội sẽ đánh cược cùng Cửu ca, nếu Lã Chi Sĩ thắng, tiểu muội sẽ tặng “Tiết Phu Thiếp” của Thái Nguyên Trường cho Cửu Ca, nhưng nếu Cửu ca thua, thì phải đem Đại Thánh Di Âm trân quý cho muội.
- Việc này...
Triệu Cấu không khỏi có chút do dự.
Sái Nguyên Trường, đó là Sái Kinh.
Thời Huy Tông là một trong lục tặc.
(Lục tặc: sáu loại người ác làm hại thiên hạ)
Sái Kinh thi họa song tuyệt, tranh vẽ chim muông nổi tiếng, tính cả đại gia Tô Thức, vững vàng tiến vào Tam Giáp. Mà thư pháp của ông ta xem gần giống Mễ Phất, nhưng từ trong bút pháp tươi đẹp mà nói xác thực có thể được coi là “Nhị vương”, bút ý tinh tế, thể thái cứng cáp mỹ lệ. Sái Kinh múa bút tự nhiên, toát lên phong cách cao nhã, cách điệu.Về phương diện kết tự tràn đầy tự nhiên, nhấc bút đặt bút phối hợp chặt chẽ, tự thể sáng tạo đa dạng mà thống nhất, có thể nói là nhất tuyệt đương thời.
Cho dù là Tống Huy Tống sáng tạo ra thể chữ Sấu Kim Thể nhưng cũng chưa chắc đã vượt trên Sái Kinh.
Tiết Phu thiếp là sáng tác đỉnh cao của Sái Kinh, rất có giá trị. Về thư pháp Sái Kinh từng có một truyền thuyết như này: Một lần Sái Kinh hóng gió, bên cạnh có người hầu quạt, ông ta nhất thời hứng khởi liền viết hai bài thơ Đỗ Phủ lên trên hai cái quát. Tuy nhiên về sau, Sái Kinh lại không để tâm đến chuyện này nữa...
Không bao lâu sau, hai người hầu mua bất động sản tại Khai Phong.
Sau này Sái Kinh hỏi lại mới biết hai người này đã bán cây quạt mà ông ta đề thơ lên, mỗi một cây quạt giá hai vạn quan.
Đây là chuyện xảy ra trước thời Sùng Ninh, mà nay thư pháp của Sái Kinh một chữ ngàn vàng.
Triệu Cấu không thích Sái Kinh nhưng lại rất thích thư pháp của Sái Kinh. Y từng nhiều lần đòi hỏi Sái Kinh nhưng đều bị cự tuyệt. Sau này đến năm Tuyên Hòa thứ ba, sinh nhật Triệu Huyên, không ngờ Sái Kinh tặng Tiết phu thiếp cho Triệu Huyên, khiến Triệu Cấu vô cùng uất ức, vài lần tìm Triệu Huyên đòi lấy nhưng không được. Hôm nay Triệu Huynh dùng Tiết phu thiếp để đặt cược, vốn Triệu Cấu nên vui mừng mới đúng, nhưng Đại Thánh Di Âm cũng là một báu vật hiếm có, cũng rất được Triệu Cấu yêu thích.
Cầm Đại Thánh Di Âm là được Đường Chí Đức chế tác.
Đàn cổ được chế tác bằng gỗ, có thể nói là trân phẩm được truyền lại đời sau.
Triệu Cấu muốn Tiết phu thiếp nhưng lại tiếc Đại Thánh Di Âm cầm kia, trong lòng vô cùng rối rắm.
Tuy rằng y nghe người ta nói Lã Chi Sĩ chắc chắn sẽ thắng, nhưng nếu chẳng may thua thì sao? Vậy chẳng phải là....
- Sao, Cửu ca có dám không?
Triệu Huyên cười khanh khách hỏi.
Triệu Cấu hung hăng lườm nàng, rồi quay nhìn đài cao bên ngoài cửa sổ.
Lúc này, trên đài cao, hai cô gái đang đấu vật khiến người xem liên tục trầm trồ khen ngợi.
- Cũng được, vậy đánh cược với muội một lần, ta cũng thật muốn xem Ngọc Tiểu Ất rốt cuộc có bản lĩnh như nào...