Ngày mùng 3 tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang, Quách Dược Sư suất bộ qua sông, gần như binh không lưỡi huyết cướp lấy bến Bạch Mã.
Đáng tiếc, đây là triều Tống, bến Bạch Mã cũng không có Quan công Quan Vân Trường. Quách Dược Sư càng không phải là Mãnh Nhan Lương thủ hạ của Viên Thiệu. Sau khi chiếm lĩnh bến Bạch Mã, Quách Dược Sư cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà là trước tiên hạ doanh trại, rồi phái người đi tới Hoạt Châu, khuyên bảo Đô Thống chế Hoạt Châu Tào Vinh đầu hàng. Cùng lúc đó, Tông Vọng ở bờ bắc Hoàng Hà cũng nhanh chóng qua sông.
Ngọc Doãn nhìn đại doanh Thiên Tứ Giám hỗn độn mà mặt xanh mét không nói được lời nào.
Điều này quả thực càng thêm phiền não!
Trong đại doanh Thiên Tứ Giám có gần vạn ngựa nhưng vừa nhìn là biết quản lý không tốt, chiến mã trưởng thành không tốt.
Rất nhiều ngựa đều không thích hợp ra trận.
Điều này cũng thôi, nhưng đáng giận nhất là quan viên Thiên Tứ Giám không có một ai, chỉ còn lại mấy trăm mã quan ở trong doanh, mà kinh hãi hơn chính là căn bản không thể sử dụng đến. Sau khi Ngọc Doãn xem xét toàn bộ Thiên Tứ Giám thì thật sự nổi giận.
- Chỉ huy, nhiều ngựa như vậy, nên xử trí thế nào đây?
Trần Đông nhíu mày, hỏi khẽ.
Ngọc Doãn lo nghĩ một chút rồi quay đầu lại hô khẽ:
- Cao Nghiêu Khanh!
- Có mạt tướng.
- Ngươi lập tức quay về Khai Phong trình báo với Điện Tiền Ti và Binh bộ lý Thượng thư, nói Thiên Tứ Giám không thể ngụ ở đây nữa mà lập tức di chuyển ngay.
- Vâng!
Cao Nghiêu Khanh chắp tay lĩnh mệnh bước nhanh đi.
- Chỉ huy, dù phải di chuyển, nhưng nhìn bộ dạng những người này chỉ sợ cũng rầy rà.
Ngọc Doãn cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch, trên mặt lộ sát khí.
Cục diện như này thật sự là hắn chưa hề dự liệu đến, quả thật ứng với câu tục ngữ đời sau: “Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đội hữu như heo.”
Lúc trước Ngọc Doãn không cảm thấy vậy, nhưng bây giờ thì thật sự hối hận vị trí Đô Giám Thiên Tứ Giám này rồi.
Chu Mộng Thuyết bước tới thì thầm bên tai Ngọc Doãn:
- Chỉ huy, lúc này không thể nhân từ nương tay được. Ngay lập tức phái người truy bắt quan viên thuộc Thiên Tứ Giám đã tự ý rời bỏ vị trí công tác, chiếu theo quân pháp, lâm trận bỏ chạy thì đem chém đầu thị chúng.
Từ không nắm binh lúc này nhất định phải dùng thủ đoạn để chấp nhiếp những người này. Bằng không mà nói sẽ càng lúc càng loạn, thậm chí sẽ làm dao lòng quân dao động.
- Danh sách Thiên Tứ Giám có ở đây không?
Trần Đông không nói hai lời lập tức cho người mang danh sách Thiên Tứ Giám tới.
Ngọc Doãn lập tức kiểm kê mã quan đóng ở Thiên Tứ Giám.
Thiên Tứ Giám từ Đô giám trở xuống có một Thiết Đô câu áp quan, một Câu áp quan; một Áp ti quan, dưới nữa còn có quân sĩ một ngàn lẻ tám mươi người, phụ trách quản lý ngựa. Mà nay Thiên Tử giám chỉ còn lại 612 người, Đô câu áp quan, Câu áp quan cùng với Áp ti quan đều chẳng còn bóng dáng. Nghe nói ba người này sau khi biết người Nữ Chân qua sông thì cả đêm chạy về Khai Phong. Về phần chạy về Khai Phong làm gì, Ngọc Doãn lại càng không muốn biết, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một cơn tức trỗi lên cuồn cuộn.
- Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh đâu?
- Có mạt tướng!
- Ngươi và Hà Nguyên Khánh các lĩnh binh mã bản bộ tức khắc đi tới Binh bộ hội hợp với Cao Nghiêu Khanh, rồi sau đó chiếu theo danh sách tên và địa chỉ tập nã những kẻ đào ngũ, trước chính ngọ cần phải bắt những người này quay về doanh, không được sai sót!
Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh nhìn nhau cùng chắp tay lĩnh mệnh, mang theo 80 kỵ quân gào thét đi.
Ngọc Doãn nhìn thoáng qua đại doanh Thiên Tứ Giám:
- Bàng Vạn Xuân?
- Có mạt tướng!
- Ngươi dẫn theo nhân mã bản bộ thủ vững đại doanh Thiên Tứ Giám.
Nếu có người nào tự tiện hành động, có thể giết chết không cần thông báo.
Từ trước tới nay, Ngọc Doãn tạo cho người khác cảm giác nho nhã, nhưng phải biết rằng, hắn đã đi cùng Dư Lê Yến, ở thành Khả Đôn ám sát Da Luật Đại Thạch, trợ giúp Da Luật Dư Lý Diễn đánh hạ căn cơ Tây Liêu. Trong xương cốt hắn có một lực lượng tàn độc, chỉ có điều phần lớn thời gian bị người ta bỏ qua. Chu Mộng Thuyết nói không sai, hiền lành không thể cầm quân! Quân Đại Tống vốn đã thối nát, lúc này lại càng không nên nhân từ nương tay, nếu không quân trại Mưu Đà Cương này không đợi người Nữ Chân đến thì đã tan rã rồi.
Sau khi những mệnh lệnh liên tiếp được phát ra, Ngọc Doãn dẫn người rời khỏi Thiên Tứ Giám.
Khi quay lại quân trại Mưu Đà Cương, Lăng Chấn cũng đã đuổi tới, trên mặt đầy sợ hãi.
Tính ra, Lăng Chấn dù ở quân tịch nhưng bản chất không phải quân nhân, mà giống như nhân viên nghiên cứu khoa học trong quân đời sau hơn.
Sinh trưởng ở Khai Phong, cả đời gần như chưa rời khỏi Khai Phong, nghe nói chiến sự nổi lên, sao không hoảng loạn chứ?
Tuy nhiên, dù là bối rối nhưng Lăng Chấn không bỏ trốn.
- Tiểu Ất, thật sự có chiến sự sao?
- Đúng vậy, sợ chính là lúc này rồi.
Lăng Chấn cười khổ, khẽ lắc đầu nói:
- Vốn tưởng rằng có thể bình an một đời, không ngờ kết quả vẫn không tránh khỏi chiến một trận này.
Ất, bên trong Ngự Doanh ta còn có 600 quân sĩ, giờ giao cho Tiểu Ất chỉ huy.
Mặt khác ta mang theo ba trăm Chưởng Tâm Lôi đã cải tiến, đáng tiếc thời gian quá ngắn, cũng không làm được nhiều, không biết nó có tác dụng gì không?
Ba trăm Chưởng Tâm Lôi?
Ngọc Doãn nhíu mày, bất ngờ.
- Vậy cảm ơn thúc phụ!
Nhưng rồi hắn nghĩ nghĩ rồi nói thêm:
- Thúc phụ, có một chuyện ta muốn thương lượng cùng thúc.
- Tiểu Ất mời nói.
- Thúc hãy lập tức triệu tập binh mã thủ hạ của thúc đi chung quanh thôn trang tìm kiếm xe kéo, ta có ngựa ở đây, trong quân trại có một lượng đồ quân nhu lớn, ta đoán chừng chậm nhất sau giờ ngọ, triều đình sẽ bắt mang đồ quân nhu, lương thảo thu về trong thành. Mưu Đà Cương thân ở Tây bắc, là nơi đầu tiên mà quân tiên phong người Nữ Chân đặt chân tới. Một khi người Nữ Chân tới sẽ sẽ chiếm đoạt hết gần vạn con chiến mã ở đây, cộng thêm đồ quân nhu trong quân trại nữa. Vậy làm phiền thúc phụ vất vả cố gắng đem những vật tư này về thành Khai Phong.
Ngọc Doãn nói rất uyển chuyển cự tuyệt 600 quân sĩ Ngự Doanh.
Không phải hắn không muốn, mà là hắn thấy 600 quân sĩ Ngự Doanh căn bản như muối bỏ biển, không có tác dụng nhiều.
Không làm tốt, thậm chí sẽ làm đảo loạn cả trận doanh của hắn lên, vậy thì thật đúng là mất nhiều hơn được.
Lăng Chấn cũng không phải là người không biết tốt xấu, tuy rằng Ngọc Doãn nói rất khéo léo, nhưng ông biết chưa chắc hắn đã để ý tới binh mã của ông.
Binh mã Ngự Doanh nói toạc ra chỉ là thiết lập để trông coi kho giáp trượng, ngày bình thường không thao luyện gì cả.
Trong xưởng, thợ thủ công có thể làm việc hoàn thành rất tốt, nhưng nếu nói là đánh trận thì ngay cả bản thân Lăng Chấn cũng chưa chắc đã thu được kết quả chiến đấu.
Hắn nói như vậy chính là đã tỏ thái độ rồi, hơn nữa còn coi ông như Thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đừng nhìn Lăng Chấn đóng quân ở ngoài thành nhưng tin tức thì lại thông linh vô cùng.
Tối hôm qua trên phố Mã Hành xảy ra chuyện, ông cũng nghe phong thanh, Tiểu Ất lúc này e là sắp phát đạt rồi!
Công cứu giá đó, tuy chỉ là cứu Thái tử, nhưng cũng vẫn có công huân cứu giá. Người nào thì không biết, nhưng Quan gia chỉ có một người con trai này, cộng thêm Quan gia lại rất sủng ái hoàng hậu Chu Liễn, chứ không giống Hoàng đế Huy Tông tính tình phong lưu, vị trí Thái tử này chắc chắn vững như núi Thái Sơn. Kể từ đó, tương lai Tiểu Ất được ân sủng không ít. Đừng nhìn hiện tại hắn chỉ là một chỉ huy, chỉ cần tích lũy đủ công lao thì sớm muộn gì cũng thăng chức rất nhanh, ngày sau tiền đồ vô lượng.
Lúc này không thể hiện thái độ thì còn đợi khi nào?
Tuy nói quan hệ giữa Lăng Chấn và Ngọc Doãn vẫn rất tốt, nhưng thái độ đứng về phe phái thì vẫn chưa từng thể hiện rõ.
Dù sao, một khi đã đứng theo phe phái thì đã làm quan hệ giữa ông và Ngọc Doãn nảy sinh biến hóa. Lúc trước, ông là bề trên của Ngọc Doãn, quan hệ bình đẳng lẫn nhau, nhưng khi đã đứng theo phe phái, thì quan hệ giữa ông và Ngọc Doãn liền biến thành chủ và phụ. Ngọc Doãn làm chủ Lăng Chân làm phụ.
Lăng Chấn từng thấy quân trại Mưu Đà Cương thao diễn, đương nhiên cũng hiểu rõ sự lợi hại của đội binh mã này.
Vậy thì 600 người của ông chẳng coi là gì cả. Đội tiễn đội của Bàng Vạn Xuân có thể trong thời gian một nén nhang giết sạch sẽ 600 người Ngự Doanh của ông, cho nên, Lăng Chấn hiểu vì sao Ngọc Doãn không cần binh mã này.
- Còn có một việc, trong quân Tiểu Ất cần phải có pháo thủ.
- Hả?
Lăng Chấn do dự một chút, hạ giọng nói:
- Ta ở trong doanh có một thợ thủ công, cũng không phải là người đơn giản, có điều xuất thân không tốt, sự phụ hắn từng theo Tống Giang mưu nghịch, sau đó chinh phạt Phương Tịch bị chết trận. Người này tay nghề phi phàm, có thẻ tu chỉnh quân giới, là một tay chế pháo giỏi. Nhưng bởi thân phận hắn như vậy nên không có nơi nào để đi.
Nếu Tiểu Ất hứng thú, sao không giữ người này lại?
Năm xưa sư phụ hắn có chút giao tình với ta, nhờ ta chiếu cố hắn. Đáng tiếc ta bản lĩnh không đủ, chỉ có thể bảo vệ hắn bình an mà thôi.
Thợ thủ công, lại là một tay chế tác pháo giỏi?
Ngọc Doãn lập tức có hứng thú, liền hỏi:
- Người đó tên là gì?
- Người này biệt hiệu là Hỏa Bảo Tử, tên là Lương Ngọc Thành.
Sư phụ hắn năm xưa lúc ở Đông Kinh từng là thợ thủ công nổi danh, được người đời tôn xưng là Báo tử Thang long. Chỉ tiếc bị đám người Tống Giang mê hoặc đi làm kẻ tặc, cho nên thanh danh bị hủy hết. Ta thấy bản lĩnh hắn không kém, nếu để làm thủ hạ của ta thì cả đời vô danh, chẳng bằng để hắn đi theo Tiểu Ất, nói không chừng có thể có công danh, nhưng không biết Tiểu Ất có nguyện ý tiếp nhận người này hay không?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, rồi lập tức mỉm cười!
Trước có một Kim thương thủ Từ Ninh, mà nay lại bỗng xuất hiện một Báo Tử Thang Long, cũng thật sự là thú vị.
- Nếu thúc phụ đã tiến cử, ta cũng thấy hứng thú.
- Vậy thì ta trở về chiêu hắn đến đây.
Lăng Chấn ngồi lại trong quân một lát rồi cáo từ ra về.