Ông trở về ra lệnh cho thủ hạ tìm kiếm xe kéo, Ngọc Doãn thì lệnh cho Ngưu Cao, Đổng Tiên ở trong quân gia tăng đề phòng, để phòng ngừa những phát sinh bất ngờ xảy ra.
Trần Đông thì mang theo Cát Thanh đi kiểm kê sự vụ trong Thiên Tứ Giám. Thấy đã không còn người ngoài, Chu Mộng Thuyết đột nhiên hỏi:
- Vì sao Tiểu Ất cho rằng triều đình sẽ không quyết chiến với Lỗ tặc ngoài thành?
Ngọc Doãn im lặng!
Hắn nên trả lời thế nào đây?
Trên thực tế, hắn cũng không rõ lúc này đây quân Tống và người Nữ Chân rốt cuộc giao phong như nào.
Dù sao hắn cũng không phải là người giỏi sử Tống, hắn chỉ biết về Tĩnh Khang, đó là hai lần Khai Phong bị vây và mối nhục Tĩnh Khang.
Tất cả bố trí đều là dựa vào bản năng mà quyết định.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút:
- Đại Lang có nghĩ dựa vào khả năng của cấm quân hiện này, có thể đánh một trận chiến với Lỗ tặc không?
- Việc này..
Chu Mộng Thuyết hơi sửng sốt, chợt cười chua xót.
Câu trả lời này của Ngọc Doãn khiến y thật không biết nên nói như thế nào mới phải. Cấm quân Đông Kinh vốn là đội quân tinh nhuệ nhất của quân Tống. Năm xưa Thái tổ Hoàng đế Triệu Khuông Dận để làm yếu đi bình quyền phiên trấn đã hạ lệnh điều động tinh binh phiên trấn hợp thành cấm quân.
Khi đó cấm quân Đông Kinh đích thật là sức chiến đấu kinh người.
Chỉ có điều tới hiện tại, tám trăm ngàn cấm quân Đông Kinh chỉ còn lại hư danh, căn bản không chịu nổi một trận chiến.
Dã chiến?
Thật sự với tám trăm ngàn cấm quân mà chỉ dựa và tình hình cấm quân hiện tại thì e cũng chỉ là bánh bao thịt ném chó, có đi mà không có về.
- Theo ta nghĩ, Quan gia chưa chắc sẽ lựa chọn dã chiến.
Thành Khai Phong tường cao dày, tuy nói vô hiểm có thể thủ, nhưng nếu dựa vào kiên thành mà chiến, Lỗ Tặc chưa chắc có thể công phá. Chỉ cần có thể kéo chút thời gian, đợi nghĩa quân cần vương đến, đến lúc đó, chỉ sợ Lỗ tặc cũng không dám tiếp tục giằng co.
- Ừm, vậy cũng có lý.
Chu Mộng Thuyết gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành cách nói của Ngọc Doãn.
- Nói như vậy, Mưu Đà Cương này của ta chỉ sợ thủ vững cũng không được lâu.
- Đúng vậy, vì thế ta nghĩ, đợi cho đồ quân nhu và ngựa trong doanh đã di dời đi thì có thể rút về nội thành Khai Phong.
- Vậy thì ta lập tức về thành, nghĩ cách tìm nhiều xe kéo một chút.
Ngọc Doãn nói:
- Vậy làm phiền Đại Lang rồi.
Sự việc phát triển đến nước này nói thật có chút ngoài dự liệu của Ngọc Doãn.
Vốn hắn có thể tới Toan Tảo chống đỡ quân Kim, nào biết được quân Tống lại không chịu được một kích như thế, mà tốc độ nam hạ của quân Kim thật sự quá kinh người. Mười ngày, thậm chí không đến mười ngày, quân Kim đã tới bờ Hoàng Hà, chẳng những chiếm lĩnh Tuấn Châu, mà còn thuận thế qua sông, chiếm được bến Bạch Mã, bởi vậy mà đi Toan Tảo cũng không có tác dụng.
Là nên nói quân Kim dũng mãnh, hay là nói quân Tống vô năng đây?
Ngọc Doãn ngồi ở trong đại trướng, khẽ xoa huyệt thái dương...Hóa ra thật sự khi đánh giặc thì phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
***
Chính ngọ, Cao Nghiêu Khanh, Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh áp giải hơn hai trăm người trở lại Mưu Đà Cương.
Quần Mục tư vốn thuộc Thái Phó tự, nhưng trong năm Chính Hòa, Mã chính quy về Xu Mật Viện, nhét vào Binh Bộ.
Binh bộ Thượng thư Lý Cương mới được bổ nhiệm đang sứt đầu mẻ trán xử lý công vụ.
Nghe Thiên Tứ Giám năm bè bảy mảng nhưng lại xuất hiện hiện tượng chạy tán loạn đại quy mô, Lý Cương lập tức giận dữ.
Tuy nhiên, ông dù biết chuyện nhưng bởi vì trước đó đã hòa giải với Ngọc Doãn, rồi lại hợp tác hai lần, cho nên không trách tội Ngọc Doãn.
Còn nữa, mặc dù Ngọc Doãn trên danh nghĩa là Đô giám Thiên Tứ Giám nhưng lại thuộc Điện Tiền Ti.
Đêm qua hắn lại cứu Thái tử, Lý Cương dù muốn trách tội Ngọc Doãn cũng cần phải suy nghĩ kỹ rồi làm sau.
Lý Cương lập tức bảo ba người Cao Nghêu Khanh chiếu theo danh sách tập nã lính đào ngũ. Đô Câu Áp quan, Áp ti quan bị bắt trong nhà, dây thừng trói chặt. Mà Câu Áp quan kia thì không tìm được, nghe nói gã đó sau khi trốn khỏi Mưu Đà Cương thì suốt đêm chạy về Lạc Dương.
Lúc này Lý Cương cũng đặc biệt phái người đi Lạc Dương tập nã Câu áp quan này.
Cho nên liền ký lệnh têncủa người đó, chuẩn bị bắt về trị tội.
Ngoại trừ bắt được hai quan viên kia ra , còn lại chỉ cần là trốn về phủ Khai Phong thì đều bị bắt không còn một mống nào. Còn lại một số người thì không thấy bóng dáng, nghĩ chắc đã trốn thoát khỏi Khai Phong rồi. Muốn bắt hết những người bỏ trốn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cũng may Ngọc Doãn cũng không thèm để ý, nghe nói những người này bị bắt trở lại, liền không thèm quan tâm đến lý lẽ, hạ lệnh chém đầu ở ngoài viên môn.
Hai trăm lẻ mười tám đầu người bị rơi xuống đất làm cho Thiên Tứ Giám đang hỗn loạn lập tức yên tĩnh lại. Ngọc Doãn dùng hai trăm lẻ mười tám đầu người này cảnh cáo những người đó ngoan ngoãn ở lại nếu không hắn sẽ xử lý thích đáng.
Như Ngọc Doãn tiên đoán, buổi chiều cùng ngày, Binh bộ truyền lệnh, toàn lực chuẩn bị chiến tranh!
Khi Hoàng đế Khâm Tông lâm triều bị đám người Lý Bang Ngạn khuyên bảo đã chuẩn bị di giá Nam Kinh ứng với Thiên phủ, lại bị tân đảm nhiệm Ngự Sử Đại Phu Trần Đình Quá ra sức ngăn cản, ngay sau đó là đám người Lý Cương lên án mạnh mẽ Lý Bang Ngạn, nói rõ lợi hại với Triệu Hoàn, cuối cùng đã làm cho Triệu Hoàn quyết định đánh một trận chiến. Lý Cương được mệnh toàn quyền phụ trách trận chiến tại Khai Phong, nếu ai nói chạy trốn nữa thì có thể tiền trảm hậu tấu.
Lý Cương nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lập tức hạ lệnh tổ chức dân chúng Khai Phong tu sửa tường lá chắn, an trí pháo tòa nỏ thạch, chuẩn bị dựa vào tường cao kiên thành Khai Phong quyết trận tử chiến với người Nữ Chân. Rồi sau đó ông lại tiếp chưởng cấm quân từ trong tay Cao Cầu, chiêu mộ tứ phía đô thành, bổ sung cho cấm quân một vạn hai ngàn người, phụ lấy quân đội vùng ven cùng với dân binh bảo giám, hiệp trợ phòng ngự. Mã bộ quân bốn vạn người làm tiền hậu tả hữu trung quân, tám ngàn hải quan hồ Kim Minh ngày đêm thao luyện. Nhắc tới cũng buồn cười hiện đang tiến hành thao luyện, trên cơ bản là nước tới chân mới nhảy.
Theo đó, Lý Cương hạ lệnh trước tiên bố tí tiền quân ở bên ngoài Thông Tân Môn, bảo đảm sự an nguy nhà kho Diên Phong.
Hậu quân đóng quân ở bên ngoài Triều Dương môn, phụ trách phòng thủ vùng đồi thành hào nông hẹp Khai Phong, để quân Kim không thể tới gần cửa thành.
Mà Ngọc Doãn nhận được mệnh lệnh thì càng đơn giản hơn: Bảo đảm mười hai vạn thạch lương thảo đồ quân nhu trong quân trại Mưu Đà Cương phải an toàn dời tới nhà kho Diên Phong, 9812 chiến mã cũng phải gắng sức dời đi đưa tới Nhạc Đài tiếp nhận.
Đợi đồ quân nhu và ngựa dời đi xong, Ngọc Doãn thì suất bộ đóng giữ Phàn gia Cương.
Ngọc Doãn nhận được mệnh lệnh này cũng không kìm nổi mà nhe răng.
- Bảo hơn 600 người Thiên tư Giám phụ trách đuổi đánh xe ngựa, lệnh binh mã Ngự Doanh phụ trách xếp đồ lên xe....Tận khả năng tìm xe kéo đế mau chóng di dời lương thảo đồ quân nhu. Những thứ này trước đó vẫn chưa hề được giải quyết xong, chúng ta còn phải thủ vững nơi này nữa.
Ngưu Cao không kìm nổi hỏi:
- Nếu Lỗ tặc đến đây thì chúng ta nên làm thế nào?
Chu Mộng Thuyết ngẫm nghĩ một chút:
- Nhân mã tiên phong của Lỗ tặc tuy qua sông thành công, nhưng nếu toàn bộ đại quân vượt qua Hoàng Hà thì cũng phải mất mấy ngày. Ngoài ra, Bạch Mã còn có quân Tống đóng ở đó, ta nghe người ta nói, cha con Chỉ Huy sứ Hoạt Châu là Tào Vinh cũng là mãnh tướng hiếm có. Nghĩ chắc cho dù bọn họ không làm gì được Lỗ tặc, nhưng ít nhất có thể kiềm chế được binh mã Lỗ tặc.
Tính toán, Lỗ tặc đánh tới Khai Phong ít nhất là còn năm đến bảy ngày nữa. Chúng ta hãy gia tăng hành động, di dời đồ quân nhu này đi.
Tào Vinh, Tào Ninh...
Ngọc Doãn cảm thấy hai cái tên này nghe quen quen.
Thấy sắc mặt Đổng Tiên âm trầm, hắn đột nhiên nhớ ra năm ngoái Đổng Tiên từng hiệu lực ở phủ Tế Nam, nghe nói là đắc tội với ai đó nên mới bị chèn ép. Đúng rồi, hình như tên là Tào Vinh! Không đúng, hình như không phải là vì chuyện này...
Ngọc Doãn thật sự không nghĩ ra, hơn nữa thời gian không đợi người, năm đến bảy ngày để di dời hưn 9800 con ngựa, còn có mười hai vạn thạch lương thảo, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhất định phải nhanh chóng làm việc, hơn nữa còn phải tìm kiếm thêm xe kéo.
Nếu Lý Cương muốn ta di dời đồ quân nhu mà không cho ta xe kéo, ta di dời kiểu gì?
Nhưng hiện giờ Lý Cương là Binh bộ Thượng thư, Tứ Bích thủ Ngự sử Khai Phong, toàn quyền phụ trách phòng ngự Khai Phong. Ngọc Doãn dù bất mãn trong lòng nhưng cũng cố phải kiềm chế. Cũng may trong tay ta có Cao nha nội, không chừng có thể giúp được một chút.
- Đại Lang, Thiếu Dương, Tam Lang!
- Có chúng mạt tướng!
- Việc di dời lương thảo, chuyển giao ngựa, ta giao hết cho ba người các ngươi.
Ta sẽ sai Cát Thanh dẫn tạp binh hiệp trợ, Vương Mẫn Cầu cùng sở bộ cung binh phụ trách bảo hộ đồ quân nhu và ngựa an toàn, cần phải di dời xong trước khi Lỗ tặc đến.
Ba người Chu Mông Thuyết nhìn nhau, rồi sau đó ánh mắt của Chu Mộng Thuyết và Trần Đông đều rơi trên người Cao Nghiêu Khanh.
Hai người này đều lọc lõi sao không hiểu ý tứ của Ngọc Doãn chứ?
Cứ theo nhiệm vụ đã an bài, còn hoàn thành thế nào, là việc của ba ngươi.
Cao Nghiêu Khanh lại cười khổ:
- Tiểu Ất, ta đột nhiên cảm thấy mình đến lầm chỗ rồi....Cũng được, chuyện tìm xe kéo, ta sẽ phụ trách. Ta không dám đảm bảo sẽ tìm được nhiều xe, nhưng sẽ tận hết sức để tìm kiếm. Tuy nhiên, chỉ dựa vào những người ở đây thì chưa chắc hoàn thành. Tốt nhất Tiểu Ất nghĩ cách bổ sung thêm người, để tránh làm việc chậm trễ.