Quan gia bảo sẽ cho người gọi lão tấu đối, nhưng ai biết lúc nào sẽ triệu kiến?
Cũng chính là nguyên nhân này mà sau khi Tông Trạch nhận được tin tức của Ngọc Doãn, thì mặc dù lòng không cam nhưng cũng đành phải nghe theo. Nếu có thể đi theo Thái tử thì có thể sống yên ở Khai Phong không phải lo lắng gì. Phải biết rằng, Đông Kinh phồn hoa, giá cả kinh người, một nhà mười hai miệng ăn trong nhà trọ, một ngày chi tiêu cũng phải hơn một quan. Hiện giờ lương thực ở Đông Kinh giá ngày càng cao, dù là ăn uống đơn giản cũng phải mấy trăm văn tiền. Trong tay Tông Trạch cũng không có tiền của tích lũy gì.
Nhưng không ngờ ông lại bị người ta ngăn ở bên ngoài lầu Phong Nhạc. Nếu không có Ngọc Doãn giải vây cho ông, vậy thì chút thể diện của ông đã không còn nữa.
Trương Tú Cẩm nghe Ngọc Doãn nói vậy thì ánh mắt nhìn Tông Trạch đã khác trước nhiều.
Ai cũng biết Ngọc Doãn tuy là võ quan lục phẩm, nhưng lại rất được Thái tử sủng ái. Lão hán này mà được Ngọc Doãn đề cử, chắc chắn sẽ thăng tiến rất nhanh, thật trách mình sao không có phúc như này? Nếu vậy sao không thân cận trước chứ.
- Nếu được Tiểu Ất bảo đảm thì đương nhiên có thể qua.
- Ha hả, tối nay có tiết mục gì vậy?
- Ồ, Phùng cô nương và Trương cô nương tối nay liên kết hiến nghệ, thật sự là rất hay.
- Vậy thì ta cũng mong chờ được xem.
Ngọc Doãn vừa nói vừa đặt một thỏi bạc ba lượng vào thay Trương Tú Cẩm.
Trương Tú Cẩm mừng hớn hở, vội nhường ra đường, khom người nói:
- Tiểu Ất ca, mời vào trong.
- Lão đại nhân, chúng ta vào đi thôi.
- Tiểu Ất đi trước.
Lúc này, Tông Trạch cũng không dám lên mặt.
Vì thế ông lui ra sau một bước, muốn đi theo sau Ngọc Doãn.
Nào ngờ Ngọc Doãn lại vươn tay, bắt lấy cánh tay ông:
- Lão đại nhân, đừng khách khí, ta và lão cùng đi vào.
Nói xong thì cầm tay đi vào, hành vi cực kỳ thân thiết.
Tông Trạch thầm cười khổ, không ngờ mình gần bảy mươi tuổi lại phải nhận ân tình của một kẻ tiểu bối. Tuy vậy, ông vẫn ghi tạc trong lòng thiện ý của Ngọc Doãn. Hai người đang đi vào lầu Phong Nhạc, vừa vào cửa thì nghe có người nói:
- Tiểu Ất, sao tới muộn thế? Mau tới mau tới, mọi người còn đang chờ ngươi! Ngươi chưa đến, Phùng cô nương và Trương cô nương, cũng không dám hiến nghệ đấy...
Tiếng nói to như vậy đương nhiên là của Cao Nghiêu Khanh.
Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Cao Nghiêu Khanh từ tầng ba thò đầu ra, đang ngoắc hắn.
Ngọc Doãn cũng phất phất tay, dẫn Tông Trạch đi lên lầu.
Hai người đi vào một nhã gian lầu ba, đã thấy Triệu Kham ngồi ở đó, một nội thị đứng đằng sau.
Ở bên cạnh cậu ta là hai cô gái, một là Nhu Phúc Đế Cơ Triệu Đa Phúc, người kia là Thập Bát di nương của cậu, đó chính là Chu Tuyền vốn trở thành Thận phi của Khâm Tông trong lịch sử. Hai nàng đang cúi đầu, thì thầm nói chuyện, thấy Ngọc Doãn đến,Triệu Đa Phúc lập tức tươi cười rạng rỡ:
- Tiểu Ất, ngươi tới muộn, cần phải phạt ba chén rượu, có phải thế không?
- Đúng vậy a đúng vậy a, nhất định phải phạt ba chén rượu.
Triệu Đa Phúc mới mở miệng, những người xung quanh đều hùa theo.
Cao Nghiêu Khanh kinh ngạc hỏi:
- Vị lão đại nhân này là...
- Ngươi không biết thì tránh ra.
Ngọc Doãn nói xong, liền đẩy Cao Nghiêu Khanh sang bên, lại thấy Tông Trạch đứng đó như ngây ra.
Cao Nghiêu Khanh là ai chứ? Tông Trạch đã nghe Ngọc Doãn giới thiệu, trogn thâm tâm mặc kệ khinh thường Cao Cầu thế nào, nhưng dù sao cũng không thể bằng thân phận Nha nội của Cao Nghiêu Khanh. Nhưng khi nhìn hành động này của Ngọc Doãn hồn nhiên không coi Cao Nghiêu Khanh là gì cả, mà Cao Nghiêu Khanh lại chẳng giận chút nào.
Đây là đồ tể xuất thân phố phường sao?
- Tiểu ca, hôm nay ta đến có đề cử với người một vị tài ba.
Triệu Kham ngẩn ra, chợt cười nói:
- Tiểu Ất, ngươi lại muốn gì vậy?
- Còn nhớ lần trước ta từng đề cập Tông Trạch Tông Nhữ Lâm với ngươi không?
- ...có chút ấn tượng.. đây là...
- Người đã mang đến trước mặt ngươi rồi. Lão đại nhân, đây chính là Thái tử điện hạ.
Tông Trạch bước lên phía trước thi lễ, lại bị Triệu Kham ngăn lại:
- Lão đại nhân chớ đa lễ. Ngọc sư phụ không mấy khi giới thiệu người cho ta. Nếu sư phụ đã đề cử, vậy thì nhất định là tài giỏi. Tuy nhiên đêm nay, chúng ta không nói chính sự mà xem kịch trước, mọi chuyện hãy bàn sau.
Địa vị thay đổi, thật sự khí chất khác biệt.
Triệu Kham khi còn là Hoàng Thái tôn khác biệt rất lớn với Thái Tử Triệu Kham lúc này.
Tuy nói Triệu Kham mới chín tuổi, nhưng khí chất cử chỉ đã toát lên uy thế khác thường.
Trong lòng Ngọc Doãn cũng thầm cảm khái: Năm ngoái người này còn lôi kéo mình đòi học phác pháp, giờ đã trưởng thành lên rất nhiều.
Tông Trạch vội vàng khom người cảm tạ rồi ngồi xuống một bên.
- Ngươi đó là Tông Trạch sao?
Bên tai nghe một giọng nữ thánh thót vang lên, Tông Trạch quay đầu lại xem, lập tức ngẩn ra.
- Lần trước Tiểu Ất ở đây nói ngươi vô cùng tài giỏi, vốn tưởng là người như nào thì ra...
Ngụ ý, dường như là nói Tông Trạch hơi già rồi.
Đây vốn là một lời nói chứa nhiều hàm nghĩa kỳ thị, nhưng chẳng biết tại sao từ trong miệng thiếu nữ này nói ra lại mang theo ý khờ dại.
Lúc này Ngọc Đoãn đang bị Triệu Kham Kham lôi kéo nói chuyện, Tông Trạch cũng không biết thiếu nữ trước mặt là ai, có lai lịch gì.
- Đây là Thập muội của Quan gia, Nhu Phúc Đế Cơ.
Cũng may Cao Nghiêu Khanh nhìn ra vẻ ái ngại của Tông Trạch nên vội bước lên nói nhỏ vào tai ông giới thiệu.
Tông Trạch hơi sửng sốt rồi mỉm cười thản nhiên.
Đã sớm nghe nói, Thái Thượng Đạo Quân sủng ái nhất là Nhu Phúc Đế Cơ. Nhu Phúc Đế Cơ hồn nhiên, là một nữ tử rất thiện lương, hôm nay gặp mặt, thật sự là rất hồn nhiên.
- Không ngờ là một lão già đúng không.
Tông Trạch biết, hôm nay gặp mặt có liên quan tới tương lai của ông.
Cộng thêm dáng vẻ đáng yêu của Nhu Phúc Đế Cơ, tuổi còn nhỏ hơn cả cháu của ông, cho nên ông cũng không hề tức giận.
- Ý ta không nói như vậy.
- Lão hủ năm nay sáu mươi tám tuổi, ba chữ Lão gia hỏa có thể đảm nhận được mà.
Chỉ có điều ta cũng cảm thấy kỳ quái, ta vốn không quen biết với Tiểu Ất, sao hắn lại biết tên của ta?
- Hì hì, Tiểu Ất nói lúc hắn còn ở Hàng Châu từng nghe nhắc tới ngươi.
Hàng Châu?
Hàng Châu đúng là cách quê của Tông Trạch không xa, nên ông cũng không để ý gì nhiều, nghĩ chắc là khi Tiểu Ất đến Hàng Châu thì nghe người ta đề cập tới tên của mình.
Vị Ngọc chỉ huy này thật sự là một chi sĩ trung trực vì nước.
Nhu Phúc Đế Cơ và Tông Trạch chỉ nói chuyện vài câu thì không còn hứng thú nữa. Cũng khó trách, Tông Trạch nhiều hơn Nhu Phúc Đế Cơ hơn năm mươi tuổi, đương nhiên không có tiếng nói chung. Đúng lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng trống nhạc, đã thấy vài tiểu xướng từ sau đài đi ra, lên Hiến đài, bắt đầu biểu diễn.
Khúc từ biểu diễn chính là “Lương Chúc” do Ngọc Doãn sáng tác.
- Nghe nói Lương Chúc này là do Tiểu Ất phổ nhạc, nếu có cơ hội, có thể sáng tác tiếp không?
Chu Tuyền không kìm nổi lên tiếng, vẻ mặt mất hứng.
Ngọc Doãn liền cười nói:
- Nếu Thập Bát tỷ mở miệng, đợi Lỗ Tặc thối lui, Tiểu Ất sẽ sáng tác thêm.
- Vậy thì một lời đã định nhé.
Ngọc Doãn đáp ứng làm Chu Tuyền mặt mày hớn hở.
Triệu Kham một bên nói:
- Tiểu Ất, ta nghe nói ngươi muốn đi Toan Tảo?
- Ah... thật sự là ta có ý tưởng này, nhưng vẫn còn chưa nhận được mệnh lệnh.
- Ngươi thật là, đang yên lành đi Toan Tảo làm chi? Cứ ở lại Khai Phong có phải là tốt không?
Trong lời nói của Triệu Kham mang theo ý oán trách, Ngọc Doãn cười cười, hạ giọng nói:
- Nếu không đi kiếm ít quân công trở về, thì ngày sau sao có thể hiệu lực cho Tiểu Ca?
Tròng mắt Triệu Kham híp lại, liên tục gật đầu.
- Nói cũng đúng, trước đó ta cũng đã nói với mẫu hậu, là muốn Tiểu Ất nhập Đông cung làm việc.
Mẫu hậu lại nói, Tiểu Ất thân không có công danh, hiện giờ làm được Chỉ huy sứ đã là ngoại lệ, còn cần phải từ từ thăng tiến, tranh thủ kinh nghiệm lý lịch. Nếu Tiểu Ất có quân công, thì ta sẽ có cớ để nhắc với mẫu hậu. Ừ, biện pháp này của Tiểu Ất thật không tồi.
Một câu đã bộc lộ ra hết. Dù Triệu Kham cử chỉ lời nói tỏ ra rất có uy thế, nhưng dù gì vẫn chỉ là đứa trẻ.
Ngọc Doãn khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.
Lúc này, tiểu xướng đã chấm dứt trên hiến đài, Phùng Tranh cầm tỳ bà trong tay, đi lên hiến đài.
Trương Chân Nô trang phục lộng lẫy sóng vai cùng Phùng Tranh. Hai người hướng trên lầu hơi khẽ chào, đang định biểu diễn thì bên ngoài cửa có tiếng huyên náo.
- Đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Kham ngẩn ra, vội đứng dậy, vẻ mặt không vui.
Ngọc Doãn thì nhăn mày lại, lắc mình đi sát bên cạnh Triệu Kham, thăm dò ra ngoài cửa sổ, quát to xuống dưới lầu:
- Tú ca, bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Vẻ mặt Trương Cẩm Tú kích động, sắc mặt trắng bệch lảo đảo từ bên ngoài chạy vào.
Lúc đến hiến đài, y suýt ngã xuống đất, may mà Bạch Thế Minh mau tay nhanh mắt đỡ được y.
- Thái Tử, Tiểu Ất ca... Việc lớn không hay rồi...
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Mới vừa rồi nhận được tin tức, Lỗ Tặc, Lỗ Tặc qua sông rồi...
- Ngươi nói cái gì?
Triệu Kham ngẩn ra, sắc mặt biến đổi lớn, quát to:
- Tên khốn kia, chớ có nói xằng bậy, triều đình ở bên Hoàng Hà đóng trú mấy vạn binh mã, mà nay nước sông tuyết tan, Lỗ Tặc dù có mọc cánh cũng không thể qua sông nhanh như vậy được.
- Thái Tử, tiểu nhân sao dám lừa gạt Thái Tử... Bên ngoài cũng đã truyền ra, tiên phong Lỗ tặc đã vượt qua Hoàng Hà rồi!