Đôi khi, hai chữ duyên phận muốn cầu cũng không được.
Ngọc Doãn và Triệu Kham tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng quan hệ giữa hắn và Triệu Kham lại còn vượt xa hơn cả so với Cao Nghiêu Khanh thường xuyên gặp nhau.
Dù là bản thân Ngọc Doãn cũng không hiểu rõ nguyên do trong chuyện này.
Tuy nhiên, nếu Triệu Kham có lời mời, Ngọc Doãn sẽ không từ chối.
Chỉ có điều hắn chợt nghĩ đến hai ngày nữa Tông Trạch cũng muốn vào cung dâng tấu, lại nói tiếp, Tông Trạch cũng không có căn cơ sâu ở trên triều đình, cho dù là những người Lý Cương, Lý Nhược Thủy cũng không chắc đem hy vọng ký thác vào một ông lão sáu mươi tám, sắp qua bảy mươi tuổi. Dưới tình huống này, chẳng phải Tông Trạch càng thêm đơn độc sao?
Trong lịch sử, Tông Trạch được Ngự Sử Đại Phu Trần Quá Đình tiến cử, được vào kinh tấu đối.
Ở mức độ nào đó mà nói, khi đó Tông Trạch được nạp vào trận doanh của phái chủ chiến, cho nên mới nhanh chóng được trọng dụng.
Nhưng vấn đề là tại lúc này, Tông Trạch lại vì một câu nói vô tình của Ngọc Doãn mà được triệu về phủ Khai Phong.
Nói cách khác, hiện giờ ông ta chưa về phe phái nào cả, đám người Lý Cương có giống như trong lịch sử tôn kính trọng dụng ông ta không. Nếu như không có đám người Lý Cương ủng hộ, chỉ sợ con đường làm quan của Tông Trạch sẽ không thuận lợi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Doãn cảm thấy áy náy.
- Đại Lang đi thăm hỏi một chút, Tông Trạch Tông Nhữ Lâm sau khi tới Khai Phong thì ở đâu?
Ngọc Doãn lập tức tìm Hoắc Kiên tìm hiểu nơi ở của Tông Trạch.
Hoắc Kiên tới Khai Phong đã hơn một năm, thuộc hạ có không ít, trong đó không những có hơn trăm đao thủ ở lò mổ mà còn có nhiều người là những kẻ nhàn rỗi lưu manh ở Khai Phong. Những người này cả ngày ở đầu đường không có việc gì, nhưng hỏi thăm tin tức thì vô cùng linh thông.
Rất nhanh, Ngọc Doãn đã có hồi báo.
Một nhà Tông Trạch có mười hai nhân khẩu, hiện giờ đang ở nhà trọ tại Đông Nhị Sương.
Đông Nhị Sương cách ngõ Quan Âm không xa, tuy nhiên Ngọc Doãn biết, trị an ở Đông Nhị Sương rất kém, hoàn cảnh cũng vô cùng tệ. Nói đúng ra, Đông Nhị Sương thuộc loại khu dân nghèo, một nhà Tông Trạch ở Đông Nhị Sương, có thể thấy cuộc sống không dư dả chút nào.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút rồi bảo Yến Nô cầm mười thỏi bạc đưa cho Hoắc Kiên mang tới quán trọ.
- Gặp lão đại nhân thì nói hôm nay Thái tử thiết yến ở lầu Phong Nhạc, nếu lão đại nhân rảnh rỗi thì mời đến.
Mười thỏi bạc là hơn trăm quan.
Vốn một xâu tiền có thể đổi được một lượng ba tiền, nhưng từ lúc chiến sự phát sinh, đồng tiền xuất hiện việc giảm giá trị trên phạm vi lớn, bạc vốn chỉ là phụ trợ tiền tệ mà trong thời gian ngắn ngủi đã tăng lên nhanh chóng, một lượng bạc nay có thể đổi được một quan 320 văn tiền. Khi đầu năm, Ngọc Doãn không ngừng đổi tiền thành ngân lượng, hiện giờ trong tay hắn đã nắm giữ hơn mười lượng bạc trắng, giá trị năm mươi vạn quan tiền, có thể coi là phú hào ẩn danh trong phủ Khai Phong.
Hoắc Kiên có chút kỳ quái.
Chỉ là một Thông Phán Ba Châu gần bảy mươi tuổi, sao công tử phải coi trọng như thế?
Tuy nhiên y cũng biết khi nào thì nên hỏi, khi nào thì không nên hỏi, nếu Ngọc Doãn đã chỉ bảo, y cứ làm theo là được.
Mới đi được hai bước, lại nghe Ngọc Doãn gọi lại:
- Đại Lang chậm đã, lúc cầm bạc này quá đó, nhớ bảo lão đại nhân đổi một bộ y phục, nếu có hỏi, thì nói tcon người dựa vào y phục ngựa là cái yên, có trưởng có thứ, bề ngoài cần nên thể hiện.
Hoắc Kiên không hiểu gì cả nhưng nếu Ngọc Doãn đã nói vậy thì y tự nhiên sẽ không đi truy hỏi.
Vì vậy y đáp lời một cầu, cầm bạc vội vàng đi ra.
- Tông Trạch này rất lợi hại sao?
An Đạo Toàn từ trong sương phòng đi ra, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Cuộc đối thoại vừa rồi giữa Ngọc Doãn và Hoắc Kiên, lão ở trong phòng nghe rất rõ ràng, chỉ có điều lão thấy cái tên Tông Trạch này rất lạ tai.
Ngọc Doãn cười:
- Đương nhiên ạ.
Tông Trạch giỏi không chỉ ở chỗ ông ta từng tự lực thủ vững Khai Phong, mà còn tạo cơ hội cho Tống thất dời về phía nam. Mà quan trọng hơn là, người này một tay bồi dưỡng được Nhạc gia gia được hậu thế ngợi khen, Nhạc Phi Nhạc Bằng Cử. Khi Tĩnh Khang chấm dứt thay đổi, Tống thất có thể gắn bó là có hai người dốc nhiều sức lực, một là Tông Trạch, một là Long Hữu, Mạnh Thái Hậu.
Mạnh Thái hậu này là Hoàng hậu Triết Tông, từng được Hoàng Thái hậu Cao thị và Hướng Thái hậu yêu quý.
Chỉ có điều Triết Tông chuyên sủng Lưu Tiệp Dư sau đó mà bị phế ngôi vị Hoàng hậu, xuất gia ở Dao hoa cung...
Nhưng Triết Tông tại vị không lâu, năm Công nguyên thứ 1100, Hoàng Đế Huy Tông kế vị, Hướng Thái hậu buông rèm chấp chính nên đã nghênh đón Mạnh Thái hậu về cung, tôn làm Nguyên Hữu Hoàng hậu. Nhưng Nguyên Hữu Hoàng hậu mệnh khổ, Hướng Thái hậu vừa chết, vị Lưu Tiệp Dư chính là Lưu Hoàng hậu sau đó đã bức ép Hoàng đế Huy Tông hạ chiếu phế bỏ Mạnh hoàng hậu, bắt bà quay về Dao hoa cung.
Một người như vậy sau Tĩnh Khang, Huy Khâm Nhị Đế bị bắt đi đã dốc hết sức gánh vác quốc gia đại sự, ổn định cục diện ngay lúc đó.
Ngọc Doãn biết Mạnh Thái hậu nhưng chưa được gặp người thật.
Lúc này, Mạnh Thái hậu còn ở trong Dao hoa cung thậm chí rất nhiều người đã quên sự hiện hữu của bà.
Ngọc Doãn hiểu tác dụng to lớn của người phụ nữ vào thời kỳ cuối Tĩnh Khang này, đương nhiên không thể bỏ qua. Trong lòng tính toán thật lâu, cuối cùng hắn quyết định, mặc kệ kết quả thế nào hắn cũng phải nghĩ cách kết giao với Thái hậu Long Hữu mới được.
Nhưng nên làm thế nào?
Hắn nhớ mang máng sở dĩ Thái hậu Long Hữu có thể may mắn thoát khỏi, nguyên nhân là vì lúc đó không ở trong cung.
Nhưng tại sao bà lại rời khỏi cung thì Ngọc Doãn lại không nhớ rõ. Đây có lẽ là cơ hội duy nhất hắn thể hiện thiện ý đối với Thái hậu Long Hữu.
Chỉ có điều, nên làm thế nào mới có thể bắt được cơ hội này?
Ngọc Doãn suy nghĩ thật lâu mà không thể nghĩ ra cách gì.
***
Ban đêm, phủ Khai Phong đìu hiu.
Tin tức người Nữ Chân tới gần Hoàng Hà đã truyền ra làm cho vô số người cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Sự náo nhiệt lúc trước của chợ đêm Châu Kiều và phố Mã Hành giờ thay vào là sự vắng lạnh. Ngay cả mấy tửu lầu kia cũng vắng như chùa bà đanh.
Ngọc Doãn mang theo Cao Trạch Dân đi ra khỏi nhà, thẳng đến lầu Phong Nhạc.
Xa xa, nhìn thấy trước cửa lầu Phong Nhạc có không ít người, đi vào mới phát hiện, là Tông Trạch bị người ta ngăn lại ở ngoài cửa lầu Phong Nhạc.
Đông Tâm Lôi đã chết, nghe nói là trượt chân rơi xuống sông Biện chết đuối.
Nhưng Ngọc Doãn biết, đó là Lý Thanh Chiếu ra tay. Trước khi Lý Thanh Chiếu rời khỏi Đông Kinh đã lệnh cho Triệu Cửu âm thầm trừ đi Đông Tâm Lôi, coi như là diệt trừ một gian tế của người Nữ Chân. Về phần Đông Tâm Lôi có thật sự là gian tế của người Nữ Chân hay không, cũng không ai để ý tới, mà Ngọc cũng không có chứng cớ, chỉ là nghe Lý Quan Ngư nói như vậy nên mới có nhận định như vậy.
Thay thế Đông Tâm Lôi là Trương Cẩm Tú.
Người này là cháu họ của Trương Tam mặt rỗ, ngày ngày trà trộn vào Khoái Hoạt Lâm, mặc dù chơi bời lêu lổng, nhưng cũng không ức hiếp người khác.
Sau khi Đông Lâm Lôi chết, được Trương Tam mặt rỗ đề cử, Mã Nương Tử liền mời chào Trương Cẩm Tú.
Lúc này, Tông Trạch đang mặt đỏ tai hồng giải thích gì đó với Trương Cẩm Tú, nhưng Trương Cẩm Tú lại mặt không biến sắc lắc đầu liên tục.
- Tú ca, có việc gì vậy?
Lúc này Ngọc Doãn mới bừng tỉnh, Thái tử Triệu Kham đã không phải là Hoàng thái tôn như trước nữa.
Nếu cậu ta đã thiết yến ở lầu Phong Nhạc, tất nhiên là thủ vệ nghiêm khắc. Ngẫm lại cũng thế, lúc trước còn là Hoàng Thái tôn, nhưng hiện tại đã là Thái tử Đại Tống, Ngọc Doãn muốn Tông Trạch cùng đến, mà lại quên mất chuyện này. Tông Trạch lại không biết Triệu Kham, sao có thể được phép tiến vào? Vì thế, hắn vội vàng tách ra khỏi đám đông, cười ha hả chào hỏi Trương Tú Cẩm.
- Ồ, là Tiểu Ất ca đến rồi!
Trương Cẩm Tú nhận ra Ngọc Doãn. Lúc trước Ngọc Doãn và Trương Tam mặt rỗ qua lại cùng làm ăn, hai người có gặp nhau vài lần.
Tuy nhiên, thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, Ngọc Doãn mà nay phong quan làm Chỉ huy sứ cấm quân Mưu Đà Cương, vượt xa Trương Tam mặt rỗ. Trương Cẩm Tú vội rời khỏi Tông Trạch, bước nhanh tới chắp tay hành lễ với Ngọc Doãn:
- Cũng không phải là ta gây khó dễ với lão hán này hôm nay Thái tử xem biểu diễn ở trong lầu, đương nhiên phải tăng mạnh cảnh giác. Lão hán này đến nói là muốn gặp Thái tử, nhưng lại không có ai biết lão, nên ta sao dám cho qua?
Ngọc Doãn mỉm cười!
- Vậy ta có thể vào không?
- Sao Tiểu Ất ca nói vậy, Cao Nha nội đã phân phó, Tiểu Ất ca là do Thái tử đích thân mời tới.
- Tú ca, sự việc là thế này, vị lão đại nhân này là ta mời tới, tên là Tông Trạch, trước đây là Thông Phán Ba Châu.
Ngươi cũng biết, quan gia đăng cơ không lâu thì lập Thái tử, mà bên cạnh người Thái tử vẫn chưa có người hiệu dụng.
Lão đại nhân tài cán không tầm thường, cho nên ta mới muốn cầu tiến với Thái tử. Chỉ có điều đã quên mất quy củ của Thái tử không tầm thường, cho nên...Như vậy đi, ta sẽ dẫn lão đại nhân đi vào, hết thảy sẽ do ta gánh vác, ngươi thấy sao?
Tông Trạch đứng ở bên nghe vậy, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
Đến Đông Kinh, đã là lạ đất lạ người.
Quan gia bảo sẽ cho người gọi lão tấu đối, nhưng ai biết lúc nào sẽ triệu kiến?