Thiên Tứ Giám thuộc Quần Mục Tư.
- Từng nghe đại danh Tông Nhữ Lâm, không ngờ ta hôm nay may mắn được gặp.
Tông Trạch cũng không khách khí, trầm giọng nói:
- Ta nghe người ta nói, Ngọc chỉ huy có ý xuất phát đi Toan Tảo, chống đỡ Lỗ Tặc.
Trạch hận không thể đi theo Ngọc chỉ huy, bởi trong lúc này bận rộn khó mà thoát thân ra được...Lục ca, Thất ca!
Theo tiếng gọi khẽ của Tông Trạch, chỉ thấy sau lưng ông vòng ra hai thiếu niên, ước chừng trên dưới hai mươi, lưng hùm vai gấu, oai hùng phi phàm.
- Cháu nhỏ An Lục, An Thất của ta đã theo ta học võ nhiều năm, mặc dù không thể nói là dũng mãnh vạn người không bằng nhưng cũng có chút bản lĩnh.
Ta không đi được Toan Tảo, nhưng bảo hai đứa nó đồng hành cùng Ngọc Chỉ huy, nếu được giết địch lập công, coi như là đã giải quyết được tâm sự trong lòng ta. Lục ca, Thất ca, bắt đầu từ hôm nay, hai cháu là thủ hạ nghe lệnh của Ngọc chỉ huy, nếu làm mất thể diện của ta thì đừng tới gặp ta nữa.
- Cẩn tuân lời dạy bảo của a ông. Tông An Lục, Tông An Thất bái kiến Ngọc chỉ huy.
Cái gì mà thật lòng kháng Kim?
Tông Trạch mới thật là tấm gương đi đầu. Nếu lúc trước những lời kia của ông còn khách sáo hiềm nghi, nhưng khi đã đưa hai đứa cháu đến dưới trướng Ngọc Doãn, thì đã bộc lộ sự quyết tâm của Tông Trạch, trong lòng Ngọc Doãn cũng không khỏi tán thưởng vôi nâng hai thanh niên lên.
- Tông...
- Ngọc chỉ huy chớ khách sáo, hãy hoàn thành tâm nguyện của lão già này.
Tông Trạch dứt lời, khom người vái chào.
Dù là Hoàng Tiềm Thiện đứng bên cũng vô cùng cảm động.
Nhắc đến Hoàng Tiềm Thiện, trong lịch sử cũng là một nhân vật khen chê khác nhau.
Có người nói y là phái nghị hòa, có người mắng y là phái đầu hàng, nhưng có người lại tán thành y là phái chủ chiến.
Nói y là phái nghị hòa phái đầu hàng, nguyên nhân chính là Hoàng Tiềm Thiện Hoàng Tiềm Thiện lúc đó có mâu thuẫn với danh tướng kháng Kim là Trương Sở, cũng chính là phụ thân của Trương Hiến. Ngoài ra còn có các tội danh như “Trục Lý Cương”, “Sát Âu Dương” (Trong lịch sử, Trần Đông từng dẫn Thái học sinh dâng tấu, sau khi Cao Tông lên ngôi, giết Trần Đông và Âu Dương) nhưng không có chứng cứ.
Ít nhất ở trong Tống Sử, Hoàng Tiềm Thiện vẫn chưa có danh 'Quyền thần ngộ quốc'. Thậm chí tại Tĩnh Khang năm thứ 2, y nhận lệnh từ Quảng Châu tới Hà Gian phủ chống Kim, cũng tích cực hưởng ứng Cao Tông cần vương, thậm chí vì Triệu Cấu dời Nam cũng bề bộn công việc, mới khiến cho Cao Tông hoàng đế đắc ý thuận lợi đến Hàng Châu. Bản thân Hoàng Tiềm Thiện cố thủ ở Dương Châu hai mươi năm, Nguy phu nhân gặp tai họa chết, cửa nát nhà tan. Một thân làm Tể tướng một năm lại tám tháng, trong thời gian đó chưa từng tỏ ra là phái hòa đàm. Thời điểm Hoàng Tiềm Thiện là Tể tướng cũng là thời kỳ kháng Kim sôi động nhất.
Thậm chí cả Hoàng Tiềm Thiện về sau thôi chức mới có chuyện Liễu Miêu Bác và Lưu Chính Ngạn phát động chính biến, lịch sử gọi là Miêu Lưu chi biến.
Tuy nhiên, Hoàng Tiềm Thiện lúc này chẳng phải sau này sẽ là Tể tướng Nam Tống sao.
Hoặc là nói, nay y vẫn là một thanh niên nhiệt huyết.
- Ngọc chỉ huy đi Toan Tảo, nếu cần phải trợ giúp, cứ cho người tới tìm ta, chỉ cần có thể hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ không chối từ.
Ngọc Doãn mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn.
Tông Trạch có thể giúp đỡ gì, hiện tại hắn rất rõ, nhưng Hoàng Tiềm Thiện thì không thể nghi ngờ là sự giúp đỡ lớn nhất ở trong triều.
***
Lễ tang chấm dứt, Ngọc Doãn mệt mỏi lê kéo thân mình quay lại gia trang.
Bảy ngày túc trực bên linh cữu thật là một sự giày vò đối với tinh thần và thể xác hắn. Thế cho nên Ngọc Doãn về đến nhà liền ngã vật xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngày mai hắn phải trở về Mưu Đà Cương tiếp chưởng Thiên Tứ Giám.
Chu Mộng Thuyết đã bắt đầu chuẩn bị trên dưới, chỉ đợi bên phía Cao Cầu đem danh sách trình lên Binh Bộ thì rất nhanh có thể đi tới Toan Tảo.
Cho nên hắn cần phải dưỡng tinh thần thật tốt, không thể có chút sơ suất gì.
Một giấc này ngủ đến tận ngày hôm sau.
Ngọc Doãn bị tiếng ồn ào đánh thức, hắn mơ màng mở mắt khoác áo đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
- Sao nha nội lại đến đây?
- Tiểu Ất đã xảy ra chuyện, Tiểu Ất đã xảy ra chuyện...
- Hả?
Cao Nghiêu Khanh cũng bất chấp, ở dưới lầu hô to:
- Ta lên lầu nói với ngươi.
Sau đó thì y vào đại sảnh, giây lát thì nghe tiếng bước chân vọng đến.
Đầu giường, sớm có người chuẩn bị xong nước rửa mặt và bàn chải đánh răng, lúc này Ngọc Doãn cũng tỉnh táo hơn, vội rửa mặt sạch sẽ, dùng khăn vải lau mặt.
- Tiểu Ất, xảy ra chuyện lớn!
- Sáng sớm Nha nội đã tới, là có chuyện gì?
- Hôm nay Quan gia lâm triều hạ chiếu, Chu Miễn Đồng Quán bãi chức về quê, ban chết Lý Bang Ngạn, kê biên và sung công gia tư.
- Hả?
Ngọc Doãn nghe xong, chấn động.
Tốc độ này cũng thật quá nhanh đi, từ lúc đăng bài đến lúc Triệu Hoàn hạ chiếu xử quyết chỉ trong thời gian ngắn ngủi bốn ngày.
Nhưng Ngọc Doãn lại không biết, Triệu Hoàn xử quyết Chu Miễn Đồng Quán có thể nói là sớm có dự mưu.
Trong lịch sử, Trần Đông, Âu Dương dâng tấu giết Lục tặc, Triệu Hoàn cần thời gian năm ngày để quyết định, mà nay, dưới sự trợ giúp của Tuần san thời đại Đại Tống, động tác của Triệu Hoàn nhanh hơn so với lịch sử trước một ngày.
Chỉ có điều, tốc độ xử quyết này khiến Ngọc Doãn thật sự giật mình kinh hãi.
- Vậy Lương Sư Thành và Thái Kinh thì sao?
Cao Nghiêu Khanh ngẩn ra, chợt cười nói:
- Lương Sư Thành chỉ sợ là không có việc gì... Lúc trước Thái Thượng Đạo Quân khi có ý phế lập Thái Tử, Lương Sư Thành từng nói tốt cho Thái tử. Ngươi cũng biết, Quan gia hiện nay là người nói tình nghĩa, ân tình năm đó của Lương Sư Thành đủ để Thái Tử bảo hộ hắn chu toàn. Về phần Thái Kinh... Ha hả, cũng không sao cả, tuổi ông ta đã cao, có chút hồ đồ rồi, cộng thêm trước đây Thái Thượng Đạo Quân cho về quê nhà, Quan gia cũng cảm thấy khó xử.
Đúng vậy a, nếu lúc này Triệu Hoàn lại đi xử quyết Thái Kinh, sợ sẽ làm vây cánh Thái Kinh cảm thấy khủng hoảng.
Nhưng thật ra Ngọc Doãn có thể lý giải sự khó xử của Quan gia, còn nữa, ý kiến của hắn cũng sẽ không được người ta coi trọng, nói ra cũng không có tác dụng.
Triệu Hoàn ban cho Lý Ngạn được chết, bãi chức Chu Miễn và Đồng Quán về quê nhà, đủ để bình ổn sự tranh luận hiện nay trên triều đình.
Nhưng kể từ đó, tất nhiên sẽ dẫn phát mâu thuẫn giữa Hoàng đế Huy Tông và y. Ngọc Doãn chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn đối với việc này.
- Quan gia, quả nhiên là người có quyết đoán đấy!
Ngọc Doãn khen ngợi một tiếng xong thì không bàn luận chuyện này nữa.
Rửa mặt xong, thay đổi xiêm y, Ngọc Doãn liền chuẩn bị đi tới Mưu Đà Cương.
Cao Nghiêu Khanh nói:
- Tiểu Ất cũng không cần nóng lòng hôm nay rời khỏi, lúc ta đi, gia phụ có bảo ta chuyển lời với Tiểu Ất, việc điều ngươi tới Binh Bộ chỉ sợ phải chậm hai ngày. Ngươi cũng biết, Quan gia vừa mới xử tử đám người Đồng Quán, trong triều đúng là hỗn loạn. Dù là điều đi Binh bộ, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng sẽ không có tin tức. Tuy nhiên chức Đô giám Thiên Tứ Giám cho ngươi đã định, đợi chuyện này bình thường lại là có ngay kết quả. Đến lúc đó lại phải chúc mừng Tiểu Ất rồi!
Trong lời nói của y mang theo sự ngưỡng mộ.
Ngọc Doãn có thể hiểu Cao Nghiêu Khanh, đừng nhìn y năm trước thi đỗ nội xá ở Trường thái học, nhưng đến nay vẫn chậm chạp chưa làm được việc gì lớn.
Nguyên nhân hai huynh trưởng y cũng đã nhập chức, Cao Cầu đang muốn mưu tìm chức quan cho y, trong khoảng thời gian ngắn cũng phải suy xét một chút ảnh hưởng... Cao Nghiêu Khanh vì thế mà cũng vô cùng buồn rầu, đành phải ở lại trường Thái học tạm thời làm học chính, cả ngày không có việc gì.
Nỗi buồn khổ của con cháu quan lại, Ngọc Doãn có thể lý giải.
Lúc trước Lý Dật Phong cũng vì nguyên nhân Lý Cương mà không thể theo khoa cử nhập sĩ, cuối cùng chỉ có thể ở trường thái học lăn lộn một thời gian.
Đối với con cháu nhà nghèo mà nói, nhập trường thái học như cá chép nhảy Long Môn.
Nhưng đối với con cháu quan lại mà nói, ở trường thái học phần nhiều là thời gian rèn luyện dùi mài kinh nghiệm lý lịch.
Ngọc Doãn không biết nên khuyên bảo Cao Nghiêu Khanh như thế nào, nghĩ chắc Cao Cầu đã có chủ ý.
Nói thật, năng lực Cao Nghiêu Khanh không kém, chỉ có điều bất hạnh không có cơ hội. Nghĩ đến việc Cao Nghiêu Khanh toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, con ngươi Ngọc Doãn đảo một vòng, đột nhiên hỏi:
- Nha nội có nguyện theo ta đi Toan Tảo không?
- Đi Toan Tảo? Làm gì!
- Lỗ tặc đang ngông cuồng tiến đến, đang là lúc chúng ta kiến lập công lao sự nghiệp.
Ta biết nha nội là người có bản lĩnh, nhưng ngươi ở lại Đông Kinh dù gì vẫn thiếu cơ hội. Sao không cùng ta tiến đến Toan Tảo, đối mặt với Lỗ tặc. Chỉ cần một trận chiến là đủ để nha nội ngươi tích lũy đủ kinh nghiệm lý lịch. Nha nội khác ta, ta thân không có công danh, dựa vào sự giúp đỡ của thúc tổ mới có được địa vị ngày hôm nay, nếu muốn tiếp tục thăng lên sợ là rất khó khăn.
Nhưng nha nội ngươi thì khác, trong triều có lão đại nhân âm thầm giúp đỡm, lại có xuất thân trường thái học, vượt xa hẳn ta. Mà nay cái ngươi thiếu hụt chỉ là một chút kinh nghiệm lý lịch, một công huân. Nếu ngươi có được công huân, nghĩ chắc sẽ thăng chức rất nhanh, rất xa.
Ngọc Doãn nói làm Cao Nghiêu Khanh mắt sáng lên.
- Lời Tiểu Ất nói thật là có lý.
Y đi lại trong phòng, trầm ngâm một lúc lâu, nói:
- Chỉ có điều lúc này ta lại không thể làm chủ, đợi quay về gặp cha, cẩn thận thảo luận với ông rồi mới bàn sau.
Đúng rồi, suýt nữa quên việc chính, buổi sáng khi ta đi, Thái Tử phái người đến nhà của ta hẹn ta buổi tối cùng đi lầu Phong Nhạc xem ca múa. Nghe nói Phùng Tranh lầu Phong Nhạc lại có tiết mục mới, còn muốn ta gọi ngươi đi cùng đến đó.
Dứt lời, Cao Nghiêu Khanh lại lộ ra vẻ hâm mộ.
- Tiểu Ất đúng là Tiểu Ất, thật sự được coi trọng.