Thương thế của Ngọc Doãn không nặng, phần lớn là bị thương ngoài da, chỉ có điều mất máu quá nhiều nên đã ngất xỉu ở dưới Triêu Dương Môn, nhưng có An Đạo Toàn ở đó, nên đương nhiên không lo lắng đến tính mạng.
Tuy nhiên, Ngọc Doãn vẫn hôn mê suốt một ngày, tận sang ngày hôm sau mới chậm rãi mở mắt...
An tĩnh, vô cùng an tĩnh.
Ngọc Doãn mở to mắt, liền cảm giác cánh tay mình như bị cái gì đó đè nặng, gần như mất đi cảm giác.
Hắn theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng vừa cử động thì áp lực nặng trên cánh tay lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng kêu khẽ đầy vui mừng:
- Tiểu Ất ca, huynh tỉnh rồi!
- Dương nương tử?
Tầm mắt Ngọc Doãn rốt cuộc đã tụ lại một điểm, lúc này mới nhìn rõ người bên cạnh, không phải là Yến Nô, mà là Dương Kim Liên.
- Đây là đâu?
Trong mắt Dương Kim Liên loáng ánh lệ, trên mặt cười tươi rạng rỡ:
- Đây đương nhiên là ngõ Quan Âm, là nhà của Tiểu Ất ca.
Ta ở nhà rồi?
Ngọc Doãn cả kinh, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân nhức mỏi, không còn sức lực.
Sao ta lại ở nhà vậy?
Chẳng lẽ mình lại xuyên qua hay sao?
Gần như ký ức bị đứt đoạn lúc này lại hồi phục trở lại.
Dần dần, Ngọc Doãn rốt cục nhớ tới cảnh tượng trước khi hôn mê.
Dương Kim Liên bị hành động bất thình lình này của hắn làm cho hoảng sợ, vội vươn tay định nâng hắn lên nhưng thấy hắn không nhúc nhích liền dừng lại, ngồi xuống ghế, hạ giọng nói:
- Tiểu Ất ca lo lắng cho Cửu Nhi tỷ? Cô ấy cũng bị thương nhưng không đáng lo, đã có An thúc phụ chăm sóc rồi. Vốn là cô ấy muốn ở bên huynh nhưng An thúc phụ thấy cô ấy rất yếu nên đã cho cô ấy uống thuốc, lúc này đang nghỉ ngơi. Nếu Tiểu Ất ca có gì cần thì cứ nói với nô là được.
- Ta...
Ngọc Doãn đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:
- Ta nhớ ra rồi!
- Đứng lên làm gì?
Dương Kim Liên vội khuyên:
- An thần y có nói, Tiểu Ất ca đánh lâu thân thiếu, dù không có gì đáng ngại nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng hai ngày.
- Ta...
- Tiểu Ất ca có chuyện gì?
- Ta muốn đi giải.
Dương Kim Liên lập tức đỏ mặt lên.
Ngọc Doãn nói vậy làm nàng không biết nên làm như nào.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, nàng vẫn cắn răng dìu Ngọc Doãn lên, giúp hắn xuống giường, chậm rãi đến góc phòng.
Ở đó đặt một cái bô, bên trong rửa sạch sẽ, thậm chí còn đổ hương phấn để che mùi.
- Để ta giúp.
Ngọc Doãn đặt một tay lên bờ vai gầy yếu của Dương Kim Liên, sức nặng toàn thân gần như đặt trên người nàng. Hắn không béo, nhưng dù gì cũng là người tập võ, trọng lượng không hề nhẹ, ước chừng 85kg, so với thân hình nhỏ bé của Dương Kim Liên thì quả thật là toàn bộ sức nặng đè lên người, làm cho hai má nàng đỏ lựng, cố hết sức để đỡ.
Cánh tay Ngọc Doãn bị chém một đao, cho nên không thể động đậy được.
Dương Kim Liên đành phải xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt lại giúp đỡ Ngọc Doãn cởi bỏ đai lưng, một bàn tay lôi kéo khố từ bả vai Ngọc Doãn đang chống lên người mình, một tay thì cầm vật kia, Ngọc Doãn cũng đầy xấu hổ, vốn định muốn cự tuyệt, nhưng thân mình quả thật không chống đỡ được, đành phải để Dương Kim Liên hỗ trợ. Chỉ là vật kia ở trong bàn tay nhỏ bé của Dương Kim Liên cũng không chịu thua kém mà ngóc lên...
- Xong chưa?
Dương Kim Liên từ từ nhắm hai mắt, thanh âm run run.
Nàng đương nhiên cảm thấy được vật đó của Ngọc Doãn biến hóa, tim nàng nhảy thình thịch, mặt nóng rực như lửa.
Thật là cảm giác không được tự nhiên.
Đây có lẽ là lần đi tiểu hương diễm nhất và cũng là không thoải mái nhất trong cuộc đời này của Ngọc Doãn.
Đã giải quyết xong vấn đề sinh lý, Dương Kim Liên lại nhắm mắt kéo quần lót của hắn lên nịt lại, thân hình mềm mại như không xương ghé sát vào ngực của Ngọc Doãn, bờ ngực dựa sát vào nhau đầy mờ ám cũng làm cho Ngọc Doãn không được tự nhiên, nhưng khi hứn nằm xuống thì trong lòng lại nảy sinh cảm giác phiền muộn khó hiểu, chỉ hận thời gian vừa rồi quá ít.
Dương Kim Liên thì ngồi bên đầy lúng túng, bất an.
Ngọc Doãn hạ giọng nói:
- Dương nương tử có biết tình huống bên ngoài không?
- Đã dừng rồi.
Thanh âm của Dương Kim Liên vẫn run rẩy, tuy nhiên nghe Ngọc Doãn hỏi, nàng đã bình tĩnh hơn, không còn sự hoảng loạn như vừa rồi nữa.
Cố gắng ổn định cảm xúc, nàng nói tiếp:
- Lúc chạng vạng nghe Đại Lang nói Lỗ tặc đã dừng công kích.
Vòng tròn của nàng chỉ quanh quẩn ở ngõ Quan âm.
Cho nên “Đại Lang” mà Dương Kim Liên nói đương nhiên là chỉ Dương Tái Hưng.
- Đã ngừng?
- Vâng!
- Vậy Triêu Dương Môn...
- Bên Phàn Gia Cương cũng rất tốt, Tiểu Ất ca chớ lo lắng.
Nếu không có Tiểu Ất ca tử chiến, chỉ sợ Đông Kinh này đã bị Lỗ Tặc công phá... Nô cũng người ta nói, bên kia chết cũng rất nhiều.
Vương Tam Lang hắn...
Vừa nói, trong mắt Dương Kim Liên lóe ánh lệ, thanh âm trở nên nghẹn ngào.
Nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, cũng không hiểu được cái gì mà quốc gia đại sự.
Qua một năm này, nàng sinh hoạt tại Quan Âm ngõ, được người bên cạnh chiếu cố, đã rũ bỏ được sự ánh ảnh trước đây. Những thương tổn mà Lý Quan Ngư mang đến cho nàng cũng đã không còn, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Vương Mẫn Cầu và Cát Thanh, nàng lại không kìm được mà chảy nước mắt ràn rụa. Từ sau khi đi ra khỏi đại lao phủ Khai Phong, nàng từng thề sẽ không bao giờ rơi lệ nữa, nhưng giờ khắc đó, Dương Kim Liên thật sự hận mình không thể giống như Cửu Nhi tỷ, ra trận giết địch.
Trong mắt Ngọc Doãn hiện lên tia ảm đạm.
Vương Mẫn Cầu đã chết hắn tận mắt thấy... Tuy rằng hắn đã giết tên giặc Kim giết Vương Mẫn Cầu, xem như đã báo được thù cho Vương Mẫn Cầu, nhưng dù vậy thì Vương Mẫn Cầu cũng không thể sống lại.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngọc Doãn trơ mắt nhìn người bên cạnh mình bị người ta giết hại.
Nhưng hắn cũng chỉ có thể nhìn mà không cách nào ngăn cản việc Vương Mẫn Cầu bị giết. Loại cảm giác bất lực này làm cho hắn đau đến tận tâm can.
Hắn hận mình vô năng, cũng hận ông trời, vì sao không cho hắn tái sinh hoàng thất, nếu không cũng sẽ không giống như hiện giờ trơ mắt nhìn sự việc phát sinh, lại vô năng không làm được gì. Ngọc Doãn còn không biết tin Cát Thanh chết trận, nếu không cảm xúc sẽ trở nên kích động thêm.
Tuy nhiên, hắn có thể đoán được, một trận chiến Triêu Dương Môn đã chết rất nhiều người.
Bối ngôi quân của hắn, chỉ sợ số người chết đã chiếm hơn nửa, cũng không biết những người khác thương vong thế nào?
- Cửu Nhi tỷ ổn chứ?
- Chỉ bị trúng một mũi tên bắn lén, tuy nhiên cũng không đáng ngại.
Trời không còn sớm nữa, Tiểu Ất ca nghỉ ngơi chút đi, đợi hừng đông thì đến thăm Cửu Nhi tỷ đừng để lúc đó lại không có tinh thần.
Ngọc Doãn gật gật đầu nhắm hai mắt lại
Hắn cảm thấy mệt, mệt chết đi...
Lúc này Thành Khai Phong coi như đã được bảo vệ.
Nhưng tiếp theo thì sao?
***
Cả đêm này Ngọc Doãn ngủ không ngon. Từng cảnh tưởng thảm liệt ở Triêu Dương Môn không ngừng hiện lên trong mơ.
Những sinh linh kêu khóc giống như bóng ma không thoát làm hắn không thể an ổn, khó có thể bình tĩnh....
Chủ thể Bối ngôi quân là binh mã Ứng Phụng Cục Hàng Châu.
Vốn bọn họ không cần phải tham gia trận chiến này, nhưng bởi vì Ngọc Doãn mà từ bỏ tính mạng.
Điều này làm cho Ngọc Doãn cảm thấy vô cùng áy náy.
Lúc tỉnh giấc thì trời đã sáng.
Mở mắt ra, là nhìn thấy ánh mắt đầy lo âu của Cửu Nhi tỷ, tâm trạng sợ hãi của hắn dường như bình ổn lại, quần áo bị mồ hôi lạnh làm cho ướt dẫm, dán vào người vô cùng khó chịu. Ngọc Doãn cố gượng cười với Yến Nô:
- Cửu Nhi tỷ có khỏe không?
- Mọi người đều ổn cả.
Nghe giọng của Ngọc Doãn, Yến Nô không kìm nổi nước mắt rơi như mưa
Thanh âm nàng hơi nghẹn ngào, bàn tat thon mềm cầm chặt tay Ngọc Doãn, không chịu buông.
sau lưng nàng, Dương Kim Liên, Cao Sủng, Dương Tái Hưng và Hà Nguyên Khánh thần sắc kích động. Ngọc Doãn còn thấy Lý Sư Sư ở cửa phòng, trên mặt hơi tươi cười. Cảm nhận được ánh mắt NGọc Doãn, Lý Sư Sư nhìn hắn cười, giơ tay ra hiệu.
Ngọc Doãn cũng gật gật đầu vỗ lên mu bàn tay của Yến Nô, đang định mở miệng, chợt nghe ngoài cửa vọng tới tiếng của An Đạo Toàn:
- Tránh ra tránh ra, nó còn chưa chết mà một đám khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa? Cửu Nhi tỷ, chính ngọ rồi, mau đi làm cơm đi, Tiểu Ất còn phải uống thuốc, mà lúc này hắn còn phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Ngọc Doãn mỉm cười, ra hiệu Yến Nô buông tay ra.
An Đạo Toàn đi tới kiểm tra Ngọc Doãn một chút, ha hả cười nói:
- Tiểu Ất, đã biết thằng nhãi ngươi không sao rồi, nhưng Cửu Nhi tỷ không tin, hai ngày nay cứ khóc sướt mướt suốt.
- An thúc phụ.
Yến Nô đỏ mặt lên, ngượng ngùng oán trách một tiếng.
Nàng nói mấy câu với Ngọc Doãn, rồi kéo Dương Kim Liên đi ra ngoài. Lý Sư Sư thấy Ngọc Doãn tỉnh lại, cũng như trút được gánh nặng, cáo từ rời đi. Ngọc Doãn hôn mê hai ngày, ngõ Quan Âm như có mây đen. Ngọc Doãn là tâm phúc của tất cả các hộ gia đình ở ngõ Quan Âm, nếu hắn sự gặp chuyện không may, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ rối loạn. Cũng may có một lão nhân tinh là An Đạo Toàn ở đây, cuối cùng đã trấn an được mọi người, không đến mức làm tình hình hỗn loạn. Nhưng dù vậy, An Đạo Toàn cũng là thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chừng nào Ngọc Doãn còn chưa tỉnh thì lúc đó áp lực trên người lão không những không giảm bớt mà còn trầm trọng thêm.
- Tình huống bên ngoài thế nào rồi?
Dương Tái Hưng nói:
- Lúc rạng sáng, Lỗ Tặc lại tấn công mạnh một trận.
May mắn Thống chế Ứng Thiên Phủ là Quan Mã Trung suất viện quân đến giao phong với Lỗ tặc, xem như đã lui Lỗ Tặc. Tuy nhiên viện binh Ứng Thiên Phủ chết quá ngàn. Vừa rồi ta nghe nói, viện quân Kinh Đông cũng sắp đến, cho nên Lỗ Tặc dừng công thành, rút về Mưu Đà Cương, chỉ có điều Lý Thượng Thư không dám lơi là, vẫn để binh mã nghiêm mật đề phòng khắp nơi.
Ngọc Doãn nghe vậy nhẹ nhàng thở phào.
- Thập Tam Lang chết như thế nào?
Vẻ lo lắng trên mặt Cao Sủng càng đậm, hạ giọng nói:
- Bối Ngôi quân, gần như toàn quân bị diệt.
Ngọc Doãn cảm thấy đau xót trong lòng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh trên mặt.
Một trận đại chiến chấm dứt, cái chết khó tránh khỏi. Nếu đổi lại trước đây, không chừng Ngọc Doãn đã biến đổi sắc mặt. Nhưng sau khi trải quan một trận tử chiến này, dường như hắn đã có thể khống chế được cảm xúc. Tuy nhiên, ở sâu trong nội tâm là sự đau đớn càng lúc càng mãnh liệt.