Cao Sủng thấy vẻ mặt Ngọc Doãn bình tĩnh, mới dám tiếp tục nói:
- Phong Huống bị trọng thương, mặc dù không ảnh hưởng tới tính mạng nhưng cũng phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Hừng đông hôm qua, Bối Ngôi quân đã rút khỏi Phàn gia Cương, đóng quân ở nhà kho Diên Phong. Nhân mã còn lại chỉ có hơn hai trăm sương quân, còn lại gần như toàn quân bị diệt. Cho nên Quan gia hạ chỉ sáp nhập sương quân vào chúng ta, những binh mã trước đây bị giữ lại cũng được trả trở lại. Tính toán, một trận chiến này số lượng Bối ngôi quân không giảm mà ngược lại còn tăng thêm chút.
Ngọc Doãn lại cảm giác bất an.
Nghe Cao Sủng báo cáo xong, hắn vẫn không kìm được nói:
- Bối Ngôi quân đã không tồn tại, dù là bổ sung binh mã thì cũng đã không còn là Bối Ngôi quân trước đây nữa.
Đám người Cao Sủng lập tức trầm mặc.
- Thi thể của Vương Mẫn Cầu và Cát Thanh thi thể đã thu hồi lại chưa?
- Đã thu hồi lại rồi. Hễ là huynh đệ thuộc Bối Ngôi quân đều không để họ ở lại Triêu Dương Môn.
Chu tiên sinh nói, đợi sau khi Tiểu Ất ca trở về thì sẽ tiếp tục an trí ca ca một trận chiến này chúng ta tổn thất quá lớn.
Nói xong những lời cuối này, Cao Sủng đã không còn kìm nén được nước mắt chảy xuống.
Ngọc Doãn nhắm mắt lại, như lẩm bẩm:
- Nói với Chu tiên sinh, hãy thu nạp các huynh đệ cho tốt, đợi sau khi chiến sự chấm dứt thì mua một miếng đất ở ngoài thành, sau đó chôn cất thỏa đáng. Còn thi thể Tam Lang thì hãy đưa vê Đoạn Bỉ Câu, lá rụng về cội, nghĩ chắc Tam Lang cũng mong muốn như vậy.
- Vâng!
Cao Sủng khom người lĩnh mệnh
o0o
Ngày 12 tháng giêng Nguyên niên Tĩnh Khang, từ lúc viện binh Ứng Thiên Phủ tới, binh lực Khai Phong theo đó mà tăng mạnh.
Mà viện quân Kinh Đông do Phạm Quỳnh suất lĩnh cách Khai Phong cũng chỉ còn lộ trình một ngày đường. Mà lĩnh Xu Mật Viện sự Chủng Sư Đạo và ký Xu Mật Viện sự Trương Thúc Dạ, cùng với Tiết Độ Sứ Tần Phong quân Diêu Bình Trọng cũng đều đều suất bộ cần vương, gấp rút tiếp viện Khai Phong.
Dưới tình thế như vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng biết muốn cường công Khai Phong khó khăn rất lớn.
Chỉ có điều lúc này nếu y lui binh, tất sẽ gặp quân Tống truy kích. Mà theo tin tức từ bến Bạch mã truyền đến thì trên Hoàng Hà có thủy quân Biện Khẩu thường qua lại.
Thuỷ quân xuất hiện, cũng thể hiện đường lui có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào.
Mà Tây lộ quân của Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn bị ngăn trở ở Thái Nguyên, cũng làm cho Hoàn Nhan Tông Vọng không trông mong sẽ có viện quân đến.
Đối với quân Kim mà nói, nay đã lâm vào khốn cảnh.
Quân Tống bất cứ lúc nào có thể sẽ tạo thành thế vây kín đối với quân Kim, rồi sau đó bất cứ lúc nào cũng có thể chặn đường lui.
Chỉ có điều, Hoàn Nhan Tông Vọng chung quy không phải kia kẻ đầu đường xó chợ, càng như thế, biểu hiện của y càng cứng rắn, mạnh mẽ. Mặc dù đã dừng công kích Khai Phong, nhưng vẫn duy trì trạng trái công kích như cũ. Sau khi binh mã Phạm Quỳnh đến, thấy quân Kim ngông cuồng như thế thì giận tím mặt. Lý Cương đã có tam lệnh ngũ thân, dưới tình huống không được tự tiện xuất binh, Phạm Quỳnh suất bộ giết ra Khai Phong ý đồ công kích đại doanh quân Kim. Ai có thể nghĩ tới, Hoàn Nhan Tông Vọng lại chỉ xuất ra ba nghìn binh mã, đánh cho quân Tống tổn thất hơn ngàn người, quân lính tan rã, Phạm Quỳnh suýt nữa chết trận. May mắn thân quân Thị vệ Mã quân tư Đô Ngu Hầu Hô Diên Chước ra khỏi thành tiếp ứng, mới cứu được tính mạng Phạm Quỳnh về.
Nhưng một trận chiến này cũng làm cho Khai Phong kinh hoảng.
Mặc dù trước đây Khai Phong đã ngăn cản được thế tấn công của quân Kim, nhưng cái giá phải trả cực lớn.
Vốn tưởng rằng viện binh đến, có thể giảm bớt tình thế nguy hiểm, nhưng...
Trong lúc nhất thời, bầu trời Khai Phong bao phủ một tầng mây đen.
Ngọc Doãn nghỉ ngơi hai ngày thì có thể xuống giường đi lại.
Chỉ là muốn cử động cánh tay còn có chút khó khăn.
Theo như An Đạo Toàn nói, mặc dù thương thế của Ngọc Doãn không thương gân động cốt, nhưng cũng cần tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.
Ngọc Doãn dù không vui vẻ lắm nhưng vì sợ Yến Nô và Dương Kim Liên lo lắng nên cũng nghe theo.
Trong thời ngay đó, Chu Mộng Thuyết và Trần Đông cũng đã tới hai lần, đem quân tình nói lại cho Ngọc Doãn biết. Hiện đã có một ngàn tám trăm người rồi, theo binh lực này mà nói tuyệt đối đã vượt qua con số trước đây. Có điều nếu lấy sức chiến đấu mà nói, một ngàn 800 người này thậm chí còn kém xa sức chiến đấu của ba bốn trăm người trước đó. Dù kéo ra ngoài chiến trận cũng chỉ là vật hy sinh mà thôi.
- Giác Dân nói, nếu không cần thời gian mấy tháng, sợ là khó mà khôi phục được nguyên khí.
Ngọc Doãn có chút không yên lòng, nói:
- Trong quân có Đổng Tiên thì cũng không phải lo lắng gì nhiều.
Nghĩ một trận chiến này cũng không thể tiếp tục đánh nữa, cho nên không cần phải khẩn trương. Đúng rồi, viện binh của Lão Chủng tướng công và Trương tướng công khi nào có thể đến?
- Binh mã của Lão Chủng tướng công đã đến Biện Khẩu, đang về hướng Khai Phong.
Phỏng chừng một hai ngày là có thể tới. Nhưng vừa rồi Tiểu Ất nói sẽ không tiếp tục đánh nữa, là có ý gì?
Ngọc Doãn ngẩng đầu, chua xót cười.
- Ta nghĩ, chỉ sợ Quan gia không lòng dạ nào ứng chiến nữa.
Trần Đông nghe vậy vội hỏi:
- Sao lại có thể như thế? Nay Lỗ tặc dưới thành, bên ngoài không có lương thực, bên trong không có viện binh, là cùng đường bí lối rồi.
Nghe nói Lão Chủng tướng công triệu tập trăm vạn binh mã, đợi đến nơi sẽ là lúc tiêu diệt hoàn toàn Lỗ tặc, sao Quan gia có thể đình chiến?
Trăm vạn đại quân?
Không thể...
Nếu Chủng Sư Đạo thật sự triệu tập được trăm vạn đại quân, chỉ sợ vừa đến sẽ bị Triệu Hoàn nghi kỵ.
Hơn nữa, trong lịch sử Triệu Hoàn đích thật là không tiếp tục đánh, bằng không mà nói làm sao lại có sự kiện Mối nhục Tĩnh Khang chứ?
Dựa theo cách nhìn của Ngọc Doãn, nếu lần đầu tiên Khai Phong chiến đấu, thái độ của Triệu Hoàn có thể kiên quyết, không chừng có thể đánh hạ Hoàn Nhan Tông Vọng dưới thành Khai Phong. Binh mã của Hoàn Nhan Tông Vọng đều là tinh nhuệ Nữ Chân, nếu quả thật bị diệt, tất nhiên người Nữ Chân đại thương nguyên khí.
Nhưng...
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, không tiếp tục thảo luận nữa.
Vấn đề này, thật sự thực không có gì đáng thảo luận, chỉ cần xem tiếp là có thể biết.
Sau khi nói chuyện với Trần Đông, Chu Mộng Thuyết một lát, thấy tinh thần Ngọc Doãn không tốt, hai người liền cáo từ ra về.
Ngọc Doãn tiễn hai người ra cửa nhìn bóng lưng hai người, hắn liền thở dài, xoay người trở lại phòng, cảm giác đầy phiền muộn.
Hắn đang định đi ra ngoài thương lượng với Yến Nô một việc thì lại nghe tiếng Cao Trạch Dân dưới lầu:
- Tiểu Ất ca, bên ngoài có khách.
- Khách?
Ngọc Doãn ngẩn ra, lúc này ai tới tìm ta?
Hắn quen biết nhiều người ở Khai Phong, nhưng thật sự có giao tình thì chỉ có vài người.
Mà nay Lỗ tặc bên ngoài thành còn chưa rút, ai mà còn lòng dạ đến đây? Ngọc Doãn theo Cao Trạch Dân xuống lầu, thấy trong đại sảnh ngồi mấy người.
Một thiếu niên đang lo âu bất an đi lại trong đại sảnh, nghe tiếng bước chân thì xoay người lại:
- Tiểu Ất, ngươi không sao chứ?
- Thái Tử?
Ngọc Doãn thấy rõ người tới thì giật mình, vội bước nhanh lên trước, khom mình thi lễ.
Người tới, rõ ràng là Thái tử Triệu Kham, chỉ thấy vẻ mặt cậu không vui, dù là khi gặp Ngọc Doãn cũng lộ ra chút vui mừng nhưng rồi sau đó lại biến mất.
Chu Huyến đứng dậy chắp tay với Ngọc Doãn:
- Thái Tử nghe nói Tiểu Ất bị thương, đã sớm muốn tới thăm.
Nhưng trong cung thủ vệ nghiêm mật, Quan gia có lệnh không được tự tiện xuất nhập...Thế cho nên hôm nay mới đến, kính xin Tiểu Ất chớ trách.
Ngọc Doãn không khỏi mỉm cười, trong lòng ấm áp
Mặc kệ Chu Huyến nói là thật hay giả, nhưng Triệu Kham thật sự là có tình có nghĩa.
- Chỉ là thương ngoài da thôi, không gì đáng ngại, làm phiền Tiểu ca lo lắng, Tiểu Ất thật xấu hổ.
- Không phải là người ngoài, ngồi xuống nói chuyện đi.
Triệu Kham khoát tay áo, ra hiệu vài nội thị lui ra.
- Tiểu Ất, ta hôm nay đến là có một việc, muốn ngươi quyết định.
- Hả?
Triệu Kham như có chút do dự, sau một lúc lâu mới cắn răng, hình như là rất hạ quyết tâm, nói:
- Tiết Ất biết không, phụ hoàng đã quyết ý muốn nghị hòa với Lỗ tặc rồi.