Ngày thứ hai, từ tờ mờ sáng, Tống Phong đã rời giường.
Điền Thiết Lâm sớm đã thay đổi một thân chiến giáp đứng trong sân nhỏ chờ đợi.
“Điền huynh, bên kia có động tĩnh?” Tống Phong hỏi.
“Đúng vậy. Lang triều đã tiến công, ngươi dẫn đội đến phía bên kia gặp ta.” Điền Thiết Lâm trầm giọng nói.
Nói xong liền quay người rời đi vội vàng.
Tống Phong nghe vậy vội vàng đi đến chỗ ở bên cạnh kêu gọi nhóm người Trình Băng cùng những người khác.
Khi nghe tin thú triều bắt đầu tập kích, ai nấy đều tỉnh ngủ, vội vàng chuẩn bị.
Đội của Tống Phong nhanh chóng đi đến cổng thành liền nghe tiếng hò hét vang trời cùng với âm thanh sói tru kinh thiên.
Đám Thanh Lang này cũng thật âm hiểu, bọn chúng lại chọn đúng trời gần sáng này để tấn công, cũng là lúc mọi người đang ngáy ngủ, những người canh gác thì lại mệt mỏi lơ đễnh nhất.
Tống Phong vừa đến liền đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy Điền Thiết Lâm đang đứng cùng một nhóm người. Hắn liền nhấc chân đi tới.
“Tống huynh đệ, mau đến đây.” Điền Thiết Lâm cũng thấy Tống Phong, lên tiếng gọi.
“Ra mắt chư vị tướng quân. Điền huynh, mọi việc thế nào?” Tống Phong thanh âm có chút lo lắng.
Đám người đứng chung Điền Thiết Lâm cũng giơ tay hoàn lễ với Tống Phong, nhưng ánh mắt đều đăm đăm nhìn ra bên ngoài thành.
“Đợt tấn công đầu tiên đã tạm dừng. Bầy Thanh lang đầu tiên dường như chỉ muốn thăm dò. Mà bên chúng ta cũng đấu cái ngang tay, chưa xuất hiện tình huống gì nguy hiểm.” Điền Thiết Lâm trấn an.
Thế nhưng vẻ lo lắng trong mắt hắn thì vẫn còn ở đó.
“Đợt đầu tiên? Không phải bọn chúng cùng xông lên sao?” Tống Phong kinh nghi.
“Tống huynh đệ hẳn là lần đầu tiên nghe nói đến thú triều đi?” Điền Thiết Lâm không trả lời câu hỏi của Tống Phong mà hỏi ngược lại.
Tống Phong cũng không giấu dốt mà trực tiếp gật đầu thừa nhận.
Điền Thiết Lâm hờ hững nhìn ra ngoài tòa thành nói:
“Thú triều sở dĩ gọi là thú triều chính là vì chúng có tổ chức. Hết lớp này đến lớp khác, tùy theo số lượng và chủng loại mà có thể vô cùng vô tận tiến tới, không chết không thôi. Mà thường thường, căn cứ vào cách tấn công, cách thăm dò cùng chủng loại mà có thể xác định mức độ nguy hiểm của thú triều.” Điền Thiết Lâm không nhanh không chậm giảng giải. “ Mà lần này, quy mô cùng cách tổ chức tấn công của bầy Lang này đều hết sức có trật tự….”
Điền Thiết Lâm nói tới đây thì im bặt.
Tống Phong nghe ý tứ trong lời nói của Điền Thiết Lâm, trong lòng cũng miên man suy nghĩ.
Bỗng nhiên, Điền Thiết Lâm ánh mắt sáng lên, vỗ vai Tống Phong nói:
“Đã có tín hiệu, tới phiên các ngươi ra sân. Tống Phong ngươi dẫn theo người mình tham gia dọn dẹp bãi chiến trường bên kia, đem tất cả chiến lợi phẩm thu gom chờ tập kết. Nhớ lấy, biết trước biết sau a.”
Tống Phong trố mắt.
Còn có loại chuyện tốt này.
Đánh nhau có người lo, hắn đến thu dọn chiến lợi phẩm.
“Hèn chi Trình Băng lão nương môn kia hận mình như vậy!” Tống Phong đã hiểu vì sao Trình Băng lại căm giận mình như vậy.
Vị trí này quả thật béo ngậy a.
“Điền huynh yên tâm, ta tận hết sức lực.” Tống Phong trầm giọng khẳng định, đưa ánh mắt ngầm hiểu nhìn Điền Thiết Lâm.
Điền Thiết Lâm cũng nhìn lại, hai người trong mắt đều có ý cười.
“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Điền Thiết Lâm thầm khen.
“Biết trước biết sau, muốn húp chén canh a!” Tống Phong thầm hiểu.
Rất nhanh, Tống Phong dẫn theo nhóm người đội 2 đi ra ngoài thành.
Hiện tại Tống Phong mới biết không chỉ có riêng đội hắn thu gom mà có khoảng hơn mười đội cùng mục đích như vậy.
Miếng bánh quá to, không thể cắn một mình.
“Mọi người tiến hành thật nhanh. Đám kia lang triều không biết khi nào tấn công trở lại, chỉ được thu dọn trong khu vực một dặm trở lại. Lần này tỉ lệ quân công vẫn như cũ. 10 đội thu hoạch nhiều nhất được thưởng thêm hai thành. Xuất phát.”
Một vị quan binh hô to.
Tống Phong nghe vậy hai mắt tỏa sáng.
Lần này, để chống cự thú triều, Tam Tinh Thành vậy mà tung ra thứ gọi là Quân công. Người tham gia chống cự thú triều sẽ nhận quân công. Sau đó sẽ có thể lĩnh nhận các loại phần thưởng, thậm chí đổi lấy một số bảo vật chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Mà cách kiếm Quân công nhẹ nhõm nhất, không phải đi nhặt xác thì còn là gì nữa đây?
Thú triều mang tới tai họa ngập đầu nhưng cũng mang tới tài bảo.
Thanh Lang kia từ móng vuốt, răng nanh đến bộ da đều là bảo bối. Một chút Thanh Lang biến dị đặc biệt thì dù là thịt hay xương đều là đồ tốt.
Những thứ là kiến thức mà vừa nãy trong thành, nhóm người chịu trách nhiệm nhặt xác được dặn dò.
“Mọi người chú ý cẩn thận một chút, chiến đấu còn nhiều lần. Thấy đồ tốt thì nhặt, còn lại bỏ qua. Có nghi ngờ Thanh lang chưa chết thì thu tay lại, chọn hướng khác, hết thảy đem an toàn bản thân bảo đảm hàng đầu.” Tống Phong đối với nhóm người của đội hai nói ra.
Mặc kệ bọn họ có nghe hay không, hắn thân là người dẫn đội dù sao cũng phải có chút trách nhiệm.
Nói xong, cũng không đợi bọn hắn có nghe lọt tai hay không, Tống Phong liền xoay người chạy đi.
Mục đích của hắn không phải là nhặt đồ tốt, mà là nhanh chóng tiếp cận càng nhiều xác Thanh lang càng tốt.
Mà đội của Tống Phong sau khi nghe hắn nói đều bĩu môi, riêng phần mình bắt đầu thu hoạch.
Bãi chiến trường này không lớn.
Đúng như lời của Điền Thiết Lâm nói, có lẽ đợt tấn công vừa rồi chỉ là màn dạo đầu của bọn chúng mà thôi.
Dù vậy, theo Tống Phong ước lượng, nơi này cũng có trên cả ngàn xác Thanh lang lớn nhỏ. Còn binh sĩ chiến đấu Tam Tinh Thành thì ngược lại không còn ai. Tất cả đều được một nhóm binh lính khác chịu trách nhiệm dọn dẹp cả rồi.
Tống Phong lao vào bãi chiến trường, cũng mặc kệ mùi hôi tanh, thi triển thân pháp như thiểm điện nhanh chóng lao nhanh.
Khác với những người khác, Tống Phong chỉ chạm vào xác Thanh lang một chút liền đem cái xác này quăng vào một chỗ.
Những nơi mà hắn đi qua, dần dần xuất hiện từng đống mười mấy xác Thanh lang chồng chất lên nhau.
“Trần Tú, ngươi sang bên này.”
Tống Phong hô to.
Trần Tú đang loay hoay cách đó không xa, nghe tiếng gọi liền chạy tới.
“Đội phó, ngài gọi ta?”
“Uhm, đống này Thanh Lang ta đã kiểm tra, chất lượng tương đối tốt. Ngươi ở đây thu hoạch, không cần đi xa nguy hiểm. Mấy đống kia, đống đó, đống nọ nữa, đều là phế phẩm, không cần xem cũng được.” Tống Phong nói xong, không đợi Trần Tú hoàn hồn, cả người hắn liền chạy sang khu bên cạnh.
Chừng nửa canh giờ sau.
“Đoạn Hạo, đống này cho ngươi. Đống lớn bên cạnh là đồ bỏ. Mau thu hoạch.” Tống Phong đến bên cạnh một người đang loay hoay kiểm tra xác một con Thanh Lang bị mũi tên xuyên thủng sọ, vỗ vai nói.
Đoạn Hạo đang loay hoay, nghe âm thanh này thì quay đầu nhìn lại liền thấy thân ảnh Tống Phong đang đi xa.
Lại nhìn đống thi thể Thanh Lang gần đó, ánh mắt liền sáng lên.
Y có chút do dự, nhưng rồi cỗ do dự này nhanh chóng biến mất mà thay bằng vẻ tham lam chạy tới.
Trong mắt y, đây đâu phải cái gì Thanh Lang xác chết, đây là núi quân công a!
Tốc độ Tống Phong cực kỳ nhanh.
Trải qua lần bỏ chạy thục mạng lần trước, Tùy Phong Toái Ảnh Bộ của hắn ẩn ẩn lại tiến lên một tầng cao mới.
“Thạch Lôi…”
“Trình Tuyết…”
“Trình Băng…”
Đám người trong đội của Tống Phong lần lượt đều được hắn gọi tên.
Hắn đã cố gắng hết sức, chuyện còn lại mấy người này lựa chọn thế nào Tống Phong cũng không muốn quản, càng không có tâm tư quan tâm.
Trên bờ tường thành, một đám tướng quân, ngay cả Điền Quân cùng Diệp Vô Ưu giờ phút này thình lình cũng đứng trên bờ tường. Bên cạnh họ cùng có một lão giả to béo đang nhìn về vị trí của đám người Tống Phong.
“Phùng huynh, người kia có chút ý tứ a.” Diệp Vô Ưu mở miệng nói với lão giả.
Lão giả to béo nghe vậy cười ha ha:
“Ha ha, Thành chủ quá khen. Phùng mỗ mặc dù là Tổng quản Tam Tinh Thành Ngục nhưng mấy năm nay bế quan không ra, ngược lại là Điền huynh đệ ánh mắt cực chuẩn. Tiểu tử này làm việc biết phân tấc. Ta xem hắn hành động kia có ý tứ khác a. Điền huynh đệ thấy thế nào?”
“Phùng huynh xem ra chẳng những tu vi tinh tiến mà ánh mắt lại càng ngày càng lợi hại. Tiểu tử kia chẳng qua muốn tự mình kiểm tra sống chết của đám Thanh lang kia, bảo vệ những người trong đội của hắn mà thôi. Có cái gì ý tứ đâu. Nhớ năm xưa trận chiến kia, đám người chúng ta khi đó chẳng phải cũng cùng nhau vượt qua nguy cơ sinh tử hay sao?” Điền Quân cười cười đáp.
Diệp Vô Ưu cùng Phùng tổng quản nghe vậy thì đều gật đầu.
Mà Phùng tổng quản nghe tới đây, hình như nhớ tới điều gì, nói:
“Chuyện của Khương lão ta đã hỏi trong tộc. Sự tình bên người kia liên lụy rất lớn, chúng ta không làm gì được.”
Điền Quân cùng Diệp Vô Ưu nghe vậy thì trong mắt đều có chút sa sút.
Diệp Vô Ưu nãy giờ im lặng, giờ này mới mở miệng hỏi:
“Điền Quân, Khương lão trước khi chết có để lại di ngôn gì không?”
Điền Quân nghe vậy, hơi ngẩn ra, đáp:
“Không nói một lời.”
Diệp Vô Ưu thở dài, nhìn ra ngoài thành.
Ánh mắt lão giả họ Phùng như có thâm ý nhìn Điền Quân và Diệp Vô Ưu, cũng đồng dạng đem tầm nhìn hướng ra phía ngoài.
Nơi đó giờ phút này sương lạnh giăng đầy, không có nửa điểm động tĩnh.