“Tiểu nương môn, đi chỗ khác kiếm ăn.”
Một hán tử bộ dáng bặm trợn, tiến tới đem đại đao cắm xuống mặt đất, đẩy Trần Tú ngã ra đất.
Nàng giật mình quát lên:
“Chỗ này là của ta.”
“Từ bây giờ là của Khang mỗ, ngươi có thể tìm nơi khác.” Hán tử ánh mắt sáng lên nhìn đống xác Thanh lang trước mắt, bắt đầu xuống tay.
“Nhưng mà…”
Trần Tú còn muốn nói gì đó, liền bị hán tử quay lại, không chút do dự phiến một bạt tai, quát lớn:
“Còn nói nữa ta liền đem tài liệu trên người người lấy sạch.”
Trần Tú khóe miệng tràn máu tươi, hận hận nói:
“Nơi này nghiêm cấm tư đấu, ngươi chết chắc.”
“Khặc khặc, lão tử đây là quang minh chính đại. Ngươi tiểu nương môn này tốc độ thu thập quá chậm, ta đây là đang giúp ngươi. Còn nữa, thuận tiện nói cho ngươi biết, ta cũng không có đem đồ vật trên người ngươi cướp đi, quá lắm thì cho ngươi tát lại một cái, thế nào?”
Trần Tú sững người, trong giây lát sắc mặt xanh mét.
Nàng nhìn chung quanh, phát giác có nhiều người phát hiện tình cảnh này, nhưng đều không có ai giúp nàng dù chỉ là câu nói.
Ngay cả đám người Trình Băng, Trình Tuyết cách đó không xa cũng thấy động tĩnh nơi này nhưng không ai nói câu nào.
Chỉ có Đoạn Hạo nhìn lên, định bước sang nhưng bị Thạch Lôi nói gì đó ngăn lại, cuối cùng y cũng thở dài, tiếp tục thu hoạch đống xác Thanh Lang mà trước đó Tống Phong để lại.
Trần Tú đem hết thảy thu vào trong mắt, cười thảm một tiếng.
Nàng từ thuở nhỏ tập võ, coi như cũng đã đạt tới Nhập môn cảnh giới, dưới quan hệ cùng cố gắng mới được đến tham gia hoạt động này. Không ngờ ngay lúc nàng hớn hở nhất cũng là lúc nàng phát hiện ra nhân gian ấm lạnh này rốt cuộc là như thế nào.
Đang lúc Trần Tú muốn xoay người rời đi, bên tai đột nhiên nghe tiếng nói lạnh nhạt:
“Như ngươi mong muốn, Tống mỗ thay nàng trả ngươi một tát.”
Lời này vừa thốt ra, chỉ thấy hán tử nọ còn chưa kịp phản ứng, trên mặt liền “Bá~” một tiếng.
Chỉ thấy hán tử họ Phùng thân hình như diều đứt dây bay năm sáu mét trên không trung mới rớt xuống, máu tươi theo miệng gã phun ra tạo thành một vòng cung trên không.
Y giãy giụa rú lên như một con lợn bị chọc tiết, máu theo miệng chảy ra ào ào trộn lẫn cả răng gãy.
Trần Tú đưa mắt nhìn lại, liền thấy toàn bộ gương mặt của Phùng hán tử lúc này đã sưng lên như đầu heo, răng môi lẫn lộn.
“Cướp đoạt trắng trợn, vi phạm quân lệnh, Tống mỗ hôm nay dù đánh vỡ ngươi đầu chó, cam đoan cũng không ai dám nói gì. Một tát đã trả lại, còn không mau cút?”
Trần Tú chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, một bóng lưng liền nhẹ nhõm hạ xuống trước mặt nàng.
Người này chính là Tống Phong.
Mà giờ này, khí tức trên người Tống Phong đã hoàn toàn biến đổi, trở nên thâm sâu cuồn cuộn, mơ hồ còn phát tán ra bên ngoại một loại khí tràng.
Hán tử kia dù bị đánh thành đầu heo nhưng lực lượng vẫn còn đó, hắn sờ sờ là một Hậu thiên võ giả, cho nên vừa rồi mới không đem Trần Tú là một Nhập môn võ giả coi ra gì. Giờ phút này, thoáng cảm nhận chút khí tràng của Tống Phong, hắn liền kinh hãi, gắng gượng bò dậy bỏ chạy.
Y rất rõ, đừng nói y là đuối lý. Do dù y chiếm lý, nhưng nếu vừa rồi Tống Phong xuống tay độc ác, đem y đánh cái tàn phế thì cũng không ai vì một Hậu thiên võ giả mà đi trách móc một Tiên Thiên Cảnh Giới võ giả làm gì. Nhất là thời điểm này, mỗi một Tiên Thiên Cảnh Giới võ giả giá trị bản thân bạo tăng đâu chỉ gấp mấy lần.
“Trần Tú, ngươi không sao chứ?”
Tống Phong xoay người lại, nhẹ cười hỏi thăm Trần Tú.
Nụ cười này, rơi vào trong mắt Trần Tú là như vậy sáng chói cùng thần thánh.
Nàng chợt đỏ mặt, giọng nhẹ như muỗi kêu: “Ta…Muội không sao!”
Tống Phong gật đầu.
Còn tốt!
Nếu như Trần Tú có vấn đề gì, vậy người duy nhất có thể đứng về phe hắn trong đội này chẳng phải là mất luôn hay sao.
“Ngươi nếu mệt có thể trở về trong thành. Chiến trận còn dài, thu hoạch để lần sau lại tới cũng được.”
“Không sao, ta còn rất khỏe!” Trần Tú kiên quyết.
Nói đùa, đống Thanh Lang này là Tống đại ca tin giao cho nàng, nàng dù chết cũng phải đem nó thu hoạch sạch sẽ.
“Tốt.” Tống Phong cũng không nói thêm gì mà gật đầu, sau đó hướng về phía đám người Trình Băng nói:
“Các ngươi nghe cho kỹ. Ta mặc kệ các ngươi có ý đồ gì, chúng ta là một đội. Đội viên cùng nhau xông pha lẫn nhau trông coi. Lần này coi như thôi, lần sau còn bỏ mặc đồng đội, đừng trách ta không khách khí. Tống mỗ nơi này nói thẳng, ngươi kính một bước, ta nhường ngươi một trượng. Ngươi muốn chơi tâm cơ trước mặt ta, tên vừa rồi chính là cảnh cáo.”
Giọng Tống Phong tràn ra từng tia lạnh lẽo, quét mắt một vòng.
Trình gia tỷ muội ngậm miệng không nói gì, Thạch Lôi thì hơi có vẻ tức giận nhưng cũng không dám nói, Đoạn Hạo thì sắc mặt có chút xấu hổ, thở dài tiếp tục công việc.
Mà Tống Phong thì cũng không chờ đám người trả lời, nhoáng người lên liền rời khỏi nơi này.
Một ngày mới trôi qua rất nhanh.
Mãi cho đến chiều tối, đàn thú triều cũng chưa thấy tập kích, khiến cho mọi người có chút thời gian thả lỏng. Nhưng đồng thời, một cảm giác yên lặng trước khi cơn bão ập đến cũng đè nặng lên tâm tư mỗi người.
Bởi vì bọn hắn đều biết, lần tấn công tiếp theo, hiển nhiên sẽ không dễ dàng như trận chiến vừa rồi.
Tống Phong lúc này ở bên trong tiểu viện của mình.
Biểu hiện lúc sáng của hắn được Điền Thiết Lâm rất tán thành, còn tán dương mấy câu. Ngay cả Điền Quân cùng Phùng tổng quản của Tam Tinh Thành Ngục cũng xuất hiện động viên hắn mấy câu.
Phùng tổng quản thực lực sâu không lường được, đây cũng là lần đầu tiên Tống Phong gặp mặt lão. Tuy Tống Phong vẫn cảm giác được người này cũng vẫn ở Tiên Thiên Cảnh Giới nhưng có một loại khí chất nào đó khiến cho hắn cảm giác được thực lực trên người Phùng tổng quản tựa như biển sâu vậy, cực kỳ cao thâm khó dò.
Đem tất cả chuyện này bỏ qua một bên, ánh mắt của Tống Phong giờ này lại hiện lên một sự nghi hoặc.
Theo khoảnh khắc đem thực lực tăng tiến đến Tiên Thiên Cảnh Giới, Tống Phong cảm nhận rõ ràng cơ thể mình có một sự biến đổi lớn.
Cả người hắn lúc này tựa như tràn ngập lực lượng.
Nếu so sánh, nửa tháng trước nếu có thực lực này, Tống Phong có thể một mạch chạy thẳng về Tam Tinh Thành mà không cần phải khổ sở như vậy.
Nhưng theo thực lực tăng lên, Tống Phong cũng cảm giác rất rõ có một tia quái lạ, mơ hồ phiêu miễu nhưng hắn dù đã kiểm tra thật kỹ nhưng vẫn không có phát hiện ra điểm bất thường nào trên người mình.
“Có lẽ ta quá nhạy cảm!” Tống Phong chỉ đành tự an ủi bản thân.
Màn đêm buông xuống.
Tam Tinh Thành bập bùng ánh lửa chiếu sáng.
Trên tường thành, binh sĩ cảnh giác cao độ, chia thành từng nhóm hai người đi tuần tra liên tục.
Những giàn cung tên được giương sẵn, hướng ra phía ngoài thành đề phòng bất cứ trường hợp bất trắc nào.
Lúc này, trên tường thành cũng có nhiều người khác đứng nhìn ra, dù không phải là binh lính canh gác.
Ở một góc, có một thanh niên mặt mũi trầm ngâm quan sát bên ngoài.
Người này không ai khác chính là Tống Phong.
Không hiểu sao, đêm nay Tống Phong cảm giác cực kỳ khó chịu, dường như có một loại áp lực nào đó đè nặng lên người.
Kể từ khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh Giới, Tống Phong đối với mọi thứ có cảm giác nhạy bén hơn rất nhiều. Cũng vì vậy, hắn phát hiện trong lồng ngực mình luôn luôn có một cỗ cảm giác đè nén cực kỳ khó chịu.
Loại cảm giác này tới nhanh mà biến mất cũng rất nhanh, khiến Tống Phong không biết có phải mình bị ảo giác hay không.
Đang lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên từ bên ngoài thành truyền đến một tràng sói tru kinh thiên động địa mang theo loại khí thê lương túc sát cùng sự điên cuồng đến tột đỉnh.
Tống Phong đứng trên tường thành, chỉ cảm giác lỗ tai thậm chí bị âm thanh này làm nhói nhói màng nhĩ.
“Tất cả vào vị trí. Cung thủ sẵn sàng!”
Một vị tướng quân toàn thân che khuất trong khôi giáp hét lớn.
Lập tức, toàn bộ dây cung được kéo căng, cung thủ từ bên dưới dường như cũng chuẩn bị sẵn sáng, chỉ trong mấy hơi thở đã chạy lên đứng trên tường thành, đem cung tiễn trong tay hướng về phía trước chờ đợi.
Tống Phong nhìn thấy binh lính chuẩn bị từ trước, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng, nhưng vẻ tán thưởng này vừa mới hiện ra, một cảm giác nôn nao khiến hắn quay đầu nhìn lại.
Một cái nhìn này, lập tức đem hắn dọa đến hồn phi phách tán!