“Huynh đài điều tra tại hạ?” Tống Phong nhíu mài, khẩu khí có chút khó chịu. Tất nhiên, chỉ là chút khó chịu mà thôi. Dù sao người này cũng là Luyện Khí Cảnh, nể mặt là phải có. Nhưng nếu quả thật hắn thừa nhận cố tình trà trộn theo dõi đệ tử Đạo Huyền Môn, Tống Phong cũng không phải ăn chay.
“Ha ha, Tống sư đệ đừng hiểu lầm. Không biết sư đệ có biết một người tên Uông Phi hay không? Tiểu tử này là tam đệ của ta. Mà ta cũng từng nghe tam đệ nhắc qua Tống sư đệ một lần, liền biết Tống sư đệ nhân trung long phượng, đối với Tống sư đệ nhớ mãi không quên!” Uông Thăng xua xua tay, giải thích. Không quên vỗ mông ngựa Tống Phong một câu.
Cũng không biết có phải công lực nịnh nọt của y đã nịnh xuyên Tống Phong hay không mà Tống Phong lúc này sắc mặt hòa hoãn lại, chắp tay gật đầu:
“Thì ra là vậy, vừa rồi ta không biết nên có chút thất lễ, mong sư huynh chớ trách.”
Mặc dù nói vậy nhưng gương mặt Tống Phong vẫn như gần như xa, bộ dáng như không muốn đi lại quá gần với Uông Thăng.
Điều này khiến cho Uông Thăng ngoài cười nhưng trong không cười, đồng thời hiểu vì sao tam đệ của mình từng bức xúc vì ăn chút thiệt thòi nhỏ dưới tay thanh niên trước mắt.
“Tống sư đệ đừng hiểu lầm. Ta tuyệt không có ý xấu, lần này ta cũng đến mở rộng nhãn giới một chút mà không có tiến vào Cổ Chiến Trương, sư đệ không nên hiểu lầm ta có ý nghĩ gì đó. Ngược lại ta có một cơ hội phát tài nho nhỏ, không biết sư đệ có hứng thú hay không?” Uông Thăng ánh mắt láo liên, lại còn cẩn thận dùng truyền âm thuật đặc thù của tu sĩ Luyện Khí Cảnh để truyền âm vào tai Tống Phong.
“Cơ hội phát tài?” Tống Phong ra vẻ tò mò.
Uông Thăng thấy Tống Phong hứng thú, ánh mắt lóe qua một tia đắc ý, lại làm vẻ mặt thần bí, đè thấp thanh âm nói lí nhí gì đó:
“…”. ngôn tình sủng
“Cái gì? Đánh cược? Sư huynh, ngươi….” Tống Phong nghe Uông Thăng nói xong, liền trợn mắt không thể tin nổi.
“Hắc hắc. Lần này có tổng cộng một trăm tám ngươi người tiến vào Cổ Chiến Trường. Trong đó, ba môn phái Đạo Huyền Môn, Linh Hư Tông, Vạn Hoa Cốc tổng cộng có bốn mươi danh ngạch, Thiên Kiếm Tông, Bá Đao Môn, Thiên Hồn Cung chiếm sáu mươi danh ngạch, ba phái còn lại chiếm tám mươi danh ngạch. Có hai hình thức cược, toàn cược và tiểu cược. Toàn cược tức là đánh cược trong một trăm tám mươi người này có bao nhiêu người trở ra. Chín mươi trở lên là tài, chín mươi trở xuống là xỉu. Nếu đúng chín mươi thì tiền ai nấy giữ, coi như hòa nhau.” Uông Thăng cực kỳ lưu loát nói ra.
Thấy Tống Phong có vẻ hứng thú lắng nghe, khóe miệng y kéo ra một nụ cười gian xảo, lại nói tiếp:
“Còn tiểu cược, chính là cược xem bản thân sư đệ tiến vào lần này có thể sống sót trở ra hay không.”
“Cược thế nào?” Tống Phong nghe vậy, ánh mắt hơi lộ ra vẻ động tâm
“Hắc hắc, cực kỳ đơn giản. Bỏ mười ăn năm. Sư đệ đặt mười linh thạch, nếu sư đệ sống sót trở ra, vậy ta sẽ trả lại sư đệ cả vốn lẫn lãi mười lăm viên linh thạch.” Uông Thăng cười hắc hắc xoa tay.
“Vậy nếu như ta không trở ra, vậy có nghĩa là mất hết?” Tống Phong nhíu mài. “Cổ Chiến Trường này cực kỳ nguy hiểm, sư huynh tính toán tỉ lệ như vậy thật hay. Hay là sư huynh thay ta đi vào, còn ta ở bên ngoài nhận cược, thế nào?”
“Tống sư đệ thật biết nói đùa.” Uông Thăng ngẩn ra, trong lòng thầm mắng Tống Phong khó chơi, vội nói tiếp: “Thôi được, Tống sư đệ dù sao cũng là người một nhà. Mười ăn bảy, thế nào?”
“Một ăn một, nếu là không được thì mời sư huynh tìm người khác hữu duyên vậy. Hạ Phẩm Linh Thạch của ta vẫn là của ta, chúng ta ai đi đường nấy.” Tống Phong kiên quyết.
“Thôi vậy.” Uông Thăng gương mặt thất vọng, giọng nói mang theo ngữ khí tiếc nuối xoay người rời đi.
Đi được hai ba bước, dường như y nghĩ tới chuyện gì đó, lồng ngực phập phồng một cái dường như hạ quyết tâm, cũng không quay đầu lại mà sử dụng truyền âm cho Tống Phong:
“Tống sư đệ, một ăn một cũng không phải không được. Nhưng tiền cược phải từ một trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch trở lên. Hơn nữa còn phải đặt toàn bộ linh thạch trước cho ta giữ.”
“Được.” Tống Phong suy nghĩ một chút, gật đầu. “Ta đặt cược hai trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch, nhưng cảm phiền sư huynh dùng huyết ký bản thân viết ra một bản thỏa thuận, ngày sau nếu như sư đệ may mắn sống sót đi ra mà không tìm được sư huynh thì cũng có chỗ để an tâm. Có được hay không?”
Uông Thăng ánh mắt xẹt qua một tia không vui, hừ một tiếng, nói:
“Tống sư đệ, họ Uông chúng ta trước nay luôn đem chữ tín làm đầu. Chẳng lẽ sư đệ còn sợ ta ôm của bỏ chạy hay sao? Đừng quên ta cũng là đệ tử Linh Hư Tông.”
“Sư huynh thông cảm, sư đệ thân gia mỏng manh. Đây là số linh thạch gia truyền của tiểu đệ. Vì vậy cần đặc biệt chú ý. Tín dự của sư huynh tất nhiên ta tin tưởng, mà tín dự của ta cũng vậy. Không biết huyết ký thỏa thuận cũng được, vậy sư đệ sẽ giữ tiền cược ở bản thân, chờ bản thân ta sống sót đi ra ngoài, lại tìm sư huynh lấy tiền thắng cược, sư huynh thấy thế nào?” Tống Phong mỉm cười đáp.
Nụ cười này rơi vào mắt Uông Thăng lại trở thành nụ cười lõi đời, rõ ràng không có công lực lăn lộn nhiều năm trong sòng bạc sẽ không có nổi. Vì vậy mà ho khan một tiếng, sắc mặt lộ ra mấy phần kính ý, nói:
“Tống huynh đệ quả nhiên tâm tư kín đáo, tại hạ bội phục. Quyết định như vậy đi, chờ ta một chút.”
Uông Thăng nói xong, lấy ra ngọc giản đưa thần thức vào viết gì đó, qua mấy nhịp thở, liền bức ra một giọt máu ở đầu ngón tay dung nhập vào bên trong, đưa cho Tống Phong.
Tống Phong cầm lấy ngọc giản, xem xét một chút, thấy nội dung bên trong kín kẽ, lại có thêm huyết ký mang khí tức của Uông Thăng thì mới gật đầu hài lòng, đưa cho Uông Thăng một túi trữ vật.
Uông Thăng tiếp nhận túi trữ vật, thần thức đảo qua liền hài lòng gật đầu.
“Chúc Tống sư đệ tiến vào bên trong vạn sự đại cát.”
Tống Phong biết Uông Thăng đây chính là gián tiếp bảo hắn vào bên trong tốt nhất chết nhanh một chút, liền hoàn lễ:
“Nhận sư huynh cát ngôn.”
Uông Thăng duy trì khuôn mặt mỉm cười, rời đi.
“Hắc hắc, tiểu Phi, lần này để xem nhị ca như thế nào lấy lại mặt mũi cho ngươi.” Sờ sờ túi trữ vật của Tống Phong vừa đưa, trong lòng đắc ý thầm nghĩ.
Tống Phong nhìn thấy bộ dáng có chút đắc ý gian xảo của Uông Thăng, trong lòng cười thầm.
Cuộc đánh cược này đối với người khác mà nói thì có vẻ như Uông Thăng ngồi mát ăn bát vàng. Nhưng trong mắt Tống Phong, ngoài sinh mạng ra thì những thứ khác chỉ là vật ngoài thân.
Hai trăm vạn hay hai nghìn vạn linh thạch đi chăng nữa, nếu như Tống Phong ngã xuống ở bên trong, vậy thì không còn chút ý nghĩa gì. Chi bằng đánh cược một phen, xem như đặt chút tiền cược, nâng chút tinh thần cho bản thân, chẳng phải tốt hơn sao?
Nghĩ đến đây, Tống Phong cười cười, lại thu hồi tâm tình.
Mà lúc này, dường như cao tầng của chín đại tông môn cũng đang chờ ai đó, không có chút dấu hiệu gì sẽ tiến vào Cổ Chiến Trường.
Thậm chí những đệ tử như Tống Phong sẽ tiến vào Cổ Chiến Trường, nhưng cũng chưa hề biết lối vào Cổ Chiến Trường nằm ở đâu, khi nào mở ra, mở như thế nào…
Cũng chính vì vậy mà ngoài một số đệ tử có ý kết giao, hàn huyên với những người khác thì đa phần đều nhắm mắt dưỡng thần.