Tâm thần của hắn lúc này đang bị tốc độ của con linh điểu dưới chân thu hút.
Không biết đây là loại linh điểu gì, mà lại có thể có loại tốc độ kinh khủng như vậy.
Tống Phong đối với các loại linh thú linh cầm chi có hiểu biết sơ sơ, cho nên nhìn thật lâu cũng không thể biết đây là loại linh điểu nào, chỉ có thể tạm thời đem đặc điểm của nó ghi nhớ. Ngày sau nếu là có gặp sẽ chú ý nhiều hơn một chút.
“Tiểu tử, không cần thăm dò. Đây là Bỉ Dực Điểu.”
Một âm thanh lạ lẫm đột nhiên truyền vào tai Tống Phong.
Hắn giật mình nhìn chung quanh, liền rất nhanh phát hiện Đại trưởng lão đang liếc nhìn mình.
Dưới ánh mắt này, Tống Phong đột nhiên cảm giác cả người như rơi vào hầm băng. Dường như tất cả mọi bí mật trên người hắn đều bị ánh mắt này nhìn thấu hoàn toàn, không thể che giấu được chút gì.
Cũng may, Đại trưởng lão chỉ liếc qua Tống Phong một chút liền đem ánh mắt thu hồi.
Bấy giờ Tống Phong mới cảm thấy toàn thân thả lỏng, sau lưng hình như có một chút mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đại trưởng lão sau khi thu hồi ánh mắt từ Tống Phong, liền nhẹ nhàng hớp một hớp rượu, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía xa không biết đang nghĩ gì.
Bỉ Dực Điểu bay không bao lâu, liền hướng về một đỉnh núi mây mù lượn lờ đáp xuống.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy ở nơi này đã có mấy nhóm người đến trước.
Những người này có người kết đoàn kết đội cùng nhau nói cười, có người im lặng tĩnh tọa, cũng có người mặt mài đăm chiêu. Nhưng khi nhìn thấy Bỉ Dực Điểu dần dần đáp xuống, liền có một vị lão giả gầy gò bật cười châm chọc:
“Bỉ Dực Điểu. Dịch Phong, không ngờ Đạo Huyền Môn các ngươi phải do đại trưởng lão như ngươi tự mình dẫn đội.”
“Hừ, chẳng phải lão hồ ly như ngươi cũng xuất động hay sao? Vì cớ gì lão phu không được đến?” Dịch Phong đại trưởng lão cười nhạt đáp trả.
“Thôi được rồi, hai lão đầu tử các ngươi tranh cãi bao nhiêu năm, nơi này còn có các môn nhân đệ tử, chớ có không biết xấu hổ.” Một trung niên dáng vẻ đạo mạo, đầu đội ngọc quan vuốt râu hòa giải.
Vị trung niên này nếu không phải sau lưng có đeo một ba thanh kiếm thì người ta còn tưởng hắn là một vị thư sinh cực kỳ nho nhã.
Nhưng Dịch Phong lẫn lão giả kia nghe vị trung niên nho sinh này nói chuyện thì trong mắt đều hiện lên vẻ kiêng kị, hừ lạnh một tiếng mang theo môn nhân đệ tử đi về hai hướng khác nhau.
Ở một góc khác, Huyết Đồ tông chủ Huyết Sát Tông thấy nhóm người Đạo Huyền Môn đến thì sắc mặt lạnh lẽo, đặc biệt là nhìn thấy thân ảnh Tống Phong càng làm cho ánh mắt y tràn ngập sát cơ.
Tống Phong dưới ánh mắt này cũng rùng mình một cái, lập tức trong mảnh vỡ thần bí truyền đến một tia lực lượng ôn hòa khiến hắn lập tức trở lại bình thường.
Lúc này, trên đỉnh núi, đã phân ra thành ba khu vực riêng biệt.
Nơi mà Dịch Phong đại trưởng vừa dẫn mọi người đi đến đã có hai nhóm người đứng đó. Một nửa trong đó là mười người mặc bạch y, khí chất phiêu miễu xuất trần, đa số đều là nam tu, chỉ có hai vị nữ tử sắc mặt không được tốt lắm.
“Đây là đệ tử Linh Hư Tông.” Một người có vẻ hiểu biết trong nhóm đệ tử Đạo Huyền Môn nhỏ giọng nói.
Tống Phong thấy rất rõ, những nam tu của Linh Hư Tông hầu hết đều như có như không liếc nhìn mười vị nữ tu gần đó.
Theo những gì mà Tống Phong được biết, Đạo Huyền Môn, Linh Hư Tông và Vạn Hoa Cốc được xem là đồng khí liên chi. Cho nên nhóm mười vị nữ tử này hẳn là đệ tử của Vạn Hoa Cốc.
Chỉ thấy mười vị nữ tử của Vạn Hoa Cốc đều mỗi người mỗi vẻ, xinh đẹp mỹ miều. Nhất là không biết Vạn Hoa Cốc chủ tu công pháp gì, mà mười vị nữ tử này đều có tâm hồn cực kỳ nở nang, dù là trang phục của Vạn Hoa Cốc lấy màu Hồng phấn làm chủ đạo, đem người che từ đầu tới chân không để lộ mảy may phần nào, nhưng hai món trọng khí trước ngực vẫn làm cho đa số nam nhân nơi này hít thở không thông.
Đặc biệt là nhóm người ba phái Bách Hoan Cung, Huyết Sát Tông, Ma Thần Giáo ở phía đối diện thì đều mang theo ánh mắt thèm thuồng càn rỡ, không chút lưu tình quét tới quét lui, vẻ tham lam trong mắt không hề che giấu.
Mà ở cách đó không xa, một nhóm thế lực thứ ba bao gồm môn nhân đệ tử của Thiên Kiếm Tông, Bá Đao Môn, Thiên Hồn Cung thì ai nấy sắc mặt lãnh ngạo, mắt cao hơn đầu. Ngay cả bầu không khí của nhóm ba môn phái này cũng tự mang theo kiêu ngạo, không ai nói với ai câu nào. Dường như chỉ cần có ai chạm vào bọn hắn một chút, bọn hắn liền sẽ cùng đối phương liều mạng.
Thường nghe tu tiên giới đồn thổi: “Thiết huyết Kiếm Tông – Lãnh huyết Bá Đao.”
Quả nhiên cũng có vài phần đạo lý.
Đại trưởng lão Dịch Phong cùng với Đạo Huyền Chân Nhân cũng đã bắt đầu ôn chuyện với cao tầng của Vạn Hoa Cốc và Linh Hư Tông.
Không biết có phải lần này bị thiệt thòi trong việc giành danh ngạch hay không mà Tống Phong thấy cao tầng của Linh Hư Tông và Vạn Hoa Cốc đều có sắc mặt không được tốt lắm.
Nhất là vị chưởng môn của của Vạn Hoa Cốc là một đạo cô dáng vẻ ngoài ba mươi tuổi thì từ đầu đến cuối không nở nổi một nụ cười. Chỉ khi nàng đến bái kiến Dịch Phong đại trưởng lão thì mới nở một nụ cười rất nhẹ rồi ngay lập tức trở lại vẻ lãnh đạm như ban đầu.
Tống Phong thấy vậy cũng thu hồi ánh mắt.
Những lão quái vật này giác quan cực kỳ linh mẫn, tùy tiện nhìn qua còn dễ nói, nếu là quan sát quá lâu rất dễ dàng bị cho là phạm thượng. Khi đó chắc chắn không có quả ngọt để ăn.
Tống Phong quan sát một vòng, đột nhiên bị một thân ảnh làm hắn chú ý.
Người này hai mắt linh động, dáng người thon nhỏ, gương mặt ngũ quan tặc mi thử nhãn ăn mặc trang phục Linh Hư Tông nhưng lại đi chung quanh khắp các môn phái dò la gì đó. Ngoại trừ ba môn phái Bách Hoan Cung, Huyết Sát Tông, Ma Thần Giáo là y chưa đi qua, còn lại sáu môn phái này đều có dấu chân của y.
Hơn nữa còn thần kỳ là đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, Bá Đao Môn, Thiên Hồn Cung sắc mặt đều kiêu ngạo vạn phần, nhưng khi y đi sang nói gì đó thì bọn họ đều thay đổi sắc mặt, hòa hoãn thân thiết. Tuy chưa đến mức cười nói xưng huynh gọi đệ nhưng cũng cực kỳ hữu hảo rồi.
Điều kỳ lạ hơn nữa là tu vi ba động trên người này thình lình lại là Luyện Khí Cảnh.
“Một đệ tử Luyện Khí Cảnh đến nơi này làm gì?” Tống Phong âm thầm quan sát.
Mà người kia sau khi cười ha ha rời đi nhóm đệ tử Thiên Kiếm Tông, Bá Đao Môn, Thiên Hồn Cung, thì chậm rãi trở về chỗ Linh Hư Tông.
Nhưng sau khi đi ngang chỗ Đạo Huyền Môn, đột nhiên y ‘ồ’ một tiếng, mỉm cười đi đến chỗ Tống Phong, nhỏ giọng:
“Vị sư đệ này, tại hạ Uông Thăng. Không biết sư đệ là…?”
“Tại hạ họ Tống. Không biết sư huynh Linh Hư Tông có gì chỉ giáo?” Tống Phong hoàn lễ, không mặn không nhạt đáp.
“Ồ, sư đệ họ Tống. Có phải là Tống Phong ở Tạp dịch Nam Phong Đạo Huyền Môn hay không?” Uông Thăng đột nhiên bật thốt lên kinh ngạc, cẩn thận quan sát Tống Phong thêm lần nữa.