Tống Y

Chương 272: Chương 272: Đều là hoạ từ lòng tốt mà ra .




Sắc mặt của Tiết lang trung hơi thay đổi, chắp tay nói với Đỗ Văn Hạo: "Hai vị, xin cứ nghỉ ngơi thoải mái đi nhé."

"Lão tiên sinh bận thì không cần phải để ý đến chúng ta đâu, cứ để chúng ta tự nhiên." Đỗ Văn Hạo chắp tay nói.

Tiết lang trung lại chắp tay vội vàng đi cùng vị phu nhân đó.

Lúc này người hầu đã bê đến một ít nước ấm để cho họ rửa mặt. Đỗ Văn Hạo chợt nhớ ra nồi thuốc đang sắc trên bếp nên sau khi rửa mặt xong liền vội vàng đến nhà bếp xem canh xem Ma Hoàng đã sắc xong chưa, rồi bê lên để nguội. Đại Tĩnh Thạch cần phải đem hai bát nước sắc còn lại một bát mới được.

Lúc này, Đỗ Văn Hạo đột nhiên nghe thấy trong sân có người khóc. Tiếng khóc thê lương tựa hồ như vị phu nhân vừa nãy đã gọi Tiết lang trung đi. Đỗ Văn Hạo đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân, quả nhiên vị phu nhân đó đang quỳ trên mặt đất. Nam nhân trên cánh cửa được đặt trong sân lúc trước đã không kêu nữa, mắt lộn tròng trắng thở hổn hển từng hơi một. Tiết lang trung đang ngồi xổm trên mặt đất, bưng một chén thuốc cho người bệnh uống. Nhưng thuốc vừa vào miệng thì rất nhanh đã chảy ra. Nam nhân đó đã không biết nuốt nữa.

Đỗ Văn Hạo trong lòng trầm xuống, vén màn lên bước ra sân. Bên cánh cửa có mấy người đứng vây lại xem, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã. Đỗ Văn Hạo mặc chiếc áo ngắn bình thường, trong thôn này đây là trang phục giản dị thường thấy nhất, cho nên không ai chú ý đến hắn.

Đỗ Văn Hạo cúi đầu nhìn người đàn ông trên cánh cửa. Chỉ thấy ngực hắn được cố định xương bằng mấy tấm ván và dùng vải quấn quanh, vừa nhìn đã biết đây là thuật cố định xương khi xương ngực bị gẫy mà người ta thường dùng nhất.

Nghe nam nhân này hít thở, Đỗ Văn Hạo nhăn mày trầm giọng nói: "Tiết lang trung, ta có thể chẩn trị cho hắn không?"

Tiết lang trung đang vuốt chòm râu suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, nghe thấy lời này liền gật đầu.

Đỗ Văn Hạo thấy hán tử trên cánh cửa khoảng hơn 30 tuổi, tinh thần đã cực kì suy sụp, giọng nói yếu ớt, thở dồn dập, đằng sau lưng có kê hai chiếc gối, quay đầu hỏi: "Sao lại không để anh ta nằm thẳng ra?"

"Không thể đặt nằm thẳng được", phu nhân đó vừa khóc vừa nói: "Cứ đặt xuống là lại đau đớn vô cùng!"

Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói: "Vị đại ca này là bị gãy xương sườn, đúng không?"

"Đúng vậy, hôm qua lên núi đốn củi, ngã từ trên cây xuống. Tiết lang trung nói đã tổn thương đến xương sườn rồi, ông ấy cũng đã dùng bản nẹp để cố định xương lại."

Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn mạch và lưỡi cho bệnh nhân rồi trầm ngâm, một lát sau đứng lên nhìn xung quanh thì phát hiện ra một đống trúc ở góc tường, liền vào phòng ngủ lấy ra một chiếc dao chặt củi, rồi đến bên đống trúc, tìm một cây kích thước thích hợp, chặt một đốt mang trở lại, ngồi xổm xuống. Ra hiệu bảo mọi người không được nói gì, cầm ống trúc áp một đầu vào trước ngực người bệnh, lặng yên lắng nghe.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, không biết hắn đang làm gì, cũng may lúc họ bước vào đã nói hắn là lang trung, vừa rồi lại hỏi ý kiến của Tiết lang trung để chẩn bệnh, Tiết lang trung cũng đồng ý rồi, cho nên cho dù nhìn thấy hành động quái lạ của hắn thì những người nãy đều không lên tiếng ngăn cản, chỉ nhăn mày nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo đặt ống trúc ở khắp ngực bệnh nhân, nghe thấy bên phải có âm thanh. Âm thanh phổi hô hấp yếu ớt, có thể nghe thấy tiếng đờm của hai lá phổi.

Âm thanh nghe được từ ống trúc quả nhiên là không bằng ống nghe, nhưng trước khi phát minh ra ống nghe thì những người làm y đều có thể tạm chấp nhận hiệu quả của cách nghe bệnh như thế này.

Đỗ Văn Hạo buông ống trúc xuống đưa tay ra nhẹ nhàng ấn vào ngực người bệnh và những bộ phận khác, người bệnh bắt đầu kêu đau.

Đỗ Văn Hạo vừa ấn vừa hỏi, từ xương thứ 4 đến xương thứ 8 bên ngực phải của người bệnh bị đau nhức, hơn nữa xương chậu cũng bị áp đa, cho thấy xương chậu cũng bị gãy!

Đỗ Văn Hạo trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Tiết lang trung, vị huynh đệ này đã bị thương đến phổi rồi, nếu cứ tiếp tục nẹp bản cố định như vậy e rằng sẽ chết người đấy."

Lời nói này giống như một hòn đá ném xuống mặt nước đang yên ả làm nó lập tức gợn sóng, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn hắn, bao gồm cả phu nhân đang nâng ống tay áo lên lau nước mắt.

Tiết lang trung ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiểu ca, lời này của ngươi là thế nào vậy?"

"Gãy xương sườn bình thường dùng cách cố định ngực đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng gẫy xương mà khiến cho phổi bị thương thì không thể dùng bản nẹp để cố định được."

"Vậy sao? Tại sao lại thế?"

"Phổi bị thương giờ còn bị đè xuống sẽ làm phù thũng mà xuất huyết và tiết ra một phần lớn dung dịch bài tiết, nếu như cố định ngực lại sẽ áp chế một bên vết thương dẫn đến bị ho, động tác này làm cho vật bài tiết trong phổi và khí quản tích tụ lại, dễ dẫn đến phổi bị chướng, làm hô hấp vô cùng khó khăn, nghiêm trọng hơn sẽ khiến bệnh nhân tắt thở chết."

Sắc mặt Tiết lang trung đột nhiên trầm xuống: "Đỗ tiểu ca, lời này của ngươi có phải là nói quá nghiêm trọng không? Lão hủ này hành y đã hơn mười mấy năm, từng điều trị cho rất nhiều người bị gãy xương sườn, đều dùng cách cố định bằng bản nẹp này cả."

Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Vậy đã có bao nhiêu người sau đó đã chết?"

"Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, xương sườn đứt gãy vốn là bệnh nan y, có thể trị khỏi được cũng chỉ có một phần mười hoặc hai phần mười mà thôi, chết cũng có gì kì lạ."

"Không thể trị khỏi không phải là do bản thân bệnh nghiêm trọng, mà là người trị bệnh bất lực. Bệnh tật trên thế gian này chỉ cần biết trị thì những bệnh nan y sẽ không còn là nan y nữa."

Tiết lang trung sắc mặt khó coi nói: "Ồ, ý của Đỗ tiểu ca là ngươi có thể trị được bệnh này?"

"Có thể, hơn nữa ít nhất cũng nắm chắc tám phần!" Đỗ Văn Hạo tiếp tục kiểm tra tình hình vết thương của người bệnh.

Lời nói vừa phát ra thì tất cả mọi người ở giữa sân đều thay đổi sắc mặt, vừa mừng vừa sợ, một người già trầm giọng nói: "Ngươi không phải là đang nói dối chứ? Tiết lang trung đã nói chỉ có nắm chắc được hai phần sống thôi."

Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên, nói với Tiết lang trung: "Nói thật, nếu như không bỏ cái cố định này đi, và không kịp thời trị phổi bị thương cho hắn thì đừng nói là hai phần, e rằng còn không qua nổi canh ba đêm nay."

Tiết lang trung có chút giận không kìm nén được, hắn là một lão lang trung có chút tiếng trong sơn thôn gần đây, hơn nữa lại am hiểu những vết thương do ngã mà tạo thành, lại bị một tiểu bối hậu sinh nói chuyện chẳng nể nang gì như thế, không trực tiếp nói hắn nhưng cũng gần như nhằm vào hắn, liền bực mình nói: "Tiểu ca khẩu khí quá lớn rồi đó. Ngươi nói không dùng bản nẹp cố định thì trị như thế nào?"

Đỗ Văn Hạo nói: "Lập tức bỏ bản nẹp cố định, trị thương phổi, dùng những biện pháp khác chỉnh xương, nếu như còn chậm trễ thì e rằng rất nhanh sẽ mất mạng!"

Tiết lang trung hừ một tiếng, chắp tay nói: "Nếu Đỗ tiểu ca đã nắm chắc như vậy thì lão hủ không còn cách nào khác, đành giao anh ta cho ngươi trị vậy, lão hủ không quản nữa." Nói rồi đứng dậy hất tay áo quay người đi.

Mấy người đứng cạnh cửa là người nhà bệnh nhân, vừa nghe thấy lời này liền hoảng loạn lên, vội vàng chạy đến ngăn Tiết lang trung lại: "Tiết lang trung, ngài đừng đi. Ai mà lại không biết trong vùng nông thôn mấy dặm này chỉ có ngài là y thuật cao nhất, vết thương này vẫn cần ngài phải trị."

Những người khác đều đồng thanh lên tiếng phụ hoạ, lại có mấy người quay đầu trợn mắt nhìn Đỗ Văn Hạo: "Tên này, ngươi muốn làm loạn à? Đừng có nói bừa ở đây. Cái đồ miệng còn hôi sữa, mới học y mấy ngày cũng dám chỉ giáo Tiết thần y?" "Đúng vậy, mau đi đi!"

Đỗ Văn Hạo cười khổ một tiếng, những nông phu thôn núi này đương nhiên là tin tưởng vào người có quyền uy ở đây, không ai tin một người qua đường cả, hơn nữa mình lại còn trẻ tuổi, họ không dùng gậy gộc đuổi đi đã là khách khí lắm rồi. Lúc này giống với tình huống lúc mình mới vượt thời gian đến triều Tống. Thực ra bây giờ cũng không khác gì lắm, những người quen biết hắn thì đều sùng bái hắn là một thần y, nhưng người không quen biết thì sẽ không tin tưởng vào y thuật của hắn. Giống như lúc trước mình đối kháng với đồ đệ Tiền Bất Thu vậy. Muốn trách chỉ có thể trách mình quá trẻ.

Đỗ Văn Hạo đứng dậy: "Lời tốt muốn khuyên một câu: "Nếu như người bệnh thở khó khăn thì hay bỏ bản nẹp ra cho hắn, lời này tin hay không thì tuỳ các người, ta đi."

Đỗ Văn Hạo quay trở về phòng điều chế thuốc.

Tiết lang trung nhìn theo lưng hắn, có chút suy nghĩ. Với sự cầu khẩn của mọi người, hắn cuối cùng cũng quay lại tiếp nhận trị cho người đó.

Canh Ma Hoàng đã sắc xong, Đại Tĩnh Thạch còn chưa được, Đỗ Văn Hạo bê bát thuốc trở về phòng trước Trường Công Chúa thì thấy cửa đã mở, một lão phu nhân đang bê nước tắm từ ngoài vào. Đỗ Văn Hạo có chút tò mò, lẽ nào Trường Công Chúa rảnh rỗi quá nên đã đi tắm? Hắn bê bát thuốc đứng trước cửa gọi: "Trường Công Chúa, thuốc đã sắc xong rồi, uống thuốc thôi."

"Bê vào đây!" Giọng của Trường Công Chúa từ bên trong vọng ra.

Đỗ Văn Hạo chần chờ một lát, bê bát thuốc tiến vào.

Trường Công Chúa đang ngồi trên chiếc ghế mộc trước cửa sổ chải đầu. Tóc nàng rất dài thẳng tắp đến eo, đang ướt sũng.

Đỗ Văn Hạo nói: "Trường Công Chúa đã tắm rồi sao?"

"Ừ."

"Vậy mau làm khô tóc đi nếu không bệnh sẽ nặng hơn đấy."

"Không phải là có ngươi sao, ta ốm rồi thì ngươi lại chăm sóc ta." Trường Công Chúa không quay đầu lại vừa nói vừa cười.

Đỗ Văn Hạo cười gượng: "Thuốc có ba phần là độc, uống thuốc chẳng tốt gì, cơ thể khoẻ mạnh sao còn phải cố tình làm ra bệnh chứ? "

Trường Công Chúa lúc này mới quay người lại, cười mà như không cười nhìn hắn: "Uống thuốc của ngươi xong, bệnh của ta đã khoẻ nhiều rồi, ngoài đầu hơi đau ra thì không có vấn đề gì cả. Hơn nữa người ta bẩn chết đi được! Ngươi không thấy sao? Như thế thì ngươi còn bảo ta sao nhìn được mặt người khác nữa?"

Đỗ Văn Hạo bước tới, đặt thuốc lên bàn: "Mau lên, uống thuốc trước đã, đây là thuốc trị bệnh cảm, còn thuốc trị đau đầu vẫn chưa sắc xong, đợi một lát sẽ lại uống." Một người hầu đi đến góc phòng lấy một bát lửa than chuyển đến phía sau Trường Công Chúa, rồi lại lấy chiếc khăn lông đứng bên cạnh giúp nàng lau khô tóc.

Trường Công Chúa cười hì hì bê bát thuốc lên uống. Một hơi đã hết sạch, đặt bát thuốc xuống không nói gì, lật tay lên đưa tới trước mặt Đỗ Văn Hạo.

"Làm gì vậy?" Đỗ Văn Hạo hỏi.

"Quả dâu! Ta biết trong người ngươi vẫn còn!"

"Hì! Mắt Công Chúa thật tinh nhanh." Đỗ Văn Hạo lấy từ trong người ra hai chùm dâu, đặt vào tay Trường Công Chúa.

Trường Công Chúa nhận lấy quả dâu, đút vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Ta biết ngươi có vì ngươi biết thuốc ngươi sắc cho ta rất đắng, cho nên ngươi đã giữ quả dâu lại, đúng không?"

"Đúng là cơ trí như quỷ!" Đỗ Văn Hạo dùng lược gỗ gõ nhẹ vào đầu nàng, hai người hai ngày nay vượt qua sống chết cùng nhau, tình cảm thật sự thân thiết giống như tỷ đệ.

Trường Công Chúa quay đầu làm mặt xấu hỏi: "Người đàn bà lúc nãy nói nam nhân của bà ta sắp không xong rồi là thế nào? Ngươi đi xem chưa?"

"Xem rồi, hắn là do từ trên cây ngã xuống, bị thương tới tận xương sườn và xương chậu rồi. Bọn họ đã dùng bản nẹp để cố định lại, làm người bị thương gặp khó khăn khi thở, ta đã nhắc nhở tên lang trung đó, nhưng hắn không nghe, người nhà của người bị thương cũng chỉ cho rằng hắn là thần y, không tin những gì ta nói, còn muốn ta đi khỏi đấy, nếu không sẽ cho ta biết tay, ta đành phải trở về vậy."

Trường Công Chúa nhăn mày nói: "Thật là chẳng ra sao cả. Nhưng chúng ta không thể thấy chết mà không cứu như vậy được."

"Trường Công Chúa, không phải chúng ta thấy chết không cứu mà là người ta không để cho ta cứu!"

"Nghĩ cách đi!" Trường Công Chúa đột nhiên đứng dậy: "Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nếu ngươi đã chắc chắn phương pháp điều trị của họ sai thì không thể để họ làm càn được, bằng không sẽ chết người đấy! Chúng ta phải nghĩ cách để họ tin ngươi! Nghĩ cách gì đây?" Nàng cúi đầu nghĩ ngợi rồi đột nhiên mắt sáng lên: "Đúng rồi, ngươi đi nói với họ chân tướng đi, nói cho bọn họ biết ta là Trường Công Chúa. Ngươi là thị y của đương kim Hoàng Thượng."

Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Ta lấy cái gì ra để chứng minh đây?"

"Trong áo của ngươi không phải là có mặc một chiếc quan bào ngũ phẩm ngự y sao! Còn có mũ kim ngư tử y hoàng huynh ta ban thưởng nữa. Họ dám không tin à?"

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu: "Công Chúa nói không sai. Họ không tin ta cũng chẳng trách được vì chẳng ai lại dễ dàng tin một người xa lạ có thể trị thương cho người nhà họ cả. Ta phải tìm cách chứng minh năng lực của mình. Ít nhất phải chứng minh thân phận mình làm họ hiểu ta có thể trị bệnh được cho người thân họ."

Dứt lời, Đỗ Văn Hạo cởi chiếc áo ngắn bên ngoài ra, chiếc quan bào nhăn nhúm bên trong còn đang dính đầy bùn, hơn nữa đầu cái mũ quan mà lắc lư hai cái cánh dài trên đầu cũng không thấy nữa, tóc tai bù xù, nhưng bây giờ chẳng quan tâm nữa, sau khi sửa soạn xong vội bước đến trước tiền đường.

Không đợi hắn nói gì, những người đó đột nhiên nhìn thấy hậu viện xuất hiện một vị quan gia mặc quan bào nhăn nhúm giống như dưa muối trong vò, còn dơ bẩn không chịu nổi, còn một số chỗ bị rách nát, có một chút giống như y phục nát người ta không dùng nữa vứt đi liền nhặt về mặc vào. Nhìn kĩ thêm thì lại phát hiện ra đó là người trẻ tuổi lúc nãy phát ngôn ngông cuồng, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lùi mấy bước, bao gồm cả Tiết lang trung, há mồm trợn mắt nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo chỉnh lại quan bào, ưỡn ngực, làm ra dáng quan, hắng nhẹ một tiếng: "Chư vị, ta thực không giấu nữa, thực ra ta là Đỗ Văn Hạo - ngự y của đương kim Hoàng Thượng, cô nương vừa nãy đi cùng ta là thân muội muội của đương kim Hoàng Thượng. Trường Công Chúa Tần quốc!"

Mấy người đó lại lùi hai bước, nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo, không một người mở lời.

Đỗ Văn Hạo lại nói: "Ta nói rõ thân phận cũng chỉ là muốn mọi người biết những lời ta nói lúc nãy không phải là doạ người mà là thật. Nếu như không kịp thời dùng phương pháp chính xác để trị bệnh cho đại ca này thì hắn sẽ chết. Thân làm ngự y của Hoàng Thượng mọi người nên tin tưởng vào khả năng của ta. Được rồi, bây giờ có thể để ta cứu chữa cho vị đại ca này chưa?"

Mấy người đó nhìn nhau rồi đột nhiên bước nhanh tới cánh cửa, khom lưng khênh cánh cửa lên, không đợi Đỗ Văn Hạo kịp phản ứng đã bước ra ngoài, vị phu nhân phía sau vừa khóc vừa liên tục xua tay nói: "Không trị nữa, chúng tôi không trị nữa."

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc nhìn Tiết lang trung: "Đây...đây là thế nào?"

Tiết lang trung có chút xấu hổ: "Điều này...lão hủ đi xem thức ăn đã làm xong chưa, tiểu ca hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, tay cũng chẳng chắp chào mà thấp đầu đi vội như muốn tháo chạy.

Trong sân vốn đầy người mà thoắt cái đã đi sạch không còn một ai. Đỗ Văn Hạo đuổi theo mấy bước gọi Tiết lang trung, hắn cũng không để ý tới, vội vàng rẽ vào góc phòng biến mất.

Đỗ Văn Hạo không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Hai tay vặn vặn: "Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Không ai trả lời, đành phải buồn bực mà trở về phòng sắc thuốc, ngồi trong đó, mắt nhìn chiếc nồi đang đặt trên lò lửa. Nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu những người này tại sao lại đột nhiên bỏ đi.

Lại đợi một lúc lâu nữa, thuốc trên bếp cuối cùng cũng sắc xong. Hắn lại bê đến phòng Trường Công Chúa.

Trường Công Chúa đã hong khô tóc, đang búi lại đầu. Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo bước vào, vui mừng nói: "Ngươi đến thật đúng lúc, ta vừa mới búi tóc, nhưng búi thế nào cũng không được, ngươi giúp ta đi."

Đỗ Văn Hạo đặt thuốc trước mặt nàng: "Mau uống thuốc đi, ta không biết búi tóc, tóc của ta cũng là do phu nhân búi hộ. Hay là ta đi tìm lão phụ lúc nãy giúp Công Chúa búi tóc. Thế nào?"

Trường Công Chúa lắc đầu nói: "Tóc bà ta búi xấu chết đi được, ta không thích cho nên mới tự làm, vậy bệnh của vị đại ca đấy trị khỏi chưa?"

"Không được! Ta vừa mới lộ diện nói cho họ thân phận thì tất cả mọi người đều chạy mất, người nhà bệnh nhân khiêng người bệnh đi, Tiết lang trung cũng mượn cớ đi xem cơm tối được chưa mà trốn mất. Thật là chuyện lạ."

Trường Công Chúa cười hì hì nói: "Ta biết. Họ chắc chắn là coi ngươi giống một kẻ điên, mà còn là kẻ điên biết võ chuyên môn đánh người, sợ ngươi nổi điên hại người, cho nên chạy trước."

Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ y bào, cúi đầu nhìn:"ta tự nhiên như thế này sao thành thế được, chỉ là quan y có bẩn chút và hơi nhăn thôi, đầu không có mũ quan, tóc chưa búi đẹp, sao lại có thể giống người điên được! Thật là!"

Ngoài miệng dù nói như vậy nhưng cúi đầu nhìn kĩ một chút bộ dạng mình, quả thật có chút quái quái, cũng khó trách làm người ta sợ. Trong lòng đang cân nhắc xem nên làm thế nào, như thế nào mới có thể tìm được nhà người bệnh, rồi lại nghĩ người nhà bệnh nhân đều không muốn để mình chữa bệnh, tóm lại là không thể đi xem được. Nóng mặt đi tìm người ta chỉ sợ bị người ta tưởng là điên thật đánh cho một trận rồi trói đưa lên quan nha, thế thật là mất mặt.

Đỗ Văn Hạo có chút buồn bực nói: "Thôi vậy, không nói nữa, Công Chúa mau uống thuốc trước đi, đây là thuốc trị đau đầu."

Trường Công Chúa nhăn mày uống thuốc, may mà lúc trước đã để lại hai chùm dâu chưa ăn, vội đút ngay vào mồm để dừng cái đắng lại.

Lúc này trời đã tối, Đỗ Văn Hạo thắp đèn dầu lên. Từ sau khi bị bộ dạng của Đỗ Văn Hạo doạ cho chạy mất, Tiết lang trung luôn không dám lộ diện, trong nhà hắn có hai người giúp việc là một lão phụ và một đứa trẻ cũng không thấy đâu nữa.

Sau khi thắp đèn, hai người Trường Công Chúa và Đỗ Văn Hạo ngồi bên cạnh lò lửa, bụng đói kêu ầm ỹ, cũng ngại không thúc hỏi cơm nước đã chuẩn bị xong chưa.

Khi hai người đói đến mức ngực trước chạm cả tới lưng thì người đàn bà già lộ diện, dùng một cái mâm gỗ cũ nát bên trên là cơm canh đặt lên bàn tròn. Là một đĩa thịt khô, một đĩa trứng xào lá hẹ, một bát gà mái già hầm, còn có một đĩa đậu đũa, hai bát cơm trắng, ngoài ra còn có một chum rượu trắng và hai chiếc chén.

Cho dù đều là thức ăn dân dã, còn gà mái thì quá già, xé cả nửa ngày cũng chẳng xé ra được, nhưng hai người đều đã đói muốn chết rồi, nhai nuốt như hổ lang hết bát cơm trước rồi mới giơ chén rượu trắng lên uống.

Dù sao rượu ở nơi thôn dã này cũng là tự ủ, tay nghề cũng chẳng ra sao, nhưng khi hai người uống lại như rất ngọt.

Trường Công Chúa tửu lượng cũng không tồi, đã uống cùng với Đỗ Văn Hạo mấy chén, dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt đỏ ửng lên. Hai người kể lại những chuyện nguy hiểm vô cùng, đấu mạng với trời xanh, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy ấm áp.

Nói chuyện rất vui vẻ, Đỗ Văn Hạo hỏi Trường Công Chúa chuyện cũ ở Tần Châu, Trường Công Chúa mượn rượu làm vui rồi kể một chút ít, đều là những chuyện vui vẻ ở quê cha đất tổ chứ tuyệt nhiên không nhắc đến cái chết của phu quân, có lẽ là không muốn động vào nỗi đau trong lòng nữa.

Đỗ Văn Hạo cũng tìm mấy chuyện vui trong chữa bệnh để kể, nói chuyện vui vẻ đến mức không biết từ lúc nào chum rượu đã uống hết sạch, lại gọi người đàn bà già đưa thêm một chum nữa.

Đang uống rất vui vẻ thì đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng kì lạ. Đỗ Văn Hạo có chút ngạc nhiên, say say mông lung hỏi: "Ai đấy?"

Không có câu trả lời, cửa sổ lại vọng lên mấy tiếng.

Đỗ Văn Hạo rất tò mò, đứng dậy, đi đến đẩy cửa sổ ra thì chỉ nhìn thấy một đứa trẻ đang ngồi xổm, đó chính là cậu bé Trung Sinh chăn dê đã gặp lúc trước, đang ngồi xổm ngẩng mặt nhìn hắn, giọng có chút lo lắng: "Thúc thúc! Mọi người mau chạy đi, họ đã gọi bổ khoái đến bắt mọi người rồi!"

Đỗ Văn Hạo ngẩn ra: "Ai muốn bắt ta?"

"Mấy người Tiết lang trung!"

"Cái gì?" Đỗ Văn Hạo kinh ngạc, đã tỉnh rượu một nửa. "Bọn họ sao lại muốn bắt chúng ta?"

"Cháu cũng không biết, vừa nãy cháu nghe bọn họ bàn bạc nên đi tới huyện thành bẩm báo như thế nào, cháu liền chạy đến cổng thôn xem có phải là thật không. Vừa rồi quả nhiên nhìn thấy từ bên ngoài thôn có rất nhiều bổ khoái đang tới, họ cầm theo đèn lồng và đuốc, cho nên chạy tới đây nói cho thúc, thúc thúc, mọi người mau chạy đi!"

"Được! Cảm ơn cháu, đứa trẻ ngoan!" Đỗ Văn Hạo lấy từ trong túi là một ít bạc vụn đưa cho Trung Sinh: "Cháu mau đi đi!"

Trung Sinh không nhận: "Cháu không cần! Mọi người mau chạy đi, những bổ khoái đó rất hung dữ!" Nói xong quay người chạy đi, rất nhanh đã biến mất vào trong bóng tối.

Đỗ Văn Hạo đóng cửa sổ, xoay người trở vào trong, nói với Trường Công Chúa: "Tên Tiết lang trung đến huyện tố cáo chúng ta, huyện phái bổ khoái đến bắt chúng ta, phải mau trốn thôi". "Sao chúng ta lại phải chạy trốn hả? Chúng ta không phạm tội gì, dùng phòng nhà hắn, ăn cơm dùng thuốc của hắn đều có trả tiền, hơn nữa còn rất nhiều. Hắn sao lại báo nha môn phái bổ khoái đến bắt chúng ta?"

Trường Công Chúa cười nói: "Đúng vậy, sao phải chạy? Ta vẫn đang mệt đây, huyện nha đến đúng là hợp với ý ta, không thể đi như thế này về kinh thành được, họ sẽ phải cho ngựa đưa chúng ta đi!"

Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Không phải tự nhiên mà Tiết lang trung vội vàng đi tố cáo chúng ta đâu, chuyện không có đơn giản như vậy, trong đó tất có uẩn khúc!

"Có uẩn khúc gì chứ, ban đầu vẫn tốt mà. Chỉ là ngươi lộ diện thân phận thì người ta tưởng rằng ngươi là kẻ điên nên mới chạy đi, muốn báo quan bắt kẻ điên thôi."

"Bắt kẻ điên? Ha ha, bắt kẻ điên mà cần phải gọi bổ khoái của nha môn đến sao? Mấy thôn dân cũng đủ rồi."

Trường Công Chúa ngẩn ra: "Đúng vậy, rốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?"

Đỗ Văn Hạo suy tính nói: "Ta nghĩ chắc có liên quan tới việc ta muốn chữa trị gãy xương sườn cho người bệnh đó, cụ thể thế nào ta cũng không rõ."

"Ôi trời! Quan binh đến thì làm được gì! Uống rượu đi!" Trường Công Chúa là thân muội muội của Hoàng Thượng, nàng đúng là chưa gặp phải những chuyện gì làm nàng phải lo cả, đương nhiên là trừ việc tướng công của nàng bị trảm cả nhà ra.

Trường Công Chúa không phải là người dễ bị thuyết phục, Đỗ Văn Hạo đành vén tà áo ngồi xuống tự mình đợi xem cảnh náo nhiệt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.