Tống Y

Chương 271: Chương 271: Lão lang trung ở sơn thôn




Hồi trước hai người ôm lấy nhau là do đêm tối vô cùng giá lạnh, công chúa lại sốt cao nên Đỗ Văn Hạo buộc phải ôm nàng giữ ấm, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, cho dù là ở nơi chân núi vắng vẻ này, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn luống cuống tay chân, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đỗ Văn Hạo nghe Công Chúa khóc thảm thương như vậy thì cẩn thận vỗ vỗ vào vai nàng, cố làm ra vẻ yên tâm nói: “Công Chúa làm sao vậy? Đang yên đang lành khóc lóc cái gì chứ?”

“Ngươi làm ta sợ chết đi được! Ngươi lại còn chửi ta nữa!! Hu hu hu!!!”

“Vi thần làm gì mà Công Chúa lại sợ vậy?”

“Ngươi bắn cung giỏi như vậy, lại cứ giả vờ không biết, ngươi lừa ta, lại còn dùng những lời lẽ tục tĩu chửi mắng ta!!! Hu hu hu hu!!!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong cười đáp: “Vi thần không lừa Công Chúa đâu, vi thần rất lo sợ, Công Chúa không phát hiện ra chân của vi thần cũng đang run bần bật lên đây sao!!”

“Ngươi nói dối! Cách cả trăm bước như vậy, ngươi còn bắn xuyên thủng ngực, tuyệt chiêu Bách Bộ Xuyên Dương cao siêu như vậy lại còn cứ giả vờ không biết, cứ dọa ta! Ngươi lại còn chửi mắng ta nữa, ngươi cố tình mắng chửi ta!! Hu hu hu!!!”

Trường Công Chúa lúc nãy trong tay không có vũ khí gì cả, khi nàng chui vào lấy tên cho Đỗ Văn Hạo thì không trông thấy con sói đó tiến sát đến bên hắn gần đến cả chục bước chân, chính vì gần như vậy, nên Đỗ Văn Hạo mới đột ngột rút tên bắn một phát trúng vào người nó, nhưng khi nàng chui ra thì con sói đã đã chạy ra xa đến cả trăm bước, thế nên Công Chúa cứ tưởng Đỗ Văn Hạo biết chiêu Bách Bộ Xuyên Dương, bắn một phát từ khoảng cách xa cả trăm bước giết chết con sói.

Đỗ Văn Hạo nghe Công Chúa nói như vậy thì trong lòng cũng vô cùng đắc ý, nhưng cũng cảm thấy có phần hổ thẹn, hắn cười trừ lên hai tiếng, rồi trông sắc mặt Công Chúa không tốt, cộng thêm toàn thân run rẩy, thậm chí đến cả tiếng răng của nàng va đập vào nhau kêu lách cách hắn cũng nghe thấy, nên bèn chặn ngang câu nói của Công Chúa: “Thôi, thôi được rồi! Vi thần sai rồi được chưa? Trông Công Chúa có vẻ lạnh lắm rồi đây này, mau đi tìm chăn cuộn vào cho ấm nhanh lên!” Đỗ Văn Hạo nói xong liền chạy tới nhặt chăn lên, sau đó rũ sạch tuyết bám trên đó rồi khoác lên người Công Chúa, hắn phủi phủi tuyết trên một tảng đá, rồi đặt chăn lên đó làm đệm, bảo Công Chúa ngồi xuống.

Đỗ Văn Hạo nói: “Thuốc đã hái được rồi, vi thần đã kiếm được cái nồi sắt, vi thần sẽ nhóm lửa đun thuốc cho Công Chúa uống, Công Chúa cố chờ một lúc là có thuốc uống ngay!!”

“Được!” Trường Công Chúa đưa tay lên gạt nước mắt còn bám trên mặt, sau đó nhìn Đỗ Văn Hạo một cách sâu kín.

Đỗ Văn Hạo ngồi ngay xuống bên dưới tảng đá mà Công Chúa đang ngồi, hắn dùng mũi tên nanh sói phủi hết tuyết ở dưới đất đi, rồi dùng bảo kiếm đào lên một cái hố dùng làm một cái bếp tạm thời để đun thuốc, hắn nhét mấy thanh củi khô vào rồi chuẩn bị đánh lửa. Đỗ Văn Hạo từ khi đến đời nhà Tống thì hắn đã học được cách lấy lửa từ hỏa liêm rồi, nên rất nhanh lửa đã được nhóm lên.

Trường Công Chúa trông thấy vậy đột nhiên lên tiếng: “Ngươi lấy cái bọc trên người con ngựa của ta cầm đến đây, trong đó có bộ quần áo của nam nhân cần phơi khô, có thêm một chiếc áo thì sẽ ấm hơn một phần, hơn nữa, bộ quần áo đó cũng gọn gàng hơn bộ quan phục này của ngươi, nên di chuyển sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, đưa mắt lên ngây dại hỏi: “Cái bọc?”

Trường Công Chúa lúc này giọng nói trở nên ảm đạm vô cùng: “Thôi đừng giả vờ nữa, bộ hỏa liêm mà ngươi đang dùng là của ta đó, và còn thanh bảo kiếm cũng cột trên lưng con chiến mã của ta, dây cột đó không phải là bị đứt, mà do ngươi tháo nó ra, còn cái yên ngựa này cũng giống với yên ngựa của con chiến mã của ta. Con chiến mã của ta chắc đã chết ở trên kia rồi đúng không!!!”

Đỗ Văn Hạo trông thấy hai mắt của Công Chúa đỏ hoe, hắn biết là Công Chúa đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra rồi, nghĩ vậy bèn đáp: “Ngựa chết rồi không thể sống lại được, xin thành thật….chia buồn với Công Chúa!!!!”

Đỗ Văn Hạo đi lên trên sườn dốc, cầm lấy cái bọc, Trường Công Chúa lúc này đã lau khô nước mắt tiến đến lấy cái bọc, rồi rút cái áo ra đưa lên lửa hong cho khô.

Đỗ Văn Hạo dùng bảo kiếm để chỉnh sửa phân lượng của dược thuốc, hắn chia cắt theo đúng tỉ lệ điều phối của bài thuốc rồi bỏ vào trong nồi, theo nguyên lý sắc thuốc, đun thuốc kiêng nhất là không được đun bằng nồi sắt, nhưng theo tình hình trước mắt thì cái đó không còn quan trọng nữa.

Trường Công Chúa giơ hai tay ra đưa chiếc áo lên hơ, rồi quay mặt nghiêng nghiêng ngắm nhìn Đỗ Văn Hạo: “Cám ơn ngươi, lần đi săn này nếu mà không có ngươi, ta , chắc ta đã chết từ lâu rồi!”

“Công Chúa nói gì lạ vậy? Nếu không có Công Chúa đề ra ý kiến đào hố tuyết, thì e rằng cả vi thần lẫn Công Chúa đã sớm chết cóng từ lâu rồi!!”

Trường Công Chúa nhoẻn miệng cười, nhưng ngay sau đó lông mày của nàng lại lập tức cau lại, dường như phải chịu đựng một cái gì đó rất đau đớn, Đỗ Văn Hạo thấy thế bèn thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Công Chúa đau lắm sao?”

“Ừm! Đầu ta, và các khớp trên người ta đau quá, khụ khụ khụ! Ta vẫn lạnh lắm, nhưng chủ yếu vẫn là đau đầu. Đau lắm!!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Khi Công Chúa bị ngã xuống hồ nước, thân thể đập vào mặt băng, tạo ra chấn thương sọ não, đau đầu, buồn nôn là một trong những triệu chứng đặc trưng nhất của căn bệnh này. Sau đó Công Chúa còn bị nhiễm lạnh dẫn đến Ngoại Cảm Phong Hàn, hai thứ bệnh này kết hợp với nhau thì khó chịu vô cùng. Vi thần bây giờ đã hái được thuốc về, chủ yếu là trị Ngoại Cảm Phong Hàn, còn cái bệnh chấn thương sọ não, thì thuốc trên núi không đủ công hiệu, phải cần thêm những vị thuốc khác mà ở đây không thể tìm ra được, cũng may mà Công Chúa bị chấn thương sọ não ở mức độ nhẹ, do vậy có thể chờ được, đợi đến khi chúng ta vào đến một cái thôn nào đó, tìm đến hiệu thuốc, rồi vi thần sẽ kê đơn cho Công Chúa, bảo đảm uống xong sẽ khỏi bệnh!”

“Ừm! Ngươi nói chí phải! Ta nghe ngươi là được chứ gì.”

Hai người nói chuyện được một lúc, thì thuốc đã đun xong, sau đó Đỗ Văn Hạo cầm lấy đặt lên trên nền tuyết, nên thuốc rất nhanh đã nguội đi ít nhiều, lúc này Công Chúa liền cầm luôn cả cái nồi uống ừng ực một phát hết luôn cả nồi thuốc.

Thuốc cũng hơi đắng, Trường Công Chúa uống đến cau hết cả lông mày lại, khuôn mặt nhăn nhó nói: “Có cái gì ngọt ngọt không? Đắng quá!!!”

Đỗ Văn Hạo cười híp cả mắt lại, hắn loáng một cái đã moi ra một chùm quả rừng màu mận chín đưa cho Công Chúa: “Đây thưa Công Chúa! Cái này là lúc nãy vi thần lên núi tìm thuốc hái được đó!!”

Trường Công Chúa hai mắt sáng lên sung sướng, vội tiếp lấy, chùm quả này quả nào cũng chín căng, mọng nước, toát ra một mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn, bèn vui vẻ hỏi: “Đây là quả gì vậy?”

“Đây là quả dâu rừng! Chua chua ngọt ngọt rất ngon, hơn nữa nó còn có lợi cho việc đả thông khí huyết.”

“Thật sao?” Trường Công Chúa nghe xong bèn ngắt luôn một quả dâu rừng cho luôn vào miệng ăn: “Ừm! Ngon thật đấy!” Công Chúa nói xong liền hái thêm mấy quả nữa bỏ vào miệng, đột nhiên hốc mắt nàng bỗng đỏ lựng lên.

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Không ngon sao?”

“Không phải” Trường Công Chúa hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Ta biết ngươi rất tốt với ta, bản tính của ngươi cũng rất lương thiện, nhưng chỉ tiếc là…”

“Tiếc là…”

“Tiếc là ta không thể lấy ngươi được!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong muốn ngã dập đầu xuống đất, đầu óc Công Chúa thật biết tưởng bở, hắn đâu có ý gì đâu mà nàng lại nói như vậy, Đỗ Văn Hạo cười khan hai tiếng xong cũng chẳng biết nói gì thêm nữa.

Giọng nói của Trường Công Chúa lại vang lên sâu lắng: “Chúng ta đã đầu gối tay ấp với nhau, nếu như ta vẫn chưa lấy chồng, thì có lẽ đã tâu với mẫu thân cầu thân với ngươi rồi, nhưng hiện tại ta là Trường Công Chúa, ta phải ở vậy thủ tiết cho người chồng quá cố của ta không được phép tái giá nữa, hơn nữa ta vừa là một góa phụ vừa là người có tội, cũng không thích hợp để làm vợ ngươi, vì thế ta rất lấy làm tiếc, ta xin lỗi ngươi!”

Đỗ Văn Hạo cười đau khổ, hắn muốn giải thích tại sao hắn lại đối xử với Công Chúa như vậy, nhưng lại nghĩ rằng có khi hắn càng giải thích thì Công Chúa lại càng hiểu lầm, nên cứ giả vờ ngây người ra như không hiểu cái gì cả, cũng đỡ phải cảm thấy khó xử.

Trường Công Chúa lại thở dài một cái rồi nói tiếp: “Thôi! Ngươi cứ đối xử tốt với vợ và hai người thiếp của ngươi cho tốt vào vậy!” Nói xong Công Chúa lại bỏ thêm mấy quả dâu rừng vào miệng.

Hai người nhất thời lúc này cũng không biết nói gì thêm nữa cho đến khi Trường Công Chúa ăn hết chuỗi dâu rừng.

Đỗ Văn Hạo trông thấy nàng dường như đang suy nghĩ điều gì đó, liền lên tiếng cắt ngang, cười nói: “Nhìn Công Chúa kìa, vẫn đói đúng không? Công Chúa uống loại thuốc đó là thuốc làm cho ra mồ hôi, chờ lúc nữa Công Chúa sẽ thấy toát mồi hôi, nhưng Công Chúa vẫn phải quấn chăn lại, không được bỏ ra, hay là Công Chúa cứ nằm đây chờ vi thần, vi thần lại đi hái mấy chùm dâu rừng nữa cho Công Chúa được không? ”

Trường Công Chúa uống thuốc xong có lẽ do tác dụng của thuốc hoặc cũng có lẽ là do ăn xong chùm dâu rừng bỗng nhiên thấy cơ thể khỏe lên rất nhiều, không còn cảm thấy nhức mỏi như ban nãy, Công Chúa bây giờ không muốn chui vào hố tuyết nằm một mình nữa, trong đó lạnh lẽo, âm u làm nàng sợ hãi, cộng thêm với việc nàng lo sợ hai con sói còn sống sót lúc nãy sẽ quay lại trả thù, liền vội vã lắc đầu nói: “Không được! Ngươi nhìn xem mặt trời đã lên cao như thế kia rồi, ta không muốn ở đây một mình nữa đâu, thôi hay là chúng ta cùng đi tìm đường rời khỏi đây đi, đừng có đứng chờ ở đây mãi, không biết chừng mấy con sói nó lại kéo thêm bạn bè nó quay lại đây thì nguy to, ta vẫn có thể vừa ôm chăn vừa đi bộ được, ngươi không phải bảo là phải đi tìm thuốc nữa sao, chúng ta tìm một cái thôn nào đó gần đây rồi vào trong đó tìm thuốc luôn cũng được mà, hơn nữa trên đường đi gặp mấy cây dâu rừng thì hái xuống ăn cũng thuận tiện nữa!”

Đỗ Văn Hạo thấy Công Chúa nói cũng có lý, theo như sắc trời hiện giờ, thì chắc cũng không có rơi tuyết nữa, bây giờ cũng là tầm giữa trưa, chắc là sẽ tìm được một cái thôn gần đây thôi, nghĩ vậy bèn gật đầu nói: “Vậy thì chúng ta đi thôi, để vi thần giúp Công Chúa quấn chăn chặt lại cái đã!”

“Cái chăn này to, hay chúng ta xé nó ra làm đôi, mỗi người một nửa!”

“Không cần, vi thần không cảm thấy lạnh!” Đỗ Văn Hạo hít một hơi sâu vào trong, ngực ưỡn lên trông cũng ra dáng khí khái anh hùng lắm.

Trường Công Chúa thấy vậy bèn bật cười: “Trông ngươi lạnh đến co rúm cả người vào rồi mà vẫn còn ra vẻ ta đây, thôi nào nhanh lên, xé cái chăn ra làm hai mau!”

Trường Công Chúa nói xong đang định đem cái chăn ra xé làm đôi, thì Đỗ Văn Hạo đã nhanh tay ngăn lại nói: “Ối Trường Công Chúa, bà nội của tôi, đừng có làm bừa như thế chứ! Công Chúa bây giờ rất cần toát mồ hôi! Nếu không toát mồ hôi được thì bát thuốc vừa rồi của vi thần sẽ thành lãng phí mất! Như vậy bệnh sẽ không khỏi được đâu! Thôi Công Chúa nghe lời thần đi!”

Đỗ Văn Hạo nói xong, bèn chỉnh lại cái chăn của Công Chúa cho gọn gàng tử tế lại, sau đó dùng một sợi dây cột chắc lại một lần nữa để tiện cho Công Chúa đi lại, chiếc chăn bây giờ ôm chặt lấy nàng từ đầu đến chân trông ấm áp vô cùng. Đỗ Văn Hạo lại dùng bảo kiếm chặt một cành cây xuống đưa cho Công Chúa làm cái gậy chống để đi lại cho dễ dàng hơn.

Sau đó Đỗ Văn Hạo liền đem bộ quần áo con trai mà Công Chúa vừa mới hong khô khoác ra bên ngoài chiếc quan phục của mình, sau đó bó chân lại cho cẩn thận, bộ quần áo này là dành cho mùa đông nên rất dầy, mặc nó vào thì thấy ấm hơn rất nhiều.

Đỗ Văn Hạo còn buộc cái nồi xấu xí mà hắn làm từ yên ngựa lên bên hông, cung tên và bảo kiếm thì đeo đằng sau lưng, hắn đưa mắt lên nhìn mặt trời, phán đoán phương hướng xong, liền quyết định đi về hướng đông. Đỗ Văn Hạo căn theo địa hình nơi này là thuộc vào dạng phía tây cao phía đông thấp, do vậy đi về phía đông sẽ đi vào vùng đồng bằng, ở đó tầm nhìn rất rộng, rất dễ phát hiện nơi nào có người ở, hơn nữa ở đồng bằng thì cũng dễ đi lại hơn, và cũng an toàn hơn trên núi.

Trường Công Chúa nằm hay ngồi đều không gặp phải vấn đề phiền phức nào cả, nhưng khi nàng đứng vậy thì lại khác, nàng cảm giác như mọi vật như đang xoay xung quanh đầu mình cứ quay cuồng, lộn tung cả lên làm cho nàng chóng mặt buồn nôn vô cùng, Đỗ Văn Hạo biết đó là triệu chứng của bệnh chấn thương sọ não đang phát tác, nên hắn chỉ biết dìu đỡ nàng đi chầm chậm, cũng may là nơi này địa thế cũng không có vách cao vực sâu nhiều lắm, đến đoạn nào hơi dốc một chút thì Đỗ Văn Hạo lại cõng Công Chúa lên để đi, vì hắn sợ rằng Công Chúa đang chóng mặt như vậy mà để nàng đi một mình không may ngã lộn cổ xuống dưới vực thì khổ.

Cứ như vậy hai người cùng trèo đèo vượt suối, đi được tầm khoảng hai canh giờ, trên đường đi cũng gặp khá nhiều quả dại, Đỗ Văn Hạo liền hái xuống cho cả hai cùng ăn cho đỡ đói.

Mặt trời bây giờ đã nghiêng về phía đằng tây, sắp xuống núi đến nơi, trong lúc hai người đang tìm nơi để đào cái hố tuyết nữa để qua đêm thì cả hai cùng phát hiện ra ở nơi cách chân núi dưới chân họ không xa có những cột khói ngoằn ngèo bốc lên từ một thôn trang.

Đỗ Văn Hạo và Công Chúa mừng như bắt được vàng, cả hai người cùng gào thét như điên dại, tinh thần bọn họ bây giờ gia tăng lên rất nhiều, do vậy bước chân của hai người đều bất giác trở nên nhanh nhẹn vô cùng.

Trong lúc bọn họ đi xuống đến lưng chừng núi thì trông thấy một cậu bé chăn cừu đang ngồi khóc trên một mỏm đá, trong lòng cậu bé ôm một con cừu non, cậu bé cứ gào thét không ngừng, tiếng kêu vô cùng đau đớn não nề.

Đỗ Văn Hạo và Công Chúa liền tiến lại gần, thì thấy cậu bé mặc một chiếc áo bông dầy, tay áo màu đen tuyền, khuỷu tay, đầu gối và mông đít cậu bé đều được vá vài miếng, có điều trên chỗ khuỷu tay và đầu gối đều đã xuất hiện hai cái lỗ rách nát, lộ hẳn cả miếng bông ở trong áo ra bên ngoài.

Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi: “Cậu bé, cậu bị sao vậy?”

Đứa bé quay đầu lại nhìn hắn một cái, hai mắt đỏ hoe, đưa tay vuốt vuốt con cừu non trong bụng mình, nấc lên đáp: “Con cừu non này bị ngã gãy chân rồi! Hu hu hu!”

Trường Công Chúa thấy vậy bèn hỏi: “Con cừu này là của nhà cậu ư?”

Đứa bé lắc đầu đáp: “Con cừu này là của nhà Đinh đại hỗ (những nhà nào giàu có bên trung quốc thì người ta hay gọi nhà đó là đại hỗ) .”

Đỗ Văn Hạo quay sang nhìn Công Chúa rồi thấp giọng nói: “Lúc trước vi thần còn khen Công Chúa có con mắt tinh tường, vậy mà Công Chúa không trông thấy cách ăn mặc của cậu bé này sao, trông cậu ta ăn mặc như vậy thì làm gì có tiền để nuôi cừu cơ chứ, chắc chắn là cậu ta chỉ chăn cừu thuê cho một nhà giàu có trong thôn mà thôi, bây giờ cừu bị gãy chân như vậy, thể nào về cũng bị chủ đánh chửi một trận ra trò, nên mới sợ hãi mà ngồi đây khóc như vậy.” Đỗ Văn Hạo nói xong lại lầm bầm trong miệng: “Đúng là thời đại phong kiến xấu xa!”

Trường Công Chúa không nghe rõ câu nói lầm bầm của hắn, chỉ cúi người xuống nói: “Cậu bé, đừng lo, cậu đưa con cừu non này ra cho vị thúc thúc này xem cho, thúc thúc đó là một lang trung, có thể sẽ chữa lành cái chân gãy của con cừu non đó, như vậy thì cậu về cũng không bị đánh chửi nữa rồi!”

Đỗ Văn Hạo sửng sốt, Trường Công Chúa muốn hắn chữa bệnh cho con cừu sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cứu nhân độ thế là trách nhiệm của người hành y trong thiên hạ, bất kể đó là động vật hay là con người đi chăng nữa, đã là một vị đại phu thì có thể giúp thì nên giúp.

Cậu bé dõi con mắt hiếu kỳ trông vào hai người nói: “Thật không?”

Trường Công Chúa trông thấy con mắt của cậu bé vô cùng đặc biệt, cộng thêm có phần kỳ lạ, mới cúi đầu xuống nhìn thì để ý thấy bản thân mình đang quấn quanh người một cái chăn bông to tướng, quê một cục, cái thôn này người nghèo đầy rẫy ra đấy, đến cả cậu bé nghèo khổ này ăn mặc rách rưới như vậy, người ta cũng không thấy gì lấy làm kỳ quặc, nhưng một người con gái lớn đùng thế này quấn cái chăn hoa to tướng như vậy đi ra ngoài, thì ai nhìn cũng phải nghĩ rằng nàng như một sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống vậy.

Gương mặt xinh đẹp của Trường Công Chúa bất giác thẹn lên đỏ ửng, nàng lập tức quăng luôn cái chăn quấn quanh người mình xuống đất, lộ nguyên một bộ váy trắng dính đầy đất của mình ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo trông thấy hốt hoảng nói: “Đừng có làm vậy! Bệnh sẽ càng nặng đó Trường Công Chúa!”

Trường Công Chúa lườm hắn một cái rồi nói: “Không sao! Lúc nãy uống thuốc của ngươi vào, trên đường đi đến đây ta cũng đã toát rất nhiều mồ hôi, hiện giờ ta cảm thấy khỏe hơn nhiều lắm rồi, không giống như lúc trước cứ run lên cầm cập mãi nữa. Hơn nữa, nếu cứ quấn cái chăn đấy vào trong thôn, ta chắc bị người ta nhìn mà tưởng là người điên mất!!!” Trường Công Chúa sửa sang lại váy áo, vuốt vuốt lại mái tóc rối bù của mình, rồi quay sang Đỗ Văn Hạo thấp giọng hỏi: “Trông ta thế này đã được chưa?”

“Quá được rồi thưa Công Chúa! Công Chúa vốn đã xinh đẹp sẵn rồi, nên cho dù nàng có rơi vào trong nước bùn đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào che giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình được đâu!!!!”

“Ngươi đúng là!!!” Trường Công Chúa nguýt Đỗ Văn Hạo một cái đầy ngụ ý, rồi cúi xuống nói với cậu bé chăn cừu: “Lời nói lúc nãy của ta là sự thật đó, vị thúc thúc này đúng là một lang trung, cậu đưa cho thúc thúc con cừu, thúc thúc đó sẽ chữa trị cho nó!”

“Nhưng cháu không có tiền mời thúc thúc xem bệnh!!”

“Thúc thúc là người có trái tim nhân hậu, ông ấy sẽ không lấy tiền của cậu đâu!!”

Ánh mắt của cậu bé ánh lên, ngập ngừng do dự một lát rồi bế con cừu lên đưa cho Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo dò xét một lúc, rồi phát hiện ra chân sau của con cừu non này đã bị gẫy, chỉ cần chạm nhẹ vào đó là đã cảm giác được cái xương bên trong đó gãy rời ra, điều này đối với hắn khá đơn giản, chỉ cần nối cái đầu khớp xương ấy vào với nhau, rồi đắp thuốc lên, cột thêm cái que vào là được, nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn nói: “Cậu bé! Cậu tên gì vậy?”

“Cháu tên Đông Sinh!!!”

“Ồ!!! Đông Sinh trong thôn của cháu có tiệm thuốc nào không?”

Đông Sinh lắc lắc đầu trả lời.

Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng thấy hơi thất vọng, nhưng hắn sau một hồi suy nghĩ thì cũng biết rằng một cái thôn nghèo nhỏ như vậy thì đào đâu ra được một tiệm thuốc chứ.

Nhưng lúc này Đông Sinh lại lên tiếng: “Trong thôn có một vị lang trung họ Huyết, trong nhà của ông ta có rất nhiều thảo dược!!!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong mừng rỡ, trong thôn có một lang trung như vậy thì hắn có thể tìm thấy mấy vị thuốc mà hắn đang cần tìm để chữa khỏi bệnh cho Trường Công Chúa, Đỗ Văn Hạo mừng khấp khởi nói: “Vậy thì tốt quá rồi! Chân của con cừu non này của cháu chỉ cần ép một thanh gỗ lên, đắp thuốc vào đó rồi buộc nó vào là được. Ta hiện giờ không có thuốc ở bây, hay cháu dẫn chúng ta vào trong thôn tìm đến nhà của vị Tiết lang trung đó, ta sẽ mua thuốc, và chữa khỏi bệnh con cừu này giúp cho cháu, như vậy có được không?”

Đông Sinh đưa tay lên gạt nước mắt, rồi nhoẻn miệng cười đáp: “Đa tạ thúc thúc!”

Nói xong Đông Sinh bèn đưa cái roi lên lùa đám cừu từ dưới chân núi đi vào trong thôn, Đỗ Văn Hạo vừa đi vừa nói chuyện cùng với Đông Sinh, được một lúc sau thì bọn họ đã đi vào trong thôn.

Con đường vào trong thôn vẫn còn dư âm của lớp tuyết dầy đang dần tan chảy nên rất lầy lội, đàn cừu của Đông Sinh không hề e ngại sự lầy lội này, cứ thế bì bõm dẫm lên trên đó miệng kêu be be. Đỗ Văn Hạo cũng chẳng nề hà gì những đoạn đường lầy lội nhơ nhớp như thế này, nhưng bây giờ hắn phải dìu đỡ Công Chúa đi cùng, mà Công Chúa thì lại rất ngại đi vào con đường nhơ bẩn này. Công Chúa một tay bám vào Đỗ Văn Hạo, một tay vén gấu váy, nhún chân lên bước đi. Nàng vốn đang bị chấn thương sọ não, đầu óc vẫn chưa ổn định vẫn còn hiện tượng hoa mày chóng mặt. Chính vì vậy, khi Trường Công Chúa phải tránh những vũng nước lầy lội thì nàng cứ nhún bên này, nhảy bên kia trông như là người ta đang nhẩy tango vậy, hành động của Công Chúa lại càng làm cho những người dân trong thôn cũng phải nhìn nàng với con mắt hiếu kỳ, một người con gái xinh đẹp như vậy, mặc chiếc váy cao cấp như thế, nhún nhẩy giữa cái thôn nghèo nàn rách nát này thì rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Đông Sinh lùa cừu lên trước dẫn hai người đi đến một cái cửa của một căn vườn ở trong thôn rồi nói: “Đây là nhà của Tiết lang trung!!”

Ba người vừa mới đi đến trước cổng vườn, thì đã nghe thấy có tiếng người kêu lên đau đớn phát ra từ trong vườn: “Ối!! Đau quá!!!”

Cổng của khu vườn lúc này đang rộng mở, Đỗ Văn Hạo ngó đầu vào xem xét thì thấy trong đó chất đầy củi lửa, và một ít thảo dược vừa được hái ngắt mang về, có một đứa nhóc đang ngồi đó cắt thuốc.

Bên giữa khu vườn có đặt một chiếc phản gỗ, trên đó có một đại hán trung niên đang nằm rên rỉ kêu thét không ngừng, cạnh đó có bảy tám người đều đang nói với nhau cái gì đó, giọng điệu vô cùng lo lắng.

Có một ông lão râu bạc đang ngồi xổm dưới đất, tay cầm lấy cổ tay của đại hán trung niên, hình như là đang bắt mạch.

Đỗ Văn Hạo đi đến chắp tay nói: “Xin lỗi! Cho hỏi đây có phải nhà của Tiết lang trung không?”

Ông lão râu bạc vẫn nheo mắt chăm chú bắt mạch cho đại hán trung niên lên tiếng đáp: “Đúng vậy, đến khám bệnh hả?”

“Đúng vậy!! À không, tại hạ muốn mua ít thuốc!! Và một mảnh gỗ dùng để cột gãy xương!!”

“Chờ chút nhé! Ta đang khám bệnh!!”

Đỗ Văn Hạo trông điệu bộ của ông lão xem chừng cũng phải một lúc lâu nữa mới xong được, mà lúc này mặt trời đã gần xuống núi rồi, nơi ăn chốn ở vẫn còn chưa lo xong, nên hắn vội chắp tay nói: “Tiết lang trung! tại hạ cũng là một lang trung, thuốc ở đâu để tại hạ đi vào trong lấy, lấy xong sẽ trả tiền cho ngài!!”

Ông lão râu trắng lúc này mới ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn vào Đỗ Văn Hạo, rồi lại quay sang bên nhìn Công Chúa, hai mắt của ông có đôi chút sửng sốt, lúc này mới lên tiếng đáp: “Thuốc ở trong phòng ấy, xin cứ tự nhiên!!”

“Đa tạ! Xin hỏi cái niêu đất dùng để đun thuốc có thể cho tại hạ mượn một chút được không?”

“Ở căn phòng phía đông có một cái đó, cứ lấy mà dùng!!”

“Đa tạ!!” Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, những người trong thôn trang này quả là thật thà chất phác, không có ý đề phòng người lạ gì cả, nên hắn bèn để Công Chúa ngồi chờ ở trong vườn, còn mình thì bước vào căn phòng lấy thuốc. Chính đường của căn phòng này rất rộng, trên vách tường có một chiếc tủ nhiều ngăn dùng để đựng các phương thuốc ở trong đó, đại bộ phận thuốc ở trong này đều là chưa điều chế, vẫn còn rất nguyên vẹn, có loại thì khô cong, có loại thì vừa mới hái về, có loại thì mới đào về vẫn còn ẩm ướt, bên cạnh tủ thuốc này còn để mấy cái chậu sứ, Đỗ Văn Hạo mở chúng ra, thì thấy bên trong có rất nhiều lát thuốc, viên thuốc …vẫn đang được điều chế, có lẽ đây là những vị thuốc thông thường mà nơi này không có mọc, nên mới phải mua về từ nơi khác.

Đỗ Văn Hạo đưa mắt quét khắp căn phòng, những vị thuốc mà hắn cần thì nơi đây cũng đều có cả, bỗng cảm thấy yên tâm vô cùng, hắn lại quay sang phía đông vén màn đi vào bên trong, thì thấy nơi này là một phòng bếp, trong này có hai cái bếp, bên trên có hai chiếc chảo lớn dùng để nấu thức ăn, còn một cái thì có đến bốn năm cái nồi niêu đất đặt phía trên đó, xem ra số người đến mượn phòng này của Tiết lang trung để đun thuốc cũng không ít chút nào.

Đỗ Văn Hạo trút ra ba tiền Đới Trữ Thạch cho vào trong niêu đun thuốc, rồi cho vào đó một bát nước đầy, sau đó nhóm lửa bắt đầu đun thuốc, tiếp theo hắn lại đem bốn vị thuốc của Ma Hoàng Thang cho vào một cái niêu khác để đun.

Hai bài thuốc được đun lên xong Đỗ Văn Hạo mới thở hắt ra nhẹ nhõm, sau đó hắn lại tiếp tục ngồi điều chế thuốc trị gẫy chân.

Sau khi thuốc được điều chế xong, hắn liền lôi từ bên trên cái trạm xuống hai tấm gỗ bản rồi đi ra ngoài vườn nói với Đông Sinh: “Đưa con cừu ra đây, rồi giữ nó nằm trên đất, ta chữa bệnh cho nó!” Nói xong Đỗ Văn Hạo lại quay đầu lại nói với Công Chúa: “ Người lại đây ấn con cừu này xuống giúp ta với!”

Đông Sinh và Trường Công Chúa đều ngồi xuống, dí chặt con cừu xuống dưới đất, Đỗ Văn Hạo dùng tay sờ nắn chỗ xương bị gãy của con cừu xong bèn kéo xương xuống chắp hai đầu xương bị gãy vào lại với nhau, con cừu bị ấn dưới đất đau đớn giãy giụa không ngừng, nhưng đã bị Đông Sinh cùng Công Chúa dí chặt rồi nên nó đành phải chịu đau mà không thể nào làm gì hơn được nữa.

Thủ pháp của Đỗ Văn Hạo rất nhanh, không đợi cho con cừu kịp kêu lên đau đớn thì hắn đã đưa nó lên dính chặt hai đầu vào với nhau, bôi thuốc rồi dùng tấm gỗ bản ép vào buộc lại cho chắc chắn.

Đỗ Văn Hạo làm xong liền đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ tay vào nhau, quay sang nói với Đông Sinh: “Được rồi, đã bó xong hoàn toàn rồi, chỉ cần hai tháng nữa là có thể bỏ cái kẹp này ra, thôi cháu về đi!!”

Đông Sinh cười lên vui sướng, rồi cúi người tạ ơn Đỗ Văn Hạo, sau đó ôm lấy con cừu non chạy thẳng ra ngoài cổng, rồi lùa đàn cừu đi về luôn.

Lúc này, Đỗ Văn Hạo nghe thấy bên tai mình một tiếng ho khan, hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Tiết lang trung với bộ râu bạc phơ đang đứng ngay sau lưng vuốt vuốt bộ râu nhìn hắn.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn cười nói: “Tiết lang trung.”

Tiết lang trung chắp tay nói: “Vị huynh đệ này có thủ pháp băng bó, tiếp cốt rất khá, xin hỏi các hạ tên họ là gì?”

Đỗ Văn Hạo bèn chắp tay đáp: “Tại hạ Đỗ Văn Hạo!!”

Tiết lang trung nghiêng nghiêng đầu chăm chú nhìn vào Trường Công Chúa rồi hỏi Đỗ Văn Hạo: “Còn vị này là?”

“Vị này là! Ừm!! Vị này là….”

“Ta là chị gái của hắn”. Trường Công Chúa nhún vai trả lời.

“Chị gái?” Tiết lang trung hiếu kỳ nhìn hai người một cái rồi hỏi tiếp: “Hai người từ đâu đến, rồi lại định đi đến đâu vậy?”

Lông mày của Đỗ Văn Hạo hơi cau lại, thầm nghĩ ông lão này sao mà lại lắm chuyện vậy, ông quan tâm đến người ta từ đâu đến và đi đến đâu để làm cái gì chứ? Nhưng bây giờ đang là lúc hắn phải nhờ vả vào người ta, nên cũng đành chắp tay đáp: “Hôm qua chúng tôi lên đường cùng một người bạn đi qua chốn này, thì gặp bão tuyết nên đã lạc nhau, chị của tại hạ chẳng may bị ngã làm cho đầu bị chấn thương, sau đó lại mắc phải chứng Ngoại Cảm Phong Hàn, may mà trên đường gặp được cậu bé chăn cừu nên được cậu ấy dẫn vào trong này, nói nơi đây của Tiết lang trung có thuốc, nên mơi vào hỏi mua thuốc!!”

“Ồ! Đỗ huynh đệ có thủ pháp tiếp cốt, nối xương khá thuần thục, có phải thủ thuật gia truyền hay không?”

“Ha ha, thủ pháp của tại hạ cũng tạm được thôi” Đỗ Văn Hạo thấy ông lão Tiết lang trung này cứ dò hỏi hắn cặn kẽ như vậy nên cũng thấy khó chịu, bèn rút trong người ra một tờ ngân phiếu, hắn cũng chẳng cần xem trong đó ghi bao nhiêu, đưa luôn cho Tiết lang trung nói: “Khi nãy tại hạ dùng một ít thuốc của tiên sinh đun thuốc, còn đây là tiền thuốc!!!”

Lão lang trung tiếp lấy tờ ngân phiếu, nhìn xong bất giác hai tay run run nói: “Hai mươi lượng? Ái chà! Tất cả chỗ thuốc trong nhà của lão phu cộng lại cũng không có giá bằng một nửa tờ ngân lượng này đâu, nhiều quá, ta không đủ tiền để trả lại!!”

Đỗ Văn Hạo bèn cười nói: “Tại hạ thấy nơi này của tiên sinh khá rộng rãi, tại hại với chị gái của mình muốn ở tạm ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai tại hạ cùng chị sẽ rời đi, nhưng trước khi đi có khi còn cần mang theo một ít thuốc, vậy nên chỗ tiền này xin tiên sinh cứ giữ hết lấy!!”

“Ha ha!! Vị huynh đệ này đừng nói nghỉ lại ở đây một đêm, mà ở lại đây đến mười ngày nửa tháng cũng chẳng tiêu hết nổi chỗ tiền này đâu.” Ông lão cầm lấy tờ ngân phiếu này muốn nhét luôn nó vào trong người, nhưng lại thấy ngài ngại.

“Lão tiên sinh xin đừng ngại, tiên sinh cứ cầm lấy, chị gái của tại hạ có tính sạch sẽ vô cùng, mong tiên sinh hãy chuẩn bị một nơi ở sạch sẽ cho chị gái của tại hạ!!!”

“Không thành vấn đề! Tiểu nữ của ta sau khi lấy chồng thì khuê phòng của nó vẫn còn đấy, chăn ga gối đệm ta cũng đều giặt giũ sạch sẽ cả rồi, cũng không bẩn lắm đâu, phòng đó cứ để chị gái của Đỗ huynh đệ dùng. Lão phu sẽ cho người đi làm đồ ăn, chỉ là mấy món quê mùa đạm bạc mà thôi mong Đỗ huynh đệ đừng chê cười!!”

“Không dám! Có mấy món ăn đạm bạc đã là tốt lắm rồi!!!”

“Vậy thì tốt!!” Lão lang trung quay người lại gọi một lão bà lại bảo bà ta đi chuẩn bị đồ ăn, sau đó ông lão dẫn Đỗ Văn Hạo và Trường Công Chúa đi xem nơi ở. Lão lang trung này gia cảnh cũng khá tốt, nơi ở rất sạch sẽ, hơn nữa, ông còn cho Đỗ Văn Hạo ở một căn phòng ngay cạnh phòng của Công Chúa nữa.

Lão lang trung đang bận dặn dò người đi lấy nước nóng lại cho Đỗ Văn Hạo và Trường Công Chúa rửa mặt thì đột nhiên có một người phụ nữ cao gầy chạy đến nói: “Tiết lang trung, ông đi xem hộ tôi với! Chồng tôi sắp chết đến nơi rồi!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.