Tống Y

Chương 237: Chương 237: Dương liễu y y




Đỗ Văn Hạo nghe lời nói của nàng thì cảm động không thôi, trong lòng mềm nhũn, có ý muốn đáp ứng. Ánh mắt hắn chuyển rời vào phía trong xe của Đức phi, thấy cung nữ thiếp thân của nàng lộ một nụ cười mỉm!

Cung nữ này vốn là người thân cận nhất với Đức phi, nhưng tại sao khóe miệng lại mỉm cười ý nhị như vậy?

Tâm niệm Đỗ Văn Hạo chợt hiểu rõ ràng. Đức phi này đang diễn trò!

Trong ba nghìn cung nữ tuyệt sắc mà có thể có được sự coi trọng của Hoàng Thượng, Đức phi đương nhiên không thể là người đơn giản. Mình là cái thá gì? Chỉ là một Thái y lục phẩm nhỏ nhoi, nàng dựa vào cái gì mà phải liên tục mời mình uống rượu giải sầu, nghe kể chuyện xưa, lại còn có bộ dáng vô cùng đáng thương nhận làm tỷ đệ nữa chứ? Trên thế giới này tuyệt đối không có chuyện vô duyên vô cớ như vậy, nàng ta chắc chắn có một lý do gì đó!

Lý do này chỉ đơn giản lướt qua đầu Đỗ Văn Hạo, thậm chí còn không được một lượt, hắn đã hiểu rõ ràng Đức phi không phải hướng đến mình, mà là hướng đến Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu!

Một tên đại phu tọa đường thấp bé nhẹ cân tự dưng ở đâu nhảy vào ngồi ở ghế giáo thụ Thái y cục, lại thêm một bước lên mây, trực tiếp đảm nhận chức ngự lâm Thái Y viện Viện phán, phụng chỉ thị y hậu cung. Thăng quan tiến chức nhanh như vậy chỉ sợ từ trước tới thời Tống triều này không có mấy người. Nhưng cũng vì thế mà bất kỳ ai thính cái mũi một chút là có thể nhận ra được hết thảy mọi chuyện này đều do ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu. Mà đa phần cũng chỉ đoán già đoán non đây chính là hồng nhân bên cạnh Thái hoàng Thái hậu mà thôi.

Giang sơn này vốn là của nhà Thái hoàng Thái hậu mang tặng không cho Hoàng Đế, cho nên Vạn tuế gia này đương nhiên phải bảo sao nghe vậy, nhất nhất tuân theo ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu. Thậm chí đến ngay cả việc của Vương An Thạch, người mà Hoàng Thượng vô cùng ủng hộ, lại có Trần mỹ nhân đứng đằng sau cũng chỉ vì Thái hoàng Thái hậu không vừa ý cũng đã phải hai lần miễn chức Tể Tướng.

Mà lão nương của Hoàng Đế, tức là Hoàng Thái hậu, hơn mười năm mắc chứng đau kinh. Chết đi sống lại, thống khổ không để đâu cho hết, vậy mà chỉ có mình chữa được, dù rằng mới chỉ là giảm đau thôi nhưng tặng phẩm đã là trân bảo thế gian khó tìm rồi… Những chuyện như thế này ở hậu cung ai mà không biết?

Hoàng Thượng là một đại hiếu tử (đứa con có hiếu) vô cùng kính ái hai người là Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu. Đức phi đương nhiên biết điều này, và đương nhiên biết rằng đây chính là nơi thích hợp nhất để tiếp cận Hoàng Thượng. Mà tên đại phu này lại đang có được ấn tượng rất tốt từ phía hai lão bà kia, chỉ cần hắn nói mấy câu tốt về mình trước mặt hai bà già là có thể đến tai Hoàng Thượng rồi!

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ thông suốt, trong lòng không còn cái gì gọi là vui sướng nữa, đơn giản chỉ có một trận hàn ý chảy khắp sống lưng. Ở cái nơi gọi là hậu cung này, tất cả chỉ vì mục đích của mình, bất chấp thủ đoạn. Mà có thể nói Đức phi kia diễn xuất vô cùng tốt, nếu như ở xã hội hiện đại của Đỗ Văn Hạo, nàng ta ứng cử Oscar thì không ai dám đứng ra cạnh tranh nữa. Thế nhưng, mọi chuyện đều là thiên ý, nàng có giỏi đến mấy cũng không thể ngờ được chỉ một cái mỉm cười lơ đãng của cung nữ kia đã tiết lộ hết thảy!

Cái này dù sao cũng phải công nhận Đỗ Văn Hạo có đầu óc nhạy bén. Nhưng là, lúc này nhìn ánh mắt đầy khát vọng chờ mong của Đức phi, hắn không biết phải làm gì bây giờ? Cự tuyệt? Hay là tiếp nhận?

Đức phi ngược lại căn bản không biết trong đầu Đỗ Văn Hạo đang phiên giang đảo hải, chỉ thấy vẻ mặt hắn đăm chiêu khổ sở thì càng tỏ ra đau thương: “Nguyên tưởng rằng đã tìm được một người tri âm. Nhưng không nghĩ lại không có duyên như vậy! ôi!”

Nhìn cặp mắt tràn đầy cảm xúc kia, Đỗ Văn Hạo thực sự cảm thấy vô cùng thông cảm với Hoàng Thượng, hắn đương nhiên hiểu tại sao ông ta lại không thể thoát khỏi bẫy rập của Đức phi.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ cho lão Hoàng Đế kia, mà phải nghĩ xem mình làm sao đối mặt với cô diễn viên tài năng này đây? Nghĩ tới nghĩ lui, vòng vo chán chê, cuối cùng Đỗ Văn Hạo nhận thấy tiếp nhận thì vẫn còn nhiều điểm lợi hơn so với cự tuyệt.

Đức phi này dù sao cũng là Hoàng phi từng được Hoàng Thượng ân sủng, lại vẫn nói sơn không chuyển thủy chuyển, ai biết tương lai Đức phi có lấy lại được ân sủng của Hoàng Thượng không? Hơn nữa, bây giờ chính mình đang đi theo Đức phi để chữa trị chứng bệnh tâm kết cho nàng ta, cứ giả giả thật thật như vậy cũng chẳng ai nói được gì. Thôi thì giờ cứ thuận thế mà làm đã, sau này cẩn thận mồm miệng một chút, không phải bạ đâu cũng tỷ tỷ đệ đệ là được. Dù sao đi nữa thì có một tỷ tỷ như thế này trong hậu cung cũng là có thêm một cánh cửa đi ra đi vào.

Đỗ Văn Hạo vẫn ngồi trên ngựa, khom người thi lễ: “Đa tạ nương nương! Hả, không, đa tạ tỷ tỷ, ngu đệ thật sự cảm tạ chân tình của tỷ tỷ, xin ra mắt tỷ tỷ!”

Đức phi nghe vậy thì hớn hở ra mặt, ánh mắt đầy chân tình: “Ừ! Phải thế chứ! Từ nay về sau tỷ ở trong cung sẽ không cô đơn nữa rồi. Văn Hạo, tỷ nói cho đệ biết, nhũ danh của tỷ là Liễu Nhi, cái này trong cung cũng chỉ có Hoàng Thượng biết mà thôi, nhớ không được nói với ai đấy!”

“Dạ, Liễu Nhi tỷ tỷ!”

Khuôn mặt tròn trĩnh của Đức phi có chút ửng hồng, cười giòn tan gật đầu với hắn, liếc mắt định nói câu gì xong lại thôi, quay mặt nhìn ra phương xa.

Xe ngựa cứ chầm chậm tiến về phía trước, hai hàng liễu hai bên đường theo gió phiêu lãng cứ lần lượt lướt qua như vuốt ve. Khuôn mặt xinh xắn của Đức phi đầy hoài niệm, chậm rãi nhớ về chuyện cũ, giọng điệu vô cùng hạnh phúc: “Những cây liễu kia cũng đã to như vậy rồi!”

“Đúng vậy, thật đẹp, thật vô cùng thoải mái!”

“Nếu đệ đi qua đây mấy năm trước thì sẽ thấy nơi này không có những cây liễu kia đâu!”

“Ồ, nguyên lai là những cây liễu này mới được trồng không lâu. Phải chăng chúng biết tỷ tỷ sắp về thăm nhà nên mới ước hẹn cùng nhau đợi ở nơi đây, xếp thành hai hàng vui vẻ chào đón?”

“Chỉ được cái dẻo mỏ!” Đức phi hờn dỗi nhìn hắn liếc mắt một cái, “Nghiêm chỉnh đứng đắn một chút xem nào? Ta nói không có liễu không phải là trước kia hoàn toàn không có gì, bất quá không phải liễu mà thôi.”

“Ồ, vậy chắc chắn trước kia chính là côi ấm thụ!”

“Ai nói là côi ấm thụ?”

“Liễu Nhi tỷ là Thất tiên nữ ngày xưa hạ phàm, hiển nhiên phải là côi ấm thụ chào đón tỷ rồi!”

Khuôn mặt Đức phi thoáng ửng đỏ: “Ta làm sao có thể so sánh với tiên nữ trên trời đây? Ngươi nói côi ấm thụ nghênh đón Thất tiên nữ là sao?”

Đây là tích trong vở Thiên Tiên Phối, Đỗ Văn Hạo không dám chắc tại Tống triều đã biết về truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ, liền hỏi: “Tỷ có biết sự tích Đổng Vĩnh cùng Chức Nữ ngày xưa không?”

Những chuyện về Thiên Tiên Phối (chính là Ngưu Lang – Chức Nữ) xuất hiện đầu tiên trong Sưu Thần ký từ thời Đông Tấn, nội dung đại khái cũng giống với Thiên Tiên Phối hoàn chỉnh sau nay, cho nên Tống triều cũng có không ít người biết. Đức phi khẽ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi muốn nói đến chuyện Đổng Vĩnh người bán thân chôn cha, sánh duyên cung tiên nữ Chức Nữ sao?”

Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Đúng vậy, Chức Nữ thực ra chính là nữ nhi thứ bảy của Vương mẫu nương nương, còn gọi là Thất tiên nữ. Bởi vì khâm phục tấm lòng hiếu nghĩa của Đổng Vĩnh, muốn cùng hắn kết duyên vợ chồng nên mới đứng ở trước một gốc côi ấm thụ chặn đường Đổng Vĩnh. Nàng cũng không tị hiềm mình là phận nữ, trực tiếp thổ lộ tấm chân tình. Đổng Vĩnh vô cùng cảm kích nhưng lại không muốn liên lụy tới nàng, nên đã nhất quyết cự tuyệt. Khi đó, Đổng Vĩnh đã hát thế này:

Đại tả thuyết thoại khiếm tư thốn, (Đại tỷ nói chuyện thật khó tiếp nhận)

mạch lộ tương phùng chẩm năng thành hôn? (Người dưng gặp giữa đường như thế nào có thể kết phu thê?)

hà huống ngã mại thân phó gia khứ vi nô oanh (Huống chi ta đây đã bán thân làm nô cho người ta)

chẩm năng hại nhĩ đồng thụ khổ tân. (Làm sao có thể hại người chịu khổ theo!)"

Phụ thân của Đỗ Văn Hạo vốn vẫn rất thích nghe hát Hoàng Mai Hí, nhất là vở Thiên Tiên Phối, trong nhà thường mở đĩa nhạc có vở này để nghe. Khi còn bé Đỗ Văn Hạo nghe rất nhiều lần, lại được phụ thân kể đi kể lại muốn phát chán. Ai nghĩ giờ lại có tác dụng như vậy.

Hoàng Mai Hí là cách hát với giọng thuần phác, lưu loát nhưng tràn đầy vẻ trữ tình. Ở Tống triều có thể đã từng nghe qua nhưng không có được những phương tiện hỗ trợ như thời hiện đại, nên không thể hay bằng. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo hát ở đây đương nhiên không thể coi là khá được. Mặc dù vậy, Đức phi vẫn tỏ ra rất hào hứng, mắt phượng lấp lánh: “Thật dễ nghe! Vậy thất tiên nữ nói sao?”

“Thất tiên nữ, cũng chính là Chức Nữ thấy Đổng Vĩnh cự tuyệt vậy thì giải thích rằng mối duyên này là Vương mẫu trên trời ban tặng cho Đổng Vĩnh vì tấm lòng hiếu thảo của hắn. Nếu Đổng Vĩnh không tin thì có thể hỏi ngay gốc côi ấm thụ đây, nó thậm chí có thể mai mối cho hai người. Đổng Vĩnh hiển nhiên không tin, mới tiến tới hỏi cây côi ấm thụ kia: “Côi ấm thụ ơi côi ấm thụ, ta cùng với vị đại tỷ xinh đẹp đây muốn kết thành phu thê, ngươi có thể làm mai cho chúng ta không? Nếu ngươi thực lòng mong chúng ta được hạnh phúc, hãy mở miệng nói cho ta nghe đi! Côi ấm thụ ơi côi ấm thụ!”

Đỗ Văn Hạo lại bắt chiếc hát theo kiểu Hoàng Mai Hí, búng búng tay làm nhịp, điệu bộ vừa hát vừa đùa khiến Đức phi cười khanh khách: “Thế côi ấm thụ có nói chuyện không?”

“Đương nhiên sẽ nói chứ! Côi ấm thụ nói: “Đổng Vĩnh kia ơi hãy nghe đây. Ngươi cùng Đại tỷ đây có duyên chồng vợ, hai người nhất định sẽ thành đôi, ta sẽ làm mai chúc phúc cho hai người”.

Đức vui vẻ vỗ tay: “Thật tốt thật tốt! Côi ấm thụ này chỉ là một cái cây mà cũng hiểu được tình cảm nhân gian!”

“Đúng vậy, côi ấm thụ chính là bà mối của Đổng Vĩnh cùng với Thất tiên nữ, còn gọi là bà mai Thiên Tiên Phối. Liễu Nhi tỷ tỷ là Thất tiên nữ cho nên ven đường khẳng định phải là côi ấm thụ rồi!”

Đức phi cười khanh khách, sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn: “Nếu ta là Thất tiên nữ, vậy Đổng Vĩnh là ai đây?”

“Đổng Vĩnh đương nhiên là…” (mịa cái thằng này, muốn chết đây) Đỗ Văn Hạo thuận miệng đang định nói “đương nhiên là ta” nhưng cái chữ “ta” kia vừa ra đến đầu lưỡi thì ngay lập tức được nuốt trở lại (trộm vía, số nó cũng may). Ài, đây chính là nữ nhân của Hoàng Thượng, nói ra không phải muốn chu di cửu tộc sao? Nhưng là, hắn cũng là người nhanh trí, nhoẻn miệng nhìn nụ cười quyến rũ của Đức phi nói: “Đổng Vĩnh đương nhiên là Hoàng Thượng Vạn tuế gia rồi!”

Nghe vậy Đức phi khẽ cau mày hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý đến hắn nữa, đưa mắt nhìn về mấy cây liễu đến xuất thần. Nhất thời không nói chuyện gì nữa.

Lúc này gần như chỉ có tiếng xe ngựa lọc cọc chậm rãi vang lên như lưu luyến không muốn rời xa những cây liễu. Mãi một hồi lâu, Đức phi mới buồn bã nói: “Ngày trước nơi đây không có liễu, cũng không phải là côi ấm thụ, ta cũng không nhớ đó là gì, nhưng chỉ biết rằng khi ta được Hoàng Thượng sủng ái, người biết nhũ danh của ta là Liễu Nhi mới sai người trồng liễu dọc hai bên đường tới nhà ta. Hôm nay ta nhìn thấy cảnh này, ôi, cảnh thì còn, nhưng người đã mất lâu rồi. Ôi! Hoàng Thượng ơi, người có biết thiếp mong nhớ người thế nào không?”

Trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng vô cùng cảm khái, xem ra lúc đó Hoàng Thượng thực sự vô cùng yêu thương và hết mực sủng ái vị phi tử có xuất thân bình dân này.

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh về phía trước, chợt thấy có một hộ vệ tiến đến bẩm báo, nói là chỉ còn khoảng ba dặm nữa sẽ tới suối Tử Khê.

Đỗ Văn Hạo nhìn vẻ mặt Đức phi, thấy nàng vừa hưng phấn, lại vừa thương tâm, liền cho rằng cái gọi là Tử Khê tuyền này đối với nương nương vô cùng có ý nghĩa. Không giấu nổi tò mò, hắn hạ thấp người hỏi: “Tử Khê tuyền này có gì đặc biệt sao? Hẳn là phải rất đẹp!”

“Đúng vậy, Tử Khê tuyền này chính là nơi ta sinh hài tử!”

Tiêu công công đã từng nói qua nên Đỗ Văn Hạo cũng biết đôi chút về vị nương nương này. Đức phi cùng Hoàng Thượng sinh được tổng cộng hai hoàng tử và một vị công chúa. Trong số mười ba người con của Hoàng Thượng thì con lớn của Đức phi đứng hàng thứ sáu, gọi là Lục Hoàng tử, tên là Triệu Hú.

Năm người con trước của Hoàng Thượng đều chết yểu, do đó Lục Hoàng tử liền trở thành trưởng tử, vốn có hy vọng trở thành Thái tử, nhưng Hoàng Thượng lại hết lần này tới lần khác lần lữa không quyết. Căn bản Hoàng Thượng không thích Lục Hoàng tử, người lão thích chính là Cửu Hoàng tử, đây cũng là người lão muốn tương lai kế thừa đế vị.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Đức phi bị thất sủng.

Đỗ Văn Hạo không giỏi về lịch sử cho nên hắn không biết rằng, mấy năm nữa thôi, trước ý kiến của Tống Thần Tông Hoàng Đế muốn lập Cửu Hoàng Tử làm Thái tử, quần thần nhất loạt phản đối bởi vì Cửu Hoàng tử bị tật ở mắt, Thần Tông không còn cách nào khác đành phải lập con lớn của Đức phi là Lục Hoàng tử làm Thái tử, sau này kế vị ngôi báu, chính là Tống Triết Tông!

Nói cách khác, Đỗ Văn Hạo vừa rồi đã cùng thân mẫu của một vị Hoàng Thượng Tống triều kết làm tỷ đệ!

Lúc Tống Triết Tông kế vị cũng chỉ mới mười tuổi, nên mọi chuyện trong triều đều do Hoàng Thái hậu Cao Thị buông rèm nhiếp chính. Mà người này cũng đã được Đỗ Văn Hạo chữa trị chứng bệnh đau kinh, đã tặng cho hắn một cái gối vô cùng quý giá kia. Bởi vì Tống Triết Tông không phải là con của chánh thê nên Đức phi không thể làm Thái hậu, chỉ có thể được phong là Hoàng Thái phi. Tuy nhiên, Tống Triết Tông đối với mẫu thân vô cùng hiếu thuận, ba năm sau khi hắn đăng quang, lúc đó đã mười ba tuổi, hạ chiếu đem lễ nghi cùng mọi công việc, chức trách của một Hoàng Thái hậu ban cho Đức phi. Do vậy, Đức phi thực tế cũng không khác gì một Hoàng Thái hậu cả.

Hoàng Thái hậu Cao Thị mặc dù là buông rèm nhiếp chính nhưng cũng rất tôn trọng ý kiến của Đức phi, là mẹ ruột của Hoàng Thượng. Hai người trên thực tế chính là cùng nhau liên hợp chấp chính. Đến khi Triết Tông mười bảy tuổi thì Cao Thị chết, Triết Tông chấp chính, địa vị của Đức phi lại càng hiển hách.

Tất nhiên những chuyện đó Đỗ Văn Hạo lúc này không biết được. Lúc này ở đây vui đùa với Đức phi, thuận thế mà nhận làm tỷ đệ. Chắc chắn năm năm nữa, hắn mới phát hiện được quyết định của mình lúc này anh minh cỡ nào.

Đỗ Văn Hạo nghe Đức phi nói sinh hài tử tại nơi thôn quê hoang dã này thì không khỏi thất kinh, đường đường một phi tử của Hoàng Thượng đương triều, làm sao có thể phải sinh hạ Hoàng tử ở bên ngoài như vậy đây?

Đức phi nói: “Năm đó, vào mùa hè, thời tiết rất nóng, cũng là lúc ta sắp lâm bồn. Vạn tuế gia thấy ta hoài thai nặng nề khổ cực liền tổ chức đi cắm trại ở bên ngoài thành để ta nghỉ ngơi. Khi đi tới Tử Khê tuyền, đột nhiên trong bụng ta cảm thấy đau nhức vô cùng, bà đỡ và các đại phu đi cùng xem xét và đều nói rằng do đi đường xóc nảy nên đã động tới thai, chuẩn bị sinh rồi. Lúc đó vạn tuế gia cùng tất cả mọi người đều hết sức lo lắng, hồi thành thì không kịp mà nơi định nghỉ ngơi cũng còn cách tới hơn mười dặm đường. Dưới tình thế cấp bách, An công công là thái giám bên người Hoàng Thượng nói rằng Tử Khê tuyền cũng là thần tuyền, là suối thiêng, có thể dựng trại tạm thời và sinh nở ở đó được. Không còn cách nào khác, chúng ta đành phải làm vậy, sai người lập tạm lều vải bên cạnh Tử Khê tuyền. Chuẩn bị hết thảy cũng mất gần tới hai canh giờ, đến khi xong xuôi thì ta cũng trở dạ và sinh hạ hài tử. Văn Hạo, dòng suối này nước mát, phong cảnh lại rất đẹp, chúng ta xuống đó chơi đùa một lát đi!”

Lần này Đỗ Văn Hạo có nhiệm vụ đi cùng Đức phi về nhà tỉnh thân (thăm thân). Nhiệm vụ này xét cho cùng thì cũng chẳng có gì đặc biệt, lại càng không có gì phải vội vàng, nên cũng đồng ý dừng lại nghỉ ngơi.

Cung nữ thiếp thân của Đức phi truyền lệnh hộ vệ đội tìm một chỗ bằng phẳng bên dòng suối để hạ trại.

Nơi này cỏ cây xanh ngát, một dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co, gió không ngớt thổi vi vu, thật đúng là một nơi rất tốt để nghỉ ngơi.

Đỗ Văn Hạo cảm thấy trong không khí đưa tới một trận gió, đập thẳng vào mặt, trong gió có những bọt nước li ti khiến cho người ta có cảm giác vô cùng mát mẻ và thoải mái.

Đức phi được cung nữ dìu đỡ xuống xe, nhưng vừa nhìn thấy khung cảnh cỏ xanh tươi tốt, nước biếc một màu, tâm lý trở nên vô cùng vui vẻ, chạy thẳng một mạch ra phía dòng suối, được một đoạn thì ném ngay đôi giày đi. Lúc này nàng chạy thoăn thoắt với đôi chân trần, hai tay nâng váy, trông giống như một đứa trẻ lần đầu được cha mẹ cho ra suối chơi. Chạy tới bờ suối, nàng bước xuống mấy bước, khom lưng chụm tay vốc một ngụm nước đưa lên miệng, hút mạnh một cái. Sau đó vươn thẳng lưng đứng dậy, mỉm cười nhắm liền hai mắt, muốn cảm nhận thật rõ hương vị mát lạnh của nước suối trong cơ thể.

Đỗ Văn Hạo chạy theo sau một đoạn, thấy cảnh này thì vội kêu lên: “Nương nương, mau lên đi, nương nương đang bị khụ suyễn, dính lạnh sẽ làm bệnh nặng thêm đó!”

“Không! Nước có lạnh một chút nhưng vô cùng thoải mái, ngươi cũng xuống đây đi!” Đức phi nâng nâng tà váy xoay người nhìn hắn cười.

Mấy cung nữ cũng vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương, đứng ở trong nước không tốt đâu, xin người lên đây đi!”

“Ta không lên!” Đức phi một tay giữ váy, một tay yểu điệu té té nước, tiếng cười giòn giã vô cùng thích thú.

Đỗ Văn Hạo thì gấp gáp đến độ muốn nhảy xuống ngay để lôi nàng lên, nhưng vẫn cung kính thở dài: “Nương nương! Người mau lên đi, nếu dính lạnh thì chứng khụ suyễn của nương nương vi thần cũng không có biện pháp chữa khỏi đâu!”

“Ngươi cũng không phải là Đổng Vĩnh, không cần ngươi nhiều lời! Các ngươi cứ mặc ta!” Đức phi vui vẻ đùa cợt, rồi buông váy ra, dùng cả hai tay té nước về phía mọi người.

Đỗ Văn Hạo cùng các cung nữ người trốn đông, kẻ chạy tây, cuống cuồng sợ bị ướt nhưng cũng không dám lùi về đằng sau. Đức phi thấy vậy lại càng vui vẻ, cười khanh khách không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.