Tống Y

Chương 229: Chương 229: Lương dược vị tất lương y




Đỗ Văn Hạo vốn vẫn tự cho rằng căn bệnh băng lậu kia không phải là quá khó, cho nên đã bảo Hạ Cửu Bà nói cho Viện Sứ đại nhân chiều nay sẽ tổ chức hội chẩn để nghiên cứu phương pháp của mình, ai ngờ buổi trưa xem nhưng cách chữa trị của các Thái Y trước mới biết căn bệnh này quả thật là rất khó giải quyết. Đỗ Văn Hạo đã suy nghĩ cả một buổi trưa mà vẫn không tìm được phương pháp tốt, hăn cũng muốn lợi dụng cuộc họp bàn này để nghe thử ý kiến của mọi người, cho nên cũng không đề nghị huỷ bỏ.

Nhưng bây giờ Trịnh Viện Sứ kêu hắn nói ra ý kiến của mình, thì Đỗ Văn Hạo hoàn toàn không đưa ra được cách nào, hắn ho khan hai tiếng, cười có chút khó xử, nói: “Chư vị. Chứng băng lậu của Hoàng Hậu nương nương, cách chữa thì các vị Thái Y trước đã dùng rất nhiều rồi. Nói thật, sau khi ta xin bái đọc lại từng phương thuốc thì cảm thấy rất bổ ích, cũng đã suy nghĩ thêm rất nhiều nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được cách phối thuốc nào tốt hơn những cách ấy. Thật sự rất xin lỗi, ta kiến nghị hội chẩn hôm nay sẽ chú trọng thảo luận đến những phương pháp của các Thái Y trước đây, xem có thể tổng hợp lại, rồi tìm ra một cách phối hợp các dược liệu hiệu quả có thể trị căn bệnh của nương nương không, nếu không nương nương mà tức giận thì lại mắng Thái y trong Thái Y viện chúng ta là đồ ăn hại. Ta không biết các vị cảm thấy thế nào, còn ta đã nghe rồi, cảm thấy cách gọi này thật ấm ức khó chịu.” Truyện Tống Y

Đám Thái Y nhăn nhó lắc đầu cười, Thái y khoa Phong – Thừa Phùng Đức thở dài nói: “Đỗ đại nhân vừa mới đến, bây giờ chỉ mới bắt đầu nếm thử cái khổ của Thái y chúng ta thôi, những lời khó nghe hơn thế này còn rất nhiều. Trị khỏi là lẽ tất nhiên, nhưng trị không khỏi thì nào là lang băm, thùng cơm, ngu xuẩn… còn cách gọi nào mà chưa có chứ? Một số ít huynh đệ Thái y còn vì đó mà vào tù chịu tội. Dần dần ngài sẽ biết.”

Hữu Viện Phán-Phó Hạc xua tay nói: “Phùng đại nhân, những lời như thế này nên nói ít đi thì tốt hơn.”

“Ta biết, ta biết. Ta cũng chỉ dám kêu cả ở trong viện chúng ta thôi, chưa từng nói ra bên ngoài.”

Trịnh Viện Sứ ho khan hai tiếng: “Vẫn nên nói về chủ đề chính đi. Đỗ đại nhân vô cùng cẩn trọng, muốn nghe thử ý kiến của mọi người trước rồi mới tìm phương pháp tốt để chữa một lần cho xong. Như vậy rất tốt. Chúng ta làm Thái Y, phải lấy chứ “Ổn” làm đầu. Vậy mọi người hãy nói trước đây đã dùng thuốc như thế nào cho Đỗ đại nhân nghe, để có thể gợi ý tìm ra hướng giải quyết.”

Nghị sự đình lập tức yên tĩnh lại. Phàm là trong cuộc họp, người phát ngôn đầu tiên luôn là người chịu thiệt, cho nên mọi người đều không dám nói. Truyện Tống Y

Trịnh Viện Sứ nhìn xung quanh, nói: “Thế này đi, Nữ khoa - Hạ đại nhân là người chẩn trị cho Hoàng Hậu nương nương nhiều lần nhất, cũng là toàn diện nhất. Hạ đại nhân hãy nói một chút về tình hình khám bệnh, rồi tiếp theo sẽ bắt đầu từ người bên tay phải của bổn quan, lần lượt nói là được rồi. Thái Y Thừa nói trước, cuối cùng là Phó Viện Phán.” Truyện Tống Y

Thái Y Thừa của Nữ khoa - Hạ Cửu Bà cười nói: “Vậy được. Ty chức sẽ là người đầu tiên ‘dẫn ngọc’. Có gì nói sai, mong Đỗ đại nhân lượng thứ.”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười chắp tay gật đầu.

“Bệnh của Hoàng Hậu nương nương ty chức đã nhiều lần chữa trị. Người tiếp chẩn sớm nhất chính là ty chức. Hoàng Hậu nương nương kinh huyết đầm đìa không hết, huyết sắc đỏ tươi, thần sắc mệt mỏi mất sức, môi nhợt nhạt, tim thường đập nhanh, đầu đau choáng váng, đờ đẫn không linh hoạt, da còn có loáng thoáng những nốt ban nhỏ màu tím, ấn vào mà không đổi sắc. Lưỡi sạm lại, có một lớp tưa lưỡi mỏng, mạch trầm.” Truyện Tống Y

Truyện Tống Y

Trịnh Viện Sứ nói: “Nói xem ngài phân tích như thế nào về chứng băng lậu của nương nương.”

“Nương nương vẫn chưa thể sinh dưỡng nên tính tình luôn không tốt, đó gọi là gan tàng huyết, lá lách (tì) thống huyết. Chứng băng lậu của nương nương vẫn là do căng thẳng, lo âu mà dẫn đến gan ứ hoá nhiệt, làm cho máu chảy nhiều, hơn nữa do ‘Biến pháp Vương An Thạch’ làm cho dân chúng khổ sở, Hoàng Hậu nương nương phải cùng hoàng thượng ngày đêm vất vả xử lí quốc sự, thường thâu đêm suốt sáng, quá lao lực nên dẫn đến tì thương, tì mất đi sự điều khiển, dẫn đến băng lậu kéo dài hàng tháng không dứt, lại thêm kinh huyết đầm đìa không hết làm cho cơ thể mất sức, đầu óc choáng váng mệt mỏi.”

Trịnh Viện Sứ gật gật đầu: “Hãy nói ngài đã dùng thuốc như thế nào đi.”

“Vâng. Chứng băng lậu của nương nương, ty chức phân tích cho thấy nhiệt bách huyết hành (nhiệt nóng ép cho máu chảy ra), khí huyết lưỡng hư, cho nên dùng thuốc từ bốn thứ canh ngải tăng độ mát cho máu, cầm máu. Vốn nghĩ đợi sau khi huyết ngừng, lại dùng thang ‘Quy tì’ tẩm bổ khí huyết và tâm tì, nhưng thật sự ty chức đã phải bó tay bất lực vì phương thuốc trước không có hiệu quả, đương nhiên cũng không thể tiếp tục phương thuốc sau!” Truyện Tống Y

Nói xong, Hạ Cửu Bà vẻ mặt tỏ ra hổ thẹn, liên tục lắc đầu.

Trịnh Viện Sứ liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn nhăn nhăn mày trầm ngâm không nói, liền nhìn về phía Thái Y Thừa khoa chuyên về mạch - Nguỵ Triển đang ngồi bên cạnh Tả Viện Phán - Phó Hạc: “Nguỵ đại nhân, ngài nói xem.”

Nguỵ Triển là người có khuôn mặt đen, giọng lớn, cũng không rào trước đón sau, lên tiếng nói: “Vâng. Nữ khoa không phải là sở trường của ty chức, nhưng ty chức cho rằng những phân tích và cách dùng thuốc của Hạ đại nhân đều rất chuẩn xác. Nếu đã là ‘Huyết nhiệt vọng hành’, đương nhiên sẽ dùng thuốc tính hàn để trị nhiệt. Phương thuốc của Hạ đại nhân ty chức trước đây cũng đã xem xét tỉ mỉ, nhưng không thấy chỗ nào không thoả đáng, Ty chức quả thật không nghĩ được tại sao lại không có công hiệu. Thật hổ thẹn.”

Trịnh Viện Sứ đưa mắt nhìn Thái Y Thừa khoa Phong -Phùng Đức bên cạnh hắn, nói: “Phùng đại nhân cũng là một trong những người chẩn trị sớm nhất cho Hoàng Hậu nương nương. Ngài nói đi.”

“Vâng, đại nhân.” Phùng Đức chắp tay nói: “Ty chức cho rằng chứng băng lậu của nương nương do tình trí không toại, dẫn đến can khí ứ đọng. Khí trì trệ thì huyết sẽ bị tật, lâu ngày sẽ hoá nhiệt hoá hoả, tổn thương mạch. Làm cho huyết không tuần hoàn, ngoài ngày của chu kỳ mà kinh vẫn nhiều. Huyết cách ngày kinh tích tụ ngưng kết, dần trở thành cữu huyết (kinh đau) dẫn đến băng lậu, nếu muốn trị căn bệnh này cần phải làm hết tắc, huyết cũ không đi thì huyết mới không thể sinh ra.

Cho nên ty chức đã dùng thang ‘Huyết phủ trục ứ’ (làm cho huyết hết tắc) hoạt hoá huyết. Nhưng, vẫn như đá ném xuống biển, không có hiệu quả gì, mỗi lần nghĩ lại, quả thật làm cho người ta khó hiểu, không biết phải dùng cách gì nữa?”

Trịnh Viện Sứ lại nhìn về phía Tiểu Phương Mạch (Nhi khoa) - Tiền Ất: “Tiền đại nhân, ngài đã phân tích và chữa bệnh như thế nào?”

Tiền Bất Thu nói: “Bệnh của Hoàng Hậu nương nương, lão hủ mới tiếp chẩn, băng lậu của nương nương đã xảy ra nhiều năm, đó gọi là ‘Cửu Lậu đương công’, lão hủ tưởng rằng, lúc đó dùng cách phối hợp Hộ ứ và Cố sáp, ‘Hoạt huyết hoá cữu’. Nghĩa là đầu tiên loại bỏ tắc nghẽn làm sạch kinh, có thể lúc đầu khi dùng thuốc lượng kinh sẽ nhiều, nhưng sau đó sẽ dần dần giảm bớt. Cụ thể với chứng băng lậu của Hoàng Hậu nương nương, ra huyết đã lâu ngày, hư khí tích tụ, nên phải bồi bổ khí huyết rồi mới trừ tắc, chứ không thể chỉ một mực thông tắc nghẽn được. Trừ tắc không quên bổ huyết, tắc nghẽn bị trừ thì huyết sẽ tự động trở về bình thường.” Truyện Tống Y

“Tiền đại nhân có thể giải thích một chút cách phối thuốc không?”

“Lão hủ đánh bạo không phối hợp tăng giảm thuốc theo các vị danh y, mà tự làm theo phương pháp của mình. Phương thuốc chủ yếu là cỏ Ích Mẫu làm dược liệu chính, trừ tắc sinh mới; Địch Mạch làm phụ trợ để hạ huyết bế, thông nghẽn; Xuyên Khung làm khí dược trong máu để thông khí huyết; Tàng Hồng Hoa, cỏ Tiên Hạc dưỡng huyết, hành huyết và cầm huyết, trong hành có cầm. Các loại thuốc khác thì phối hợp theo phân tích. Lão hủ đã dùng phương thuốc này điều trị cho nhiều phu nhân mắc chứng băng lậu, rất tâm đắc, nhưng với căn bệnh băng lậu của Hoàng Hậu nương nương lại không có tác dụng gì, lão hủ cũng cảm thấy rất khó hiểu.”

Nói xong, Tiền Bất Thu cũng lắc đầu lia lịa. Khuôn mặt tỏ vẻ hổ thẹn.

Tiếp theo, Thái Y Thừa của Ngoại khoa – Lý Khánh Thái giới thiệu: “Ty chức có một phương thuốc cho sẵn, sử dụng lần nào cũng hiệu nghiệm, đã dùng nó trị khỏi cho nhiều người, chính là dùng Huyết Dư Thán (Dùng tóc đốt thành than). Huyết Dư Thán tính cân bằng, lực thuốc ôn hoà, có tác dụng cầm máu, tán tật. Tóc là dư của huyết, lại là dung của thận, thận chủ tàng tinh, sinh ra tuỷ, cho nên đốt thành than lại có công hiệu bổ âm, rất dễ điều trị băng lậu, cầm máu không để lại tắc nghẽn. Vừa có thể hoạt huyết lại vừa bổ âm. Ty chức dùng phương thuốc này làm chủ, phân thích phối hợp thuốc, rất linh nghiệm. Nhưng, khi cho nương nương dùng, thì một chút tác dụng cũng không có. Ty chức suy nghĩ khổ cực mà vẫn không thể lí giải.” Truyện Tống Y

Thái Thừa Y khoa Miệng – Ngô Trung vuốt vuốt chòm râu lắc đầu nói: “Nói đến phương thuốc có sẵn, ty chức cũng có một phương thuốc trị chứng băng lậu, vẫn là dùng rau cần, liên hành, mang lá của chúng sao khô, khi ăn thì cắt nhỏ cho vào nồi, làm canh mì ăn, rất có công hiệu. Phương thuốc này lần trước ty chức cũng đã từng nói, nhưng chư vị đều cho là cách sơn dã, không thể dùng để trị bệnh cho Hoàng Hậu nương nương, cho nên chưa từng thử qua. Bây giờ phải chăng là nên thử một lần?”

Tả Viện Phán Phó Hạc lắc đầu nói: “Vẫn không được. Dùng cách này trị bệnh cho nương nương, nếu như để truyền ra ngoài thì chúng ta đều không cần ở lại Thái Y Viện nữa.” Truyện Tống Y

Cái hộp mồm mở ra rồi, những Thái Y Thừa và Viện Phán này mỗi người phát biểu ý kiến của mình, đều đã nói cách của mình và bắt đầu đánh giá phương pháp của người khác.

Vốn người hành y không phục nhau. Những lão Thái y này thảo luận về phương thuốc của người khác, những ý kiến này nói cho cùng cũng không tránh được điểm yếu, rốt cuộc thì cách của mình cũng không có hiệu quả, hơn nữa các phương thuốc trị bệnh cho Hoàng Hậu đều đã thông qua nghiên cứu và quyết định của hội đồng Thái Y viện. Những phương pháp này đều đã nhận được sự tán đồng, khi chữa trị lại không công hiệu, bây giờ ngồi nói thế chứ nói nữa cũng không dùng được nữa. Cho nên đều đi vào ngõ cụt, nhưng dù sao cũng có tác dụng nhất định bởi xét cho cùng buổi hội chẩn hôm nay chính là muốn khai phá suy nghĩ cho Đỗ Văn Hạo.

Những cách phối thuốc này, buổi trưa khi Đỗ Văn Hạo nghiên cứu qua đã có thể đoán ra tám, chín phần rồi, bây giờ nghe lại, cũng không có gì mới mẻ cả, cho nên mạch suy nghĩ vẫn như cũ, một chút cũng không mở mang thêm.

Đợi mọi người nói gần hết, Trịnh Viện Phán lúc này mới dừng lại, nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại nhân, phương thuốc của các Thái Y trước đều đã nói ra rồi, không biết đại nhân phải chăng là đã có gợi mở gì chưa?”

Đỗ Văn Hạo cười gượng xua tay nói: “Chư vị đại nhân. Nói thật, những phương thuốc này trưa nay ta đều đã xem rất kĩ rồi, quả thật là thu hoạch không ít, thật sự chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn cách của các vị. Nhưng, Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu hạ chỉ cho ta làm Thị Y hậu cung, nếu như trị không khỏi chứng băng lậu của Hoàng Hậu nương nương, quả thật không biết phải ăn nói như thế nào, hãy để ta suy nghĩ thật kĩ rồi mới kê đơn. Ta có một phương thuốc dân gian, có thể dùng trước, phương thuốc này tuy là dân gian nhưng hiệu quả khá tốt.”

“Điều này…. Trịnh đại nhân cảm thấy thế nào?” Tả Viện Phán Phó Hạc luôn là người phản đối trị bệnh bằng các phương pháp dân gian, cho rằng quá mạo hiểm. Nhưng bây giờ Đỗ Văn Hạo lại nói ra, Đỗ Văn Hạo và hắn tuy cùng là Viện Phán, một tả một hữu, phẩm vị tương đương nhau, nhưng Đỗ Văn Hạo lại được ban túi Tử Y Kim Ngư, quan tam phẩm mới có, ngay cả Trịnh Viện Phán cũng không có, lại là phụng chỉ làm Thị Y của hậu cung, về mặt này thì có quyền lực nhất định, cho nên ngay cả Trịnh Viện Sứ cũng phải kiêng nể hắn vài phần, chứ càng đừng nói đến một Phó Hạc với chức Viện Phán Thái Y Viện như hắn. Cho nên Phó Hạc cũng không phản đối rõ ràng, không phản đối trực tiếp, hắn đã đá quả bóng đó sang cho Trịnh Viện Sứ. Truyện Tống Y

Trịnh Viện Sứ chần chừ một lúc rồi nói: “Phương thuốc này nếu đã là do Đỗ đại nhân đưa ra, Đỗ đại nhân phụng chỉ làm Thị Y hậu cung, thì có quyền quyết định cách dùng thuốc, ý kiên của chúng ta chỉ là tham khảo thôi.”

Lời này của Trịnh Viện Sứ rất khéo léo, vừa không đắc tội với Đỗ Văn Hạo, lại cũng nhẹ nhàng gỡ bỏ được trách nhiệm.

Đỗ Văn Hạo tất nhiên là sẽ không tính toán những chuyện này, hắn đã đưa ra phương thuốc thì đương nhiên phải có trách nhiệm với nó, cao giọng nói: “Ta có một phương thuốc gọi là ‘Tam Thất’. Vị thuốc này ta đã từng sử dụng làm loại thuốc chủ yếu trong khi chế lương dược ‘Thất Bảo Tán’ dâng lên cho Binh bộ, không chỉ hiệu quả cầm máu tốt, mà còn có đặc điểm cầm máu không lưu lại tắc nghẽn. Ta nghĩ tạm thời có thể dùng đối phó với chứng băng huyết này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.