Tống Y

Chương 228: Chương 228: Nan giải vô cùng




“Vâng.” Đỗ Văn Hạo nghe thấy nương nương đồng ý cho mình vào, trong lòng lập tức nhớ đến cảnh xem bệnh cho Thái hoàng Thái hậu trước đây, chắc không phải lại dùng chiêu này chứ? Tim hắn không khỏi đập loạn lên, đứng dậy liếc nhìn đám thái giám và cung nữ đang đứng đầy phòng, những người này không có vẻ gì là sẽ rời đi cả, mà Hoàng Hậu cũng không lên tiếng kêu chúng đi ra. Xem ra, vị Hoàng Hậu này tuy tính tình nóng nảy, nhưng lại không giống Thái hoàng Thái hậu, dùng thủ đoạn tâm kế để làm mình mắc câu.

Đỗ Văn Hạo thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mĩ nhân tuyệt sắc này đúng là thê tử của Hoàng Thượng, có người bên cạnh là tốt nhất để tránh tình ngay lí gian phiền phức.

Thái giám hầu hạ bên cạnh đi tới bê chiếc ghế của hắn vào trong bức màn, rồi nhẹ nhàng đặt bên cạnh giường Hoàng Hậu.

Cung nữ hai bên vén màn lên, Đỗ Văn Hạo bước vào trong và ngồi xuống ghế.

Trước tiên là vọng chẩn, hắn lại cẩn thận liếc nhìn dung nhan kiều mĩ tuyệt luân của Hoàng Hậu nương nương, trong lòng thở dài: “Ai da! Dung nhan như vậy e rằng tiên nữ trên trời cũng không bì kịp, nhưng tâm địa lại độc ác như vậy, lấy đi tính mạng của người khác mà coi như không có gì, đó đều là hoạ do quyền lực gây ra.”

Cho dù dung mạo của Hoàng Hậu có đẹp như hoa, Đỗ Văn Hạo rất muốn ngắm một lúc, nhưng lại không dám nhìn nhiều. Trêu tức chọc ghẹo Hoàng Hậu, một khi chuyện đến tai Hoàng Thượng, mặc kệ là thật hay không, chỉ cần Hoàng Thượng hơi nổi giận một chút là mình sẽ lãnh đủ.

Tuyệt đối không được lộ ra một chút ý háo sắc nào để nàng ta nắm được thóp. Cho nên, sau khi Đỗ Văn Hạo lướt nhìn khuôn mặt xinh xắn của nàng liền cúi đầu xuống, cẩn thận tỉ mỉ hỏi tình hình kinh nguyệt của Hoàng Hậu nương nương. Tiếp theo, đưa cổ tay lên chẩn mạch mới phát hiện mạch khí huyết thiếu, xem lưỡi thì thấy có một lớp tưa lưỡi mỏng. Hỏi kĩ bệnh sử thì đều là chỉ bị các chứng cảm mạo, không có mắc các những chứng bệnh đặc biệt nào khác.

Đỗ Văn Hạo nói: “Bệnh của nương nương quả thật là băng lậu. Đợi vi thần kê đơn thuốc chắc có thể trị hết.”

Hoàng Hậu nhìn hắn nói: “Đỗ viện phán, đừng trách bổn cung không nhắc ngươi, mấy năm trước khi bổn cung mới mắc bệnh, thái y cũng nói bệnh này không khó chữa, kết quả thì sao? Bao nhiêu năm qua đi, những phương thuốc của đám thái y không dưới mấy hàng chục loại, nhưng đều vô hiệu. Đỗ viện phán cũng nói chứng băng lậu, lẽ nào Đỗ viện phán tự cho rằng mình cao minh hơn những thái y đó sao?”

Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Đừng nói là dùng khác phương thuốc, cho dù là cùng một phương thuốc, liều lượng không tương đương nhau, bào chế khác nhau, loại thuốc trước và sau cũng không giống nhau thì hiệu quả của thuốc cũng khác nhau. Vi thần tất nhiên là không dám nói mình cao minh hơn những thái y trước, chỉ là Hoàng Thượng và Thái hoàng Thái hậu tín nhiệm cho vi thần làm thị y hậu cung, vi thần đương nhiên sẽ tận tâm tận lực, không dám lười biếng. Truyện Tống Y Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo đem chuyện Hoàng Thượng và Thái hoàng Thái hậu ra nói, Hoàng Hậu cũng không nhiều lời nữa, nói: “Nếu Đỗ viện phán đã tự tin như vậy, thì hãy kê đơn trị bệnh đi, chỉ mong có công hiệu. Bổn cung rất trông chờ đấy.”

“Đa tạ sự tín nhiệm của nương nương. Có hiệu quả hay không phải dùng thuốc mới biết.”

“Lời này nói đúng, vậy nhờ tài nghệ của đại nhân rồi.” Hoàng Hậu đứng dậy quay người đi vào trong.

Đỗ Văn Hạo bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò cung nữ và thái giám chuẩn bị giấy bút để kê thuốc.

Lúc này, sau khi Hạ Cửu Bà đã xử lí tốt chỗ xương mũi gẫy và cầm máu cho nàng cung nữ đó thì nghe thấy Đỗ Văn Hạo muốn giấy bút kê đơn, vội vàng khua tay, ra hiệu bảo hắn ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo có chút ngạc nhiên, vén bức màn bước ra, hạ giọng hỏi Hạ Cửu Bà: “Làm cái gì đấy?”

Hạ Cửu Bà vội nói: “Đỗ đại nhân, ngài có điều không biết, khi xem bệnh cho Hoàng Thượng, Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu, Quý Phi, Đức Phi và Thái Tử, bất kể là kê đơn hay dùng thuốc đều phải trình lên hội đồng chuyên môn thái y viện do Trịnh viện sứ đại nhân chủ trì nghiên cứu, phải trên 70% các vị thái y tham gia đồng ý mới được, không thể tự mình kê đơn.”

“Ồ.” Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ sao lại còn phức tạp đến thế nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại ở thời hiện đại khi xem bệnh cho những người lãnh đạo quốc gia cũng đều phải có một tổ hội chẩn. Cổ đại đương nhiên cũng như vậy, những người lãnh đạo cao nhất của đất nước dùng thuốc tất nhiên phải thật cẩn thận, không được phép để một nửa sai lầm xảy ra. Lập tức hỏi: “Vậy nên làm thế nào?” Truyện Tống Y

“Trở về Thái Y viện, sau khi mời Trịnh viện sứ mở hội đồng nghiên cứu hội chẩn, thì lại kê đơn.”

Đỗ Văn Hạo gật gật, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đã sắp đến giờ ngọ, cũng nên đi ăn cơm trưa thôi. Liền đem Hạ Cửu Bà ra cửa, chuẩn bị về Thái y viện.

Vừa ra khỏi chính đường môn của tẩm cung Hoàng Hậu, liền nhìn thấy trên bậc cửa đang có một cung nữ quỳ khóc thút thít, cúi rạp đầu xuống nói với Đỗ Văn Hạo: “Tì nữ Tình Nhi đa tạ ơn cứu mạng của Đỗ đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo cúi đầu xuống nhìn, đó chính là nàng cung nữ lúc nãy suýt bị Hoàng Hậu dùng đế đèn đâm chết. Vì Đỗ Văn Hạo ngăn cản nên mới thoát chết, cảm kích nên mới quỳ bên ngoài dập đầu cảm tạ.

Đỗ Văn Hạo vội vàng kêu Hạ Cửu Bà đỡ nàng ta dậy, hạ giọng cười nói: “Ngươi không nghe lời Hoàng Hậu trị tội ta, ta cứu ngươi cũng là báo đáp lòng tốt của ngươi, hai bên đều hoà, cho nên ngươi không cần phải làm vậy.”

Khuôn mặt Tình Nhi bị Hoàng Hậu đánh cho sưng phù lên, môi thì bị rách, máu mũi vẫn chưa lau sạch, nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy, rơi lệ nói: “Đại nhân quá lời rồi, đại nhân mạo hiểm tính mạng cứu nô tì, nếu như vì nô tì mà hại chết tính mạng của đại nhân thì nô tì có vạn chết cũng không đủ tạ tội với đại nhân.”

Nói dứt lời, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai đầu gối mềm nhũn lại quỳ xuống.

Đỗ Văn Hạo vội vàng đỡ nàng ta dậy: “Đừng làm thế, tính tình của nương nương các ngươi nóng nẩy như vậy, sau này hậu hạ nương nương nhất định phải cẩn thận. Hoàng Hậu muốn ngươi làm thế nào thì ngươi hãy làm thế đấy, tuân theo lời của chủ nhân chính là thiên chức của nô tì, không cần phải xem là đúng hay sai. Sau này, nếu như nương nương lại muốn ngươi bắt người, thì bất kể là ai, ngươi cũng không được nói gì mà lập tức thực hiện, nếu không ta có thể cứu ngươi nhưng người khác chưa chắc đã có thể cứu ngươi đâu. Nhớ kĩ chưa?”

Tình Nhi ánh mắt buồn bã, rơi lệ gật đầu: “Tình Nhi xin ghi nhớ ân đức của đại nhân.”

Đỗ Văn Hạo lại an ủi nàng mấy câu, lúc này mới cùng Hạ Cửu Bà rời hậu cung trở về Thái Y viện.

Nếu như muốn Thái y viện hội chẩn, thì Đỗ Văn Hạo phải biết những thái y trước đó đã dùng thuốc như thế nào, sau đó kê đơn đưa lên hội đồng nghiên cứu. Cho nên, sau khi ăn xong bữa trưa, hắn liền bảo Hạ Cửu Bà lên bẩm báo với Trịnh viện sứ buổi chiều mở hội đồng nghiên cứu chứng bệnh băng lậu của Hoàng Hậu và cách dùng thuốc của mình, sau đó gọi ngự y phụ trách quản lí thuốc đem tất cả những phương thuốc mà các thái y trước đã kê cho Hoàng Hậu đến, xem xét từng thứ một.

Không ngờ rằng, sau khi xem hết số thuốc đó, Đỗ Văn Hạo cảm thấy trong lòng lạnh toát.

Thái y của thái y viện quả nhiên y thuật không giống nhau. Những phương thuốc có thể nghĩ ra để trị bệnh băng lậu cơ bản đều đã dùng đến. Có những cách dùng thuốc cấu tứ tinh xảo, mà ngay cả Đỗ Văn Hạo cũng có chút tự ti, những phương thuốc như vậy đều trị không khỏi bệnh của Hoàng Hậu nương nương, thì còn có cách nào nữa?

Đỗ Văn Hạo ngồi đờ đẫn trên ghế nhìn đống thuốc bầy đầy trên bàn, chợt cảm thấy sống lưng phía sau có mồ hôi lạnh chảy xuống. Hoàng Hậu nương nương nói hạn trong nửa tháng nếu không trị khỏi sẽ trị tội, bây giờ nghĩ lại, bất giác thầm cảm thấy may mắn, hồi nãy may không hành động theo cảm tính, không đáp ứng thời hạn nửa tháng của Hoàng Hậu, nếu không thì e rằng không còn đầu để mà trở về. Truyện Tống Y

Cho dù không phải lo về tính mạng, nhưng trị không khỏi thì cũng thật mất mặt, nên làm thế nào mới tốt đây? Đỗ Văn Hạo cầm lấy phương thuốc, lại tỉ mỉ nghiên cứu. Trị khỏi băng lậu thì lợi ích có được không nhỏ, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra được một nửa điểm mới lạ có tác dụng trị bệnh cho Hoàng Hậu.

Đúng lúc này, Tiền Bất Thu vén rèm bước vào phòng làm việc của Đỗ Văn Hạo, chắp tay nói: “Sư phụ. Người đang bận?” Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo vội nói: “Đúng, mau vào đây ngồi. Ta đang xem lại những phương thuốc mà các thái y trước đã kê để trị bệnh băng lậu cho Hoàng Hậu nương nương. Những phương này ngươi đã từng xem chưa?

“Đa số đều đã xem.” Tiền Bất Thu sau khi ngồi xuống vuốt râu đáp.

Đỗ Văn Hạo nghi hoặc nói: “Theo ta thấy, những phương thuốc này đều khác biệt so với bình thường. Có dùng cả thuốc ‘tuấn mãnh hổ lang’ (cực mạnh) để công phá, có cả ‘Ôn bổ khí huyết’, vân vân. Nhìn chung, trong những phương thuốc này có rất nhiều phương thuốc đáng lẽ ra phải rất công hiệu, tại sao lại không có hiệu quả vậy?” Truyện Tống Y

Tiền Bất Thu trầm ngâm trong chốc lát rồi lắc đầu nói: “Hai phương thuốc trong số này là do lão hủ này nghĩ ra. Nói thật lão hủ cũng cảm thấy buồn bực, bệnh của nương nương thật là kì lạ, rõ ràng là băng lậu, làm theo những phương thuốc trị băng lậu lại như ‘Thạch ngưu nhập hải’, không có bất kì hiệu quả nào.” Truyện Tống Y

“Đúng vậy, kì lạ là ở chỗ này. Cách phân tích nói về các phương pháp chữa trị đều không sai, nhưng lại không có hiệu quả. Thật là kì quái.” Truyện Tống Y

“Ha ha, đúng vậy, bây giờ đám người này phải trông cậy vào sư phụ rồi, người hãy dùng một phương pháp khác, thật độc đáo và đặc biệt. Lão tin tưởng sư phụ nhất định có thể tìm ra biện pháp.”

Đỗ Văn Hạo bất lực đưa cánh tay ra lướt qua đống thuốc trên bàn. Cười gượng nói: “Đừng hi vọng vào ta! Ta đã suy nghĩ cả một buổi trưa rồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách gì, những cách ta có thể nghĩ ra thì các người cũng đều nghĩ ra rồi, thậm chí những cách ta chưa nghĩ được thì các người cũng nghĩ tới rồi. Nhưng vẫn không có tác dụng gì, ta thật không biết nên làm thế nào.”

Tiền Bất Thu gật gật đầu, trấn an Đỗ Văn Hạo: “Sư phụ không cần phải quá nóng lòng, chẩn bệnh kê đơn chính là như vậy. Thường trong những lúc không để ý mà lại có thể tìm được phương thuốc tốt, đây chính là cái gọi là ‘Diệu thủ ngẫu đắc’. Nếu không chúng ta trong buổi chiều nay sẽ hội chẩn sớm một chút, sư phụ nghe ý kiến của mọi người cũng tốt hơn là một mình suy nghĩ cực khổ.” Truyện Tống Y

“Đành phải vậy thôi.”

Thời gian làm việc của buổi chiều đã đến rồi, trong Nghị sự đình của Thái Y Viện đã ngồi đầy người. Những hội nghị chuyên đề mà Thái Y Viện hội chẩn cho Hoàng Thượng và những người có địa vị cao nhất đều do chính Phó Viện trưởng và Thái Y các khoa chủ trì.

Hội nghị hôm nay gồm có Viện Sứ Thái Y Viện-Trịnh Cốc, Tả Viện Phán-Phó Hạc, Hữu Viện Phán-Đỗ Văn Hạo và Đại Phương mạch (chuyên gia về mạch), Phong khoa, Tiểu Phương mạch (Nhi khoa), Nhãn khoa, sản khoa (nữ khoa), khoa răng miệng kiêm yếu hầu (gọi tắt là Khẩu Xoang khoa), Châm và Viêm khoa (gọi tắt là Châm viêm khoa), Tộc kiêm Thư Cấm khoa (gọi tắt “Chiến thương khoa). Chín Thái Y của chín khoa đều đã đến đủ cả. Truyện Tống Y

Hội nghị sẽ do Viện Sứ Thái Y Viện – Trịnh Cốc chủ trì.

Trịnh Cốc là một ông lão già đến mức tóc tai, lông mày, râu ria đều đã bạc trằng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, răng cũng chẳng còn mấy cái, miệng run run giới thiệu tình hình thị y ở hậu cung của Đỗ Văn Hạo, nói khách sáo vài câu rồi mới dẫn ra chủ đề: “Các vị. Đỗ viện phán sáng nay nhập cung chẩn trị bệnh băng lậu cho Hoàng Hậu nương nương, trưa nay lại xem những phương thuốc của các thái y trước đây, rồi đề nghị buổi chiều mở hội nghị nghiên cứu một chút vấn đề dùng phương thức nào để trị bệnh băng lậu cho nương nương. Chứng băng lậu của Hoàng Hậu nương nương chúng ta đều không lạ, mấy vị ở đây còn đích thân chẩn trị và kê đơn, nhưng nói thật là đều không thể trị khỏi. Bây giờ chúng ta hãy nghe thử cao kiến của Đỗ đại nhân. Đỗ Viện Phán, mời ngài nói một chút phương pháp của ngài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.