Tống Y

Chương 164: Chương 164: Sản hậu trung phong




Bọn Đỗ Văn Hạo đi tới một ngọn núi nhỏ ở ngoài thành. Trên ngọn núi này có một tòa am nhỏ của các ni cô tên là Thập Lý am. Thông lộ tới am này không có, chỉ có thể đi bộ lên núi mà thôi.

Ba người chạy hồng hộc một hồi tới được cửa am. Chỉ thấy trước mặt là một gian đại điện cũ nát, Mị Nhi đang rơi lệ quỳ trước một lão ni cô trên mặt đầy nếp nhăn, trong tay cầm một con dao nhỏ đang phát lạc cho nàng.

“Chờ một chút!” Đỗ Văn Hạo kêu lên.

Mị Nhi xoay người lại, nhìn thấy Đỗ Văn Hạo nước mắt tuôn rơi: “Ca…”

Đỗ Văn Hạo thở hổn hển mấy hơi cho lại sức rồi nói: “Ngươi chỉ là vì chứng không mạch, tưởng rằng không thể trị được nên mới muốn xuất gia đúng không?”

“Ân…, nếu không trị được, đằng nào cũng chết, muội muốn trước khi chết được bình tâm một chút…”

“Được, vậy để ta chẩn mạch cho ngươi đã, xem nếu thật không thể trị được ta sẽ không ngăn trở ngươi, nếu có thể trị, ngươi theo ta về chữa bệnh, được không?”

Mị Nhi gật đầu, quỳ đứng lên cười nhẹ xin lỗi lão ni cô rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Đỗ Văn Hạo cũng tiến tới ngồi lên một chiếc ghế khác, cầm tay của nàng ngưng thần chẩn mạch.

Một lúc lâu, Đỗ Văn Hạo hỏi: “Lúc trước linh y nọ cho ngươi phương thuốc gì?”

“Ở đây!” Mị Nhi lấy đơn thuốc từ trong lòng ra đưa cho Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo tiếp nhận, nhìn kỹ rồi khẽ gật đầu, lại hỏi: “Vậy lão linh y kia đã nói những gì?”

Mị Nhi có trí nhớ rất tốt, nàng thuật lại một hồi tất cả những gì lão linh y kia đã nói.

Đỗ Văn Hạo nghe những lời của linh y kia nói rằng bệnh này cả thiên hạ chỉ mình hắn có thể trị thì cười: “Lời này của lão đúng là có chút khoa trương, ta vốn tưởng rằng bệnh này của ngươi là tâm tý, nếu như vậy thì vô cùng phiền toái, chỉ sợ điều kiện y liệu hiện nay không thể trị hết. Nhưng vừa rồi chẩn mạch mới thấy rằng, chứng bệnh này của ngươi đích xác chỉ là mạch tý, lão linh y kia nói cũng không sai, đơn thuốc ôn kinh hoạt huyết, thông mạch của lão cũng là đúng chứng bệnh chỉ phải cái quá nhẹ, không công hiệu được. Vẫn với thang thuốc này, gia giảm thêm ma hoàng, hồng hoa, xích thược, đan tham, thêm cả đàm hoạt huyết, kiêm thông tác dụng trị mạch lạc, cứ như vậy chắc chắn sẽ công hiệu!”

Đôi mắt đẹp của Mị Nhi vẫn long lanh nước, sụt sịt mỉm cười: “Ca, bệnh này của tiểu muội có thật là có thể trị không? Ngươi không cần phải lừa dối ta!”

“Đương nhiên là có thể trị được, ta không có lừa ngươi. Bệnh này của ngươi không những có thể trị mà còn có thể trị dễ dàng bởi đây cũng chỉ là giai đoạn ban đầu. Ta dám cam đoan trong vòng mấy ngày bệnh trạng của ngươi sẽ thay đổi tích cực rõ ràng! Bất quá, loại bệnh này nếu muốn trị tận gốc thì phải trường kỳ uống thuốc mới có thể đoạn căn.

Không những thế phải liên tục có sự điều chỉnh về phương thuốc. Hôm qua các ngươi đáng ra nên chờ ta trở về, nếu như vậy thì làm sao có thể xảy ra chuyện tình đến cơ sự này?”

Mị Nhi có chút xấu hổ, cúi đầu không nói. Kỳ thật, nếu không phải Diêm Diệu Thủ cùng Tuyết Phi Nhi hai người châm chọc khiêu khích, Mị Nhi cũng sẽ cố chờ tới khi Đỗ Văn Hạo quay về.

“Được rồi, chúng ta trở về đi thôi!”

Mặc kệ vẻ mặt thất vọng của lão ni cô, sau khi nói mấy câu từ biệt mấy người đi bộ xuống núi rồi lên xe về Ngũ Vị đường.

Đỗ Văn Hạo một lần nữa khai phương hạ dược, hướng dẫn cụ thể cách uống cho Mị Nhi rồi để các nàng ra về.

Sau đó, Đỗ Văn Hạo gọi Bàng Vũ Cầm vào nội đường, trầm giọng hỏi: “Cầm nhi, hôm qua vì sao nàng lại giấu diếm bệnh tình của Mị Nhi với ta? Có phải nàng sợ ta động tâm tư với nàng ta?”

Bàng Vũ Cầm rơi lệ mà nói: “Phu quân xem thường Cầm nhi rồi, tam tòng tứ đức Cầm nhi đâu có dũng khí mà không theo? Như thế nào lại đi ghen tị với người khác? Cầm nhi chỉ là nghe phu quân nói không mạch chắc chắn chết, bệnh này không thể chữa trị được. Nếu không trị được, cần gì phải phí công sức, hôm qua phu quân tâm tình cũng không tốt, Cầm nhi không muốn phu quân thêm mệt nên mới không nói!”

Đỗ Văn Hạo chợt hiểu ra, đem Bàng Vũ Cầm ôm vào trong ngực, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Cầm nhi, là ta trách nhầm nàng, hôm qua tâm tình ta không tốt, không có nói tỉ mỉ, kỳ thật không mạch cũng không phải đều là tuyệt chứng, phải xem nguyên nhân gây ra không mạch. Như Mị Nhi này chỉ là việc động mạch có viêm chứng khiến cho huyết lưu không thông, chữa trị kịp thời có thể cứu được!”

Bàng Vũ Cầm đi theo Đỗ Văn Hạo học y nhiều ngay, đương nhiên biết rất nhiều tri thức giải phẫu cơ thể hiện đại nên đối với những lời Đỗ Văn Hạo nói mặc dù dùng nhiều thuật ngữ của y học hiện đại nhưng nàng cũng hiểu được phần lớn. Nghe nói bệnh tình của Mị Nhi có thể trị lúc này nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm, rưng rưng nói: “Phu quân, Cầm nhi sai lầm rồi, sau này tuyệt sẽ không giấu diễm bệnh tình của người bệnh nữa!”

“Như vậy là tốt rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.

Hai người đi tới tiền đường, Diêm Diệu Thủ cùng với Hàm Đầu chạy lại đón rồi thấp giọng hỏi: “Sư tổ, chứng không mạch quả thật có thể trị sao?”

“Không mạch chỉ là chứng tượng, là phản ứng bên ngoài của bệnh tật nơi mạch tượng, hay các bộ vị khác trên cơ thể. Mấu chốt là phải xem nguyên nhân gây ra nó, xem có thể chữa trị được các tật bệnh đó không, cái này gọi là “trì bệnh tất cầu vu bổn” (chữa bệnh phải tìm được gốc). Mị Nhi kia là âm chứng, hư chứng cùng dương khí không thông, chỉ cần làm ấm dương, thông kinh, ích khí dưỡng huyết, cứ đối chứng hạ dược như vậy là có thể trị hết!”

Chính lúc đang nói chuyện chợt nghe ngoài cửa có người kêu lên: “Đỗ tiên sinh!”

Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn, thì ra là Thái y cục Phan phán quan, vội vàng đi tới chắp tay nói: “Phán cục đại nhân tới, mời vào mời vào!” Rồi dẫn Phan phán cục tới sương phòng lại bảo Anh Tử dâng trà thơm.

Phan phán cục an tọa xong, sắc mặt vẫn giữ vẻ âm nghiêm, cũng không có hàn huyên gì nói thẳng một câu: “Đỗ tiên sinh hôm nay đã là một chuyện rất là không ổn!”

Đỗ Văn Hạo bề bộn cười bồi: “Thực là xin lỗi, muội tử của ta tự cho là mình mắc tuyệt chứng, nhất định muốn xuất gia cho nên ta phải vội vàng chạy tới, khuyên nhủ rồi chữa trị cho nàng ta, giờ mới vượt qua được, bằng không, hiện có thể đã phiền toái lớn rồi. Dù sao cũng làm chậm trễ ảnh hưởng tới giáo học, thật sự vô cùng xin lỗi, ta nguyện ý làm kiểm điểm!”

Phan phán cục lắc đầu: “Lão hủ không nói tới chuyện đó, cái này lúc đó Đỗ tiên sinh đã nói qua với mọi người, chúng ta có thể hiểu, cũng đã giải thích thêm cho các đệ tử. Lão hủ muốn nói ở đây chính là nội dung tiên sinh giáo khóa cơ!”

Đỗ Văn Hạo sửng sốt: “Nội dung bài giảng của ta có gì không ổn sao?”

“Ừ” Phan phán cục gật đầu: “Theo như lời tiên sinh nói, sản phụ sau khi sinh trúng phong không phải là ngoại cảm phong tà mà là nhiễm tà độc từ nội thể. Nói về vấn đề này, tiên sinh đã từng đọc qua Kim quỹ yếu lược chưa?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta đọc từ lúc mười tuổi”.

“Nếu như vậy, tiên sinh cũng biết Kim quỹ yếu lược giải thích nguyên nhân sản phụ sau khi sinh bị trúng phong là do ngoại cảm lục khí hay do nội thương thất tình?”

“Ngoại cảm lục khí gây ra phong tà!”

“Đã như vậy, tại sao khi giảng bài tiên sinh lại nói tà độc khiến hậu sản phụ bị trúng phong? Tiên sinh nói không chính xác như vậy rất nguy hiểm cho các đệ tử!”

Sản hậu trung phong tức là các sản phụ sau khi sinh gặp các chứng bệnh như chân tay co quắp, lưng cứng, miệng cứng không nói được và một số biểu hiện khác giống như trúng gió cho nên vẫn gọi là sản hậu trung phong, Tây y gọi là sản hậu phá thương phong. Hiện nay Trung y phát triển đã nghiên cứu và phát hiện ra nguyên nhân của sản hậu trung phong không phải là do trúng gió bên ngoài (ngoại cảm phong tà) mà là do một số chứng lây nhiễm khiến cho huyết hư, âm hư. Nguyên nhân chủ yếu chính là từ phương pháp sinh đẻ, phòng trừ nhiễm khuẩn không tốt, sản phụ khi sinh cơ thể yếu nhược, đề kháng kém, rất dễ bị tổn thương nên hay bị lây nhiễm, phát sinh trung phong.

Hậu sản nhiều khi gây tử vong cho sản phụ, nguyên nhân cũng chỉ là từ nội thể. Nhiều khi cơ thể sản phụ nóng lên không phải do trúng gió mà do viêm nhiễm, do những biến đổi trong cơ thể, ví dụ như viêm tuyến sữa, tắc sữa, viêm đường hô hấp, bí nước tiểu, viêm niệu đạo,.. nhưng đa phần là lây nhiễm từ sản nhục. Sản hậu trung phong được coi là một trọng chứng cấp bách, không lo trị liệu hoặc trị liệu chậm trễ hay không đúng phương pháp đều có thể dẫn tới nguy hiểm tính mạng.

Tuy nhiên Tống triều đối với bệnh nhân sản hậu trung phong vẫn có nhận thức là do ngoại cảm phong tà. Tiêu biểu nhất chính là Thánh tể tổng lục, khi bàn về sản hậu trung phong có nói: “Sản phụ sau khi sinh khí huyết chưa hết phong tà cảm nhiễm theo đó mà vào kinh lạc, từ đó dẫn tới trung phong”.

Cho nên cổ nhân đối với sản phụ đều yêu cầu nghiêm khắc phải kín gió, phòng sinh tuyệt đối không được có một khe hở nào, ngay cả khe hở ở cửa sổ cũng được che kín hết, cho dù là những ngày nóng nực đến thế nào đi nữa. Điều này không những không hiệu quả, ngược lại còn làm gia tăng nguy cơ nhiễm khuẩn sinh sản khiến cho xác suất bị sản hậu trung phong gia tăng.

Bất quá, Đỗ Văn Hạo biết lý luận của chính mình có liên hệ mật thiết với tri thức y học hiện đại, không thể nói rõ cho Phan phán cục được. Đỗ Văn Hạo đã từng bàn luận rất nhiều về y học với Tiền Bất Thu, hắn biết nếu muốn dựa vào tri thức thời cổ đại này để giải thích thì không có khả năng, chỉ duy nhất một biện pháp là dùng sự thật mới có tác dụng. Chính Đỗ Văn Hạo đã chinh phục Tiền Bất Thu dựa vào nhiều lần trị khỏi bệnh nhân theo phương pháp tiên tiến của hắn.

Chính vì vậy, Đỗ Văn Hạo cũng không biện luận cùng Phan phán quan, chỉ nói: “Phan đại nhân, ta có thể đảm bảo nếu dùng phương pháp tiếp sinh của ta, tỷ lệ sản hậu trung phong có thể được khống chế dưới mười phần trăm!”

“Gì?” Phan phán cục mở to hai mắt nhìn Đỗ Văn Hạo. Hậu sản trung phong tại Tống triều là một căn bệnh rất phổ biến, tỷ lệ sản phụ bị nhiễm bệnh luôn là bảy tám mươi phần trăm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu gây tử vong cho sản phụ. Đỗ Văn Hạo giờ lại nói đương nhiên có thể khống chế ở mức dưới 10% thì làm sao Phan phán cục không thể rơi hai tròng mắt ra được?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Để chứng minh lời ta nói là chính xác, chúng ta có thể kiểm tra đối chứng tại thái y viện. Tuyển chọn ra hai tổ sản phụ, một tổ dựa theo biện pháp tiếp sinh của các ngươi, một tổ còn lại làm theo biện pháp của ta, xem cuối cùng tổ nào có tỷ lệ sản hậu trung phong cao hơn thì có thể biết ngay lời ta nói có chính xác hay không. Như thế nào?”

Giống như đại học y khoa ở thời hiện đại, giảng dạy ở Thái y cục cũng là lý luận đi đôi với thực hành thực tế, cũng có an bài thực tập giáo học. Thực tập này cũng giống như thái học, luật học, võ học đệ tử, ở kinh thành có khu gọi là “An tể phường” dùng để thực tập cứu trị người bệnh trong thành. Đương nhiên, đối tượng thực tập của sản khoa chủ yếu là “An tể phường” sản phụ.

An tể phường chuyên môn chữa trị cho những người nghèo khó, tai hoang, từ khắp nơi trôi giạt tới kinh thành, những người này đa phần không có tiền xem bệnh. Những người bệnh vào đây không chỉ là miễn phí tiền khám bệnh, tiền thuốc mà còn được sắc thuốc miễn phí, được cung cấp chỗ ở tạm, khi khỏi bệnh còn được cấp tiền hồi hương. Trong số những người bệnh này sản phụ đương nhiên không thiếu. Việc chữa trị ở đây do đệ tử Thái y cục đảm nhiệm.

Phan phán cục thấy bộ dáng tự tin của Đỗ Văn Hạo, nhịn không được một cảm giác không yên, nghĩ thầm chẳng lẽ quan điểm này của hắn là thật? Nếu đổi lại đây là lời của người bên ngoài, Phan phán cục đương nhiên cho là ăn nói hàm hồ, khoác lác để gây sự chú ý, căn bản không đáng để ý tới, nhưng người trẻ tuổi trước mắt này được xưng tụng là am hiểu thần kỹ phẫu phúc chữa thương của Hoa Đà, hơn nữa còn là sư phụ của Thái y thừa Tiền Ất, lại được đích thân Lại bộ khảo công ty lang trung Chiêm Đề tự mình long trọng tiến cử, nói là vị đại phu trẻ tuổi này đã thi triển phẫu phúc liệu thương thuật cứu sống mẫu thân mình. Những điểm này không cho phép bất cứ ai coi thường hắn. Tuy nhiên, muốn Phan phán cục tin tưởng rằng trung phong không phải ngoại cảm phong tà mà là tà độc từ nội thể thì sở học hơn năm mươi năm của hắn không cho phép, vô luận như thế nào cũng không thể tiếp thu được.

Lão nghĩ đi nghĩ lại nếu như tiến hành trắc nghiệm kiểm chứng lời Đỗ Văn Hạo là đúng, có thể hạ thấp tỷ lệ sản phụ bị sản hậu trung phong xuống còn mười phần trăm thôi thì chính là đã tạo phúc cho hàng nghìn hàng vạn dân chúng rồi. Như vậy cũng có thể cấp cho Tiền Bất Thu cùng Chiêm Đề thêm phần mặt mũi, mình cũng không thiệt thòi gì, cứ thử xem sao.

Chính vì vậy, Phan phán cục gật đầu nói: “Được! Vậy cứ theo ý tiên sinh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.