Tống Y

Chương 165: Chương 165: Thời cơ chưa tới




Đỗ Văn Hạo nói: “Tốt lắm, nhưng mà ta là nam nhân, không thuận tiện trực tiếp thực hiện tiếp sinh, như vậy đi, chuyết kinh (vợ) và tiểu muội theo ta học y đã lâu, kiến thức về sản khoa cũng hiểu nhiều, ta đề nghị để hai nàng tiến hành thay được không?”

“Được!”

Thỏa thuận xong, hai người lên xe trở lại Thái y cục. Tới nơi tuyển lấy hai thượng xá đệ tử phụ khoa ưu tú nhất vào tổ đại phu tiếp sinh sau đó lại cùng nhau đi tới An tể phường, thống kê một hồi chọn được bốn mươi sản phụ chuẩn bị sinh nở. Nhóm sản phụ này được chia ngẫu nhiên thành hai tổ Giáp, Ất; Ất tổ do Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi phụ trách tiếp sinh, Giáp tổ do hai đệ tử ưu tú kia phụ trách tiếp sinh.

Các đệ tử lúc trước nghe Đỗ Văn Hạo giảng bài vốn vẫn đang nghị luận sôi nổi về vấn đề sản hậu trung phong, tin tức Phan phán cục cùng Đỗ Văn Hạo tiến hành kiểm chứng tại An tể phường do đó rất nhanh được lan truyền khắp Thái y cục. Tất cả mọi người đương nhiên đều vô cùng tò mò muốn ngay lập tức biết kết quả. Tuy nhiên, đây đâu phải chuyện ngày một ngày hai, ai cũng đành phải kìm nén tâm trạng mà hồi hộp chờ đợi.

Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi từ khi theo Đỗ Văn Hạo, ngoài thời gian cùng hắn học tập về tri thức giải phẫu thì phụ sản khoa chính là trọng điểm mà Đỗ Văn Hạo muốn hai người nắm bắt nên hắn đã truyền đạt khá nhiều kiến thức về vấn đề này cho hai người. Nhìn chung, qua thời gian tích lũy vừa học hỏi vừa thực hành tại Ngũ Vị đường, hai người hiện đều thấy khá tự tin, đều háo hức ma quyền lau chưởng muốn đòi một chút công đạo và mặt mũi cho Đỗ Văn Hạo.

Xế chiều ngày thứ hai Đỗ Văn Hạo có một khóa, ăn xong cơm trưa hắn liền cưỡi con lừa nhỏ đi tới Thái y viện.

Khi tiến vào phòng làm việc của trợ giáo thì bên trong đã khá náo nhiệt với sự có mặt của nhiều vị giáo sư, trợ giáo đang chuyện trò rôm rả. Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào, mọi người cũng không ai chào hỏi gì, chỉ cười lạnh mà trở về bàn làm việc.

Thấy thái độ lạnh nhạt của bọn họ, Đỗ Văn Hạo cũng không thèm để vào mắt, chỉ cười nhạt đi tới chỗ ngồi, cầm giáo án lên trầm tư suy nghĩ.

Nhất thời cả căn phòng lớn trở nên im ắng.

Rốt cục, lão đại phu Phó Bác là người đầu tiên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, đi tới chỗ Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh!”

Đỗ Văn Hạo đối với lão cũng có vài phần hảo cảm, chắp tay đáp lễ.

Phó Bác thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh hôm qua thụ khóa có nói về vấn đề sản hậu trung phong, lão hủ thực có chỗ không rõ ràng, chẳng hay có thể lãnh giáo thêm được không?”

“Không dám, tiên sinh cứ nói!”

“Phàm là sản hậu trung phong, nguyên nhân đa phần đều là vì sau khi sinh có thương tổn ảnh hưởng tới huyết khí, tạng phủ cũng bị hao tổn, tinh lực sản phụ chưa bình phục, hạ khí lại hư, phong tà mới thừa cơ xâm nhập, vậy mới trung phong. Nếu phong tà xâm nhập vào da thịt, kinh lạc thì chân tay đau nhức, khí tức hao tổn, xâm nhập vào gân cốt thì khớp mỏi xương đau, vào tạng phủ thì tâm hoảng, tạng phủ nhiễm bẩn kinh lạc theo đó cũng bị ảnh hưởng. Vậy sao tiên sinh lại có thể nói không phải do ngoại cảm phong tà mà là do tà độc từ nội thể sinh ra?”

Không đợi Đỗ Văn Hạo lên tiếng, một lão già mập mạp đã cười lạnh: “Thế mà cũng phải hỏi, hắn đơn giản là khoác lác, là muốn khác người, muốn cho mọi người thấy y thuật của hắn thần thánh hơn người khác!”

Đỗ Văn Hạo vốn đang định giải thích nhưng nghe xong lời này lại chỉ cười nhạt: “Phan phán cục đã phê chuẩn tiến hành kiểm chứng tại An tể phường, chi bằng cứ đợi kết quả thì sẽ biết ta có khoác lác hay không!”

“Hừ! Tự cao tự đại, vẫn chỉ là khoác lác. Cho dù là kiểm chứng ngươi thắng đi nữa thì sao nào? Muốn cho y giả trong thiên hạ tin vào những lời bịa đặt hoang đường của ngươi chỉ sợ bấy nhiêu là không đủ!”

Đỗ Văn Hạo nhất thời ngẩn ngơ, những lời này như một gáo nước lạnh, trong lúc nhất thời hắn không biết phải nói thế nào.

Các bác sĩ, giáo sư, trợ giáo khác cũng đều gật gật đầu, thầm thì to nhỏ cười quan điểm của Đỗ Văn Hạo lập dị khác người.

Phó Bác cũng nói: “Đúng vậy, ngay cả khi đối lập kiểm chứng mà Đỗ tiên sinh ngươi thắng đi nữa cũng khó có thể nói những gì ngươi nói là chính xác, quan trọng là ngươi phải có lý lẽ xác đáng để thuyết phục mọi người!”

Đỗ Văn Hạo cười khổ, hắn rốt cục rõ ràng cho dù lần này mình thắng đi chăng nữa cũng không đủ để thay đổi cái nhìn của người khác với mình. Đặt địa vị mình vào người ta, với một tên đại phu miệng còn hôi sữa, tuổi đời không bằng tuổi nghề của người ta, để có thể chấp nhận một quan điểm ngược hẳn với mọi hiểu biết của cả thế gian thì thực rất khó. Để có thể thực sự thuyết phục được người khác, ngoài chuyện giải thích rõ ràng, những cái gọi là sự thật kia cũng không phải chỉ ở một vài chục sản phụ trong một vài ngày là được.

Hiện tại rõ ràng mình không có một bằng chứng thực tế nào, lý thuyết ở thời điểm này giải thích cũng rất khó, bởi trình độ y học thời Tống triều này chưa thể tiếp nhận được các tri thức hiện đại, chỉ hy vọng vào kết quả kiểm chứng kia thì sợ rằng không những không hiệu quả mà còn phản tác dụng.

Cho nên, hắn rốt cục rõ ràng một điểm, đó chính là thời cơ để truyền bá những quan điểm y học hiện đại chưa tới. Với địa vị và danh vọng của mình hiện nay, nói ra không có được vài người nguyện ý nghe, giảng giải về y học hiện đại bây giờ khác gì người si nói mộng, tốt nhất là chờ tới khi y thuật của mình vang danh khắp thiên hạ hãy đề cập những vấn đề này cũng chưa muộn.

Thông đạt quan điểm này, Đỗ Văn Hạo ném mấy cuốn giáo án xuống bàn, không để ý gì tới ánh mắt cười cợt của những người xung quanh, đứng lên đi thẳng tới phòng làm việc của Phan phán cục, chắp tay thi lễ: “Phan đại nhân, tại hạ không muốn tiến hành kiểm chứng nữa, đồng thời tại hạ cũng muốn thỉnh cầu được từ chức trợ giáo!”

Trong mắt Phan phán cục hiện lên một tia đắc ý, Đỗ Văn Hạo từ chức đương nhiên biểu hiện cho việc nhận thua, lão cũng cố gắng đưa đẩy thuyết phục thêm vài câu rồi cuối cùng cũng ra vẻ thiểu não đồng ý.

Đỗ Văn Hạo trở về Ngũ Vị đường, mang mấy chuyện này nói lại với đám người Bàng Vũ Cầm. Mọi người ai cũng thấy hắn ở Thái y cục chẳng vui vẻ gì nên khi biết hắn quyết định chuyên tâm ngồi đường hỏi chẩn thì đều mừng rỡ.

Ngày thứ ba, Mị Nhi cùng Thư Điệp, Mộng Hàn tới để xem bệnh.

Thấy bộ dáng hết sức phấn khởi của nàng, Đỗ Văn Hạo biết lần trước khai dược đã có hiệu quả.

Quả nhiên Mị Nhi vui vẻ ra mặt nói: “Ca đúng là thần y! Tiểu muội uống xong bat hang thuốc này tâm hoảng khí đoản đã giảm nhẹ rõ ràng, cánh tay trái cũng không còn tê rần nữa. Chỉ là tay trái vẫn không thể sờ thấy mạch?”

Đỗ Văn Hạo chẩn sát lại cho nàng một lúc rồi cười nói: “Bệnh trạng của ngươi đã giảm nhẹ rất nhiều, bất quá bệnh đến như núi đổ, đi như tằm nhả tơ, phải kiên nhẫn, bệnh của ngươi nhất định có thể chữa khỏi, nhưng sẽ mất một chút thời gian!”

“Tốt lắm! Ca, ngươi cấp thuốc cho tiểu muội nữa đi”.

“Hiện giờ mạch tượng của ngươi vẫn đang chuyển động rất yếu, gần như vô lực, ấn mạnh cũng chưa nghe thấy, tứ chi hàn lạnh, tay chân ướt át, trái tim thiếu khí, đây chính là hiện tượng khí hư suy chi. Cái này là do trái tim khí suy yếu, huyết không lưu thông tốt, kinh mạch không được nuôi dưỡng đầy đủ. Ngươi phải uống thêm ít nhất là hai mươi thang thuốc nữa thì bệnh mới có khả năng giảm nhẹ, dương khí hồi phục, mạch đập trở lại. Khi đó sẽ dừng việc dùng Ô đầu thang để tránh thương tổn thân thể. Yên tâm, tới lúc đó ta sẽ căn cứ tình hình cụ thể mà thay đổi phương thuốc cho ngươi. Không có gì phải lo lắng cả, bệnh của ngươi chắc chắn sẽ khỏi!”

“Ân,” Mị Nhi cực kỳ hoan hỷ, yêu kiều thi lễ, “tiểu muội tạ ơn cứu mạng của ca!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không nói vậy được, bệnh này của ngươi chưa nguy tới tính mạng, không thể nói là cứu mạng, chỉ là ngươi hù dọa chính mình mà thôi.”

Đang nói chuyện, đột nhiên Thư Điệp che miệng nôn khan hai tiếng, chạy vào khu thủy câu (cái này thực ra là mấy chỗ dùng để rửa ráy, nước nôi, nhưng chẳng tìm được từ gì hợp lý cả) trong hậu đường ngồi xổm xuống liên tục nôn khan.

Mộng Hàn và Mị Nhi vội vàng chạy theo giúp đỡ.

Chỉ trong chốc lát, Thư Điệp chậm rãi trở lại. Đỗ Văn Hạo mỉm cười: “Phu nhân cảm thấy không thoải mái sao? Có muốn để ta xem qua cho một chút không?”

“Ừ, làm phiền tiên sinh!” Thư Điệp ngồi xuống, đưa một cánh tay cho Đỗ Văn Hạo chẩn mạch.

Đỗ Văn Hạo ngưng thần chẩn mạch, chỉ một lát chậm rãi buông ngón tay, chắp tay cười nói: “Chúc mừng phu nhân, phu nhân đã có tin mừng!”

“Thật sao?” Tam nữ đồng thanh kinh ngạc.

“Thật! Xem ra giấc mộng của Trang tri huyện, à không, Trang thôi quan đã trở thành sự thực rồi!”

Thư Điệp vô cùng vui mừng, không quản xấu hổ yêu kiều vuốt ve tiểu phúc (bụng) của mình, trong long cảm thấy rất ngọt ngào, hình dung xem không biết nếu trượng phu biết được tin này sẽ vui sướng như thế nào, địa vị của mình với trượng phu theo đó cũng sẽ tốt hơn rất rất nhiều, trong lòng lại cảm kích Đỗ Văn Hạo không thôi.

Đỗ Văn Hạo sau đó dặn dò nàng một vài biện pháp an thai, tam nữ tạ ơn rồi lên kiệu rời đi.

Hiện giờ người bệnh tới Ngũ Vị đường rất nhiều, tuyệt đại bộ phận đều là nghe danh Đỗ Văn Hạo mà tới, cho nên nhiều người bệnh chấp nhận xếp hàng dài để chờ hắn chứ không muốn để hai người Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu xem. Nhìn cảnh này thật có chút buồn cười, một bên Đỗ Văn Hạo người chờ xếp hàng dài lê thê, bên kia Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu lại nhàn rỗi không có việc gì làm.

Sau khi tam nữ rời đi, Đỗ Văn Hạo tiếp tục chẩn bệnh.

Người tiếp theo là một phụ nhân trung niên với cái cổ sưng vù.

Sắc mặt phụ nhân này tái nhợt, bên phía phải cổ có một túi da bóng loáng to như quả trứng gà. Đỗ Văn Hạo hỏi: “Vết sưng này đã có được bao lâu rồi?”

“Đã hơn một năm rồi,” vẻ mặt phụ nhân khổ não, lấy tay nâng nâng cái quả trứng thừa trên cổ, “ban đầu chỉ là một cục thịt dư rất nhỏ, càng ngày càng lớn, hai tháng gần đây cảm giác to lên rất nhiều. Nghe nói Đỗ đại phu người giỏi phẫu phúc chữa thương, không biết có thể giúp ta cắt bỏ nó đi không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Miếng thịt dư như vậy không thể cắt bừa được, phải xem bên trong là cái gì, cũng phải xem nguyên nhân, tính chất của nó nữa sau đó mới quyết định chữa trị hay cắt đi. Cảm giác của ngươi với nó như thế nào?”

“Nó treo ở cổ thế này ta thấy rất mệt, đôi khi cảm giác như có kim châm, ngực thấy khó chịu, ngoài ra không có gì!”

Đỗ Văn Hạo cẩn thận nhìn cục thịt dư, màu sắc da bên ngoài không thay đổi, lấy tay sờ thấy cứng như đá, mặt ngoài có chút thô lại hơi bóng, đẩy đẩy một hồi không thấy có thay đổi gì về vị trí.

“Đưa tay ta nghe mạch xem sao!”

Phụ nhân đặt cổ tay lên chiếc gối, Đỗ Văn Hạo chẩn mạch xong lại nhìn lưỡi tượng, phát hiện mạch trầm huyền tế, đài lưỡi trắng bạc, nói: “Cái này của ngươi gọi là bướu cổ, không nhất thiết phải phẫu thuật, uống thuốc cũng có thể tiêu được!”

Phụ nhân vui vẻ nói: “Có đúng không vậy? Nếu được thế thì tốt quá, phiền đại phu mau cấp thuốc cho ta”.

“Không cần vội vàng!” Đỗ Văn Hạo quay sang Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi nói: “Hai ngươi cảm thấy phải trị liệu thế nào?” Mỗi khi ngồi xem bệnh, chỉ cần không phải trọng chứng, Đỗ Văn Hạo luôn để cho Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi nghĩ cách chữa trị.

Tuyết Phi Nhi chưa bao giờ gặp qua trường hợp như thế này nên lắc đầu.

Bàng Vũ Cầm sờ sờ vào cái bướu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Phu quân đã từng nói, bướu có loại khí, có loại thịt, thịt thì cứng như đá, căn bản là do ưu tư lâu ngày ứ đọng, can tỳ khí nghịch, tạng phủ không điều hòa, khí kết đàm ngưng mà thành. Bướu của phụ nhân đây ứng với bướu thịt, cứu trị … nếu là nang thịt, cần phải dùng thuốc mạnh mẽ làm tiêu tan nó đi… Có đúng vậy không?”

Đỗ Văn Hạo tỏ ý tán thành: “Suy nghĩ của nàng thì đúng, nhưng mà, một khi đã cho rằng bướu thịt do ưu tư mà thành, tại sao không đồng thời tác động vào gan để giải trừ ưu khí?”

Bàng Vũ Cầm đỏ mặt cười: “Thực vừa rồi thiếp không nghĩ tới!”

“Ha ha, vậy tiếp theo nàng nói xem phải dùng dược thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.