Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 72: Chương 72: Ống giảm thanh




Trận chung kết ngày thứ ba, tất cả hai mươi đội đều có đủ hỏa lực.

Hai suất đầu tiên vào trận chung kết đều thuộc về đội pubg Úc, còn bốn đội tuyển của Trung Quốc thì biểu hiện khá ổn định, trong số đó DSG và LK đều tiến vào top 5. Trong hai suất tiếp theo, đội tuyển pubg DSG chiến thắng liên tiếp, không ngừng đuổi theo sau xếp hạng của đội tuyển YT Úc.

Một ván cuối cùng, hầu hết các đội tuyển đều đã buông bỏ nhịp độ thi đấu, ngoại trừ DSG và YT. Bởi lẽ, cũng chỉ có hai đội tuyển ấy sẽ vì xếp hạng cuối cùng mà nảy sinh thay đổi bản chất.

Trên sàn thi đấu của thể thao điện tử, đội Trung Quốc đã từng rất huy hoàng, nhưng cũng đã từng lẻ loi. Khi thành tích của DSG trong giải đấu lần này đi đến hạng hai, thì fans khắp cả nước đều lo lắng cho bọn họ.

Có lẽ ở giải đấu trong nước hầu hết fan hâm mộ sẽ cổ vũ cho đội tuyển mà mình ủng hộ, nhưng giải đấu lần này ở Úc, mọi người đều đồng lòng nhất trí mà cổ vũ cho DSG, bởi vì lần này không phải đại diện cho riêng đội tuyển, mà là cho Trung Quốc.

“Chúng ta sẽ thắng sao, đội trưởng.” Một ván cuối cùng sắp bắt đầu, Tiểu Lũy hít một hơi sâu, trong mắt khó nén căng thẳng.

Diệp Đĩnh quan sát người dưới khán đài, trầm mặc một lát rồi nói: “Sẽ.”

“Giờ em hơi hoảng á, hazz ——”

Thiệu Càn Càn thoáng liếc mắt nhìn Tiểu Lũy, vỗ vỗ vai cậu: “Hoảng cái gì, trước hết cứ nghĩ xem sẽ mua chút gì sau khi giành được tiền thưởng ấy.”

Tiểu Lũy cười ha hả: “Thế em muốn tới VR* mới mở của Châu Mỹ á, chị biết không, nói chung em thấy, chơi cũng vui.”

[*thực tế ảo]

Thiệu Càn Càn: “Thật không, vậy chị cũng đến thử! Hơn nữa, chị còn muốn mua thiết bị mới cho máy tính đó.”

“Này vậy chúng ta cùng đi du lịch đi, bắt đầu từ Maldives?”

“Triển luôn.”

......

Diệp Đĩnh nghe hai người trò chuyện, không biến sắc nhìn thoáng qua Thiệu Càn Càn. Mặc dù họ nói mãi nói mãi đã lạc đề, nhưng anh ta lại hiểu rõ, Thiệu Càn Càn chẳng qua là muốn nói gì đó để cho Tiểu Lũy thả lỏng mà thôi.

Hai ngày nay, anh ta dường như càng hiểu rõ hơn về Thiệu Càn Càn, huấn luyện cùng nhau ở trụ sở là một chuyện, nhưng thật sự hợp tác ăn ý trên sàn đấu lại là một chuyện khác, tuy rằng không nói ra miệng, nhưng anh thưởng thức cùng công nhận cô là điều không thể nghi ngờ.

Cùng chung thắng lợi, cùng chung vui sướng...... Có một số thứ sẽ luôn xuất hiện trong những điểm chung ấy, nhưng anh, tất nhiên sẽ lựa chọn bỏ qua.

Khi trận chiến cuối cùng khai hỏa, biểu hiện của bốn người DSG đều cực kỳ hung bạo, rơi xuống đất, lục soát súng, chạy bo, tiêu diệt cả hai đội đứng giữa.

Khi giết chết một người cuối cùng của đội thứ hai xong, bình luận viên cũng kích động mà đứng lên: “Cả nhà nhất định phải gọn gàng ngăn nắp*, cuối cùng DSG cũng thông suốt cái mục đích này rồi!”

[*mình tra trên baidu thì thấy câu đó trích từ một bộ phim của TVB “Anh họ cố lên!”, mà mình k hiểu nghĩa lắm. Theo mình đoán thì kiểu quan niệm của người Trung thì nhà phải sạch thì mới thành công được, với là ghép dô câu này thì có nghĩa là nói đội DSG phải quét sạch hết mấy đội khác thì mới chiến thắng được]

Một bình luận viên khác cười nói: “Đỉnh quá đi, giết bừa bãi luôn.”

“Xem ra ván này DSG muốn bất chấp tất cả.”

Dưới khán đài hò reo từng trận, nhưng trong tai nghe của Thiệu Càn Càn thì vẫn là thế giới yên lặng cùng căng thẳng.

Sau khi Bì ca giết sạch người ở hai đội bèn đứng trên bụi cỏ uống thuốc, giờ phút này tâm trạng cậu bay bổng là hiển nhiên, nhưng trong lúc thi đấu, điều tối kỵ nhất chính là không đủ cẩn thận.

Hơn nữa sau khi giết chết cả đội người thì sẽ sinh ra ảo giác rằng:

Vờ lờ đệch mợ nó trâu quá đi

Ván này chắc chắn ăn gà

Đại nạn không chết nhất định sẽ có hạnh phúc cuối đời

Nhưng mà, suy cho cùng ảo giác cũng chỉ là ảo giác mà thôi, Bì ca quang minh chính đại uống thuốc hậu quả chính là bị một viên đạn bay tới từ nơi nào đó bắn lén vỡ đầu.

“Đậu má! Còn có người!”

Ba người còn lại bởi vì chiến đấu với quá nhiều người mà đã cạn máu, cứu người sẽ chết, người ở đỉnh núi nổ súng áp chế cũng có lòng mà không đủ lực, vì thế cứu viện không kịp, Bì ca đang trên đường bò sang chỗ bọn học thì đã bị người ta đánh gục.

“A ——” Bì ca phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Diệp Đĩnh thấy vậy lập tức ra lệnh: “Đừng đấu súng, không rõ vị trí của đối phương, chúng ta lái xe đi, ngay.”

Thiệu Càn Càn cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất, vì thế cô cùng hai người Tiểu Lũy và Diệp Đĩnh chạy xuống ngồi lên chiếc xe bán tải mà Bì ca đã đặt ở đây, nhanh chóng lái đi.

Bì ca chết rồi thực sự rất đáng tiếc, nhưng mà may mắn bây giờ đã vào vòng bo cuối.

Tất cả số người còn sống là 10 người.

Khi ba người họ chạm tới mép của vòng bo thì đối diện đã bắt đầu đánh nhau, số người rất nhanh đã trở thành tám người, bảy người, sáu người......

Sau đấy Diệp Đĩnh cũng không trốn, bắt đầu điên cuồng ném lựu đạn về phía trước. Nhưng vào lúc ấy, Tiểu Lũy lại bị người ta đánh bại, Thiệu Càn Càn vội vàng đi cứu cậu, nhưng mới vừa cứu Tiểu Lũy dậy thì bản thân cũng bị giết luôn.

“Ssss......”

“Bình tĩnh Tiểu Lũy, cứu cô ấy, anh sẽ đỡ súng.”

“Rõ đội trưởng!”

Tiểu Lũy cạn máu bắt đầu cứu người, còn Diệp Đĩnh thì lẻn xuống sườn núi chạy sang chỗ quân địch mới vừa bắn chết người, nhưng xui xẻo thay, Diệp Đĩnh bất ngờ bị đồng đội của người đó đánh gục.

Giây phút Diệp Đĩnh chết đi thì tim của Tiểu Lũy và Thiệu Càn Càn đều nhảy vọt, nhưng hiện tại đã là thời khắc cuối cùng, không cho phép bọn họ hoảng loạn.

2 đấu 2, nhưng đối phương lại là một nhóm người.

Thiệu Càn Càn vội vã dùng thuốc, mà vị trí cũ đã không còn an toàn, cô quỳ rạp trên mặt đất, chậm rãi bò sang một chỗ trốn khác.

“Địu!!” Đúng lúc này, Tiểu Lũy đột nhiên bị người khác công kích, hơn nữa nhanh chóng knock out.

Nhìn hình ảnh trong chớp mắt biến thành đen kia, Tiểu Lũy sụp đổ đôi tay che đầu: “Càn Càn...... Nhờ vào chị.”

Vòng bo đã thu hẹp đến mức nhỏ nhất, 1 pk 2, thời khắc cực kỳ nguy hiểm. Toàn bộ thể xác và tinh thần của Thiệu Càn Càn như đều bị túm chặt, cô không nói một lời, chỉ cảm thấy adrenalin đã tăng đến tột đỉnh, tim đập thình thịch, gần như khiến người ta không chịu nổi.

Mà bấy giờ hiện trường cùng với khán giả trong và ngoài nước ở trước đài truyền hình trực tiếp đều im bặt một vùng, thậm chí bình luận viên cũng không lên tiếng nữa, tất cả mọi người hồi hộp nhìn một màn đó.

Quân địch còn sót lại hai người có lẽ cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, bọn họ mỗi người một bên, bao vây đến vị trí của Thiệu Càn Càn.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thiệu Càn Càn cảm giác như hô hấp cũng sắp dừng lại.

Khoảnh khắc này, không biết tại sao cô lại nhớ đến những gì mình trò chuyện video với Lâm Gia Thố tối qua, cô nói, nếu như hôm nay cô thua thì làm sao bây giờ. Lúc ấy anh nói thế nào nhỉ? Hình như là nói anh tin tưởng cô nhất định sẽ thắng, cho dù không thắng, thì cô ở trong lòng anh vẫn là một người mạnh nhất giỏi nhất.

Lúc đó cô còn cười anh dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng anh lại rất nghiêm túc nói, cô đúng là giỏi nhất, mãi mãi là giỏi nhất.

Thiệu Càn Càn nghĩ, như vậy đã đủ rồi sao?

Không đủ.

Cô ngoại trừ phải làm người giỏi nhất trong lòng Lâm Gia Thố, thì còn phải làm người giỏi nhất trong lòng các fans, càng phải làm người giỏi nhất trong lòng tất cả những người cho rằng cô không đủ tư cách.

Ngón tay cấp tốc điều khiển bàn phím, con chuột cứng nhắc di chuyển mau lẹ.

Nhìn thấy người!

Nổ súng bắn phá, máu văng tung tóe khắp nơi!!

Bình luận viên kích động hô: “Loku YT gục!! Qua Qua còn nửa máu! Thế cục rốt cuộc có thể đảo ngược hay không! Quá hay! Đội trưởng YT xông lên trước! Qua Qua nhảy sang bên cạnh, trở tay chính là một đợt sóng! YT rớt máu! A a a a! Chúc mừng DSG!!”

Hình ảnh trên màn hình lớn dừng lại, lóe lên: “MATCH FINSHED“.

Bảng điểm load xếp hạng lại một lần nữa, DSG từ hạng hai ban đầu nhảy vọt lên ngai vàng hạng nhất!

Ầm ——

Hiện trường như nổ tung vậy, tên đội DSG trong nháy mắt vang vọng khắp đấu trường thi đấu.

Nhưng Thiệu Càn Càn lại phảng phất như không nghe thấy gì cả, cô tháo tai nghe ra, đứng lên tại chỗ.

Bên cạnh Tiểu Lũy và Bì ca đã kích động sang đây ôm cô, ngay cả người luôn luôn trầm mặc ít lời Diệp Đĩnh cũng cười vỗ vỗ vai cô. Những khuôn mặt trẻ trung xúc động mãnh liệt, giờ phút này đã tràn đầy niềm vui thắng lợi cùng thoải mái.

Mà đầu óc Thiệu Càn Càn ong ong, mờ mịt nhìn khán giả đen nghìn nghịt dưới sân khấu, trong đầu chỉ còn lại hai chữ không tin nổi: Thắng rồi?

Lên sân khấu, nhận thưởng.

Khi chiếc cúp vàng rực rỡ được trao vào tay cô, cuối cùng Thiệu Càn Càn cũng có cảm giác chân thật.

Đây là điều cô luôn muốn làm, đây là điều cô luôn không muốn từ bỏ. Sau bao nhiêu thời gian dài huấn luyện, kết quả cô đã đạt được điều mình muốn, cũng nên có.

Bốn người đứng sóng vai trên sân khấu, Thiệu Càn Càn hoảng hốt lại khẳng định nói: “Thắng rồi.”

Diệp Đĩnh cong cong môi: “Phải, thắng rồi.”

Tiểu Lũy: “Càn Càn chị quá tuyệt vời! Em yêu chị muốn chết!”

Bì ca: “Càn Càn, em mời khách ăn bữa tiệc lớn, bữa tiệc siêu lớn, ăn gì cũng được hết!”

Tiểu Lũy: “Quỷ, lần trước mày nói mời khách cũng chưa mời á!”

“Oa lần này tao sẽ không nuốt lời được chưa! Mày muốn ăn cái gì thì nói đê.”

“Mẹ nó, để ông đây đến nơi đắt nhất Thượng Hải, còn chờ gì nữa!”

“Đi đi đi, sau khi bay về thì đi ngay!”

......

Cười ầm ĩ, sau khi nhận thưởng xong cuối cùng bốn người cũng đi xuống sân khấu.

**

Thiệu Càn Càn không hề ngờ rằng, sẽ ở Úc, ở ngay giải đấu này, trong những tiếng cười âm ỉ của mọi người tại sàn đấu mà trông thấy Lâm Gia Thố. Anh đang dựa người ở ngã rẽ lối đi dành cho nhân viên công tác, khi nhìn thấy cô đi xuống, anh đứng thẳng, đi về phía cô.

Từng bước một, giống như khung cảnh trong phim, bốn phía đều biến thành đen trắng, biến mất không tiếng động, chỉ còn lại duy nhất mình anh có màu sắc, mỉm cười đi về phía cô.

Dáng vẻ bây giờ của anh khiến cô nhớ đến khi anh còn ở trường, tuấn lãng, sạch sẽ, mang theo năng lực khiến trái tim cô co rút.

Cái mũi Thiệu Càn Càn đau xót, đột nhiên ném ngay chiếc cúp trong tay qua cho Tiểu Lũy, sau đó bất chấp, chạy như bay đến trước mặt anh, nhảy lên người anh.

Còn Lâm Gia Thố thì vững vàng nâng cô, anh ôm chặt cô, cười nhẹ một tiếng, “Sói mắt trắng nhỏ, chúc mừng nhé.”

Hốc mắt Thiệu Càn Càn nóng lên, ra sức cọ cọ ở cổ anh.

Lúc chiến thắng ban nãy cô không muốn khóc, lúc mọi người hoan hô vì cô cô không muốn khóc, nhưng hiện tại nhìn thấy Lâm Gia Thố, nước mắt của cô lại chẳng hề báo trước mà rơi xuống.

Càng rơi càng nhiều, mơ hồ tầm mắt, khiến cô không còn mặt mũi mà ngước mắt.

“Khóc cái gì, thắng mà không vui sao?”

Thiệu Càn Càn lắc đầu, dùng thanh âm tràn ngập giọng mũi nói: “Sao anh lại tới đây, hôm qua anh không có nói muốn tới.”

“Muốn tận mắt nhìn thấy em chiến thắng.” Lâm Gia Thố nghĩ nghĩ lại nói, “Cũng sợ em khóc nhè giống như bây giờ, mà bên em lại là người khác.”

“Em chẳng có khóc đâu.”

“Nhưng chẳng phải bây giờ em đang khóc sao.”

Thiệu Càn Càn xoa xoa đôi mắt, nhảy xuống khỏi người anh: “Thì không phải vì anh ở đây sao......”

Ánh mắt Lâm Gia Thố khẽ động, tim tức khắc mềm kỳ lạ. Lúc này nhìn cô bé nhỏ đang khóc lóc trước mặt mình, bỗng nhiên muốn không băn khoăn gì cả kéo cô vào trong ngực, hôn cô thật sâu.

Đương nhiên, nếu bây giờ bên cạnh không có nhiều người như vậy, thì anh thực sự sẽ làm thế.

DSG chiến thắng, ống kính của các phóng viên vốn dĩ đã ở trên người bọn họ, mà phóng viên Trung Quốc khi trông thấy Thiệu Càn Càn bất ngờ bổ nhào lên một người đàn ông, thì tức khắc ùa lên.

Đến gần, phóng viên hơi quen thuộc Lâm Gia Thố cũng nhận ra rồi. Người này không phải là boss sau màn của công ty game Gia Hằng sao, đại thiếu gia của Lâm gia sao.

“Sao Lâm thiếu lại xuất hiện ở đây? Là đến xem thi đấu à?”

“Có phải như lời đồn bên ngoài, quan hệ của hai người thật sự là người yêu không?”

“Hai người là bạn cùng trường đúng không?”

......

Khi các phóng viên sang đây thì Thiệu Càn Càn mới phát hiện cô vừa làm chuyện xấu hổ gì, cô rũ mắt xuống giấu đi đôi mắt đỏ của mình, song lịch sự quay đầu lại, đối mặt với phóng viên.

Còn Lâm Gia Thố lại treo nụ cười dịu dàng khéo léo, cực kỳ bình thản nói: “Đúng là tôi đến xem thi đấu, đương nhiên, quan trọng hơn là vì xem bạn gái của tôi, hôm nay cô ấy và đội tuyển của mình đã chiến thắng, cho nên, vai chính nên là bọn họ, tôi cũng không nhiều lời.”

Ngoài miệng nói không nhiều lời gì đó, nhưng trên thực tế đều trả lời tất cả câu hỏi của phóng viên.

Trong lòng các phóng viên hiểu rõ, đã nghĩ kỹ tất cả tin tức ngày mai rồi. Vì thế bọn họ cũng không làm khó Lâm Gia Thố, đều hướng ống kính sang các thành viên của DSG.

Từ trước đến nay Diệp Đĩnh cũng không nói nhiều, vì vậy trên cơ bản đều do Bì ca và Tiểu Lũy trả lời câu hỏi của phóng viên.

Giữa một đống ồn ào, ánh mắt của Diệp Đĩnh dừng lại trên người Thiệu Càn Càn, cô rõ ràng là đối diện với ống kính, nhưng mà đôi mắt của cô vẫn mãi nhìn người đàn ông kia.

Anh ta cứ luôn cho rằng cô rất kiên cường, không giống như những cô gái khác, nhưng vừa rồi lúc trông thấy cô ghé vào vai Lâm Gia Thố khóc anh ta mới biết, thì ra cô chỉ chọn người để kiên cường mà thôi.

Không biết vì sao, Diệp Đĩnh cảm thấy có chút hâm mộ Lâm Gia Thố, kiểu người nhìn không thấu đó, mang theo ghen ghét cùng ngưỡng mộ.

“Chúc mừng.” Sau đấy khi anh ta nhìn sang Lâm Gia Thố, thì người đó gật gật đầu với anh ta, nói hai chữ.

Diệp Đĩnh chỉ khẽ gật đầu, nhàn nhạt mà nói câu “Cảm ơn“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.