Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!

Chương 71: Chương 71: Tay cầm dọc




Tháng mười một, cuộc thi PUBG Zimo Australia Invitational, thời gian trận chung kết diễn ra là từ ngày 25 đến ngày 27 tháng mười một, tổng cộng có 20 đội mạnh hàng đầu từ khắp nơi trên thế giới đến Melbourne Úc, cũng ở đó tranh giành tổng tiền thưởng 20$ đô la Úc cùng với vinh quang thắng lợi mà dân thể thao điện tử mong chờ nhất.

DSG là đội tuyển nổi bật trong nước, đương nhiên được xếp vào hàng ngũ dự thi. Còn Thiệu Càn Càn, là một tuyển thủ mới, đây là lần đầu tiên cô tham dự thi đấu quốc tế.

Nói không căng thẳng thì không thể nào, ngày đầu tiên cô đến Melbourne, Thiệu Càn Càn như thể đã thay đổi thành một người khác, không nói câu nào, ngay cả cười cũng không.

“Đội trưởng, anh nhìn Càn Càn kìa hình như chị ấy hơi sai sai.” Tiểu Lũy lo lắng nói.

Diệp Đĩnh nhìn sang Thiệu Càn Càn đang xiên một xâu thịt nửa ngày, bình tĩnh nói: “Hồi lúc em thi đấu lần đầu tiên ấy, cũng mém bị dọa khóc.”

Tiểu Lũy: “............”

“Đánh một lúc là tốt ngay, không cần lo.”

“...... Ò.”

Thành viên của DSG đang ăn cơm trong khách sạn, đúng lúc này, có mấy người cũng mặc đồng phục đội bước vào cửa nhà hàng.

“Là người của LK.” Bì ca nói, “Ôi, không ngờ chúng ta lại ở cùng một khách sạn.”

Tiểu Lũy: “Này, cô gái đó là ai thế.”

Bên cạnh thành viên của LK còn có một số người giống như nhân viên công tác, mà cô gái đi tuốt ở đằng trước, diện mạo tinh xảo, ăn mặc không tầm thường, cũng không giống như nhân viên sai vặt.

Diệp Đĩnh thoáng liếc mắt: “Thời Khê.”

Tiểu Lũy: “Á! Chính là sếp mới của LK sao, wow trẻ đến vậy à.”

Tay đang cầm nĩa của Thiệu Càn Càn khựng lại, quay đầu nhìn về phía nhóm người mới vừa tiến vào.

Nhóm người ấy rõ ràng cũng nhìn thấy bọn họ, ở nước ngoài thấy được người cùng đội Trung Quốc hiển nhiên là gần gũi, mà huống chi người bên DSG và LK còn quen biết nhau, cho nên người của LK cũng đi tới chào hỏi với họ.

Thời Khê cũng đến đây chào hỏi mọi người, Thiệu Càn Càn hơi gật đầu tỏ ý, sau đó sắc mặt đã như thường mà rũ mắt ăn cơm.

Sau khi ăn xong, một mình Thiệu Càn Càn đi đến một cửa hàng tiện lợi gần đấy mua đồ, lúc trở về, đụng phải Thời Khê.

“Nói chuyện một lúc được không?”

Thiệu Càn Càn dừng bước: “Nói chuyện gì.”

Thời Khê cười cười, dựa vào cạnh bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài: “Tôi rất tiếc nuối, vì cô không đến LK.”

“Phải không.”

“Mời cô đến đội của chúng tôi không liên quan gì tới Lâm Gia Thố, hy vọng cô biết chuyện này.”

Thiệu Càn Càn cười khẽ: “Nhưng tôi không chọn đến LK thì có liên quan đến anh ấy, chuyện đấy cũng hy vọng cô biết.”

Thời Khê hơi hơi nhướng mày: “Đoán được mà, chỉ là Càn Càn, khoảng thời gian trước đây tôi thật sự xem cô như bạn bè. Nói trắng ra, lúc đầu tôi vì Lâm Gia Thố nên mới muốn tiếp cận cô, lòng riêng của tôi muốn biết cô là kiểu người thế nào, cũng muốn biết, người làm cho cậu ấy rung động chắc hẳn có điểm đặc biệt nào đó, nên tôi vẫn luôn muốn tìm hiểu trên người của cô. Nhưng về sau tôi lại hiểu ra, cô quả thật là một cô gái dễ dàng khiến cho người ta yêu thích, trò chuyện với cô lâu như vậy, tôi thật sự cảm thấy thú vị, bên cạnh tôi tuy có rất nhiều bạn bè, nhưng có thể trò chuyện hợp thế, thật ra không có mấy ai.”

Thiệu Càn Càn nhíu mày: “Bây giờ nói những chuyện đó, cô muốn bày tỏ cái gì.”

“Tôi cũng không biết, có lẽ chỉ muốn nói với cô, tôi đúng thật không phải là người tốt gì, cũng muốn nói với cô, lần này xem như tôi thất bại hoàn toàn rồi.”

Thiệu Càn Càn không nói chuyện, Thời Khê tự mình nói: “Lúc trước cô nói không sai, lòng tôi rộng rãi, người tôi yêu hẹn hò với ai không quan trọng, tôi chỉ cần biết người sau này cậu ấy kết hôn là tôi, cũng chỉ có tôi mới có thể giúp đỡ cậu ấy là đủ rồi. Có lẽ cô thấy kiểu suy nghĩ này rất kỳ lạ, nhưng những thứ tôi thấy trong thế giới của mình, hầu hết là thế đấy, tình yêu gì đó giấu ở trong lòng là được rồi, cơ mà xem như cô và Lâm Gia Thố đã cho tôi một bài học.”

Thời Khê nghiêng đầu nhìn cô: “Hôm đó, Lâm Gia Thố thật đúng là tàn nhẫn, cô có biết lúc sau Lâm Gia Thố nói với tôi thế nào không.”

Thiệu Càn Càn siết chặt tay trong túi: “Thế nào.”

“Cậu ấy nói, cậu ấy hoàn toàn không cần dựa vào Thời gia của chúng tôi, cho nên bảo tôi không cần phí công sức trên người cậu ấy, hơn nữa là, mong muốn của trưởng bối không nên nghĩ là thật. Cậu ấy còn nói, cậu ấy không biết tôi thích mình, nếu biết, cậu ấy sẽ không để tôi tiếp xúc với cô. Tóm lại cậu ấy bảo tôi cách xa cô ra một chút, cô xem, cậu ấy còn sợ tôi hại cô đấy...... Tôi với cậu ấy là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu ấy quả là thoải mái, ngay một giây đã thay đổi thành người xa lạ.”

Thời Khê nói xong cũng cười ra tiếng, nhưng cười cười, hốc mắt lại đỏ.

Thiệu Càn Càn quay đầu đi không nhìn vẻ mặt của cô ta: “Không còn chuyện khác để nói thì tôi đi trước.”

“Càn Càn,“ Thời Khê gọi cô lại, mặt cô ta không cảm xúc lau sạch giọt nước mắt chảy ra, “Tôi nhận thua, nhưng tôi không phải thua bởi cô, mà tôi thua bởi Lâm Gia Thố.”

**

Cuộc thi PUBG Zimo Australia Invitational được người trong và ngoài nước vô cùng chú ý, ngày thi đấu ấy, tất cả streamer trên nền tảng trong nước đều tiến hành phát sóng trực tiếp.

Trong trận đấu đó, được người hâm mộ và phóng viên quan tâm nhất chính là nữ tuyển thủ duy nhất Thiệu Càn Càn, tất cả người trong nước đều biết rõ cô, nhưng các thành viên tuyển thủ chuyên nghiệp nước ngoài đều không biết nhiều lắm về người mới này, thậm chí bọn họ còn tỏ vẻ khó hiểu và khinh miệt khi Trung Quốc lựa chọn một nữ tuyển thủ như thế.

Trước khi thi đấu vài phút, Thiệu Càn Càn nghe được đoạn đối thoại của hai tuyển thủ Châu Âu gần nhà vệ sinh trong hậu trường, tiếng anh của cô thông thường, nhưng vì bị Thiệu Quảng Ngữ nắm vững từ nhỏ, nên vẫn không khó để nghe hiểu.

“Mới nãy cậu có nhìn thấy cô gái của DSG không, hôm nay chúng ta lại phải đấu với cô ấy.”

“Ha ha ha trông còn rất đáng yêu, đợi lát nữa bị đánh chết sẽ không khóc chứ.”

“Khóc thì cậu an ủi người ta một tí.”

“Được đấy, cục cưng đừng khóc, anh trai đến thương em nè ha ha ha ha ha”

“Ha ha ha nhưng mà nhắc tới, đội tuyển Trung Quốc không còn ai sao, sao lại dẫn một cô gái đến thi đấu?”

“Chắc chắn thế, DSG cũng ngông cuồng lắm, khinh thường chúng ta đấy.”

......

Sau khi nghe xong lửa giận của Thiệu Càn Càn cháy một mạch, khoảng khắc đang do dự có nên tiến lên lý luận hay không thì, đột nhiên nghe được một giọng nam.

Giọng nói quen thuộc, nhưng giọng nói đó nói Tiếng anh lại khiến cô hơi lạ lẫm.

Giọng Anh chính gốc, phối hợp với thanh âm lạnh nhạt, cực kỳ dễ nghe.

“Khu vực Châu Âu của mấy người không có ai à, sao lại dẫn mấy người như hai người đến thi đấu vậy.”

Hai tuyển thủ Châu Âu sửng sốt, căm tức nhìn người đàn ông nói chuyện.

Người đàn ông không hề có chút cảm giác sợ hãi, chân mày hơi cau, lạnh lùng nói: “Làm sao, trường học ở quốc gia các người không dạy mấy người phải tôn trọng con gái à?”

“...... Mày dám lặp lại lần nữa?”

“Lặp lại lần nữa thì có thể thay đổi sự thật mấy người mở miệng sỉ nhục con gái à.”

“Nói mày sao, liên quan gì tới mày!”

Sau khi nói xong, một thành viên Châu Âu khác lôi kéo bạn mình, thì thầm nói: “Hắn là đội trưởng của DSG.”

“Thế thì sao! Hắn còn dám gây chuyện ở đây à.”

“Gây chuyện thì không, dù sao cũng làm nhục quốc thể.” Diệp Đĩnh buồn bã nói, “Nhưng mà không cẩn thận ghi âm lại rồi, tôi rất tình nguyện tung lời cậu vừa nói ra cho tất cả fans của cậu đều biết.”

“Mày!”

“Muốn ngăn cản tôi rất đơn giản, nói xin lỗi với đồng đội của tôi.”

“Cái gì?”

Diệp Đĩnh quay đầu, nói với Thiệu Càn Càn ở ngã rẽ: “Thất thần làm gì, lại đây.”

Thiệu Càn Càn: “......” Đệch mợ, sau đầu có mọc đôi mắt à, vậy mà cũng thấy được.

Ba người đều nhìn về phía cô, Thiệu Càn Càn đành chịu, hắng hắng giọng nói, đi qua.

Song phương đối diện, hai tuyển thủ Châu Âu kia trố mắt nhìn nhau, hơn nửa ngày không hé răng.

“Thôi, không muốn nói thì đợi nghe ghi âm đi.”

“Cậu từ từ!” Người nọ hoảng loạn nhìn Diệp Đĩnh, nghẹn cả buổi xong cuối cùng cũng nói, “Tôi xin lỗi.”

Hiện tại toàn thế giới đều đang khởi xướng nam nữ bình đẳng, bọn họ rất khó khăn xây dựng hình tượng tốt với nhóm fans bên ngoài kia đương nhiên không muốn cứ sập như vậy, dạng ghi âm thế này mà tung ra ngoài, thì những fans nữ ấy cũng không biết sẽ lên án bọn họ như thế nào.

“Thật xin lỗi.”

“Tôi...... Thật xin lỗi.”

Diệp Đĩnh mặt không cảm xúc gật gật đầu, còn hai người đấy thì hung hăng trợn mắt nhìn anh ta một cái, ảo não rời đi.

Thiệu Càn Càn thật ra rất sợ sẽ sây thù chuốc oán, nhưng khi nghe đám đó nói lời xin lỗi cô quả thực siêu hả giận. Cô cười sang sảng một tiếng, bỗng vỗ vỗ vai của Diệp Đĩnh: “Tay cậu khéo đấy, ghi âm ở đâu vậy, tôi nghe một chút.”

Diệp Đĩnh nhìn nơi cô vỗ, song hờ hững mà ngó cô: “Cô cho rằng tôi là thần tiên sao, lúc đầu biết ngay nbọn họ muốn nói gì, sau đó mở ghi âm lên chờ ghi?”

Thiệu Càn Càn hơi hơi trố mắt: “Đệch...... Cậu vừa lừa gạt người ta à.”

“Vẫn may là cô ngu ngốc giống như hai người kia.”

“Ai ngu chứ, mắng ai đấy, tôi chính là đồng đội của cậu á.”

“À, tôi biết. Nếu không phải xem cô là thành viên của đội, thì vừa nãy tôi cũng lười phải nói chuyện.”

“......”

Diệp Đĩnh xoay người đi mất, Thiệu Càn Càn trừng mắt liếc nhìn cái ót của anh ta một cái, nối gót đi theo.

“Này, mặc kệ thế nào vẫn phải cảm ơn cậu.”

“Không cần.”

“Nếu không thì mời ăn cơm, hay là uống cái gì đó?”

“Đừng làm nhiều chuyện vô nghĩa thế, cô thi đấu thắng thì còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

“...... Ồ.”

Sau đó trong lúc thi đấu, Thiệu Càn Càn quả thật chưa từng làm một tí vô nghĩa nào, cô dùng thực lực, để tất cả những người coi thường cô phải trợn mắt há hốc mồm.

Vào ngày thứ nhất trong lúc đấu đơn FPP*, Thiệu Càn Càn giết bốn mạng và ăn gà ở ván đầu tiên.

(* chơi ở góc nhìn thứ nhất)

Ngày hôm sau xếp đội bốn người, mặc dù DSG chỉ ăn gà một lần, nhưng kết hợp với số mạng đã giết, cùng với số điểm tích lũy đã thành công đạt được thành tích đứng thứ hai trong bảng xếp hạng hôm ấy. Trong lúc thi đấu hôm nay, Diệp Đĩnh cùng Thiệu Càn Càn một xa một gần, phối hợp giữa cận chiến và bắn tỉa không gì sánh được, khiến cho tất cả khác giả nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hiện trường thi đấu kinh hô liên tục, phòng livestream trong nước của náo nhiệt khác thường.

Bên trong phòng làm việc của Lâm gia, một trợ lý đẩy cửa bước vào.

“Lâm thiếu, đây là số liệu báo cáo về cao ốc Kha Yến.”

Ánh mắt của Lâm Gia Thố từ trên màn hình máy tính đang livestream dời qua, “Để đó đi.”

“Vâng, còn việc đặt vé máy bay đi Úc đã xong rồi, một giờ sau anh có thể đến sân bay.”

“Đã biết.”

Trợ lý gật gật đầu với anh, xoay người đi ra ngoài. Cùng lúc đó, Lâm Thu Trì cũng từ cửa bước vào.

“Em muốn đến sân bay, đi đâu?”

Lâm Gia Thố: “Melbourne.”

Lâm Thu Trì: “Để làm gì?”

“Ngày mai là trận chung kết của cô ấy.”

Lâm Thu Trì nhướng mày, hiểu được: “Chạy thật xa đến xem trận chung kết, em cũng chịu đựng nổi.”

Lâm Gia Thố liếc xéo anh ta một cái: “Không thể cùng cổ kề vai chiến đấu, em cũng phải nhìn thấy cô ấy chiến thắng trở về.”

Lâm Thu Trì thoáng cười khẽ, ngồi xuống sô pha: “Hôm đó ở thư phòng ông nội nói với em thế nào anh cũng hiểu rõ một chút, đúng rồi, nghe nói ông ấy bảo em thương lượng với cô ấy đừng làm nghề game này nữa nhỉ?”

“Nói rồi.”

“Vậy em nói chuyện với Càn Càn?”

“Không có, em sẽ không bao giờ nói với cô ấy chuyện đó,“ Lâm Gia Thố ánh mắt trĩu nặng, “Em sẽ không bắt cô ấy từ bỏ ước mơ của mình, cũng tuyệt đối sẽ không bắt cô ấy lựa chọn giữa em và ước mơ, chú nhỏ, chuyện này tàn nhẫn lắm.”

Lâm Gia Thố nhìn màn hình máy tính, nhìn bên trong màn ảnh lướt qua đám đàn ông thuần một màu, cuối cùng dừng lại trên người một cô gái duy nhất.

Anh ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, cuối cùng cười nhạt, “Đây là cánh của cô ấy, mà em thì thích đôi cánh đó, cho nên việc em nên làm không phải là bẻ gãy nó, mà là giúp cô ấy, bay cao hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.