Khi Diệp Đĩnh đi ra khỏi phòng thì đã hơn mười hai giờ trưa, anh ta đến phòng ăn ăn chút gì đó, thì nghe thấy giọng nói ồn ào của đồng đội ở bên ngoài.
“Vờ lờ! Sao tôi lại thua rồi!” Bì ca ôm đầu kêu rên.
Tiểu Lũy: “Ha ha ha bắn tỉa cậu cũng đừng liều mạng với Qua Qua.”
Thiệu Càn Càn dang tay với Bì ca: “Đã cá cược thì phải chịu thua, chạy ra ngoài mua kem nhanh lên, chị muốn hương vani nhá.”
“Tôi, tôi muốn chocolate!” Tiểu Lũy nói xong thì hướng phòng bếp gọi Diệp Đĩnh, “Đội trưởng, anh muốn ăn hương gì.”
“Anh không ăn.” Diệp Đĩnh ngồi xuống trước máy tính của mình.
“Đừng không ăn mà, cùng nhau ăn đi, bằng không để Bì ca hời rồi.”
Bì ca trợn mắt trắng ở bên cạnh, “Tôi mua còn không được à, mua cho Càn Càn và đội trưởng giống nhau vậy, hương vị cặp đôi.”
Thiệu Càn Càn: “............”
Diệp Đĩnh: “............”
Tiểu Lũy: “Ha ha ha ha ha ha ha ——”
Từ sau khi tấm ảnh bị phát tán trên mạng xong, gần đây quả thực sản sinh ra một đống fans CP. Chuyện đó vào lúc này vẫn luôn bị thành viên ở trụ sở lôi ra đùa giỡn, nhưng mà mọi người đều hiểu rõ, cũng chỉ là nói giỡn mà thôi.
Còn về chuyện của cô và Lâm Gia Thố thì trước mắt chỉ có mình Diệp Đĩnh biết, bởi vì nguyên nhân là thân phận của Lâm Gia Thố với Thiệu Càn Càn, cô cũng không cố tình công khai chuyện ấy, để tránh dẫn tới những phiền phức không cần thiết.
Mười phút sau, Bì ca xách theo một túi kem ly trở lại.
“Đệch mợ bên ngoài nóng thật chứ.” Bì ca lấy kem ra đưa cho bọn họ, “Này vừa rồi tôi đi ngang qua trụ sở lol, hình như bên trong có lãnh đạo đến.”
Tiểu Lũy: “Ơ? Lãnh đạo nào.”
“Chắc là Uyên thần cùng với những quản lý cấp cao nhỉ.”
“Trời ạ! Uyên thần tới kiểm tra đột xuất sao? Giám đốc sao lại không nói cho chúng ta biết một tiếng.”
“Nói cho cậu được thì còn gọi là kiểm tra đột xuất à.”
Tiểu Lũy: “Này tôi phải mở máy tính gấp, đứng dậy coi, chạy nhanh, chúng ta xếp một ván.”
Thiệu Càn Càn buồn cười: “Không ngờ em rất có khả năng giả vờ.”
Mười mấy phút sau, quả nhiên có tiếng người ấn chuông cửa. Dì quét dọn vệ sinh của trụ sở ra mở cửa, mở cửa xong, đón sáu bảy người bước vào.
“Lâm tổng, đây là trụ sở PUBG của chúng tôi, trước mắt ở đây đều là tuyển thủ thi đấu chính thức trong đội, phía sau còn có những tuyển thủ dự bị rất tốt.” Một người đàn ông mặc tây trang cung cung kính kính đi ở phía trước giải thích cho một chàng trai trẻ tuổi.
Lâm Gia Thố quét bốn phía một vòng: “Ừ, điều kiện của mọi người khá tốt.”
Hà Uyên đứng ở bên cạnh anh nghe vậy bỗng cười: “Nếu như mà điều kiện không tốt, thì chẳng phải làm cậu khó chịu chết sao.”
Câu nói của Hà Uyên có ẩn ý, người khác nghe không hiểu, nhưng Lâm Gia Thố thì nghe hiểu...... Xem như anh ta thức thời, nếu như điều kiện không tốt, anh chắc chắn sẽ xách Thiệu Càn Càn đi ngay tức khắc.
Lúc cả nhóm người bước vào thì bốn người Thiệu Càn Càn đều đang đeo tai nghe chơi game, mặt khác, vì Bì ca đang live stream nên vừa chơi game vừa trò chuyện với cư dân mạng.
Làn đạn:
【 cảm giác như Qua Qua phối hợp với mọi người càng ngày càng tốt】
【 Đảng Diệp đội và Qua Qua, giơ hai tay của bạn lên! 】
【 Bì ca, có thể di chuyển màn hình sang bên cạnh một chút không, muốn nhìn Qua Qua và Diệp đội. 】
......
Lúc Bì ca đảo qua nhìn làn đạn thì xem thường liên tục: “Mấy người quá đáng lắm luôn, đến phòng live stream của tôi là để nhìn tui stream hay là để nhìn bọn họ vậy.”
“Cái gì mà 'phấn hồng nhỏ' ấy, quản lý phòng chặn đi chặn đi, gì mà vì họ không live stream nên mới đến chỗ này của tui xem chứ.”
“Muốn nhìn đảng cặp đôi phải không, cứ không cho mấy người nhìn đó, xí.”
......
Lúc này trong game, Thiệu Càn Càn đang cùng ba người khác camp cầu, sau khi nghe thấy câu nói của Bì ca thì lấy chảo đập sau ót cậu: “Bì ca em mẹ nó lại diễn tấu vớ vẩn nữa thì chị giết chết em.”
Bì ca cười hì hì nói: “Ui chao em nào dám lôi chị và đội trưởng đi diễn tấu, đều tại cư dân mạng ó, không hiểu chuyện.”
Thiệu Càn Càn: “Phải không!”
Bì ca: “Đúng vậy! Nhưng mà, Qua Qua, chị có muốn cân nhắc đến đội trưởng nhà tụi em một tí không, vẻ ngoài của đội trưởng siêu đẹp trai luôn, năng lực còn mạnh, tuy rằng nhỏ hơn chị hai tuổi lận, nhưng mà bây giờ không phải thịnh hành tình chị em sao.”
Một bên khác Diệp Đĩnh không thể nhịn được nữa: “...... Em câm miệng được không.”
Bì ca: “Người ta muốn cho anh kết thúc đời sống độc thân mà, Qua Qua của chúng ta tốt lắm đội trưởng, anh không thấy sao.”
Diệp Đĩnh: “......”
Bì ca vừa nói liền cảm thấy ý tưởng này của mình rất hay, vì thế bèn ghé đến bên cạnh Thiệu Càn Càn: “Thế nào Qua Qua, muốn thử xem không.”
Thiệu Càn Càn đang định nói chuyện, đột nhiên, giữa cô và Bì ca xuất hiện một bàn tay, sau đó mặt của Bì ca cứ thế bị đẩy về, tiếp theo, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đỉnh đầu: “Tôi thấy, không cần thiết đâu.”
Thiệu Càn Càn sửng sốt, bất ngờ ngoảnh đầu lại nhìn người ở đằng sau mình, cô tháo tai nghe xuống, mặt ngập tràn khiếp sợ: “Anh...... Sao anh lại ——”
Diệp Đĩnh cũng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng mà chỉ là liếc mắt một lần song anh ta lại tiếp tục chơi game. Mà Bì ca mới vừa nói chuyện mặt cũng đã ngu ngơ, cậu đương nhiên biết Lâm Gia Thố, chẳng qua không thể tưởng tượng được Lâm Gia Thố lại xuất hiện trong trụ sở của bọn họ vào lúc này.
“Mọi người tiếp tục đi, không cần phải để ý chúng tôi.” Hà Uyên tiến lên nói.
Bì ca hoảng sợ mà nhìn Thiệu Càn Càn một cái, lại nhìn sang Lâm Gia Thố đang đứng sau lưng Thiệu Càn Càn, cuối cùng, cậu dường như đã biết chút gì đó, yên lặng xoay đầu lại nhìn làn đạn.
Ok...... Có phải cậu đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì không vợi.
Camera của Bì ca không quay được người đến, nhưng mà nghe được giọng nói, vì thế kết hợp với vẻ mặt ăn phân của Bì ca vào giờ phút này, tức khắc lòng hiếu kỳ của đám cư dân mạng tăng cao.
【 ai thế, ai dọa Bì ca của chúng ta thành thế này】
【 oa! Sao Uyên thần cũng ở trụ sở vợi! 】
【 giọng nói vừa nãy quen tai lắm! Chính là người lúc trước đã từng chơi game với Càn Càn á! 】
【 gì đó...... Nam thần bí ẩn sao. 】
【 chẳng lẽ vấn đề không phải là tại sao người ta lại có thể tự do ra vào trụ sở sao? Đến cùng với Uyên thần? Sếp nào đây】
【 đã sớm nói với mấy người Qua Qua có người yêu rồi, mà nhóm CP mấy người còn tự sướng】
【 có ai phổ cập nam thần cho người ta biết một chút được hay không 】
【 bạn cùng trường gợi ý từ ngữ quan trọng: Công ty game Gia Hằng......】
【 có tiền 】
......
Thiệu Càn Càn dưới cái nhìn soi mói của một nhóm lãnh đạo cũng chỉ có thể quay đầu về chơi game trước, song cuối cùng cũng kết thúc một ván, huấn luyện viên lại tới, thời gian huấn luyện mỗi ngày phải bắt đầu rồi.
Nhưng Lâm Gia Thố......
Thiệu Càn Càn hơi khó xử nhìn anh, mà Lâm Gia Thố dường như biết được cô đang suy nghĩ gì, bèn giả vờ đi theo Hà Uyên tuần tra rồi dọc đường gửi một tin nhắn cho cô, kế đến anh liền rời khỏi trụ sở.
【 không sao đâu em lo việc của mình đi, một lát nữa anh còn có viêc, tối nay liên lạc. 】
**
Lúc sau huấn luyện kéo dài liên tục đến hơn sáu giờ, khi kết thúc, Bì ca và Tiểu Lũy rốt cuộc nhịn không được tới hỏi cô.
“Lâm thiếu đó, có phải giống trên mạng là bạn trai trong truyền thuyết của chị?”
Nếu bọn họ đều hỏi, Thiệu Càn Càn cũng không định nói dối đồng đội của mình, vì thế cô gật gật đầu.
“Đệch mợ! Càn Càn, chị...... Chị trâu bò thật.”
“Rồi rồi, sau này em sẽ không bao giờ lôi chị và đội trưởng ra nói giỡn nữa.”
Thiệu Càn Càn: “Em đừng quá lên như vậy.”
“Cái gì quá lên,“ Đúng lúc này, hai cô gái nhân viên công tác ở biệt thự sát vách đã đi tới, “Mọi người nói gì thế.”
Bì ca: “Không không không, không có gì, thì nói quá kỹ thuật bắn súng của Qua Qua, này đúng lúc hai người đến, tôi cũng sắp chết đói.”
Bì ca dĩ nhiên biết Thiệu Càn Càn vẫn chưa nói chuyện này cũng vì khiêm tốn, cho nên cậu cũng rất hiểu biết mà không tiếp tục thảo luận chuyện ấy nữa.
Hai cô nàng nhân viên công tác bày đồ ăn ra bàn, một trong số đó nói, “Nè lúc nãy tôi đi lấy đồ ăn bên ngoài thì thấy một anh cực kỳ đẹp trai, ngồi trên xe, oa, thật là muốn đi xin We chat.”
Thiệu Càn Càn giúp các cô ấy xếp đũa cho mọi người, nghe vậy cười cười: “Vậy sao cậu không đi đi.”
“Không dám đâu.”
Mọi người cười một trận, lúc này, một nữ nhân viên công tác khác nói: “Có phải cậu nói người trong xe màu đen không, lúc hai giờ tớ cũng nhìn thấy người đó ở đấy.”
“Hả? Thật sự tớ chỉ mới nhìn thấy.”
“Ồ...... Người này là vẫn luôn không đi sao.”
Thiệu Càn Càn tay lấy đũa khựng lại, chợt ngoảnh đầu nhìn sang nữ nhân viên công tác: “Người trong xe cậu vừa nói mặc quần áo thế nào.”
“Ha ha ha cậu cũng có hứng thú à, tớ nói với cậu thật sự rất tuấn tú á, mặc áo sơ mi nhỉ, màu trắng, cổ áo còn có hoa văn viền vàng, chắc là người kinh doanh, chẳng qua nhìn rất trẻ tuổi——”
Không nói một lời, mọi người bỗng nhiên thấy Thiệu Càn Càn đứng lên từ ghế dựa rồi chạy ra ngoài.
Tiểu Lũy: “Càn Càn, không ăn cơm sao?”
“Không ăn!”
Thiệu Càn Càn bỗng chốc chạy mất dạng, Tiểu Lũy gắp một miếng đồ ăn: “Làm gì vậy......”
Diệp Đĩnh liếc sơ qua phía cửa.
Sơ mi trắng, cổ áo viền vàng, là người giữa trưa đến trụ sở nhỉ.s . ngôn tình hoàn
Sắc mặt Diệp Đĩnh như thường bắt đầu ăn cơm, chỉ là nhớ tới dáng vẻ Thiệu Càn Càn cứ thế vội vã chạy ra ngoài, lại không tự giác nhíu mày một chút.
Người đó, cứ ở bên ngoài đợi lâu như vậy sao.
Thiệu Càn Càn vừa ra khỏi cửa đã chạy như bay đến khu biệt thự, đường không xa lắm, cô lại cảm thấy như đang chạy cả thế kỉ.
Khoảnh khắc cô chạy đến cửa, quả nhiên cô trông thấy chiếc xe màu đen mà nhân viên công tác nói, cô chậm rãi dừng bước, chỉ cảm thấy tim co rút từng trận từng trận, hơi chua, hơi ngọt, mà chua ngọt trộn lẫn với nhau, khiến cho cô xúc động muốn rơi lệ.
Tên ngốc này, hôm nay thật sự có công việc ở Thượng Hải?
Sắc trời dần dần đã hơi sẩm tối, Thiệu Càn Càn tiếp tục tiến lên, cuối cùng cũng trông thấy dáng vẻ người trong xe. Lúc này anh đang nhìn một bên cửa sổ khác, một bàn tay chống cằm, mày nhẹ nhàng nhíu lại, cũng không biết đang sáng tác cái gì.
Thiệu Càn Càn mím môi, cố ép xuống hơi nóng trong mắt, cô đi lên trước, gõ gõ kính chắn gió trước mặt.
Người trong xe nháy mắt quay đầu, khuôn mặt vốn còn hơi nghiêm túc nhưng khi nhìn thấy cô thì ngay lập tức nhiễm sự dịu dàng, anh cười nhìn cô: “Huấn luyện xong rồi? Sao không gọi điện thoại cho anh.”
Thiệu Càn Càn đi đến ghế lái, duỗi tay qua mở cửa xe: “Lâm Gia Thố, anh xuống đi.”
Lâm Gia Thố nhướng nhướng mày, mở cửa xuống xe: “Làm sao vậy——”
Còn chưa kịp hỏi hết, cả đầu Thiệu Càn Càn đã chui vào trong lòng ngực anh, cô duỗi tay ôm lấy eo anh, ôm chặt lấy anh.
Lâm Gia Thố sửng sốt một chút, cuối cùng, cũng ôm lấy cô.
Vì thế hai người vẫn luôn không nói chuyện, cứ thế cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và sự tồn tại của nhau.
Qua hồi lâu, Thiệu Càn Càn mới nói: Ban nãy em nghe nhân viên công tác nói mới biết anh còn ở bên ngoài, lâu như vậy, vì sao anh không gửi tin nhắn cho em.”
Lâm Gia Thố: “Anh vừa đến không lâu, buổi trưa rời khỏi chỗ em anh đã vội đi gặp mấy vị khách hàng, khó khăn lắm mới thoát thân được.”
Thiệu Càn Càn mặt tê liệt nhìn anh, sau đó dưới nét mặt nghi hoặc của anh cô đấm một quyền vào ngực anh: “Vậy có người nói hơn hai giờ đã nhìn thấy anh ở đây là sao, chẳng phải anh đi gặp khách hàng à, gặp ở cổng lớn này luôn.”
Lâm Gia Thố: “......”
Thiệu Càn Càn trừng mắt khẽ liếc anh: “Gạt em làm gì, anh nói với em một tiếng, em xin nghỉ với huấn luyện viên thì anh ấy sẽ đồng ý, ngồi trong xe chờ lâu đến vậy, điên rồi sao.”
Lâm Gia Thố trầm ngâm, duỗi tay sửa sửa tóc mai bên mặt cô: “Chỉ là anh muốn đến gặp em, không muốn em vì anh mà ảnh hưởng huấn luyện.”
Thiệu Càn Càn nghe vậy nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng vùi đầu vào ngực anh, nửa bực bội nửa đau lòng mà lẩm bẩm nói: “Tên ngốc nhất.”
“Được, anh là tên ngốc nhất,“ Lâm Gia Thố cười khẽ một tiếng, “Thế bây giờ tên ngốc nhất đói bụng muốn ăn cơm, thế nào, có thể nể mặt đi cùng không?”
Thiệu Càn Càn bị chọc cười: “Đi chứ, em cũng chưa ăn cơm, em cũng đói bụng nữa.”
“Được, dẫn em đi ăn ngon.” Lâm Gia Thố giơ tay sờ sờ đầu cô.
Trong đôi mắt nhạt màu, là sự dịu dàng giáng xuống sau đêm tối, cũng là sự cam tâm tình nguyện chờ đợi trước bình minh.