Bạc Vị Nam vẫn nhớ rất rõ những lời Văn Thanh nói với anh khi anh còn là một con mèo.
Cậu nói, nếu như anh biến thành người, vậy cậu có thể trò chuyện với anh mỗi ngày, có thể cùng nhau nằm trên sô pha xem phim, cậu sẽ nấu cho anh ăn, cùng anh đi siêu thị mua sắm, cùng nhau tập kịch. (tác giả: chi tiết xin tham khảo chương 18)
Bạc Vị Nam nghĩ thật kỹ. Những việc mà cậu từng nhắc đến, trừ cùng xem phim và cùng tập kịch thì còn lại đều đã thực hiện cả rồi.
Cùng tập kịch tuy không phải việc khó, nhưng giờ cả anh và Văn Thanh đều không nhận kịch bản mới nào. Còn xem phim cùng nhau, không phải luôn có sẵn đấy sao?
Bởi hôm trước mèo con tè lên sô pha, nên vỏ ghế mới được lột ra giặt thật sạch.
Bạc Vị Nam chọn một đĩa phim, bỏ vào đầu DVD. Sau đó cầm một đống đồ ăn vặt đặt lên bàn nhỏ trước sô pha. Rồi anh nằm xuống sô pha, nhìn về phía Văn Thanh, vẫy vẫy tay.
Văn Thanh đi tới: “Gì hả anh?”
“Mình xem phim đi!” Bạc Vị Nam kéo Văn Thanh vào lòng.
Văn Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, bảo: “Xem phim thì ngồi xem là được rồi. Kéo em nằm lên người anh làm gì? Anh không thấy nặng à?”
Bạc Vị Nam tuy nói là xem phim, nhưng mục đích thật là ôm ấp Văn Thanh cơ. Đương nhiên anh sẽ không chịu ngồi xem bình thường rồi.
“Tôi không thấy nặng, tôi thích ôm em mà.” Anh vừa nói, vừa kiên quyết kéo Văn Thanh nằm vào trong lòng mình.
Văn Thanh bó tay, đành chiều theo ý anh. Cậu nằm xuống, gối đầu lên ngực Bạc Vị Nam.
Tư thế này khiến Bạc Vị Nam có thể ôm lấy cậu dễ dàng hơn. Bạc Vị Nam vòng tay qua lưng Văn Thanh, ôm cả người cậu vào lòng.
Bộ phim được chọn là phim hài, chính là thể loại hài hước mà ba phút lại khiến người ta bật cười một lần. Vậy nên mỗi lần Bạc Vị Nam cười, Văn Thanh có thể cảm nhận rất rõ những rung động nhè nhẹ truyền tới từ lồng ngực mà cậu đang gối lên.
Những đợt rung này như thể mang theo lực hấp dẫn vô hình, luôn khiến cậu phải chú ý tới chúng. Cậu chẳng thể quan tâm đến bộ phim đang chiếu nữa, mà chỉ chú ý xem bao lâu Bạc Vị Nam lại cười một lần. Tiếng cười trầm khàn cứ quanh quẩn bên tai, khiến vành tai Văn Thanh đỏ bừng.
“Phim hay không?” Bạc Vị Nam khẽ hỏi.
Không ngờ Văn Thanh chẳng ư hử gì.
Bạc Vị Nam cúi đầu hôn một cái lên trán cậu: “Bảo bối?”
Lúc này Văn Thanh mới giật mình, cậu ngơ ngác nói: “Dạ?”
Bạc Vị Nam hỏi: “Em đang nghĩ gì thế? Nãy tôi hỏi mà chẳng thấy em trả lời.”
Văn Thanh chợt thấy ngượng ngùng. Cậu bất giác nắm lấy tay Bạc Vị Nam: “Vừa nãy em hơi thất thần.”
“Do phim không hay à?”
Văn Thanh lắc đầu: “Không phải.....”
Bạc Vị Nam ừ, sau đó cánh tay đang ôm Văn Thanh của anh dùng lực kéo một cái. Anh chuyển thành tư thế nằm thẳng trên sô pha, còn Văn Thanh nằm sấp trên người anh.
Văn Thanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hiểu anh muốn làm gì: “Sao vậy anh? Nằm thế này thì làm sao anh xem được phim nữa.”
Bạc Vị Nam cười khẽ. Tay anh nhẹ nhàng trượt trên lưng cậu: “Không sao. Tôi chỉ cần nhìn em thôi.”
Văn Thanh không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng dựa đầu vào lòng anh. Hai người yên lặng nằm đó.
Lát sau, Văn Thanh chợt nhớ ra một việc. Cậu hỏi: “Mấy ngày nay, từ lúc anh về vẫn luôn ở nhà em. Anh không cần đi làm sao?”
Bạc Vị Nam trả lời: “Tôi và mấy người bạn cùng thành lập một công ty nhỏ. Thời gian làm việc của tôi khá thoải mái. Bình thường rảnh mới đến đó xem một chút. Chủ yếu là bạn tôi quản lý công việc của công ty.”
Bạc Vị Nam âm thầm bổ sung, hiện giờ không phải lúc rảnh anh mới đến công ty, mà chính xác là vài tháng không đến rồi. Có khi mấy thằng bạn độc mồm độc miệng kia đã làm xong bài vị cho anh rồi cũng nên.
Văn Thanh à một tiếng. Lại nhớ tới việc Bạc Vị Nam ở một mình, cậu liền hỏi: “Anh là người thành phố này, vậy ba mẹ anh sống đâu?”
Bạc Vị Nam đáp: “Hai người họ định cư ở nước ngoài nhiều năm rồi. Tôi cũng chẳng có họ hàng thân thích nào ở trong nước, nên vẫn sống một mình vậy thôi.”
Văn Thanh ngẩng đầu nhìn anh: “Tức là trước đây anh vẫn luôn đón giao thừa một mình ư?”
Thật ra dịp tết luôn có rất nhiều chương trình chờ Bạc Vị Nam. Anh có khá nhiều bạn thân, chẳng bao giờ phải lo không có chỗ chơi. Nhưng nghe Văn Thanh hỏi thế, anh lập tức tỏ vẻ buồn bã: “Đúng vậy. Tôi luôn đón giao thừa một mình. Nhưng nhiều năm như thế, cũng quen rồi.” Nói xong còn liếc trộm vẻ mặt Văn Thanh một cái.
Văn Thanh không hề nghi ngờ gì. Cậu nghe Bạc Vị Nam bảo anh luôn đón năm mới một mình thì bắt đầu đau lòng.
Bạc Vị Nam híp mắt cười: “Nếu em thương tôi, thì sau này chúng ta xin visa rồi ra nước ngoài chơi, nhân tiện gặp ba mẹ chồng luôn nhé.”
Văn Thanh ngẩn ra một chút, sau đó mới nhận ra ba mẹ chồng là ý gì. Mặt cậu lập tức đỏ bừng: “Ba mẹ chồng cái gì. Anh chỉ giỏi nói linh tinh thôi!”
Bạc Vị Nam nhướn mi, cười: “Em là vợ tôi, sớm muộn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng thôi mà.” Lúc nói những lời này, thật ra Bạc Vị Nam không hề giỡn. Tuy trước đây anh cũng từng quen vài người, nhưng không ai có thể cho anh cảm giác muốn ổn định suốt đời như với Văn Thanh. Anh thật sự, thật sự muốn bên cậu trọn đời.
Văn Thanh nhất thời xù lông. Thật ra là thẹn quá nên mới xù lông. Cậu trợn mắt nhìn anh. Hành động ấy khiến mắt cậu càng thêm tròn. Rồi cậu đứng dậy.
Đương nhiên là Bạc Vị Nam không cho. Anh kéo Văn Thanh nằm xuống, rồi đè người lên. Vị trí hai người ngược lại khi nãy. Giờ Văn Thanh nằm dưới, còn anh nằm trên.
Sô pha vốn cũng chẳng lớn. Hai người đàn ông nằm trên đó lăn lộn, căn bản là không đủ diện tích. Bạc Vị Nam vội vàng xoa xoa lưng Văn Thanh, dỗ dành: “Thôi mà bảo bối. Ngoan nào. Em còn đẩy nữa thì tôi ngã mất.”
Mặt Văn Thanh càng đỏ thêm. Tay cậu chặn trước ngực Bạc Vị Nam, quay mặt đi không đáp.
Tim Bạc Vị Nam lại bị những hành động nhỏ trong vô thức của cậu trêu chọc đến độ đập nhanh dữ dội. Tình cảm dâng trào khiến anh không nhịn được mà cúi xuống liếm lên gáy cậu mấy cái.
Văn Thanh không chịu được nhột. Thế là cậu bật cười: “Sao anh hành động giống Tiểu Tra thế hả......”
Bạc Vị Nam cũng nhớ lại khoảng thời gian khi còn là mèo. Lúc đó anh quả thật rất thích liếm lên cổ cậu. Anh vùi đầu vào cổ Văn Thanh, hôn lên nơi đó.
Nụ hôn mềm mại khiến Văn Thanh cảm thấy có chút ngứa, và cả tê dại nữa. Bạc Vị Nam hôn dần lên trên, từ dưới cằm tới khóe miệng, rồi từ từ hôn lên môi cậu.
Nụ hôn nhẹ dần trở nên nóng bỏng. Văn Thanh hơi hé miệng, để lưỡi của anh thuận lợi xông vào.
Hôn xong, hơi thở của cả hai cũng trở nên dồn dập hơn trước. Cơ thể áp sát vào nhau, mọi phản ứng của đối phương đều hiện ra rất rõ.
Vì thế, Bạc Vị Nam kinh ngạc và vui sướng phát hiện, hình như Văn Thanh có phản ứng......
“Bảo bối......” Bạc Vị Nam mê đắm cắn lấy đôi môi của người bên dưới.
Tay Văn Thanh hơi run lên, nét ửng hồng trên gương mặt cậu vẫn không lui. Cậu trừng Bạc Vị Nam, Bạc Vị Nam cũng nhìn cậu. Ánh mắt hai người giao nhau, để rồi nhận ra tình yêu nồng nàn hiện hữu trong mắt đối phương.
Bạc Vị Nam rất muốn Văn Thanh. Nhưng anh sợ Văn Thanh cảm thấy tiến triển như vậy là quá nhanh.
Anh ngồi ngay ngắn rồi kéo Văn Thanh dậy. Cả hai ngồi đối diện nhau.
Văn Thanh cố lấy lại nhịp thở bình thường, rồi cậu thay Bạc Vị Nam chỉnh lại cổ áo xộc xệch. Gương mặt đỏ bừng của cậu hiện lên vẻ rối bời.
Bạc Vị Nam rất quan tâm đến suy nghĩ của Văn Thanh. Anh sợ cậu thấy phản cảm với việc vừa rồi, nên vội vã hỏi: “Sao vậy em?”
Văn Thanh lắc đầu. Rồi cậu đột nhiên bảo: “Chúng ta tốn bao công sức mới dọn sạch nhà của anh. Nhưng anh mãi không về như thế, sợ nhà lại phủ bụi mất.”
Tâm trạng Bạc Vị Nam chùng xuống. Anh tưởng Văn Thanh muốn đuổi anh về nhà mình, bèn vội vàng giải thích: “Bảo bối, em đừng giận mà. Nếu em thấy hai ta tiến triển quá nhanh, vậy sau này tôi sẽ không như thế nữa!”
Văn Thanh dở khóc dở cười. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, bảo: “Anh lại nghĩ đi đâu rồi. Em không có ý đó.” Nói rồi cậu lại cúi xuống: “Ý em là, dọn nhà xong mà để không thì cũng uổng. Nếu anh đồng ý, thì em sẽ mang Tiểu Tra sang bên đó ở với anh mấy ngày nhé.”
Bạc Vị Nam vừa mừng vừa sợ, anh vội ôm lấy Văn Thanh, hỏi liên tục: “Thật ư? Em không định đuổi tôi về? Nếu em đồng ý ở cùng tôi, thì chúng ta về nhà tôi đi!”
Văn Thanh gật đầu. Cậu chủ động ôm lấy Bạc Vị Nam: “Vậy về nhà anh.”