Editor: Tiểu Ma Bạc Hà
Văn Thanh chủ động nói muốn đến nhà mình ở hai ngày, làm gì có chuyện Bạc Vị Nam từ chối, anh vội vàng giúp cậu thu xếp mấy món đồ cần thiết, xế chiều hôm đó lập tức leo lên xe chạy đi.
Trừ mấy bộ quần áo để tắm ra Văn Thanh không đem thêm gì nhiều, ngược lại, đồ cậu mang cho tiểu Tra lại không ít.
Lương miêu mà nó thích ăn, vài món đồ chơi nhỏ mà gần đây nó thích chơi, bồn vệ sinh không tiện mang đi, hai người định sẵn tiện mua thêm một cái mới đặt trong nhà Bạc Vị Nam.
Bạc Vị Nam lái xe, Văn Thanh ôm mèo con ngồi bên cạnh ghế lái, đọc đường cậu cứ mãi ngó ra ngoài cửa sổ như đang tìm kiếm gì đó.
Bình thường thú nuôi vẫn luôn ngốc trong nhà, chẳng thích ra đường, vậy nên loài mèo có một câu ‘trong nhà oai như boss, ra đường nhát như cáy’, bây giờ Tiểu Tra chỉ là một con mèo bình thường, tất nhiên nó có hơi sợ hãi khi ra ngoài nên ngoan ngoãn rúc trong lòng Văn Thanh không nhúc nhích.
Xe vừa chạy đến một ngã thư, Văn Thanh như vừa phát hiện ra châu lục mới, cả người dựng thẳng lên, nói với Bạc Vị Nam: “Anh nhìn kia, ở đó có một nhà thuốc!”
Bạc Vị Nam lặng đi một lát, anh chậm rãi tấp vào lề, ló đầu ra ngoài nhìn lại: “Ừm, đúng là một nhà thuốc, có chuyện gì sao?”
Văn Thanh biết phản ứng của cậu hơi quá, cậu sờ lưng mèo con, vờ bình tĩnh nói: “Anh có thể mua vài loại thuốc thông dụng để trong nhà, đúng lúc đi ngang qua tiệm thuốc, có thể mua……”
Bạc Vị Nam gật đầu, tuy anh cảm thấy phản ứng quá mức của Văn Thanh hơi lạ, có điều vợ đã nói thế thì nhất định phải nghe.
Bạc Vị Nam bảo Văn Thanh và Tiểu Tra ngồi trong xe chờ mình một lát, anh vào trong mua thuốc, Văn Thanh vừa gật đầu vừa hồi hộp nhìn chằm chằm Bạc Vị Nam.
Bạc Vị Nam đứng ngoài cửa xe cúi đầu xuống hỏi: “Sao vậy? Tôi sẽ về ngay mà.”
Văn Thanh vội vàng lắc đầu: “Không có gì, anh đi đi.”
Bạc Vị Nam hơi hoang mang đi tới tiệm thuốc, trong quầy có hai cô gái trẻ, vừa thấy có khách bước vào hai người họ lập tức cùng nhau nở nụ cười.
Bạc Vị Nam gật đầu với hai cô gái, sau đó bước tới quầy thuốc tìm kiếm, mấy loại thuốc thông dụng mà Văn Thanh nói khi nãy chắc là thuốc cảm và thuốc chống viêm, Bạc Vị Nam chọn đại vài hộp bỏ vào rổ.
Anh lượn hai vòng, trong đầu vẫn đang nghĩ về phản ứng của Văn Thanh lúc nãy, sau đó một suy nghĩ chợt lóe qua, anh đơ người chết đứng tại chỗ.
Rõ ràng lúc nãy vẻ mặt Văn Thanh không được bình thường!
Dọc đường cậu cứ mãi tìm tiệm thuốc, tìm được rồi lại kích động, sau đó mang vẻ mặt kì lạ bảo anh xuống mua thuốc, toàn bộ quá trình đều tạo cho người ta cảm giác không bình thường.
Trong đầu Bạc Vị Nam xuất hiện một ý nghĩ không dám tin mừng như điên, sau đó anh lại có chút hoang mang không biết có phải anh đã tưởng tượng nhiều quá không.
Anh như người bệnh tâm thần đứng cạnh quầy thuốc lúc thì cười mờ ám lúc lại nhíu mày, hai cô gái trẻ đứng ở quầy tính tiền quay sang nhìn nhau, nghĩ không biết người này bị gì vậy, chẳng lẽ anh bị tâm thần phân liệt?
Bạc Vị Nam thầm suy xét một lát, sau đó kiên quyết đi tới quầy dầu bôi trơn.
Mắt hai cô gái đứng ở quầy tính tiền lập tức sáng lên, xúc động tới mức hai tay siết chặt vào nhau.
Bạc Vị Nam chọn hai chai dầu bôi trơn và hai hộp BCS, nghĩ nghĩ một lát lại cầm thêm hai chai nữa bỏ vào.
Lúc anh đi ra tính tiền thì hai cô gái kia đã kích động đến không nói lên lời, khí thế hừng hực, anh chàng trước mặt này cũng có vẻ là soái ca, nhất định là công, a a a, mua nhiều dầu bôi trơn và mũ như thế, nhất định tiểu thụ nhà anh cực kì tính phúc……
Bạc Vị Nam xách theo một cái túi lớn đi ra, Văn Thanh ngồi trong xe gấp gáp nhìn sang, vừa thấy anh bước ra, vẻ mặt cậu thay đổi vài lần, ánh mắt hăng hái nhìn vào túi to trong tay anh.
Bạc Vị Nam cong cong khóe miệng bỏ gói đồ vào ghế sau rồi trở lại vị trí ghế lái khởi động xe.
Đầu Văn Thanh lắc lư muốn soi cái túi gần như không thể thấy rõ bất kì thứ gì, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm nó thật lâu, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Ừm….. Anh mua thuốc gì vậy?”
Bạc Vị Nam cố nén cười, làm bộ bình thản: “Mua mấy loại thuốc cần thiết ấy mà.”
29- Văn Thanh à một tiếng, vẻ mặt không nói nên lời quay lại ngồi ngay ngắn.
Bạc Vị Nam quay đầu sang nhìn Văn Thanh, trong mắt là ánh nhìn dịu dàng. Dầu bôi trơn và mũ, sau này nhất định sẽ thành những vật cần thiết trong nhà chúng ta, anh đâu có nói dối…..
Hai người vào tới nhà Bạc Vị Nam, tuy gần đây nhà không có ai ở nhưng vẫn cực kì sạch sẽ, Tiểu Tra vừa trông thấy căn nhà lập tức quay về bộ dạng vui vẻ, bé thấy trong phòng có một cái sô pha cực lớn nên đã chạy vội tới chơi từ lúc nào.
Trong tay Bạc Vị Nam có rất nhiều đồ lỉnh kỉnh, anh đặt cái túi mua ở tiệm thuốc lên bàn trong phòng khách.
Sự chú ý của Văn Thanh bị nó hấp dẫn, cậu đứng cạnh bàn muốn nhìn lén nhưng lại không dám.
Bạc Vị Nam đứng sau cậu nhoẻn miệng cười cười, cố ý vờ như bản thân đang rất bận rộn: “Bảo bối, em lấy số thuốc tôi vừa mua ra sắp xếp chút đi, tôi còn nhiều thứ phải dọn dẹp.” Nói xong lập tức lắc mình chui vào phòng ngủ.
Văn Thanh bối rối đáp một tiếng, chậm chạp mở túi ra.
Sau đó mặt cậu nhanh chóng đỏ lên……
Bạc Vị Nam thấy mục đích đã đạt được nên đi ra, Văn Thanh vừa nghe thấy tiếng bước chân của anh lập tức sợ tới mức luống cuống tay chân, bước chân lảo đảo làm đầu gối đụng phải cái bàn.
Bạc Vị Nam bước vội tới ôm người vào lòng: “Sao lại không cẩn thận như thế, em có đau không?”
Tim Văn Thanh cứ nhảy loạn bình bịch, cúi đầu không biết nói gì.
Bạc Vị Nam chẳng thèm vạch trần cậu, anh đặt cậu lên ghế, bản thần lại ngồi xổm sàn nhà vươn tay xoa xoa đầu gối cậu vừa bị đụng đang sưng lên.
Văn Thanh ngồi làm dịu tâm trạng của mình, cậu kéo Bạc Vị Nam lên: “Anh đừng ngồi trên sàn.”
Bạc Vị Nam đứng lên sờ sờ hai má nóng bừng của Văn Thanh, né đi đề tài dầu bôi trơn, nói: “Chúng ta vẫn chưa ra ngoài ăn tối bao giờ, hay là tối nay ra ngoài ăn nhé.”
Văn Thanh gật đầu: “Ừm, được.”
Hai người để sẵn miêu lương và nước lọc trong bát của Tiểu Tra, bồn vệ sinh cũng sắp xếp xong cho nó rồi mới ra ngoài.
Bạc Vị Nam đưa Văn Thanh đến một nhà hàng do bạn anh mở, ở đó có những phòng ăn nhỏ dành riêng cho các đôi tình nhân, trang trí bên trong cực kì ấm áp, nến và hoa tươi cũng không thiếu.
Bạc Vị Nam thấy bầu không khí như này khá tốt, anh gọi thêm một chai rượu vang đỏ, tối nay anh sẽ để xe ở đây, sau khi ăn xong có thể chậm rãi tản bộ về nhà với Văn Thanh.
Không biết vì không khí lãng mạn, hay vì túi thuốc cậu thấy hồi nhiều mà Văn Thanh cảm thấy ánh mắt của Bạc Vị Nam tối nay vô cùng nóng bỏng, anh chỉ mới nhìn lướt qua một cái mà tim cậu đã đập mạnh như sấm.
Hai người gọi hai phần bít tết cho bữa tối, món khai vị và salad rất hợp khẩu vị nên Văn Thanh ăn hơi nhiều, kết quả bít tết lên tới nơi cậu lại nuốt không vô, Bạc Vị Nam rất tự nhiên nhận lấy phần bít tết Văn Thanh không ăn hết, đưa salad của anh sang cho cậu.
Văn Thanh thích ăn rau, chuyện này anh đã phát hiện từ lúc còn làm mèo.
Lúc ăn cơm có người mình thích ngồi đối diện, chẳng thế nghi ngờ gì, đây chính là liều thuốc kích thích vị giác tốt nhất, Bạc Vị Nam cảm thấy khẩu vị của anh tốt hơn nhiều, cũng uống thêm không ít rượu vang.
Ánh mắt dịu dàng của Văn Thanh khẽ lướt qua: “Anh uống ít thôi, đừng để bị say.”
Bạc Vị Nam cười đáp lại cậu, đặt ly xuống: “Được.”
Văn Thanh không chịu nổi một mặt dịu dàng như có như không của Bạc Vị Nam, cả ánh mắt cậu cũng trở nên thẹn thùng, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Tâm trang Bạc Vị Nam khá tốt, cảm thấy tối nay cái gì cũng trên cả tuyệt vời.
Đúng lúc đó, cửa phòng ăn bị người ta kẹt một tiếng đẩy ra, khi không phá hỏng không khí trong phòng.
Bạc Vị Nam không vui nhìn sang, chờ tới lúc anh thấy rõ người vừa tới thì lại đau đầu, đó là một trong những người bạn nối khố của Bạc Vị Nam, cũng là ông chủ của nhà hàng này.
“Bánh kem, tôi thấy xe đậu bên ngoài mới biết cuối cùng tên nhóc cậu cũng xuất hiện! Cậu bốc hơi trên thế giới này mấy tháng rồi đó!”
Người đó nổi tiếng lớn họng, anh ta vừa rống lên như thế, toàn bộ không khí lãng mạn trong phòng đều biến chất.
Bạc Vị Nam hung hăng trợn mắt, đáng tiếc người ta không thèm để ý đến anh mà ngược lại còn vui vẻ hớn hở đóng cửa đi tới, vừa thấy Văn Thanh mắt anh lập tức sáng lên, tự giới thiệu: “Xin chào, anh là anh em tốt của bánh kem, Lý Nhất Chấn, cậu có thể gọi anh là lão đại, hoặc là anh Chấn.”
Văn Thanh vẫn còn đang giật mình nhưng vừa nghe người ta nói mình là bạn của Bạc Vị Nam cậu liền thả lỏng, cười vui vẻ với anh.
Bạc Vị Nam nghe Lý Nhất Chấn gọi anh bằng biệt danh, mặt anh đã đen hết phân nửa, vô duyên vô cớ lại làm lộ biệt danh của anh trước mặt vợ như thế, anh có cảm giác hình tượng cao lớn oai phong của mình đã sập mất nửa phần: “Có thật cậu là quản lý của nhà hàng này không đấy, muốn vào là vào, không sợ dọa khách chạy hết à?”
Lý Nhất Chấn không để ý lắm hất hất tay: “Sợ gì chứ, nhà hàng mà đóng cửa thì tôi ra ngoài lăn lộn với cậu, còn sợ không có cơm ăn à!”
Văn Thanh ngồi bên cạnh thuận miệng nói một câu: “Thì ra biệt danh của anh là bánh kem à!”
Bạc Vị Nam có cảm giác hai chữ bánh kem to đùng đang gắn trên đầu anh, giờ phút này anh thật sự rất hối hận vì đã quyết định đưa Văn Thanh đến nhà hàng này ăn tối.
Anh lập tức chỉ vào Lý Nhất Chấn nói: “Biệt danh của tên nhóc này là bánh bao hấp!”
Văn Thanh nghe xong bật cười: “Sao mà toàn là đồ ăn thế này.”
Lý Nhất Chấn nhìn hai người nói chuyện với nhau, lòng anh cũng chắc chắn phần nào, cười nói với Văn Thanh: “Từ đó tới nay anh chưa thấy bánh kem dẫn ai tới đây bao giờ, cậu là người đầu tiên đó!”
Ra xã hội mở tiệm làm ăn thì tất nhiên anh phải biết dùng lời hay ý đẹp, Lý Nhất Chấn chỉ vừa nói một câu đã lấy được lòng của Văn Thanh.
Bạc Vị Nam muốn cho Văn Thanh làm quen với anh em của mình nên cố tình giới thiệu hai người với nhau: “Bánh bao hấp, đây là Văn Thanh, là người nhà tôi. Văn Thanh, đây là bánh bao hấp Lý Nhất Chấn, bạn từ nhỏ của tôi.”
Lý Nhất Chấn và Bạc Vị Nam cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hay đùa qua giỡn lại, nhưng câu nào thật câu nào giả anh có thể nghe ra được: “Rất vui khi được gặp cậu, trước kia đám bọn tôi còn ngồi đoán xem người bánh kem chọn trúng là ai, hôm nay cuối cùng cũng được thấy người thật! Sau này có việc gì cần giúp đỡ cứ việc nói thẳng, anh sẽ giúp đỡ hết mình!”
Văn Thanh bắt tay với Lý Nhất Chấn, trong lòng cậu rất vui vì Bạc Vị Nam đã chính thức giới thiệu cậu với bạn bè của anh.
“Được rồi được rồi, người cũng đã biết rồi, bánh bao hấp, cậu thức thời đi nhanh chút đi!” Bạc Vị Nam vẫn đang chờ để tiếp tục bầu không khí ấm áp vừa rồi đấy.
Lý Nhất Chấn nói: “Đừng có vội đuổi tôi đi, tên nhóc con cậu mất tích lâu như thế, anh em đã nhắc tới cậu mấy lần rồi, vài ngày nữa là ngày họp mặt anh em, cậu dẫn Văn Thanh theo đi!”
Cũng lâu rồi Bạc Vị Nam không gặp đám bạn xấu, anh không nói lai lời lập tức đồng ý.
Chờ Lý Nhất Chấn đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bạc Vị Nam và Văn Thanh, Bạc Vị Nam thở phào, vươn tay xuống dưới bàn cầm lấy tay Văn Thanh.”Những người tham gia buổi họp mặt sắp tới đều là anh em tốt của tôi, tôi sẽ giới thiệu em cho bọn họ biết.”