Khi bác sĩ Chu đến tiêm thuốc cho Mã Thần Nhất, ông đã đưa cho Lý Huyền Lương một quyển sổ tay hướng dẫn về ẩm thực, trong đó ông đã căn dạn y không nên cho hắn ăn một số thức ăn cấm kỵ. Y tùy tiện lật xem vài trang, phát hiện ngoại trừ các loại thức ăn có chứa chất kích thích như cà phê, trà, ớt, rượu, hắn còn không thể ăn thức ăn có tính hàn như củ cải hoặc lê tuyết.
Lý Huyền Lương đóng quyển sổ tay lại, nhớ tới trong nhà bếp còn nửa nồi củ cải hầm xương, chột dạ nhìn về phía Mã Thần Nhất một chút.
Bởi vì Mã Thần Nhất kiên quyết không chịu nằm bệnh viện thêm nữa, bác sĩ Chu kiến nghị hắn nên tìm một nhân viên hộ lý chuyên nghiệp đến chăm sóc. Thấy hắn cũng không phản đối, ông liền để lại cho hắn số điện thoại di động của một người. Ông nói chàng trai này trước đây từng làm hộ lý cho nhiều người, chăm sóc cho bệnh nhân rất có kinh nghiệm, lại là người tốt. Nể mặt bác sĩ Chu, Mã Thần Nhất gật đầu đáp ứng, đồng ý trả cho cậu ta tiền lương gấp đôi.
Bác sĩ Chu vội gọi điện cho chàng trai đó, nói địa chỉ nhà Mã Thần Nhất. Rất nhanh chóng, chỉ hơn 10 phút sau thì người đã tới nơi.
Cậu ta quả thực rất giống những gì bác sĩ Chu nói, quần áo sạch sẽ gọn gàng, làn da trắng nõn, là kiểu người rất được yêu thích.
Vừa bước vào cửa, cậu ta liền lễ phép hỏi thăm bác sĩ Chu, sau đó mới dời ánh mắt đi, bắt gặp Mã Thần Nhất đang nằm trên giường. Còn không đợi bác sĩ Chu giới thiệu, cậu ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên một tiếng: “Mã ca, sao lại là ngươi?”
Mã Thần Nhất nheo mắt nhìn cậu ta cả nửa ngày, tựa hồ như đang cố nhớ xem cậu ta là ai, sau cùng đành hỏi lại với vẻ không chắc lắm: “Tiểu Vũ?”
Thấy hai người bọn họ đã quen biết nhau, bác sĩ Chu quyết định không cần tốn thêm nước bọt nữa, vội vàng thu thập vật dụng, sau đó dặn dò Tiểu Vũ mấy câu, rồi đứng dậy nói ông còn có việc cần làm, phải đi gấp. Lý Huyền Lương tiễn ông ra tận cửa, khi quay trở lại thì nghe được Mã Thần Nhất và Tiểu Vũ đang nói chuyện.
Tiểu Vũ hỏi liền một hơi: “Mã ca, tại sao ngươi lại bị thương? Có phải do dính dáng đến chuyện anh em Trần gia mà báo chí đăng mấy hôm trước không? Ta thật không nghĩ tới ngươi cũng bị lôi vào cuộc. Lúc trước khi còn làm ở câu lạc bộ, ta đã nghĩ anh em Trần gia kia không phải là người tốt rồi mà…” Rồi lại nói thêm: “Mã ca, trước đây ngươi vẫn luôn chiếu cố ta, lần này chi phí ta không lấy, ta sẽ chăm sóc cho ngươi miễn phí.”
Mã Thần Nhất là người nào a? Đối với chuyện tiền bạc, hắn căn bản không để vào mắt, ít hay nhiều thì cũng chẳng hề quan trọng. Nhưng Tiểu Vũ đã nói thế, hắn cũng không từ chối. Hắn hỏi Tiểu Vũ vài chuyện, Tiểu Vũ đều ngoan ngoãn trả lời hết.
Lý Huyền Lương nghe xong cũng hiểu được đại khái. Tiểu Vũ trước đây hình như là ngưu lang trong câu lạc bộ, được Mã Thần Nhất một tay nâng đỡ. Sau này bởi vì xảy ra vài chuyện, Mã Thần Nhất đã cho hắn ít tiền rồi giúp hắn chuộc thân, cho nên hắn mới có thể làm công việc như hiện nay. Khi còn làm ở câu lạc bộ, Tiểu Vũ đã gặp rất nhiều kẻ có tiền, bản lĩnh quan sát người khác thông qua lời nói và sắc mặt cũng rất tốt, vì thế trong sự nghiệp hắn như cá gặp nước, nhờ cái miệng mà ngày càng thuận lợi.
Lý Huyền Lương thấy Mã Thần Nhất đã có người chiếu cố, đương nhiên là cầu còn không được. Mấy ngày nay y xin nghỉ làm, lãnh đạo công ty tùy ngoài miệng không nói gì nhưng sắc mặt rõ ràng không tốt. Vì vậy, y thử hỏi ý kiến Mã Thần Nhất, nói rằng y muốn đi làm.
Mã Thần Nhất vội nói: “Ngươi ăn trưa xong rồi hẵng đi.”
Lý Huyền Lương thấy thời gian còn sớm liền nói y đến công ty rồi mới ăn, chắc cũng vừa kịp giờ ăn trưa tại căng-tin. Tiểu Vũ thấy y sắp đi, đứng dậy hỏi y xem nhà bếp ở đâu? Lập tức, y dẫn Tiểu Vũ vào nhà bếp vì Tiểu Vũ nói muốn xem một chút. Lý Huyền Lương do vội đến công ty nên đi trước, nhưng vừa đi tới cửa thì y đã nghe được thanh âm vừa lớn vừa kinh ngạc của Tiểu Vũ: “Mã ca, ngươi sao có thể ăn củ cải được? Trời ạ, trên người ngươi có thương tích, không thể ăn củ cải đâu, y muốn mưu sát ngươi hay sao?” Nói xong, liền nghe được tiếng đóng cửa tủ lạnh, sau đó là tiếng nồi canh bị đổ bỏ.
Lý Huyền Lương dưới chân bủn rủn, vội vàng chột dạ mở cửa bỏ chạy trối chết. Lúc trước, y thật sự không biết bệnh nhân không được ăn củ cải. Rất may Mã Thần Nhất chưa có ăn, nếu không thì y khó thoát khỏi tội danh mưu sát rồi.
Ra đến cửa, Lý Huyền Lương thầm nghĩ thật con mẹ nó bực bội. Y vốn cho rằng nồi canh kia nếu Mã Thần Nhất không thể ăn thì cứ giữ lại, đến tối y về sẽ hâm nóng lên rồi ăn một mình. Không ngờ lại bị tên Tiểu Vũ kia trực tiếp đổ bỏ, tốt xấu gì cũng là thức ăn buổi tối của y mà, hầm lâu như vậy rồi, thật đáng tiếc quá…
……
Chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, cái tên Tiểu Vũ kia xác thực làm việc rất chu đáo, nhanh tay lẹ mắt, trong khoảng thời gian này đã chiếu cố Mã Thần Nhất hết sức tận tình, cẩn thận từng ly từng tý. Mỗi ngày đều đặn lau rửa thân thể cho hắn, mỗi bữa ăn đều thay đổi thực đơn khác nhau, vừa hợp với khẩu vị của hắn vừa chứa nhiều dinh dưỡng, khiến hắn chẳng những ăn uống vui vẻ lại còn được bổ sung đầy đủ dưỡng chất. Mỗi khi không có việc gì, Tiểu Vũ lại đấm bóp cho hắn, thủ pháp thành thạo chuyên nghiệp.
Tuy rằng thái độ làm việc là không thể chê trách, thế nhưng Lý Huyền Lương vẫn cảm thấy tên Tiểu Vũ kia có điểm không ổn. Không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ biết Tiểu Vũ có điểm kì dị cổ quái, lại còn giống như có chút mê luyến đặc thù khác lạ, thực sự khiến cho y không cách nào đoán ra…
Có lần Lý Huyền Lương khi vào WC phải đi ngang qua phòng khách thì vô tình nhìn thấy Tiểu Vũ đang cầm cái ly uống nước của Mã Thần Nhất đứng trong nhà bếp. Hắn cứ không ngừng liếm lên miệng ly, làm cho y có chút khó hiểu, tự hỏi phải chăng hắn khát nước quá nên mới lấy cái ly của Mã Thần Nhất mà uống nước? Nhưng khi y ra khỏi WC thì đã thấy hắn dùng chính cái ly kia pha trà đưa cho Mã Thần Nhất. Nhất thời, Lý Huyền Lương thấy đầu óc của mình hết sức mơ hồ, chuyện này là sao đây hả? Lẽ nào nước bọt của tên Tiểu Vũ kia có khả năng giảm nhiệt?
Lại có một lần khác, Lý Huyền Lương tan sở về nhà sớm, vừa đi ngang qua hành lang định giặt quần áo thì y đã vô cùng kinh hoảng khi phát hiện Tiểu Vũ đang đứng trước đống quần áo bẩn, vẻ mặt mê đắm đem nội y của Mã Thần Nhất đặt trên mũi, ra sức hít vào liên tục.
Lúc đó, Lý Huyền Lương cứ đỏ bừng bừng cả mặt. Y hoàn toàn không hiểu tên Tiểu Vũ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là một người bình thường, làm sao có thể làm ra một chuyện biến thái như thế?
Ngay khi Lý Huyền Lương còn đang ngây ngốc, Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn y, biểu tình không có chút nào là xấu hổ vì bị người khác phát hiện bí mật, tựa như người vừa cầm nội y của Mã Thần Nhất hôn hít không phải là hắn. Trái lại, hắn còn mỉm cười với Lý Huyền Lương, thốt ra một câu nói với mười phần tự tin: “Ngươi cứ chống mắt lên mà xem, sớm muộn gì ta cũng cướp được Mã ca từ trong tay ngươi về.”
*Mắc ói quá trời ơi, cái thằng biến thái này >.<
Lý Huyền Lương cau mày suy nghĩ cả nửa ngày, dám chắc rằng cái tên Tiểu Vũ kia phi thường không bình thường. Vì vậy, y thử thăm dò Mã Thần Nhất: “Thương tích của ngươi có phải đã khá hơn rồi không? Chắc là nên đi làm rồi chứ?”
Mã Thần Nhất vẫn nằm trên giường ôm lấy Lý Huyền Lương, nói: “Thúc thúc đã cho ta nghỉ ngơi thêm một tuần, cho nên ta sẽ ở nhà đến hết tuần này. Thế nào, sao ngươi lại quan tâm đến công việc của ta?”
Lý Huyền Lương thoáng nhíu mày. Không quay lại nhìn hắn, y hỏi tiếp: “Ngươi có thích cái tên Tiểu Vũ kia không?”
Mã Thần Nhất sửng sốt: “Ngươi nói Tiểu Vũ?” Hắn suy nghĩ một chút, mở lời giải thích: “Khi Tiểu Vũ mới vào làm ở câu lạc bộ, là một tay ta nâng đỡ hắn. Nói sao đi nữa thì cũng đã bốn, năm năm, ít nhiều sẽ có chút cảm tình. Thế nhưng ở câu lạc bộ có quy định rằng không thể đụng vào nhân viên ở đó, hơn nữa ta chưa từng nói ta thích hắn. Tiểu Lương, sao ngươi lại đột nhiên hỏi vậy?”
Lý Huyền Lương có chút đắn đo: “Ta thấy hắn có điểm kì quái, ngươi vẫn là nên cách xa hắn ra một chút sẽ tốt hơn.”
Mã Thần Nhất nghe xong, cánh tay càng thêm siết chặt thắt lưng Lý Huyền Lương, giọng điệu như là muốn thăm dò thử: “Tiểu Lương, ngươi đang ghen với Tiểu Vũ sao?”
Lý Huyền Lương nghe vậy, gương mặt nổi đầy hắc tuyến, đột nhiên nhớ ra tên Mã Thần Nhất này cũng là một tên biến thái, hai tên biến thái vừa vặn rất hợp với nhau. Do đó, y nhịn không được hất tay hắn ra, nói: “Ngủ đi, coi như ta cái gì cũng chưa nói thì được rồi.”
Mã Thần Nhất hơi sững sờ, rồi sau đó lại không cam lòng tựa sát vào tai Lý Huyền Lương, chạm nhẹ lên vai y: “Nếu như ngươi không thích hắn, ngày mai ta sẽ không cho hắn đến đây nữa. Thế nhưng, ngươi phải cho ta một lý do chứ, nói cho ta biết Tiểu Vũ rốt cuộc làm sao?”
Lẽ nào kêu y nói cho hắn biết chuyện Tiểu Vũ hôn trộm nội y của hắn? Bệnh tâm thần! Lý Huyền Lương có điểm buồn bực, muốn giãy dụa thoát khỏi Mã Thần Nhất, thật không ngờ cánh tay hất về phía sau lại vừa vặn chạm vào vết thương ngay bụng của hắn, khiến hắn phải ôm bụng đau đớn kêu rên một tiếng.
Lý Huyền Lương quay đầu lại nhìn Mã Thần Nhất, thầm nghĩ vừa rồi y đâu có dùng lực mạnh lắm, hơn nữa vết thương của hắn không phải đã bình phục lâu rồi sao? Bất quá, nhìn biểu tình của hắn thì không giống như đang giả vờ. Vì vậy, y hơi do dự rồi xoay người ra sau, kéo áo ngủ của lên. Chỗ vết thương ở bụng bị móc sắt đâm vào giống như từng giọt mực văng tung tóe trên tờ giấy trắng, bên ngoài rìa là rất nhiều vết rách lớn nhỏ không đồng đều, cho dù vết thương đã liền lại khá lâu nhưng vẫn nhìn ra được thảm trạng của nó.
Lý Huyền Lương lấy tay chạm nhẹ vào rìa vết thương, nghi hoặc hỏi: “Này, ngươi đừng làm bộ nha, có thật là đau như vậy không?” Hỏi xong vẫn không nghe tiếng Mã Thần Nhất trả lời, y đành cau mày cúi xuống nhìn cho kỹ hơn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của hắn đang nhìn y, khóe miệng mang theo tia tiếu ý, biểu tình có chỗ nào thống khổ chứ?
Lý Huyền Lương nghiêm mặt rút tay về, nghiến răng muốn nói gì đó. Bỗng nhiên, Mã Thần Nhất dựa sát vào người y, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn.
Hắn không ngừng cắn mút đôi môi Lý Huyền Lương, đồng thời cũng hết sức ôn nhu hàm trụ khoang miệng y, đầu lưỡi chậm rãi tiến vào dò xét bên trong.
Bị hắn hôn như thế, Lý Huyền Lương cả người nóng bừng lên, thân thể run rẩy từng hồi. Không chỉ như vậy, bàn tay hắn còn từ từ tiến vào bên trong áo ngủ của y, rồi lần mò đến trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve hai điểm nhô cao mềm mại. Lý Huyền Lương “Ngô” một tiếng, y muốn né tránh, nhưng chỉ có thể cảm nhận được mỗi phần da thịt bị hắn chạm vào đều không tự chủ mà run lên, không cách nào nhịn được.
Mã Thần Nhất vẫn không ngừng liếm hút khoang miệng ngọt ngào của Lý Huyền Lương, bàn tay chậm rãi xuyên qua nách tiến đến vùng lưng thon thả, sau đó không kiêng nể gì mà xoa nắn liên hồi. Cuối cùng, ngón tay cũng bắt đầu trượt xuống dọc theo xương sống, xâm nhập vào nơi trắng nõn bên dưới chiếc quần ngủ.
Nơi tư mật giữa đùi đột nhiên xuất hiện dị vật khiến cho Lý Huyền Lương trong nháy mắt đã thanh tỉnh lại phần nào. Lấy hết sức lực, y run rẩy đẩy Mã Thần Nhất đang dán chặt vào người mình ra, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn hắn, bắt hắn phải dừng tay.
Bắt gặp gương mặt tràn ngập phẫn nộ của Lý Huyền Lương, Mã Thần Nhất dù không cam lòng cũng đành phải rút ngón tay ra khỏi nơi ấm nóng kia. Liếm liếm khóe miệng, hắn vươn tay ra giúp Lý Huyền Lương lau đi vết nước bọt nơi khóe môi, sau đó lại tự đưa tay lên miệng mình, liếm qua một lượt. Gương mặt Lý Huyền Lương đỏ bừng như tôm luộc, tên hỗn đản này thật mắc ói mà!
Lý Huyền Lương có chút tức giận, muốn đứng dậy bỏ đi. Mã Thần Nhất thấy vậy, vội vàng ôm chặt thắt lưng y, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Được rồi được rồi, ta không làm nữa, ta cái gì cũng không làm hết, được không? Ngươi đừng đi, ta bảo đảm chỉ đơn thuần là ngủ thôi, không chạm vào ngươi, tuyệt đối không chạm, a… Ngươi coi chừng đụng trúng vết thương của ta đó, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích. Ngừng lại…” Thật hết sức vất vả, Mã Thần Nhất mới có thể khiến cho Lý Huyền Lương bình tĩnh lại. Những bài học trước đây khiến hắn nhận ra rằng đối với Lý Huyền Lương không thể dùng phương pháp cưỡng ép, nếu không sẽ làm cho y càng ngày càng căm hận hắn. Hơn nữa, hắn cũng không muốn chỉ vì xung động nhất thời mà khiến cho mối quan hệ ôn hòa mấy ngày nay vất vả mới có được bị tiêu hủy trong giây lát.
Lý Huyền Lương bị Mã Thần Nhất ôm chặt vào trong ngực, chống cự thêm một lát thì đột nhiên dừng lại rồi quay đầu ra sau, cố gắng làm ra vẻ trấn tĩnh: “Ta không đi nữa, ngươi cứ buông ra trước đi.”
Mã Thần Nhất vẻ mặt có chút thống khổ, “Tiểu Lương, ta cái gì cũng không làm hết, chỉ ôm ngươi ngủ thôi, không được sao?”
Lý Huyền Lương nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ta phi! Ngươi cái tên hỗn đản này! Ngươi cứ dính sát vào ta như thế, bảo ta làm sao mà ngủ?”
Khóe môi Mã Thần Nhất khẽ nhếch lên. Hắn nhịn không được, cúi đầu ngậm lấy vành tai Lý Huyền Lương, “Có gì đâu, ngươi đừng để ý đến ta, một lát sẽ tốt ngay thôi mà.”
Lý Huyền Lương cau mày, gân xanh nổi đầy trán. Y từ từ nhắm hai mắt lại, nhẫn nhịn nằm xuống ngủ. Lần này, Mã Thần Nhất coi như biết giữ lời, chỉ ôm lấy y mà không có bất cứ hành động nào quá phận. Đương nhiên là ngoại trừ phân thân của hắn vẫn cứ rục rịch không yên phía sau cánh mông của y.
Mã Thần Nhất chỉ ôm Lý Huyền Lương mà không hề ngủ. Ôm trong ngực người mình yêu nhưng cái gì cũng không thể làm, đối với một nam nhân trên mọi phương diện đều khỏe mạnh như hắn chính là một kiểu hành hạ. Thế nhưng, hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng dự hành hạ này mà không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cho đến khi dục vọng đã miễn cưỡng được đè nén xuống, Lý Huyền Lương cũng dần dần say giấc, Mã Thần Nhất mới ngồi dậy, từ trên cao nhìn ngắm y. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, làn da trắng nõn của y như ửng đỏ, đôi môi hồng đào căng mọng, da thịt trơn nhẵn mịn màng… Tất cả những điều này đều khiến hắn yêu thích lạ kỳ, không nỡ buông tay.
Kiềm lòng không được, hắn cúi người xuống, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng cọ cọ lên bờ môi căng mọng phi thường mềm mại của y. Trong nháy mắt, dục vọng bên dưới lại ngẩng cao đầu.
Cúi thấp đầu, hắn hôn nhẹ lên cổ Lý Huyền Lương, đến khi thấy y khó chịu nhúc nhích vài cái, hắn mới hít sâu vào một hơi, ép buộc chính mình phải thanh tĩnh lại. Sau đó, rên rỉ một tiếng đầy thất vọng, cuối cùng hắn đành tiếp tục nằm xuống cạnh bên y.