Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 37: Chương 37




Hai ngày nay, Lý Huyền Lương phát hiện thái độ của Tiểu Vũ đối với y đột nhiên tốt lên rất nhiều. Không có việc gì còn quay sang gọi y một tiếng Lý ca, gọi đến thật thân thiết, khiến cho y thấy có chút khó chịu.

Hôm đó, khi y đang ở trong nhà bếp nấu cơm thì Tiểu Vũ đi vào, cố gắng làm ra vẻ thản nhiên, nói: “Lý ca, mấy ngày nay tuy thương thế của Mã ca đã tốt lên rất nhiều nhưng cũng không thể lơ là được. Bác sĩ Chu nói Mã ca bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, giai đoạn sau điều trị rất quan trọng. Có thể để ta chăm sóc hắn thêm hai tuần nữa không? Đợi Mã ca bình phục hoàn toàn rồi ta sẽ đi. Ngươi yên tâm, một phân tiền ta cũng không lấy. Chủ yếu là vì trước đây Mã ca đối xử với ta rất tốt, ta chăm sóc hắn cũng hợp tình hợp lý thôi. Nếu như ta đòi tiền công với Mã ca thì ta quả thật không đáng làm người.”

Lý Huyền Lương thấy đôi mắt Tiểu Vũ đầy vẻ chân thành, đột nhiên có cảm giác hổ thẹn. Hơn nữa tiền công chăm sóc Mã Thần Nhất đâu phải do y trả, y có tư cách gì đuổi người ta đi? Vì vậy, y hơi chột dạ, nói: “Ta không có ý kiến gì hết, việc này ngươi cứ hỏi Mã Thần Nhất đi.”

Nghe Lý Huyền Lương nói xong, Tiểu Vũ trở nên rất vui vẻ. Hắn liên tục nói tiếng cám ơn, rồi còn chịu khó ở lại giúp Lý Huyền Lương rửa sạch thức ăn, sau đó mới đi ra ngoài.

Vào ban đêm, Lý Huyền Lương nói với Mã Thần Nhất rằng trước đây là y hiểu lầm Tiểu Vũ, con người Tiểu Vũ kì thực rất tốt. Mã Thần Nhất “Ân” một tiếng, nói rằng trong số những nhân viên ở câu lạc bộ của hắn lúc trước, Tiểu Vũ luôn luôn được mọi người yêu thích, vân vân…

Sau đó, việc này cứ như thế trôi qua.

Cho đến sáng sớm một tuần sau, khi Lý Huyền Lương đi làm, vừa lên xe thì đột nhiên kinh ngạc sờ sờ trong túi. Nguy rồi, quên mang tiền! Y đành nói tiếng xin lỗi với tài xế taxi rồi kêu ông chở ngược về nhà lấy tiền.

Vào nhà, từ phía sau y nhìn thấy Tiểu Vũ đang đứng ở phòng khách bỏ một thứ gì đó vào trong ly nước, sau đó vội vội vàng vàng mang vào phòng ngủ. Lý Huyền Lương có chút nghi hoặc, thế nhưng đã sắp trễ giờ làm rồi, cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, y mau chóng lấy tiền rời đi.

Khi đã đến công ty, Lý Huyền Lương vừa vẽ bản thiết kế vừa suy nghĩ, nhưng càng nghĩ lại càng thấy có gì đó không ổn. Cái thứ Tiểu Vũ bỏ vào ly nước nhìn rất quen, đặc biệt giống với loại thuốc mà Trần Chí Phong từng ép buộc y phải uống. Hơn nữa, những hành động của Tiểu Vũ sáng nay rất quái lạ. Vì vậy, y hết sức lo lắng, lập tức lấy điện thoại gọi cho Mã Thần Nhất. Chuông reo cả nửa ngày thì đột nhiên tắt máy. Y gọi thêm lần nữa, vẫn tiếp tục tắt máy.

Lý Huyền Lương càng nghĩ lại càng cho rằng Mã Thần Nhất rất có khả năng đã gặp chuyện chẳng lành. Nhất thời, y cứ đứng ngồi không yên. Tên hỗn đản đó khó khăn lắm mới gặp đại nạn mà không chết, chẳng lẽ mới vài ngày đã có thêm người tìm đến đâm hắn hay sao? Cuối cùng, y đành tìm một lý do xin nghỉ, trực tiếp đón xe quay về nhà.

Trên đường đi, y sốt ruột không ngừng, liên tục thúc giục tài xế taxi chạy nhanh một chút. Khi vừa đến nơi, y vội vã thanh toán tiền rồi chạy vào nhà.

Đẩy cửa ra, thấy trong nhà rất im ắng, hình như không có xảy ra chuyện gì, y cũng nhẹ nhõm đôi chút. Mới đi mấy bước về phía phòng ngủ, y đã hoảng hồn rùng mình một cái, bởi vì y nghe được từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng gầm nhẹ của Mã Thần Nhất: “Cút…” Tiếp đó là âm thanh đồ vật bị quăng xuống đất.

Lý Huyền Lương vội vã mở rộng cửa, cảnh tượng trước mắt thật sự khiến cho đồng tử của y có chút co rút.

Tiểu Vũ cả người xích lõa quỳ trên mặt đất, da thịt toàn thân trắng nõn, trên mặt giống như hơi sưng đỏ. Hắn lệ rơi đầy mặt, ôm lấy chân Mã Thần Nhất, nói: “Mã ca, ta vẫn luôn muốn nói với ngươi rằng ta yêu ngươi, ta làm ngưu lang ở câu lạc bộ cũng chỉ để gặp ngươi. Sau này, ta nỗ lực làm lại từ đầu, nỗ lực làm việc, chính là vì để có một ngày ta xứng đáng ở cùng với ngươi. Thật không nghĩ tới, chúng ta có thể gặp lại nhau sớm như vậy, ngươi có biết ta sung sướng đến mức nào không? Vì ngươi, cái gì ta cũng nguyện ý làm. Mã ca, để Tiểu Vũ ở lại bên cạnh ngươi, để Tiểu Vũ hầu hạ ngươi đi, được không?”

Tình trạng của Mã Thần Nhất lúc này rất không bình thường, hắn chống hai tay lên giường, thở hổn hển nặng nhọc, đôi mắt đỏ ngầu, thần tình hoảng hốt, miệng cứ thì thào lộn xộn: “Tiểu Lương, Tiểu Lương…”

Lý Huyền Lương biến sắc, nhớ tới loại thuốc kia, trong lòng tràn đầy căm hận. Y tiến vào phòng, một cước đá văng Tiểu Vũ.

Sắc mặt Tiểu Vũ ửng đỏ, hết sức gợi tình, có vẻ như hắn cũng đã dùng thuốc. Lúc này, hắn mới ngửa mặt lên nhìn Lý Huyền Lương, mỉm cười: “Làm sao vậy? Lý ca… ngươi muốn ngoạn 3P sao?”

Lý Huyền Lương nhíu mày nhìn Mã Thần Nhất, thấy cổ và ngực của hắn đầy dấu hôn đỏ tím. Y quay đầu lại nói với Tiểu Vũ: “Ngươi điên rồi, mau cút đi, nếu không ta sẽ báo cảnh sát!” Nói xong, y tiến lại gần đỡ Mã Thần Nhất.

Dường như đã có chút thanh tỉnh, Mã Thần Nhất giữ chặt tay Lý Huyền Lương, nói: “Đừng báo cảnh sát!” Hắn đường đường là cháu trai của Mã Quốc Hùng, người đứng đầu trong giới giải trí mà bị người ta lừa uống thuốc kích thích, chuyện này nếu lỡ như đồn ra ngoài, chẳng những hắn không ngóc đầu lên nổi mà Mã Quốc Hùng cũng không còn mặt mũi nhìn ai.

Mã Thần Nhất cố gắng ngồi thẳng dậy, tay chống xuống mép giường, lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, đã theo ta lâu như vậy rồi, ngươi chắc hẳn phải biết làm như vậy sẽ có kết quả gì chứ? Sao, ngươi không muốn sống nữa đúng không? Mau chóng mặc lại quần áo rồi cút đi!”

Tiểu Vũ vẫn nửa quỳ nửa bò trên mặt đất, vẻ mặt hết sức thê lương, cất giọng cầu xin: “Mã ca, ta thật sự rất yêu ngươi. Ngươi có biết yêu một người mà không có được người đó thì thống khổ đến mức nào không? Nếu như ngươi biết, ngươi sẽ không đối xử với ta tuyệt tình như vậy. Cầu xin ngươi, cho ta một cơ hội đi, chỉ cần được ở cạnh ngươi thì cái gì ta cũng bằng lòng. Mã ca, để ta làm tình nhân của ngươi đi, bất cứ cái gì ta cũng nguyện ý hết.”

Mã Thần Nhất khoát khoát tay, giọng nói đầy mệt mỏi: “Mau cút đi. Nếu là trước đây, ít nhất ta cũng sẽ cắt đứt gân hai đôi chân của ngươi. Hiện tại ta chỉ kêu ngươi cút là tốt cho ngươi lắm rồi. Nếu sau này ngươi còn bám theo ta nữa, ta sẽ phế ngươi, ngươi có tin hay không?”

Nhìn sắc mặt Mã Thần Nhất lúc này, Tiểu Vũ do dự một chút rồi tuyệt vọng đứng lên, chậm rãi mặc lại quần áo. Hắn vừa khóc vừa nói: “Mã ca, chuyện ngày hôm nay ta rất xin lỗi. Chỉ vì ta quá yêu ngươi mà thôi. Xin hãy tha thứ cho ta.” Nói xong, hắn lau nước mắt, bước chân xiêu vẹo đi ra ngoài.

Lý Huyền Lương hoàn toàn chết lặng. Trong lòng hắn, những chuyện Tiểu Vũ làm quả thật biến thái. Nhưng mà, trong lòng Tiểu Vũ, đây chỉ là cách hắn biểu hiện tình yêu chân thành của hắn dành cho Mã Thần Nhất.

Cổ tay bị Mã Thần Nhất nắm chặt có chút đau nhức, vì vậy Lý Huyền Lương vội rút tay ra. Thấy sắc mặt của hắn rất kỳ lạ, quần áo trên người cũng bị kéo xuống nhăn nhúm, nhãn thần rực lửa, y đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nhanh chóng lùi về phía sau, bắt đầu móc điện thoại di động ra, dự định gọi cho Hứa Dương. Nhưng còn chưa tìm được số của Hứa Dương, điện thoại đã bị Mã Thần Nhất đoạt lấy, ném xuống sàn nhà.

Mã Thần Nhất chồm dậy ôm chặt Lý Huyền Lương. Không cho y kịp giãy dụa, hắn lập tức đẩy y ngã xuống giường, thống khổ nói: “Tiểu Lương, Tiểu Lương, giúp ta…”

Lúc này, Lý Huyền Lương chợt nhận ra rằng đuổi Tiểu Vũ đi là mười phần sai lầm. Y hoảng loạn đẩy mạnh Mã Thần Nhất một cái: “Ngươi nằm xuống trước đi, ta rót nước cho ngươi uống.”

Mã Thần Nhất vẫn ôm cứng Lý Huyền Lương, căn bản không muốn buông tay. Hắn dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Lý Huyền Lương, rên rỉ: “Ta không uống được, uống xong sẽ càng thê thảm hơn. Hiện tại ta đã trướng to đến mức sắp nổ tung rồi.”

Lý Huyền Lương nghe vậy thì hết sức sửng sốt. Y cúi đầu nhìn dưới đáy quần Mã Thần Nhất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Đẩy hắn ra, y kinh hoảng nói: “Ta không muốn biết ngươi có nổ tung hay không, ngươi mau buông tay đi.”

Vùi đầu vào cổ Lý Huyền Lương, Mã Thần Nhất thống khổ lẩm bẩm: “Tiểu Lương, giúp ta, ta cầu xin ngươi, ta thật sự rất khó chịu…”

Lý Huyền Lương càng lúc càng cảm thấy muốn nổi da gà. Y cố sức giãy dụa nhưng không sao thoát ra được, chỉ biết tức giận mắng: “Ngươi không phải đã uống thuốc rồi sao? Tại sao sức lực còn mạnh như vậy? Ngươi muốn gạt người à?” Y nhớ rõ, lần kia sau khi uống thuốc xong thì y gần như toàn thân mềm nhũn, căn bản là không còn chút sức lực nào.

Bởi vì những động tác giãy dụa của Lý Huyền Lương mà Mã Thần Nhất nhịn không được toàn thân run rẩy. Hắn cố gắng kiềm chế, kiên nhẫn giải thích: “Ta uống tương đối ít, hơn nữa, loại thuốc này với loại thuốc ở câu lạc bộ không giống nhau…”

Lý Huyền Lương có chút hoảng loạn, nói: “Vậy để ta gọi điện thoại cho Hứa Dương, bảo hắn tìm một người ở câu lạc bộ đến giúp ngươi.”

Mã Thần Nhất đè chặt Lý Huyền Lương lại từ phía sau, nhẫn nại nói: “Đừng nói cho Hứa Dương biết, nếu không sẽ rất phiền phức.” Chuyện này, Mã Thần Nhất làm sao có thể để Hứa Dương biết được? Nếu Hứa Dương biết, có lẽ sau này sẽ không ngừng đem chuyện ngày hôm nay ra cười nhạo hắn. Hắn còn chưa ngu ngốc đến nỗi tặng không Hứa Dương nhược điểm của mình.

Lý Huyền Lương cắn răng tức giận: “Cái gì cũng không được, vậy rốt cuộc thế nào mới được?”

Mã Thần Nhất nghe vậy, đột nhiên thân thể trở nên cứng đờ. Hắn thống khổ ngẩng mặt lên, cảm nhận được Lý Huyền Lương nhất quyết cự tuyệt. Chậm rãi mơn trớn những sợi tóc trên trán y, lộ ra vùng trán trơn bóng, hắn cúi đầu hôn lên nơi đó, thấp giọng khàn khàn: “Tiểu Lương, ngươi giúp ta được không?”

Lý Huyền Lương nghiêng mặt né tránh, ánh mắt không được tự nhiên: “Ngươi tự tìm người khác đi, ta không được đâu.”

Lúc này, toàn thân Mã Thần Nhất đã nóng như lửa đốt, phân thân cọ vào đùi Lý Huyền Lương cứng rắn đến phát hoảng. Loại tình huống này Lý Huyền Lương từng trải qua, nếu không được giải phóng sẽ có bao nhiêu thống khổ, chính mình cự tuyệt hắn như vậy có vẻ hơi nhẫn tâm. Do đó, y vội vã bổ sung thêm: “Nếu không, để ta tìm một ngưu lang đến giúp ngươi nhé?”

Mã Thần Nhất nắm chặt tay Lý Huyền Lương, thống khổ lắc lắc đầu. Hắn đặt tay y lên ngực mình, để y nghe được tiếng tim hắn đập mạnh như nổi trống, không ngừng rung động trong lòng bàn tay y.

Mã Thần Nhất vừa mới lành bệnh, lại uống phải thứ thuốc này, nếu cứ để phân thân trướng ngạnh trong một thời gian quá lâu, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Lý Huyền Lương do dự nói: “Bằng không, để ta gọi Tiểu Vũ quay về…”

Còn chưa nói dứt câu, bờ môi của y đã bị Mã Thần Nhất bao phủ. Vừa vuốt ve thân thể y hắn vừa liên tục cất giọng cầu xin: “Tiểu Lương, ngươi giúp ta, giúp ta đi, ta chịu không nổi nữa rồi. Van cầu ngươi, chỉ một lần là đủ rồi, thực sự, chỉ một lần thôi, được không…” Nói xong, bàn tay hắn nhanh nhẹn tiến vào trong quần áo của y, không ngừng mày mò tìm kiếm.

“Này, ngươi tỉnh táo lại chút đi…” Lý Huyền Lương cố gắng đẩy mạnh vào vai Mã Thần Nhất, thế nhưng bao nhiêu sức lực đều trở nên vô ích. Mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ thuốc gì? Lại có thể khiến cho khí lực của hắn so với lúc trước càng mạnh hơn gấp nhiều lần, y căn bản là không thể nào trở mình dậy được.

Mã Thần Nhất không ngừng hôn môi Lý Huyền Lương, động tác vừa có chút bá đạo lại vừa mang theo chút ôn nhu, tựa hồ như vẫn còn một tia lý trí. Thế nhưng, khi nỗi thống khổ tăng lên đến đỉnh điểm, trong miệng hắn chỉ còn biết kêu Tiểu Lương, rồi không chút chần chờ đặt tay y xuống nơi giữa hai chân, biểu tình rất vội vàng gấp gáp rồi lại như sợ hãi y sẽ sinh ra phản cảm.

Lý Huyền Lương hoảng sợ vô cùng. Từ dưới lòng bàn tay, y có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của hắn. Y nhất thời mềm lòng, do dự xoa nắn phân thân của hắn vài cái. Hành động này tựa hồ như đã thỏa lòng mong ước của Mã Thần Nhất, giống như người sắp chết đuối vớ được khúc cây, hắn hoàn toàn kích động trở người đặt Lý Huyền Lương vào chính giữa chiếc giường, đôi tay nhanh nhẹn cởi hết toàn bộ quần áo dư thừa trên người y ném xuống đất.

Lý Huyền Lương cau mày, xoa xoa đỉnh đầu, đột nhiên có chút hối hận vì sự mềm lòng lúc nãy. Y cắn răng nói: “Này, Mã Thần Nhất, ngươi điên rồi, làm cái gì…”

Một lần nữa, Mã Thần Nhất lại phủ kín đôi môi Lý Huyền Lương. Sau nụ hôn dài, hắn chuyển đến vành tai y, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lương, đừng cự tuyệt ta được không? Cầu xin ngươi…” Thanh âm mong mỏi mang theo chút van nài đầy thương cảm.

Lý Huyền Lương giơ tay lên bóp cổ Mã Thần Nhất, dự định nói gì đó, đột nhiên nhíu mày “Hừ!” một tiếng, sắc mặt biến đổi. Vừa hé miệng ra, y lại bị hắn một lần nữa dùng đôi môi ngăn chặn.

Tựa như đã chiếm được vật trân bảo, Mã Thần Nhất ôm chặt Lý Huyền Lương, trao tặng cho y một nụ hôn dài miên man bất tận. Hạ thân hắn liên tục động đậy, nhưng hắn không muốn để cho y cảm thấy bất cứ một tia thống khổ nào, cho nên hắn đành cố gắng nhẫn nại, từ từ gia tăng tốc độ, cho đến khi mồ hôi của hắn thấm ướt cả gương mặt y…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.