Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 64: Chương 64: Ghen tỵ




Vì vậy, Dương Sóc trực tiếp mang theo Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu đến Cố gia.

Thời điểm đến đó, quả nhiên, Cố Diễm chỉ hơi ngẩn người, sau đó liền cười cười với hai người Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu, “Các anh cũng đến rồi.”

Liễu Phi Tuyết chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, không biểu tình gì.

Đối phương đều luôn lạnh lùng, cho nên không đổi sắc như vậy cũng không có gì.

Ngược lại Chu Châu không ý tứ cười cười với Cố Diễm, “Không rước lấy phiền toái cho ngươi chứ?”

Cố Diễm mỉm cười lắc đầu, “Làm sao có thể, không có việc gì.” Sau đó y nhìn về phía Dương Sóc, “Đồ vật đều cầm theo rồi?”

Dương Sóc gật đầu cười, “Ừm, đều cầm.”

Một đoàn người ra đi, tổng cộng bốn chiếc xe, hai chiếc xe tải, trọng tải đều tương đối nặng, ba thùng xe. Còn lại là hai chiếc xe việt dã. Bọn người Cố Diễm một chiếc, chiếc kia bên trong cũng có bốn người, là cấp dưới Cố Diễm đắc ý nhất, là lực lượng tinh anh của Cố gia.

Bốn người này phân biệt là Cố Đông, Cố Tích, Cố Nam, Cố Bắc.

Trừ Cố Tích là nữ, còn lại đều là đàn ông, mà cô gái kia…

Dương Sóc nhìn có chút híp híp mắt, nếu như không phải hắn cảm giác sai, người kia, giống như có ý với Cố Diễm… cô ta thích Cố Diễm? Đáp án này khiến bản năng Dương Sóc không thích.

“Cố thiếu.” Vừa nói không thích, người kia đã đi tới.

Dương Sóc hơi mím môi, Cố Diễm ngược lại không có tự giác gì, vẫn cùng cô gái kia sóng vai nhau vừa đi vừa nói chuyện.

Vì vậy, ánh mắt Dương Sóc càng thêm híp lại, hắn có thể rõ ràng trông thấy trong mắt cô gái kia che giấu sùng bái, còn có quan trọng nhất là… che giấu say đắm!

Liễu Phi Tuyết lên xe trước, thời điểm Chu Châu muốn theo sau liền liếc mắt về phía Dương Sóc.

Thấy đối phương không nhìn về phía hắn, dừng một chút, lại thấy thần sắc đối phương dường như có chút u ám, hơn nữa…

Lại nhìn theo tầm mắt đối phương, Chu Châu thoáng nhướng nhướng mày, giống như có chút hiểu được rồi.

Vì vậy, Chu Châu đi tới, vỗ vỗ lên bả vai Dương Sóc.

Dương Sóc đảo mắt, nhìn đối phương, “Hử? Làm sao vậy?”

Chu Châu khẽ cười cười, “Không phải ta làm sao, là ngươi làm sao vậy.”

Dương Sóc dừng một chút, sau đó cong khóe miệng cười cười, “Không có gì… cũng sẽ không có chuyện gì.”

Chu Châu cũng giơ lên khóe miệng, “Nếu ngươi đã biết sẽ không có gì, vậy chẳng phải nên dừng ở đây.”

Dương Sóc nghe vậy trở tay vỗ vỗ vai Chu Châu, “Được rồi, ta không có việc gì, mi vẫn là lo cho chính mình đi. Liễu Phi Tuyết bên kia… không có vấn đề đi?”

Chu Châu nghe lời này ngược lại nở nụ cười, “Ta cũng không có việc gì… hiện tại đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, Phi Tuyết đang từ từ tiếp nhận ta, ta có thể cảm giác được.”

“Như vậy cũng tốt.” Dương Sóc thật lòng vui mừng cho đối phương, “Chẳng qua là… khi nào thì có tiến triển như vậy? Sao ta không biết?” Mặc dù không quá thường xuyên ở cùng nhau, nhưng cơ bản mỗi ngày đều có thể nhìn thấy. Thế nào mà có tiến triển tốt như vậy bản thân lại không biết?

“Ha ha, đừng nói ngươi không biết, kỳ thực chính ta cũng không biết.” Chu Châu thở dài.

Dương Sóc hơi sững sờ, “Hử? Mi cũng không biết? Sao lại như vậy?”

Loại chuyện này người khác không biết cũng quên đi, chẳng lẽ bản thân còn không biết sao?

Nếu người trong cuộc đều như cậu ta vậy, như thế tình lữ trên đời này có thể thành đôi được bao nhiêu?

Chu Châu lần nữa thở dài, “Ta thật sự không biết, tỉnh lại sau lần bị thương này Phi Tuyết liền thay đổi thái độ, ta cũng không biết nguyên nhân.”

“Hử? Y tỉnh lại sau khi bị thương?” Dương Sóc nhướng nhướng mày, “Mi liều mình tương cứu sao?” Hình như không đến vậy đi?

“Ngươi khen ngược rồi.” Chu Châu không dấu vết liếc mắt về phía xe, “Quên đi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, chỉ cần kết quả tốt, đây là nhất định rồi.”

Dương Sóc ngẫm lại cũng đúng, gật đầu, “Ừ, cũng đúng, kết quả tốt là được rồi.”

Chu Châu không nói thêm gì nữa, “Vậy ta lên xe trước, đợi chút nữa ngươi lái xe.”

“Được.” Dương Sóc gật đầu, “Ta sẽ… nếu như Cố Diễm không có tài xế, nhưng ta nghĩ em ấy sẽ có tài xế.” Dù sao đường dài như vậy…

Chu Châu nhẹ gật đầu, “Được, tùy thôi, ta đi trước.”

Chu Châu lên xe, bên kia, Cố Diễm cùng cô gái tên Cố Tích cũng đã nói xong.

Cố Diễm đi về phía mình, nhưng khiến hắn vô cùng mất hứng chính là, cô ả kia cũng đến rồi!

Dương Sóc lập tức nheo mắt lại, có điều biểu tình lại che giấu vô cùng tốt, trên mặt còn mang theo chút ý cười.

“Chu Châu lên xe rồi hử?” Cố Diễm nhẹ giọng hỏi, vừa rồi nhìn thấy Dương Sóc luôn nói chuyện cùng Chu Châu.

Hơn nữa biểu tình có chút kỳ quái… cho nên y mới hỏi như thế.

Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Ừ, cùng Phi Tuyết lên xe rồi.” Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Cố Tích sau lưng theo y tới đây, Cố Diễm hiểu được ý của đối phương, nói: “Cô ta lái xe.”

Lúc này Dương Sóc vì mới bàn về việc ai làm tài xế mà hết ý kiến, nếu như là cô gái này lái xe, hắn tình nguyện bản thân làm người tài xế kia, vì vậy, Dương Sóc mỉm cười nói: “Hay là đừng, chúng ta thay phiên nhau lái đi.”

Cố Diễm dừng một chút, có chút nhíu mày, y lái thì không việc gì, nhưng Dương Sóc lái?

Nói thật, Cố Diễm không nỡ để đối phương mệt mỏi, nhưng mà, nếu Dương Sóc đã nói như vậy, khẳng định có chủ ý của hắn, vì thế, Cố Diễm chỉ khoát tay với Cố Tích, “Cô đi trước đi.”

Cố Tích hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là không dấu vết liếc nhìn Dương Sóc một cái. Cố Diễm cũng không phát hiện, bởi góc độ kia y không nhìn thấy, nhưng mà, Dương Sóc trông thấy.

Bởi trông thấy, ánh mắt cô gái kia rất có thâm ý khiến màu mắt Dương Sóc hơi lạnh xuống.

Cố Tích rời đi, Dương Sóc lạnh lùng cong khóe miệng, Cố Diễm thấy vẻ mặt này của đối phương liền ngẩn người, “Làm sao vậy Dương Sóc? Có vấn đề gì sao?”

Dương Sóc nghe giọng Cố Diễm liền đưa mắt nhìn về phía đối phương, sau đó nhàn nhạt hừ một tiếng, “Không có gì.”

Nói xong, liền muốn xoay người đi đến bên xe, Cố Diễm sẽ thả đối phương đi như vậy mới là lạ!

Vì vậy, ngay khi Dương Sóc xoay người liền kéo cánh tay đối phương.

“Dương Sóc, anh làm sao vậy? Em… đã làm sai chuyện gì sao?” Cố Diễm có chút luống cuống.

Y có thể cảm giác được, vừa rồi Dương Sóc không vui có hơn phân nửa là nhằm vào y, nhưng y không biết là vì sao.

Nhìn Cố Diễm mặc dù luống cuống, nhưng chỉ là quật cường mím môi, Dương Sóc lập tức mềm lòng.

Cũng có chút hối hận, bản thân tức giận với em ấy làm gì! Biết rõ Cố Diễm sẽ không đặt cô gái kia trong mắt, bất quá là ánh mắt cô ta khiến mình không thích mà thôi, trút giận vào Cố Diễm làm gì!

Thở dài, Dương Sóc hối hận léo Cố Diễm vào trong ngực, “Xin lỗi, chỉ là tâm tình anh có chút không tốt, không có việc gì, không liên quan đến em.”

Cố Diễm chớp mắt, nhìn nhìn tay Dương Sóc đặt ở bên hông mình, “Vì sao tâm tình không tốt?”

Dương Sóc mỉm cười lắc đầu, “Cũng không có gì, một chút chuyện nhỏ, được rồi, không nói nữa, có thể xuất phát rồi sao?” Nói xong, nâng tay Cố Diễm lên.

Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Ừm, có thể xuất phát, em lái xe trước cho, đợi một chút rồi đổi người.”

Dương Sóc mỉm cười, “Như vậy sao được, lần này em là thủ lĩnh đội ngũ, sao có thể làm tài xế, anh lái là được rồi, đợi anh mệt mỏi rồi hãy lo đến chuyện thay người.”

Cố Diễm bĩu môi, “Bình thường không cần em làm chủ, bọn họ thường xuyên làm nhiệm vụ, chút chuyện này còn phải tự giải quyết thì còn cần bọn họ làm gì?”

Mặc dù nói vô cùng không khách khí, nhưng cũng là lời thật.

Dương Sóc cười cười, không nói thêm gì nữa, chỉ lôi kéo Cố Diễm đi đến bên xe.

Hai người lên xe, Dương Sóc ngồi trên ghế lái, Chu Châu bỗng nhiên “PHỤT” một tiếng phì cười.

Cố Diễm híp mắt nhìn về phía đối phương, “Làm sao vậy? Cậu cười cái gì?”

Chu Châu mím môi lắc đầu, “Không có không có, đâu cười gì đâu.” Nhưng mà biểu tình kia…

Cố Diễm có chút không vui, vừa muốn nói gì, bên kia vang lên tiếng ho khan của Dương Sóc.

“Khụ khụ, Chu Châu, lung tung nói bậy gì đó, không tốt đâu, chúng ta đi thôi.”

Rõ ràng cho thấy có chỗ nào đó không đúng, Cố Diễm nhìn biểu tình Dương Sóc dừng một chút, cuối cùng không nói gì.

Chẳng qua là thần sắc hơi quái lạ liên tiếp nhìn về phía Dương Sóc.

Dương Sóc bị nhìn đến da đầu có chút tê dại, chỉ có thể kiên trì cười ha ha, “Diễm, em đừng luôn nhìn anh như vậy, anh đang lái xe đó, đừng để xảy ra tai nạn xe cộ.”

Cố Diễm thật sự cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, mà chuyện kỳ quái này Chu Châu biết rõ, bản thân vậy mà lại không biết, nhưng tuyệt đối là về mình, bằng không Chu Châu cũng sẽ không cười!

“Anh không nhìn em sao biết em đang nhìn anh?” Cố Diễm rất kinh điển nói một câu.

Dương Sóc nhất thời bị nghẹn xuống, “Được rồi, em không nhìn anh, là anh đang nhìn em.”

Cố Diễm khẽ hừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, hiển nhiên dự định nhắm mắt dưỡng thần rồi.

Dương Sóc cũng không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên chờ đợi lo lắng nữa.

Thần sắc Cố Diễm khiến hắn suy đoán không ra trong lòng em ấy nghĩ gì, nhưng mà để đối phương biết mình ghen tỵ vì một cô gái, hơn nữa còn… khụ khụ, cái kia, quả quyết không hay ho gì!

Trên hai chiếc xe chở người cũng không ít, cho nên đoạn đường này vấn đề giải quyết thây ma không cần phiền toái bọn người Dương Sóc, Dương Sóc chỉ phụ trách lái xe mà thôi.

Chiếc đi đầu tiên là xe bọn người Cố Đông, có bọn họ mở đường ở phía trước, vốn đã có thể giải quyết đại bộ phận thây ma. Chiếc xe thứ hai là xe tải, trên xe tải cũng không ít dị năng giả, đều không phải là ăn chay, thứ ba là bọn người Cố Diễm, cuối cùng lại là một chiếc xe tải.

Cho nên, bọn Cố Diễm đi ở nơi sâu nhất không có đất dụng võ.

Cũng bởi vì dạng này, bọn Cố Diễm rất thoải mái, điều này cũng khiến Dương Sóc nhẹ nhõm hai phần, ít nhất tài xế như hắn chỉ phải chịu trách nhiệm nhìn đường là được. Mặt khác đều không cần quản.

Đoàn xe như vậy trong tận thế vẫn có chút đáng xem, vì vậy, ở phía sau xe còn kéo theo hai chiếc xe khác, có điều chẳng qua là xa xa đi theo, cũng không thể nào tới gần.

Có lẽ không phải người nào cũng đều không có đầu óc, lái xe tải ra đương nhiên là đi sưu tập vật tư.

Cho nên đi theo đoàn xe như vậy… luôn có thể thu hoạch chút ít.

Dương Sóc thông qua kính chiếu hậu trên xe phát hiện xe theo phía sau, vì vậy hỏi Cố Diễm bên người.

“Những cái đuôi kia, không xử lý một chút sao? Tiếp tục như vậy sẽ càng lúc càng nhiều.”

Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Không cần phải xen vào, chưa tới thời điểm xử lý.”

“Được rồi, nếu em đã biết thì không nói nữa.” Dương Sóc tiếp tục việc lái xe của hắn.

Buổi tối hôm đó, đoàn xe bọn họ tìm được một khu nhà dân nối liền ngụ lại.

Hai chiếc xe tải lớn đều chạy vào sân trong, sau đó để người thay phiên canh giữ trên xe.

Bọn người Cố Diễm vào trong một sân nhỏ, nơi này có bốn gian phòng.

Cố Diễm cũng Dương Sóc một gian, Liễu Phi Tuyết cùng Chu Châu một gian, Cố Đông Cố Bắc một gian, Cố Tích một gian.

“Cố thiếu, bữa tối nấu xong rồi.” Cố Tích xuất hiện trước cửa phòng bọn người Cố Diễm.

Dương Sóc quay đầu, nhàn nhạt nhìn đối phương một cái, Cố Diễm thản nhiên nhẹ gật đầu, “Ừ, ra ngay đây.”

Cố Tích cung kính lui ra, Cố Diễm đảo mắt, nhìn thấy ánh mắt Dương Sóc có chút khác thường…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.