Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 65: Chương 65: Tình cảm khúc chiết




Cố Diễm có chút hiểu được, Dương Sóc nhìn phản ứng của đối phương lập tức liền biết tình huống không tốt.

Quả nhiên, Cố Diễm mở miệng, “Dương Sóc, tâm tình anh không tốt chắc không phải vì Cố Tích đi?”

Dương Sóc nhất thời cảm giác mình bị nước miếng làm nghẹn, yết hầu bắt đầu khó chịu.

“Khụ khụ.” Hắn khô khốc ho khan hai tiếng, nhìn về phía Cố Diễm, biểu tình… ờm, có chút quái lạ.

“Ầy Diễm, em nghĩ nhiều rồi, cô ta chỉ là rễ hành rễ tỏi thôi! Tại sao anh phải vì cô ta mà tâm tình không tốt? Em nghĩ quá nhiều rồi! Được rồi, không nói cái này, chắc chắn em đói bụng rồi phải không? Chúng ta qua đó ăn cơm chiều đi.”

Bộ dáng Dương Sóc lúc này nhìn thế nào cũng như đang nóng lòng muốn trốn tránh, Cố Diễm nhướng mày, giống như cười mà không phải cười.

Y cũng hơi hiểu được tiếng cười chẳng hiểu ra sao kia của Chu Châu khi ở trên xe, thì ra là vậy.

Dương Sóc, vậy mà lại ghen tỵ! Ha ha… Cố Diễm phát hiện, bản thân cũng rất muốn cười.

Đồng thời, Cố Diễm càng cảm thấy đáy lòng ấm áp thoải mái vô cùng, Dương Sóc ơi Dương Sóc, anh cũng sẽ ghen tỵ sao?

“Ừm, anh nói cũng đúng, cô ta không tính là thứ gì, anh không thích cô ta vậy để cô ta ít xuất hiện là được rồi.”

Cố Diễm nói xong, ánh mắt nhìn Dương Sóc rất nhu hòa.

Trong nháy mắt, Dương Sóc thật không biết mình hẳn là nên cảm thấy xúc động hay nên thế nào nữa, dựa theo đạo lý mà nói, Cố Diễm khiến cô gái đáng ghét kia ít xuất hiện là chuyện tốt, nhưng sao hắn lại cảm giác trên mặt đối phương mang theo ý cười rõ ràng khiến người nhìn thấy không thoải mái như vậy? Chậc chậc, đây thật là…

Nhếch miệng, Dương Sóc ở trên mặt Cố Diễm nhéo một cái, hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, “Em rất đắc ý?”

Cố Diễm nhướng mày, nét mặt như cười như không không thay đổi, “Sao em phải đắc ý? Có cái gì hay để đắc ý sao?”

“Hừ!” Dương Sóc hừ hừ một tiếng, lại nhéo mặt Cố Diễm một cái nữa, thẳng đến khi cảm giác mặt đối phương hồng hồng, lúc này mới thỏa mãn ngừng lại, “Không đắc ý thì tốt, Cố Diễm, anh đói, đi thôi.”

“Được.” Thần sắc Cố Diễm hết sức nhu hòa.

Liễu Phi Tuyết không cần ăn gì, buổi tối hôm nay không ra ngoài, Chu Châu cùng phòng với y, có lẽ cũng rất quý trọng cơ hội khó có được ở chung phòng với đối phương, cho nên hắn cũng không ra ngoài.

Dương Sóc cùng Cố Diễm một chút cũng không lo lắng đối phương sẽ chết đói, vì vậy cũng không đi gọi bọn họ.

Cố Tích ngay khi Cố Diễm vừa ra ngoài liền đến gần, đối phương dù sao cũng là cấp dưới Cố Diễm, cho nên tiếp cận là đương nhiên, hơn nữa đối phương chung quy có thể tìm được cái cớ thỏa đáng.

Nhưng Dương Sóc chú ý tới thần sắc người yêu thân ái nhà mình lạnh một chút, biểu tình lạnh lùng hơn trước.

Quan trọng nhất chính là, bộ dáng xa cách đối với Cố Tích kia.

Sau đó, Dương Sóc vô cùng thoải mái trông thấy trong mắt Cố Tích hiện lên sắc thái thống khổ, hơn nữa sắc mặt tái nhợt không ít.

Hiển nhiên bị Cố Diễm kích thích không nhẹ, hừ hừ, bây giờ mới tốt, đáng đời, con gái thì thế nào, muốn thứ không thuộc về mình sẽ có kết quả như vậy.

Huống chi, Cố Diễm cũng không phải là món đồ, đó là bảo bối của mình… hừ hừ, đáng đời!

Dương Sóc thật sự không muốn thừa nhận bản thân hiện tại dường như rất con nít, nhưng sự thật lại là vậy.

Hơi mím cánh môi, Dương Sóc quyết định tự mình ăn thứ của mình, cô gái kia, thật sự rất không đáng lo rồi.

Khi Cố Diễm tới dùng cơm tâm tình Dương Sóc rất tốt gắp cho đối phương một cái đùi gà trong chén mình.

Hiện tại cũng không phải lúc trước tận thế, một cái đùi gà, đó là xa xỉ cỡ nào, bản thân bên này mặc dù không thiếu thứ như vậy, nhưng cũng không phải rất nhiều, có điều, cho Cố Diễm ăn, đưa cái gì hắn cũng đều cam tâm tình nguyện.

Cố Diễm không muốn nhận cái đùi kia, y còn muốn lấy của mình đưa cho Dương Sóc đó, nhưng nhìn bộ dáng kiên trì của đối phương, nghĩ đến, về phương diện thức ăn dù sao cũng không thiếu, vì vậy cuối cùng Cố Diễm vẫn ăn đùi gà Dương Sóc đưa tới.

Ờm, y cảm thấy thứ Dương Sóc cho so với của mình còn ngon miệng hơn nhiều, con người, quả nhiên là nhân tố tâm lý.

Người yêu cho cái gì đều tốt, ăn thứ gì cũng càng ngon hơn.

Bên này vui vẻ hòa thuận, hơn nữa nhìn vào vô cùng ân ái, bên kia Cố Tích lui xuống hai nắm tay nắm lại thật chắt, ánh mắt cũng bắt đầu u ám, cô không muốn đi xem, nhưng lại tự ngược mà nhịn không được nhìn sang, cuối cùng, chỉ có thể khiến bản thân thống khổ hơn.

Cô thích Cố Diễm, kỳ thực đây không phải là bí mật, rất nhiều người đều biết, những người huấn luyện cùng cô cũng biết,

Nhưng mà, cô đã sớm biết bản thân không có khả năng, Cố Diễm, chưa từng thích mình.

Đối với đối phương mà nói, mình chỉ là thuộc hạ, điểm này, cô đã sớm biết rồi.

Nhưng mà, chuyện tình cảm cũng không phải bạn biết liền có thể đem nó thu hồi lại. Cho nên, cô càng thêm hãm sâu vào… hơn nữa, vui vẻ chịu đựng.

Chẳng qua, khiến cô vô cùng không cam lòng chính là, Cố Diễm không thích mình không sao, người đàn ông cường đại như vậy, cô cũng không cho rằng bản thân có thể xứng đôi với anh, nhưng mà, vì sao, vì sao anh lại thích một kẻ như vậy!

Tên Dương Sóc này ngay từ đầu cô đã xem thường, hiện tại cũng là như thế!

Bất kể là ở phương diện nào, một kẻ tầm thường như Dương Sóc đều không xứng với thiên thần cô thích kia!

Dương Sóc, Dương Sóc! Trong miệng lặp lại cái tên này, Cố Tích hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cố Đông cùng Cố Bắc liếc nhau một cái, Cố Bắc chậm rãi rủ mí mắt xuống, chuyên chú nhìn chằm chằm cái chén trước mặt mình, chẳng qua sắc mặt rất khó coi.

Cố Đông híp híp mắt, cuối cùng, chỉ có thể thở dài trong lòng. Quan hệ của mấy người bọn họ… thật không biết khi nào mới có thể chấm dứt, Cố Bắc thích Cố Tích, trong lòng chỉ có đối phương, Cố Tích hết lần này tới lần khác lại thích thiếu chủ.

Nhưng người như thiếu chủ làm sao sẽ động tình với Cố Tích chứ? Cố Tích, định trước là không chiếm được.

Ha ha, kỳ thực, định trước không chiếm được nào phải chỉ có Cố Bắc cùng Cố Tích? Không phải còn có mình sao?

Bản thân cũng thật đáng buồn, biết rất rõ trong lòng Cố Bắc chỉ có Cố Tích, vẫn là không cách nào buông cậu ấy được.

Chẳng lẽ, đây chính là số mệnh của mấy người bọn họ sao? Định trước đều không có được người mình muốn sao?

Chỉ là, mình có thể chịu đựng, Cố Bắc có thể chịu đựng, nhưng còn Cố Tích? Từ lúc tận thế đến, sau khi thiếu chủ trở về cô ấy dường như càng ngày càng không bình tĩnh, thậm chí còn không có ý che giấu tâm tư bản thân.

Đặc biệt khi thiếu chủ cùng Dương Sóc thân mật bên nhau như vậy, cô ấy lại càng không bình tĩnh.

Thậm chí, thiếu chủ còn muốn mang người kia về Cố gia. Hắn biết, nếu như không phải thích đến không phải người đó thì không được, thiếu chủ nhất định sẽ không đưa Dương Sóc đến Cố gia gặp lão gia tử, dù sao, đó chính là lão gia tử…

Nhưng mà, thiếu chủ không chỉ mang người đến, hơn nữa còn biểu hiện quan tâm như vậy, thậm chí thời điểm lão gia tử cùng người kia nói chuyện liền ở bên ngoài chờ, rất sợ người kia bị tổn thương gì đó. Thiếu chủ đối với người ngoài luôn luôn là thiếu chủ lạnh lùng, nhưng vì người kia có thể làm đến bước này, thiếu chủ như vậy, người khác còn có thể hy vọng sao?

Cố Tích, sợ là trong lòng thiếu chủ không có chút ấn tượng nào, nhiều nhất cũng chỉ là một cấp dưới thực lực không tệ mà thôi…

Khi mấy người tâm tư hỗn loạn, bên kia, Dương Sóc cùng Cố Diễm đã ăn xong cơm tối, Dương Sóc lái xe cả ngày cũng mệt mỏi, cho nên liền đi nghỉ ngơi sớm, Cố Diễm đương nhiên đi theo, dù sao ăn bày mọi chuyện đều có người khác, cũng không cần y quản.

Buổi tối hôm đó cũng không yên ổn, đến mười mấy thể biến dị cao cấp, cấp bậc thực lực đều từ cấp hai đến cấp ba.

Nhưng bọn người Cố Diễm đều không ra tay, nếu những người Cố gia kia ngay cả mấy thây ma này cũng không giải quyết được vậy đừng nói đến sưu tập vật tư lương thực gì đó, lương thực ở Lăng huyện kia cũng không phải bí mật gì, chẳng qua là người tổn thất trước đó thật sự rất nhiều, cho nên bí mật kia dù là bí mật, nhưng người mạo hiểm nơi đó cũng không ít.

Đối với bọn Cố Diễm bên này mà nói, chỉ cần trước khi Lý gia cùng chính phủ và quân đội bên kia lấy được nhóm lương thực kia, vậy đó chính là bí mật. Một buổi tối này, người Cố gia giải quyết toàn bộ thây ma tiến đến, không cần bọn người Cố Diễm ra tay.

Có điều, cũng không phải không có tổn thất, lần này có thể cùng đi đương nhiêu đều là tinh anh Cố gia, mất đi liền không thể lấy lại được, cho nên, đến đêm thứ hai, Cố Diễm cùng Dương Sóc quyết định gác đêm.

Vì thế, ban ngày ngày hôm sau Dương Sóc không lái xe nữa, lái xe là Cố Nam.

Đối với người đàn ông này, Dương Sóc vấn tương đối hài lòng, đối phương tuy hơi trầm mặc ít nói, nhưng làm việc lại rất đáng tin cậy, tính tình cũng không tệ, quan trọng nhất là, ánh mắt hắn nhìn Dương Sóc rất bình tĩnh, một bộ chỉ cần thiếu chủ Cố Diễm thích, hắn liền tuyệt đối tiếp nhận, điểm này khiến người ta thật thích.

Không giống ba người kia, dường như chung quy có chút quái dị, một Cố Tích coi như xong, hai người khác cũng không khiến người yên tâm, cảm giác ánh mắt nhìn mình mang theo chút gì đó…

“Sáng mai có thể đến sao?” Dương Sóc hỏi Cố Diễm bên cạnh đang cùng mình tản bộ.

Hiện tại là buổi tối, bọn họ ngủ ở phụ cận xe tải, bây giờ nói chuyện bởi vì ban ngày đều nghỉ ngơi, cho nên cũng ở xung quanh đi dạo, tận thế dù nguy hiểm, nhưng mà đối với thực lực bọn họ lúc này mà nói, chỉ cần không gặp phải thể biến dị cường đại mạnh mẽ công kích, như vậy liền không coi vào đâu, huống chi, bây giờ Dương Sóc có cái lệnh bài kia, đây chính là thứ tốt, có tác dụng khắc chế đối với thây ma không nói, dù là thể biến dị cao cấp cũng có thể khắc chế chút ít, chỉ là không kịch liệt như thây ma bình thường, quan trọng nhất là, lệnh bài kia có thể cảm nhận được tin tức của thể biến dị cao cấp, chỉ cần chúng nó tới gần, có thể phát hiện ngay!

Cho nên, đánh lén gì đó thì đừng nghĩ, bên này có thể cảm giác được tất!

“Ừm, sáng ngày mai là có thể đến, nếu không phải tình hình giao thông bên này không tốt, xe tải vượt qua cần nghỉ ngơi hồi phục, sáng hôm nay nên đến, chúng ta muộn một ngày rồi.” Cố Diễm nói xong, túy ý Dương Sóc nắm tay y, cái loại dắt tay ôn hòa này y rất thích, cho nên, cũng đặc biệt quý trọng thời gian như vậy.

“Cái đuôi phía sau em không có ý định xử lý sao?” Dương Sóc thuận miệng hỏi, có điều trong lòng cũng không mấy để ý.

Nếu Cố Diễm đã biết rõ đằng sau có cái đuôi, xử lý bất quá là chuyện sớm muộn, không cần hắn lo lắng, hắn chỉ là tìm đề tài tâm sự với Cố Diễm mà thôi. Cố Diễm cũng hiểu được ý đối phương, thản nhiên nói: “Không có việc gì, sáng ngày mai rồi nói, hiện tại không cần thiết, hơn nữa em có kế hoạch khác… những người kia, có thể làm bia đỡ đạn một chút.”

“Hử?” Dương Sóc có chút ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý đối phương, “Em nói là để những người kia đều đi? Có điều bằng thực lực bọn chúng nhất định túm chặt không đi, vậy nên, bia đỡ đạn?”

Cố Diễm gật đầu, “Ừ, em có ý nghĩ này, nhưng mà cần trù hoạch thêm. Cặn kẽ vẫn chưa xác định, những tên kia cũng không phải kẻ ngu, nhưng dưới lợi ích trước mặt, khiến bọn chúng mạo hiểm cũng không phải chuyện không thể.”

“Có thể xem như chúng ta làm ngư ông sao?” Dương Sóc nghi ngờ nói, cảm thấy không có ý nghĩa gì, có hay không có những người kia xông ở phía trước cũng không sao cả, bởi những tên kia dựa vào không được, tối đa cũng chỉ giải quyết một ít thây ma bình thường cùng thể biến dị cấp thấp, được rồi, thỉnh thoảng cũng có thể giải quyết chút ít cao cấp, nhưng nơi đó cao cấp có rất nhiều!

Cố Diễm khẽ cười, “Bất quá là mượn ánh mắt bọn chúng nhìn xem nơi đó đến cùng nguy hiểm nhiều ít, tại sao lại được xưng là vùng đất chết, hiện tại biết được nơi đó có lương thực cũng không nhiều lắm, đại bộ phận còn tưởng rằng nơi đó có bảo bối gì kia.”

“Ha.” Dương Sóc cười, “Thế đạo này chỗ nào còn có bảo bối đáng giá!”

“Năng lượng thể.” Cố Diễm nhàn nhạt cười, “Có thể đề cao năng lực chính mình, không phải thứ tốt sao?”

“Nói đến cái này, nghe nói địa phương trước đây Liễu Phi Tuyết bố trí kết giới, lão đại hai phe đông tây kia, sau khi mất đi ngọc bội không bao lâu liền bạo thể mà chết, tử trạng còn rất khủng bố.” Dương Sóc nhiều chuyện nói.

“Ừm.” Cố Diễm nhẹ gật đầu, “Phi Tuyết đã sớm nói đó không phải thứ tốt, Chu Châu cũng vậy.”

“Aizzz…” Dương Sóc thở dài, đột nhiên nói: “Cố Diễm, em có phải muốn che giấu thực lực Cố gia không?” Nếu không, cũng không cần dùng đến kế hoạch gì, những người kia, thật sự không có chút tác dụng nào.

Cố Diễm thật sâu liếc nhìn Dương Sóc, gật đầu, “Ừ, khai chiến với Lý gia, lửa sém lông mày, nhưng phải phòng bị bọn chúng liên thủ với quân đội và chính phủ bên kia, mặc dù hiện tại bên kia đã đáp ứng lão gia tử không làm ra động tác, nhưng bọn chúng cũng không phải ngu ngốc, nếu Lý gia bị diệt, như vậy Cố gia sẽ độc đại, quan trọng nhất là, quân đội và chính phủ một khi không thể nói rõ…”

“Cho nên, em lo lắng quân đội và chính phủ bên kia sẽ động tay chân?” Màu mắt Dương Sóc có chút trầm trầm.

Cố Diễm lạnh lùng cười cười, “Không phải là lo lắng, là khẳng định, hiện tại em cũng chỉ chuẩn bị đề phòng trước mà thôi, em sợ quân đội và chính phủ bên kia che giấu thực lực. Một cái Lý gia em cũng không lo lắng, chỉ là, nếu cùng quân đội và chính phủ liên thủ, mà quân đội và chính phủ vẫn luôn có điều giấu diếm… liền tương đối phiền toái rồi.”

Dương Sóc nghe vậy thở một hơi thật dài, “Được rồi, anh hiểu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.