Tô Ngọc Uyển vừa vào cửa khách viện đã thấy Hạ Chí và Tiết Sương ra đón, còn chưa đợi nàng ngồi xuống xong Tiết Sương đã mở miệng nói: “Cô nương, chúng ta đã hỏi thăm được tình huống của nhà đại nãi nãi rồi.”
“Ồ? Tình huống thế nào?”
Cốc Vũ trừng mắt nhìn Tiết Sương một cái trách: “Ngươi gấp gáp cái gì, đợi cô nương ngồi xuống uống miếng nước lại nói cũng không muộn.”
Nàng còn chưa dứt lời đã thấy Hạ Chí bưng trà lên tới, rót một chén đặt trước mặt Tô Ngọc Uyển. Tô Ngọc Uyển ngồi xuống ngay ngắn, uống một ngụm trà xong thì cười nói: “Được rồi, ngươi nói đi.”
Tiết Sương đang hào hứng muốn kể bị Cốc Vũ ngăn lại vẫn đang khó chịu trong lòng, thấy cô nương nhà mình quần áo cũng không đổi đã ngồi xuống chờ nghe mình kể chuyện thì vô cùng vui sướng, vui vẻ nói: “Nghe nói là thủ hạ của tam hoàng tử muốn đến tạp cục tìm kiếm gì đó nhưng lại bị cha của đại nãi nãi đắc tội. Chẳng những phế chức quan của ông ấy còn cho người gây khó dễ khắp nơi. Cha nàng không có cách nào đành phải hoa một số tiền lớn người kia mới không truy cứu nữa, nhưng cũng không thể khôi phục lại chức quan. Nghe nói bởi vì việc này mà Trần nhị lão gia mới bị phái đến một nơi xa xôi cằn cỗi làm huyện lệnh. Trần lão thái gia và Trần lão phu nhân từ đó cũng không thích đại nãi nãi nữa.
“Thì ra là thế.” Tô Ngọc Uyển gật đầu.
Như vậy liền dễ hiểu. Nếu không phải Kim gia làm liên lụy tới Trần gia thì người khéo léo đưa đẩy như Trần lão thái gia cũng sẽ không đối xử với Kim thị khi Kim gia rơi đài như thế, chuyện này dù sao cũng khiến người ta cảm thấy Trần gia làm người quá mức cường thế và bạc bẽo.
“Còn có chuyện của tam cô nương nữa.” Tiết Sương lại nói.
“Tam cô nương làm sao?” Tô Ngọc Uyển kỳ quái nâng mắt, tam cô nương trong miệng Tiết Sương hẳn là Trần Hân Nhi.
“Nghe nói Tam cô nương sở dĩ lớn như vậy mà vẫn chưa đính thân là do vẫn luôn đợi đại nãi nãi làm mai gả tới kinh thành. Nhưng mà đã hai, ba năm, phu nhân Kim gia vẫn không thu xếp được một nhà ưng ý nào, bây giờ Kim gia suy tàn rồi, việc hôn nhân của tam cô nương đã khó lại càng thêm khó. Trước khi chúng ta tới, tam cô nương còn khóc một trận tê tâm liệt phế trước mặt lão phu nhân, trách đại nãi nãi cố ý, không muốn nhìn thấy nàng ta tốt cho nên mới kéo dài tới hôm nay.”
Tô Ngọc Uyển bật cười. Cái tính tình kia của Trần Hân Nhi, xem ra không chỉ mình nàng coi thường mà Kim thị cũng vậy, bởi vậy mới không để nương mình tận lực mai mối đi. Nếu không đã hai, ba năm làm sao vẫn không tìm được một mối hôn sự tốt chứ?
Bất quá chuyện này cũng khó mà nói lắm, trong mắt người Trần gia, hôn sự tốt chính là có thể giúp đỡ được cho chức quan của Trần lão thái gia và Trần nhị lão gia. Nhưng lấy thực lực của phụ thân Kim thị sợ là cũng không với tới được những quan viên đó, mà người ông ấy có thể tiếp xúc thì quan chức lại không đủ lớn, không giúp được gì cho phụ tử Trần lão thái gia. Cho nên Kim phu nhân không thể tìm được “một nhà tốt” cho Trần Hân Nhi cũng không có gì lạ.
“Hai muội làm rất tốt.” Tô Ngọc Uyển khen Hạ Chí và Tiết Sương một câu xong thì phân phó Lập Xuân: “Lập Xuân cho các nàng hai trăm văn để mua đồ ăn vặt đi.”
Từ trước đến nay Tô Ngọc Uyển đối xử với hạ nhân đều không keo kiệt, nên thưởng thì sẽ thưởng. Hơn nữa Tiết Sương và Hạ Chí đi hỏi thăm tin tức dù sao cũng phải tiêu phí chút đỉnh, mời nha hoàn ăn vặt hoặc cấp chút tiền cho mấy bà tử tham tài mới có thể moi được thông tin từ trong miệng bọn họ. Nàng làm chủ nhân cũng không thể để đám nha hoàn này phải bỏ tiền của chính mình ra để làm việc cho mình(Tô Ngọc Uyển).
“Đa tạ cô nương.” Tiết Sương và Hạ Chí vui vẻ hành lễ tạ ơn. Cũng không phải các nàng tham tài, cao hứng như vậy cũng chỉ vì được cô nương khen thưởng mà thôi.
“Tranh thủ lúc còn chưa đi, qua lại với hạ nhân trong phủ nhiều chút. Dù sao sau này chúng ta cũng phải dọn tới phủ thành, không tránh được phải qua lại với Trần gia.” Tô Ngọc Uyển lại phân phó.
“Cô nương cứ yên tâm. Chúng ta đều minh bạch.” Tiết Sương chớp mắt với Tô Ngọc Uyển.
Làm chủ tớ với nhau đã mấy năm, Tô Ngọc Uyển có ý gì các nàng làm sao lại không rõ chứ. Đại phòng Tô gia muốn chuyển tới phủ thành phát triển buôn bán, tự nhiên cũng cần phải mua mấy hạ nhân trong phủ này. Các nàng không hại người nhưng cũng không thể không đề phòng người khác. Nếu Trần gia nảy sinh tâm tư xấu xa gì với cô nương, các nàng cũng có thể biết trước mà đề phòng một chút, hơn nữa còn có thể biết được một vài tin tức trên quan trường.
Tô Ngọc Uyển lại nghĩ đến một chuyện khác. Tin tức mà Tiết Sương và Hạ Chí hỏi thăm được cũng giúp nàng hiểu được một chút tính cách của Trần lão thái gia, chuyện này với nàng mà nói thì rất quan trọng.
Trần lão thái gia tựa hồ có tình cảm rất tốt với cố muội muội, thậm chí còn chuyển tình cảm đó lên trên người của nàng, nhìn qua có vẻ như là người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng nếu nhìn từ chuyện của Kim thị và Trần Hân Nhi mà xem thì hắn ta cũng chỉ là một kẻ xem trọng lợi ích. Nếu nàng đem sinh ý của đại phòng Tô gia buộc vào Trần gia, lúc lợi ích của mọi người thống nhất thì không sao, nhưng một khi nảy sinh xung đột, đại phòng Tô gia nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Nàng hơi chau mày, trong lòng ước lược vài chuyện. Tuy Tô Ngọc Uyển mang bí phương ra để chế trà Xuân có thể phá được bố cục của Tô Trường Đình, giúp cho đại phòng ở Hưu Ninh thành không bị người ta khi dễ, nhưng cũng sẽ khiến cho kẻ khác mơ ước. Nàng bây giờ cũng chỉ có thể chuyển tới phủ thành, nương nhờ dưới cánh chim của Trần lão thái gia. Trần gia coi trọng lợi ích như vậy nàng cũng có chút yên tâm, chỉ cần mình mỗi năm trích ra một chút tiền lãi đưa tới cho Trần gia, bọn họ tất sẽ không bạc đãi với nhà mình, vậy thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn rất nhiều. Mà Trần gia là quan gia tự nhiên sẽ phải chú trọng thanh danh, bí phương sao trà của nàng đã thông cáo cho toàn thiên hạ, bên cạnh vẫn còn một Tô Trường Đình nhìn chằm chằm, bọn họ tất nhiên sẽ không dám dùng thủ đoạn để chiếm đoạt bí phương. Từ đó các nàng liền an toàn.
Bất quá Trần gia coi trọng lợi ích hàng đầu như vậy cũng không thể nương tựa lâu dài được. Sau khi tới phủ thành, nàng phải tìm một chỗ dựa mới nữa mới được.
“Mang thường phục đến cho ta đi.” Tô Ngọc Uyển đứng dậy phân phó.
Mặc dù lát nữa còn phải tới chỗ Trần lão phu nhân dùng cơm trưa nhưng ở trong phòng sinh hoạt, mặc thường phục vẫn thoải mái hơn, khi nào ra cửa lại đổi lần nữa vậy.
Bởi vì chỉ ra ngoài dạo hai cái cửa hàng cho nên bây giờ cách giờ cơm trưa còn khá lâu, Tô Ngọc Uyển ở trong phòng đọc sách nửa canh giờ xong mới để Lập Xuân hầu hạ thay quần áo, đi qua chỗ Trần lão phu nhân.
Vừa bước vào cửa chính viện, Cốc Vũ đã “Ơ” một tiếng.
“Sao vậy?” Tô Ngọc Uyển quay đầu nhìn nàng hỏi.
Cốc Vũ bước lên trước hai bước, nhỏ giọng thì thầm bên tai Tô Ngọc Uyển: “Cô nương, hai nha hoàn đứng ở đầu hành lang kia không phải người Trần gia. Khả năng là chỗ lão phu nhân có khách từ bên ngoài tới.”
Tô Ngọc Uyển giương mắt nhìn lại, chỉ thấy hai nha hoàn đằng kia mặc áo váy trắng xanh, khoác áo ngoài màu xanh nước biển, chất liệu vải không tệ, hoàn toàn không giống với nha hoàn của Trần phủ.
Hơn nữa Tô Ngọc Uyển cũng biết mấy ngày này lúc nàng ở trong phòng bồi Trần lão phu nhân nói chuyện phím, chỉ có Lập Xuân ở trong phòng hầu hạ còn Cốc Vũ vẫn luôn ở bên ngoài nói chuyện phím với mấy tiểu nha hoàn, sớm đã quen mặt bọn họ. Mấy nha hoàn của phu nhân, nãi nãi trong phủ này nàng ấy mặc dù không biết hết nhưng cũng nắm được đại khái. Nếu Cốc Vũ đã nói hai người này không phải người của Trần gia, vậy thì chắc chắn là không phải.
Hiển nhiên người đến cũng là khách quen của lão phu nhân.
Tô Ngọc Uyển cũng không nói gì, chỉ nhấc chân bước lên bậc thang.
“Tô cô nương tới rồi ạ?” Nha hoàn gác cửa thấy Tô Ngọc Uyển tới thì vội vàng vén mành lên hỏi.
Tô Ngọc Uyển bước vào phòng liền nhìn thấy bên cạnh lão phu nhân quả nhiên có một mỹ phụ trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, dung mạo tú lệ, mặt mày hơi giống với Trần lão phu nhân, quần áo trang sức trên người cũng không phức tạp nhưng chất liệu thượng đẳng, ẩn ẩn lộ ra vẻ xa hoa.
Nhưng mà người khiến Tô Ngọc Uyển giật mình lại là nam tử đang đứng trong phòng kia. Có lẽ là nghe nha hoàn thông báo cho nên mấy người trong phòng đều nhìn ra ngoài, tầm mắt của nàng vừa vặn chạm phải một gương mặt quen thuộc, không phải ai khác mà chính là Thẩm công tử nàng ngẫu nhiên gặp được trên núi Tùng La, Thẩm Nguyên Gia.