Trà Môn Khuê Tú

Chương 87: Chương 87: Kim thị




“Thật là ngoan.” Ngũ cô thái thái mỉm cười nhìn mấy người Kim thị nói.

Bà ta năm nay đã bốn mươi, quần áo trên người đã có vẻ hơi cũ, trên đầu cũng chỉ có một cây trâm bạc và một đóa châu hoa, nhìn màu sắc của y phục lại không giống như góa phụ, hẳn là gia cảnh cũng không dư dả.

Quả nhiên sau đó bà ấy liền cho mỗi người một cái khăn tay làm quà gặp mặt, tuy hoa văn được thêu tinh xảo nhưng chất liệu vải lại rất bình thường.

Lão phu nhân lại chỉ chỉ tiểu cô nương kia nói tiếp: “Đây là nữ nhi của ngũ cô thái thái, họ Phó, tên chỉ một chữ Dung.

Phó Dung mặc một thân áo váy màu nhũ đỏ bạc, chân mang giày đế bồi màu xanh lá mạ, tất cả đều mới tinh, thoa hoàn, châu hoa trên đầu cũng không kém bốn người mới tới. Từ lúc mấy người Kim thị vào cửa nàng đã đứng lên đợi ở một bên. Tuy dung mạo của Phó Dung không bằng được Tô Ngọc Uyển nhưng cũng không thua kém bao nhiêu, cả người đều toát ra vẻ e lệ ngượng ngùng, nhu nhược khiến người ta thương tiếc.

Kim thị nhìn thấy mẹ con hai người thì trong lòng cũng cảnh giác lên còn ngũ cô thái thái lại nhìn về phía Tô Ngọc Uyển. Vừa nãy Trần lão phu nhân đã giới thiệu qua thân phận của Tô Ngọc Uyển rồi nên bà đại khái cũng hiểu được một chút, lại nhìn Tô Ngọc Uyển chỉ mặc váy áo màu xanh lụa thêu trúc văn, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạch ngọc và một đóa châu hoa, lại mang thêm một đôi khuyên tai trân châu nhỏ như hạt đậu vô cùng giản dị thuần khiết nhưng vẫn có thể toát lên vẻ đẹp xuất chúng cùng tư thái thanh nhã thong dong. Cho dù có đứng giữa một đám tiểu thư xinh đẹp thì chỉ cần liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra nàng.

Lại nhìn nữ nhi nhà mình, ngũ cô thái thái lo lắng, siết chặt khăn trong tay. Bà cười nói với Trần lão phu nhân: “Ta nhìn Tô cô nương rất quen, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy.”

Trần lão phu nhân cười nói: “Nàng lớn lên rất giống với tổ mẫu của mình, ngươi cảm thấy quen thuộc cũng là bình thường.”

“Hử, nói cũng phải, nhìn nàng đúng là rất giống Trăn tỷ nhi lúc còn trẻ.” Ngũ cô thái thái bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi tiếp: “Đã đính hôn chưa? Đính với nhà nào vậy? Nhà của trượng phu ta có một cháu trai, xem chừng cũng rất xứng đôi với Tô cô nương, nếu là chưa đính thân, ta có thể làm người mai mối cho.”

Bà ta nói xong câu này lại cảm thấy mình nói chuyện này trước mặt mấy vị cô nương hình như cũng không được thỏa đáng lắm, bèn vội vàng bổ sung thêm một câu: “Thẩm thẩm chớ trách, ta nhìn thấy Tô cô nương như vậy thì nhịn không được yêu thích, cho nên mới…”

Ngũ cô thái thái vì sao lại nói vậy trong lòng Trần lão phu nhân và Khương thị đều hiểu rất rõ, hai người liếc nhau một cái xong Khương thị liền cười nói: “Bởi vì Uyển tỷ nhi cùng cô cô lớn lên quá giống nhau, cho nên công công còn muốn thu xếp cho nàng một mối hôn sự thật tốt đâu. Nếu ngũ cô thái thái có người thích hợp vậy thì vừa khéo, đợi đến lúc Tô phu nhân đến đây, hai người có thể trao đổi với nhau một chút.”

Vị ngũ cô thái thái này đột nhiên lại nhắc đến chuyện hôn sự của mình, Tô Ngọc Uyển nhíu mày, cúi đầu xuống giả vờ thẹn thùng, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực. Tâm tư của ngũ cô thái thái thế nào, không phải chỉ có Trần lão phu nhân và Khương thị mới biết, Tô Ngọc Uyển nàng cũng có thể đoán ra được mấy phần, dù sao cũng không ngoài chuyện nàng xinh đẹp hơn Phó Dung, tuy quần áo trang sức của nàng đều thuần tịnh, nhưng chất liệu so với hai mẹ con họ thì vẫn tốt hơn rất nhiều, cho nên bà ấy mới tự giác xem nàng là đối thủ cạnh tranh, muốn tìm hiểu chút tình huống.

Ai thèm tranh cái thân phận tiểu thiếp của Trần đại thiếu gia kia với ngươi chứ?

Không chỉ riêng Tô Ngọc Uyển mà hai người Lập Xuân và Cốc Vũ nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng tức giận – hôm nay cũng chỉ có hai người các nàng theo Tô Ngọc Uyển ra cửa. Kim thị ban đầu còn có chút không biết phải làm sao nhưng nhìn hành động của vị ngũ cô thái thái này, lại nhìn Phó Dung đang câu nệ ngồi kia, lúc nàng ta muốn nhìn người khác còn khẽ nâng đầu, con mắt hếch lên trên, một chút cũng không phóng khoáng thì cảm thấy tức cười, tâm tình cũng dần yên ổn xuống.

“Lão phu nhân, phu nhân, mấy vị muội muội vừa mới ra ngoài đi dạo nên có chút mệt mỏi, chi bằng để ta mang các nàng xuống nghỉ ngơi trước.” Kim thị đứng lên nói.

Nếu bàn chuyện hôn sự thì mấy cô nương chưa xuất giá này ở đây nghe cũng không tiện cho nên Trần lão phu nhân liền xua xua tay nói với Kim thị: “Cũng được, vậy các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Ngọc Uyển cũng đứng lên, chỉ là không theo Kim thị lui ra ngoài mà cười nói: “Cữu tổ mẫu, ta tính ngày mai sẽ trở về Hưu Ninh, cho nên báo trước với Cữu tổ mẫu và biểu cữu mẫu một tiếng.”

Trần lão phu nhân có chút ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi mới tới được mấy ngày đâu mà đã muốn trở về rồi? Nghe lời ta ở lại thêm mấy ngày nữa đi.” Câu sau đã mang hàm ý mệnh lệnh.

Tô Ngọc Uyển cười khổ một chút: “Tình huống nhà ta thế nào Cữu tổ mẫu cũng biết rồi, ta còn rất nhiều việc phải về xử lý ngay, thực sự là không thể đi quá lâu. Ta có thể tới được mới ngày đã là tận lực tranh thủ rồi.”

Trần lão phu nhân cũng biết Tô Ngọc Uyển nhiều việc, nhưng mà đi một chuyến thật xa tới đây lại ở lại có hai ngày thì cũng quá khó coi, cho nên quyết định: “Ta mặc kệ, ngươi lại ở thêm hai ngày nữa cũng không thể xảy ra chuyện gì lớn được. Như vậy đi, ta cũng không cần ngươi ở lâu, cứ ở thêm một ngày nữa đi rồi hẵng trở về, có được không?”

Tô Ngọc Uyển cũng tính tới ngày kia mới về, vừa rồi cố ý nói vậy cũng chỉ là bày tỏ bất mãn với ngũ cô thái thái mà thôi. Hơn nữa nếu nàng từ giã, Trần lão phu nhân theo đạo đãi khách tất nhiên sẽ giữ lại, trừ hao một ngày là vừa đẹp. Cho nên lúc này nàng cũng sảng khoái đáp ứng: “Đều nghe Cữu tổ mẫu.”

Thấy Tô Ngọc Uyển ngoan ngoãn như vậy thì Trần lão phu nhân rất vừa lòng, gật gật đầu, phất tay nói: “Được rồi, các ngươi đều trở về đi, không cần ở đây nghe chúng ta nhàn thoại nữa đâu.”

Mấy người liền hành lễ lui ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Trần Hân Nhi quái dị nhìn Tô Ngọc Uyển một cái, cũng không thèm chào hỏi Kim thị và Trần Mật Nhi, mang theo nha hoàn của mình đi trước..

Trần Mật Nhi từ lúc bị Trần Hân Nhi giáo huấn một trận ở Cẩm Vân hiên thì vẫn luôn ủ rủ, lúc này cũng nhún gối hành lễ với Kim thị và Tô Ngọc Uyển rồi rời đi. Kim thị vậy mà lại chủ động nói với Tô Ngọc Uyển: “Uyển biểu muội, trong khách viện có thiếu cái gì không? Nếu thiếu thì cứ cho nha hoàn đến nói với ta một tiếng nhé.” Lời này trước đây nàng cũng đã nói qua một lần, nhưng bây giờ lại phá lệ chân thành hơn hẳn.

Tô Ngọc Uyển cũng có chút đồng tình với nàng ấy, Trần gia trắng trợn nạp thiếp như vậy, một chút cũng không để Kim thị vào mắt, không biết là do Kim gia xảy ra chuyện hay là hai nhà Trần, Kim đã nảy sinh mâu thuẫn nữa. Bất quá chuyện này cũng không phải việc mà nàng có thể quản.

Tô Ngọc Uyển cười cười: “Không thiếu gì hết, đa tạ đại biểu tẩu. Đại biểu tẩu cũng bận rộn, ta xin phép về trước.” Nói xong thì xoay người mang theo Lập Xuân và Cốc Vũ rời khỏi.

Kim thị vẫn đứng yên bất động, nhìn Tô Ngọc Uyển đi xa dần một lúc mới thở dài nói: “Đi thôi.”

“Nãi nãi, người đây là…” Nha hoàn hồi môn của nàng có chút khó hiểu. Hình như thái độ của Kim thị với Tô Ngọc Uyển đã có chút thay đổi. Nhưng mà lão phu nhân và đại phu nhân đã nói sẽ không để Tô Ngọc Uyển làm quý thiếp của đại thiếu gia, nãi nãi nhà mình vì sao còn chú ý đến nàng ấy làm gì? Không phải là nên nhìn chằm chằm người tên là Phó Dung kia sao?

“Ta nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Tô cô nương.” Kim thị vừa đi về phía trước vừa nói: “Mặc dù nàng phải trở về, cũng nên tìm cơ hội rồi mới nói với lão phu nhân và phu nhân mới đúng, nhưng nàng lại cố tình nói trước mặt ngũ cô thái thái như vậy chính là vì muốn bày tỏ bất mãn với bà ấy. Nhớ năm đó khi ta vừa mới gả vào đây, nói chuyện, hành sự cũng giống nàng ấy vậy, muốn nói thì nói, muốn làm thì làm, chỉ là ngần ấy năm trôi qua…” Tiếng nàng dần dần nhỏ xuống, trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm.

Gả vào đây bốn năm nhưng Kim thị cũng chưa sinh được một đứa con. Nhưng mà cho dù là vậy đi nữa, nếu Kim gia không suy tàn, Trần gia làm sao lại dám khinh người quá đáng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ đem một nha hoàn hồi môn qua phòng đại thiếu gia, đợi nàng ta sinh được nhi tử thì ôm đến cho Kim thị nuôi nấng là xong. Nhưng mà Kim gia chẳng những suy tàn còn liên lụy Trần gia…

Chủ tớ hai người yên lặng đi trong tiết trời cuối xuân rực rỡ nhưng tâm tư lại hiu quạnh, buồn bã như cuối thu vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.