Lý phu nhân muốn phản bác lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ muốn phất tay áo bỏ đi cho xong nhưng nhớ tới nhi tử vẫn còn đang đợi ngoài kia thì đành phải nén giận, xụ mặt nói: “Trong lòng Minh ca nhi vẫn luôn nhớ đến ngươi, cũng không so đo chuyện trước kia, chỉ mong có thể nối lại đoạn duyên phận dang dở này với ngươi lần nữa.”
Tô Ngọc Uyển nhếch môi cười trào phúng: “Vậy thì không cần đâu, Lý gia các người vẫn nên tìm giai tức* khác thì hơn.” Nói xong thì trầm mặt, bưng chén trà lên tiễn khách.
Giai tức*: ý là con dâu phù hợp tiêu chuẩn của Lý gia á.
Lập Xuân liền bước lên một bước, đưa tay mời: “Lý phu nhân mời.”
Lý phu nhân đứng lên, mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn răng nói ra điều kiện mà hai mẹ con bà đã thỏa thuận trước đó: “Nếu ngươi gả qua nhà chúng ta, nể mặt Minh ca nhi, ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi, ngược lại còn đương như nữ nhi ruột thịt mà đối đãi. Còn nữa lời đồn đãi bên ngoài kia cũng không phải là sự thật, nữ nhân họ Mạnh kia không hề mang thai. Nếu ngươi đáp ứng hôn sự này, chúng ta sẽ lập tức phái người đưa nàng đi xa, trước khi ngươi sinh hạ hài tử, Minh ca nhi sẽ không có bất kỳ thứ tử, thứ nữ nào hết.”
Tô Ngọc Uyển cũng không nhìn bà ta, chỉ nói với Lập Xuân: “Còn thất thần ở đó làm gì? Nhanh đưa người ra ngoài đi.”
“Ngươi, ngươi…” Lý phu nhân cảm thấy mình đã xuống nước đến mức này mà Tô Ngọc Uyển vẫn không chịu nhượng bộ thì vô cùng tức giận, chỉ hận sấm sét không thể một đạo giáng xuống đánh chết Tô Ngọc Uyển ngay lập tức cho hả giận.
Tô Ngọc Uyển lại không thèm để ý, chỉ quay đầu nói chuyện với Ân thị: “Nương, phòng bếp có làm mấy món điểm tâm mới, con gọi nha hoàn bưng lên cho người nếm thử nha.”
Nếu là trước đây, cho dù Ân thị có không thích Lý phu nhân thế nào đi nữa cũng sẽ ôn tồn tiễn khách. Nhưng bây giờ bà vừa sợ bản thân nhu nhược sẽ khiến nữ nhi không vui mà xa cách với mình cho nên cũng không dám nhiều chuyện. Hơn nữa chính bà cũng cảm thấy buồn bực với hành vi của Lý phu nhân nên cũng không thèm để ý, gật đầu với Tô Ngọc Uyển nói: “Làm món gì vậy? Đúng lúc nương cũng đang đói.”
Lý phu nhân thấy hai mẹ con Tô Ngọc Uyển không muốn tái nghị hôn với nhà mình mà Lập Xuân một bên vẫn luôn thúc giục thì đen mặt, phất tay áo ra ngoài.
Vừa ra tới cửa đã thấy Lý Ngọc Minh đợi ở đằng kia. Tô Thế Xương mặc dù tuổi nhỏ nhưng miệng lưỡi cũng không chịu thua kém, hắn còn hận đám người Lý gia hơn cả Ân thị, cho nên nói chuyện cũng không cần để ý mặt mũi, hết chỉ cây dâu mắng cây hòe lại trong tối ngoài sáng mà ám chỉ châm chọc cùng trào phúng khiến Lý Ngọc Minh đứng ngồi không yên, từ sớm đã ra ngoài sảnh đợi.
Nhưng cho dù như thế hắn vẫn vô cùng tự tin với bề ngoài phong lưu phóng khoáng của mình vẫn có thể bắt được tâm của Tô Ngọc Uyển. Nếu có thể đính thân thêm lần nữa, hắn nhất định phải tìm cơ hội thu thập cậu em vợ này cho thật tốt.
Chỉ là nhìn mẫu thân tức giận đùng đùng ra tới hắn lại cảm giác không ổn, đón đầu hỏi: “Nương, thế nào rồi?”
Người gác cổng Tô gia vẫn còn đang nhìn chằm chằm bên này nên Lý phu nhân cũng không tiện nói rõ, chỉ lạnh lùng phân phó: “Về nhà trước đã.” Xong thì vịn tay nha hoàn bước lên xe ngựa.
Lý Ngọc Minh trong lòng “lộp bộp” một chút, quay đầu nhìn về phía Tô gia, cắn răng bước lên xe.
………………………………
Lúc này ở đại phòng Tô gia, Tô Thế Xương đang vui vẻ trở về hậu viện tới sân của Ân thị, vừa vào cửa đã nghe nha hoàn bẩm báo với Tô Ngọc Uyển: “Tam thiếu gia đã về, đang đi thăm Mạnh di nương.”
“Đệ đệ đã về rồi à?” Tô Thế Xương vô cùng cao hứng hỏi.
Hắn cùng với Tô Thế Thịnh chơi với nhau từ bé, chính là Tiêu không rời Mạnh, thì Mạnh không rời Tiêu**. Bây giờ Tô Thế Thịnh lên núi, hắn lại bận chuyện trà sạn nên hai huynh đệ đã mấy ngày chưa gặp nhau. Hắn còn đang muốn khoe khoang bản thân mình có bao nhiêu uy vũ khi chế nhạo Lý Ngọc Minh nữa đó, Tô Thế Thịnh về lúc này thật là đúng lúc.
**Tiêu không rời Mạnh, Mạnh chẳng rời Tiêu: Mạnh với Tiêu ở đây là nói đến Mạnh Lương và Dương Diên Chiêu trong “Dương gia tướng”. Hai ông này là huynh đệ kết nghĩa, gắn bó keo sơn, như hình với bóng. Câu này là để chỉ tình cảm gắn bó vô cùng thân thiết và sâu đậm.
Tô Ngọc Uyển nhíu mày hỏi: “Mạnh di nương lại giở trò gì nữa?”
Nàng còn chưa dứt lời, Lữ ma ma đã tới nơi liền cung kính bẩm báo: “Mạnh di nương buổi sáng liền ồn ào nói đau bụng không thoải mái. Bởi vì thời gian này bà ấy đều như thế nên nô tỳ mới không kinh động phu nhân và cô nương mà tự chủ trương thỉnh Lý đại phu tới khám rồi. Nhưng mà lúc nãy bà ấy đột nhiên hai mắt trắng dã, hấp hối, trông có vẻ rất nghiêm trọng. Phu nhân và cô nương xem có nên mời Hoắc đại phu đến khám một chút hay không ạ?”
Ân thị vừa nghe thì vội vàng phất tay nói: “Nhanh đi mời Hoắc đại phu đi. Uyển tỷ nhi có muốn đi xem thử không?” Bà nói xong cũng không chờ Tô Ngọc Uyển trả lời đã đứng dậy.
Lữ ma ma nhìn Tô Ngọc Uyển đợi lệnh.
Tô Ngọc Uyển phân phó Hạ Chí đi mời Hoắc đại phu rồi mới nói với Lữ ma ma: “Người ở lại đây một lát.”
Hạ Chí lĩnh mệnh ra ngoài còn Lưu ma ma cung kính đứng đợi ở một bên chờ Tô Ngọc Uyển hỏi chuyện. Tô Ngọc Uyển lại nhìn Ân thị nói: “Nương, người ngồi xuống trước đã, đợi nữ nhi hỏi mấy câu xong lại đi cũng không muộn.”
Tô Thế Xương vốn định đi theo Ân thị nhưng nghe được lời này thì ngồi trở lại. Ân thị cũng ngồi xuống ghế.
“Ta hỏi ngươi, tam thiếu gia là tự mình trở về hay là Mạnh di nương cho người kêu về?” Tô Ngọc Uyển hỏi.
“Là Mạnh di nương phái người gọi thiếu gia về.” Bà nói xong cũng hơi nhíu mày, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
“Lý đại phu nói bệnh tình của Mạnh di nương thế nào?”
“Lý đại phu nói bệnh không nghiêm trọng, chỉ là ăn đồ hỏng mà thành, chỉ cần uống hai thang thuốc là không sao.” Lữ ma ma đã phát hiện chỗ không thích hợp nên cũng không đợi Tô Ngọc Uyển hỏi đã kể lại toàn bộ bệnh trạng của Mạnh di nương trong thời gian qua: “Thỉnh thoảng bệnh mới phát một chút, Lý đại phu cũng không nhìn ra bệnh, chỉ nói là do ăn đồ không hợp mà hỏng bụng thôi. Lão nô cũng hỏi qua nha hoàn hầu hạ của di nương, bà ấy đều ăn thức ăn bình thường, làm sao lại bị hỏng bụng được. Bởi vì bệnh không nghiêm trọng nên lão nô cũng không lưu tâm, là sơ sót của lão nô.”
“Ngươi một ngày bận nhiều việc như vậy, không lưu tâm cũng là chuyện bình thường, không cần phải tự trách.” Tô Ngọc Uyển biết Lữ ma ma trong thời gian này bởi vì nàng liên tục xảy ra chuyện, hết hủy dung lại đến chuyện từ hôn mà vô cùng lo lắng, mới không có tâm tư đi chú ý Mạnh di nương, bởi vậy nàng cũng không trách bà ấy.
“Lần bệnh nặng này của Mạnh di nương, ngoại trừ cho người gọi tam thiếu gia về bà ấy còn nói gì nữa không?” Tô Ngọc Uyển lại hỏi.
Lữ ma ma nhìn Tô Ngọc Uyển kỳ quái đáp: “Miệng di nương vẫn luôn gọi ‘Đại cô nương…’.”
“À…” Tô Ngọc Uyển tức cười, đứng lên nói: “Chúng ta đi xem thử.”
Ân thị tuy không hiểu hai người có ý gì, nhưng cũng không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ đỡ tay nha hoàn ra ngoài. Ngược lại Tô Thế Xương hình như đã nghĩ đến chuyện gì đó, đi lại gần Tô Ngọc Uyển thấp giọng hỏi nàng, Tô Ngọc Uyển nhìn hắn hơi lắc đầu: “Cũng chỉ là phỏng đoán, lát nữa gặp rồi mới biết có phải hay không.”
………………………….
Mạnh di nương là di nương duy nhất của đại phòng sinh được con trai, nên được ở trong sân viện phía tây. Sân viện này hoa cỏ tươi tốt, phòng ốc cũng xinh đẹp không thua kém gì chính viện của Ân thị, hơn nữa bởi vì không nằm ở trung tâm phủ trạch cho nên sân viện cũng rộng rãi, so với nhà chính lại càng thêm thoải mái.
Lúc Tô Ngọc Uyển cùng mấy người Ân thị đến nơi, Hoắc đại phu đã tới rồi, đang bắt mạch cho Mạnh di nương. Mạnh di nương nghe tiếng Ân thị thì vội vàng rút tay lại, yếu ớt hô một tiếng “Phu nhân.”