Ân thị có thể nói được lời kia đã là khó được. Thấy Lý Phu Nhân xuống nước, bà cũng không tiện trưng lên mặt mũi nữa, hơi hòa hoãn gật đầu: “Ngươi nói đi.”
Lý Phu Nhân định thể hiện uy phong bà bà một chút, nhưng xem thái độ của Ân thị cùng Tô Ngọc Uyển cũng không giống như muốn gả cho nhi tử nhà mình. Có bao nhiêu nhà tốt tới cửa cầu thân như vậy, công bằng mà nói thì Lý gia so với bọn họ cũng không được coi là xuất chúng. Tô Ngọc Uyển mặc dù trong lòng vẫn có Ngọc Minh đi chăng nữa cũng sẽ làm bộ làm tịch một chút. Nếu bà còn mạnh miệng chỉ e Uyển tỷ nhi lại bướng bỉnh lên, vậy thì càng không xong.
Bà ta nghĩ nghĩ một chút mới nói: “Ta lúc nãy là nói lý do vì sao lúc trước phải từ hôn. Chỉ là sau khi về nhà Minh ca nhi vẫn luôn oán trách ta, nói ta không nên giấu hắn từ hôn. Hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên Uyển tỷ nhi, muốn ta lại lần nữa đính hôn. Con cái đều là nợ của cha mẹ, nhi tử không cao hứng, ta làm mẹ cũng không thể vui vẻ. Vì thế sau khi suy nghĩ nhiều lần liền tới đây xin được nghị thân lần nữa, cũng mang theo cả sính lễ lúc trước rồi. Đây là danh sách lễ vật.”
Nói xong thì lấy danh sách ra đưa cho nha hoàn phía sau mang tới cho Ân thị.
Ân thị liền ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngọc Uyển. Bởi vì Tô Ngọc Uyển lần trước nổi giận khiến bà trong khoảng thời gian này đối mặt với nàng vẫn luôn có chút thấp thỏm, sợ mình lại chọc phải chuyện gì khiến nữ nhi không cao hứng. Chuyện này lại liên quan đến hôn sự của nàng, nên bà cũng không dám tự chủ trương, hết thảy đều nghe theo nữ nhi mới tốt. Nữ nhi nguyện ý nối lại đoạn duyên phận này với Lý gia bà tuy không hài lòng nhưng cũng sẽ không phản đối. Nếu nữ nhi không muốn, vậy cứ trực tiếp cự tuyệt là xong. Dù sao thiệp cầu hôn còn để cả một chồng bên kia, không lo nữ nhi không gả được.
Tô Ngọc Uyển cũng không nói chuyện, chỉ đưa tay bưng chén trà tới trước ngực, tay kia liền duỗi về phía này. Đây là bưng trà tiễn khách.
Lý Phu Nhân trầm mặt, đây là nàng không muốn gả cho nhi tử của mình.
Ân thị nhìn động tác của nữ nhi cũng hiểu được, nhàn nhạt nói với Lý Phu Nhân: “Không cần, nhi tử nhà ta dù sao cũng còn nhỏ, còn cần Uyển tỷ nhi chống đỡ môn hộ thêm vài năm, không thể tránh khỏi chuyện xuất đầu lộ diện. Nếu phu nhân đã không hài lòng nữ nhi nhà ta, sau này mẹ chồng nàng dâu cũng khó ở chung, việc hôn nhân một khi đã lui thì cứ như vậy đi, ngươi lại đi tìm một con dâu khác cho vừa lòng, Uyển tỷ nhi nhà ta cũng sẽ có người khác tới cưới thôi.”
Mặt Lý Phu Nhân đen như đít nồi, bà ta nâng mắt lên nhìn Tô Ngọc Uyển: “Uyển tỷ nhi cũng nghĩ như vậy sao? Minh ca nhi nhà ta vẫn luôn nhớ tới ngươi, vậy mà ngươi lại vô tình vô nghĩa, quay đầu liền nhớ nhung nam nhân khác sao?”
Người nhu nhu nhược như Ân thị nghe được lời này sắc mặt cũng trở nên khó coi. Hôm trước vì xúc động mà đánh Ngụy thị một bạt tai không những không bị trách phạt, ngược lại còn được Lê ma ma tán dương, Tô Ngọc Uyển cũng thân thiết hơn rất nhiều khiến đáy lòng bà cảm thấy chuyện bưu hãn như vậy hình như cũng không có gì xấu, có chút hoài nghi phụ thân dạy mình hành xử khiêm nhượng cũng chưa hẳn là đúng.
Bây giờ người ta lại đến trước mặt mình khi dễ nữ nhi Ân thị liền bật dậy, hung dữ nhìn Lý Phu Nhân hỏi: “Ngươi vừa mới nói gì?”
Lý Phu Nhân khiếp sợ. Hai nhà qua lại nhiều năm, Ân thị làm người thế nào bà ta rất rõ ràng. Nhưng bây giờ Ân thị lại thay đổi hoàn toàn, nếu mình còn dám nói thêm một câu không phải chắc hẳn bà ấy cũng sẽ nhào tới đánh.
“Không… không có gì?”
Lý Phu Nhân khiếp đảm càng khiến Ân thị thêm tin tưởng, hùng hổ nói: “Ngươi nếu còn dám nói hươu nói vượn làm hỏng thanh danh nữ nhi của ta, chúng ta sẽ không tha cho ngươi!”
Lý Phu Nhân từ trước đến nay đều là người hiếu thắng, trước nay ở chung với Ân thị đều là người ở trên nhìn xuống, vừa rồi chỉ là bất ngờ nên mới hoảng sợ. Bây giờ hồi phục tinh thần lại thì thẹn quá hóa giận bất chấp nói: “Chẳng lẽ ta nói sai sao? Mới từ hôn được mấy ngày nàng liền mơ ước nam nhân khác, có biết xấu hổ không vậy? Chính mình dám làm lại không dám để cho người ta nói hay sao?”
Ân thị vốn không giỏi cãi nhau, tuy tức giận nhưng nhất thời cũng không biết phải nói gì cho phải. Nhưng bà không nói không có nghĩa là Tô Ngọc Uyển không nói. Ý đồ của Lý phu nhân nàng cũng hiểu rất rõ, từ nãy đến giờ vẫn ngồi ở một bên chỉ vì muốn xem thử bà ta có thể vô sỉ tới mức nào mà thôi.
Thấy mẫu thân bí lời, Tô Ngọc Uyển liền nhàn nhạt lên tiếng: “Lui thân rồi, từng người tự do hôn phối, không can thiệp chuyện của nhau, dù sao cũng tốt hơn người nào đó trong người đang có hôn ước còn câu tam đáp tứ với người ngoài trong tang lễ của nhạc phụ.”
Nhắc tới chuyện này mặt Lý phu nhân liền trắng bệch.
Sau khi lui thân bà vốn đã đến nhà Huyện thừa thông qua miệng phu nhân nhà người ta rải lời đồn, đem chuyện từ hôn đổ hết lên đầu Tô Ngọc Uyển. Kết quả tin đồn còn chưa phát tán, chính miệng phu nhân Huyện thừa đã sửa lại tin đồn, sinh động kể lại chuyện Lý Ngọc Minh mắt qua mày lại với thân thích nhà mẹ đẻ của Tô gia nhị phu nhân, sau đó lại còn thông đồng với nhau như thế nào, Lý Ngọc Minh bởi vì thấy Tô Ngọc Uyển phát ban chưa khỏi mà từ hôn ra sao giống như bà ta tận mắt nhìn thấy vậy.
Thanh danh Lý Ngọc Minh liền hỏng bét, chuyện hắn ở biệt viện kim ốc tàng kiều, mê luyến thôn nữ còn khiến người ta hoài thai, trong nhà còn có mười mấy nha đầu thông phòng đợi sẵn đều bị người ta đem ra bàn luận say sưa. Khiến Lý Phu Nhân bà đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, nói nàng đích thứ bất phân, con dâu còn chưa gả vào liền thúc giục nhi tử nạp thiếp, nhanh chóng sinh con để khai chi tán diệp.
Bây giờ trong thành phàm là nhà yêu thương khuê nữ đều không nguyện ý cùng Lý gia kết thân. Cho dù nhân gia không yêu thương khuê nữ của mình chỉ chú trọng lợi ích nhưng nghe được lời đồn như vậy thì cũng không muốn, trong phòng Lý thiếu gia có cả một đống thông phòng thị thiếp, còn sinh ra một đoàn thứ tử thứ nữ. Nữ nhi nhà mình gả qua đó ai biết có thể sinh được nhi tử hay không, sinh xong có thể nuôi được không là một chuyện, sau này lại được phân bao nhiêu gia sản lại là chuyện khác. Chuyện gì cũng không thể chắc chắn nhưng nữ nhi nhà mình nếu bây giờ gả qua nhất định sẽ phải nhận cái thanh danh ham lễ hỏi tiền mà bị người chỉ trỏ, chuyện làm ăn lỗ vốn như vậy ai lại nguyện ý làm chứ?
Đương nhiên những người có gia cảnh bần hàn thì lại khác, nhưng mà người bần hàn sa cơ thất thế làm sao lọt được vào mắt xanh của Lý Phu Nhân. Đây là cưới chính thê chứ không phải nạp thiếp, dù sao cũng phải môn đăng hộ đối, có thể giúp được Lý gia mới tốt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nhà môn đăng hộ đối với Lý gia có ai lại nhìn trúng một kẻ thanh danh nát bét như Lý Ngọc Minh? Đây chính là một vòng luẩn quẩn không có lối ra. Cho nên một khi Tô Ngọc Uyển nhắc tới chuyện này, Lý Phu Nhân lại càng thêm cáu giận.
Tô Ngọc Uyển cũng không kiên nhẫn tranh chấp với bà ta, nhíu mày hỏi lại: “Hôm nay phu nhân tới đây là vì chuyện gì? Không phải tới để chỉ trích nương ta nhận thiệp cầu thân của người khác đó chứ?”