Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 77: Chương 77: Đau đến tận xương tuỷ




Quán Bar Ảo Cư

Trên tầng cao nhất, Vương Vũ Hàn ngồi dưới nền gạch, một chân duỗi thẳng, một chân co lại, bộ dạng có chút lười nhát ngồi đó, tay cầm ly rượu đung đưa, đôi mắt mê ly nhìn người đối diện.

Hôm nay trong lòng có chút vui vẻ, muốn về biệt thự sớm, không ngờ Man Cảnh Ân lại muốn say, vì bạn … hắn đành ở lại một chút nhưng tên này cứ như sâu rượu, uống mãi không ngừng.

Từ ngày Kha Nhi bỏ đi, Man Cảnh Ân như con sâu rượu ngàn năm, bao nhiêu rượu ngon lâu năm đều đem ra uống, giờ lại bắt hắn uống cùng, mà hiện tại hắn cũng đã ngà ngà say.

Man Cảnh Ân đôi mắt mê ly, tay vẫn cầm ly rượu trên tay, nhàn nhạt mở miệng.

“ Smith chết rồi … không cần bản danh sách đó nữa.”

Vương Vũ Hàn nhìn hắn, có chút khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?

“ Là ai làm ?” – Vương Vũ Hàn lạnh lùng hỏi.

Người muốn giết Smith rất nhiều nhưng nếu giết được hắn thì phải là kẻ có thế lực lớn, vì vậy lại khiến họ phải đề phòng, chỉ e sóng gió một lần nữa ập tới.

“ Kha Nhi.” – Hắn uống ngụm rượu, vẻ mặt trầm xuống.

Tin tức mới báo ngày hôm qua, biết được sự việc hắn không tin được, vì sao Kha Nhi lại giết Smith ? nhưng giờ điều hắn quan tâm là cô đã chạy đi đâu nữa rồi ?

“ Người của mình báo lại là Kha Nhi giết, về nội tình thì không biết … cô ấy cũng biến mất.” – Hắn cười khổ, một hơi uống hết ly rượu.

“ Mình sẽ điều người của mình qua giúp cậu tìm cô ấy.” – Vương Vũ Hàn nói xong, cũng uống cạn ly rượu.

Chuyện về Kha Nhi vẫn là bí ẩn, cô ta làm chuyện gì cũng không ai hiểu nỗi, ban đầu là bắn Man Cảnh Ân, giờ lại giết Smith, cô ra rốt cuộc đang nghĩ gì đây ?

Hai người cứ thế uống rượu, anh một ly, tôi một ly, đến khi trên sàn gạch đã chất đầy chai, mỗi người mới ngã lăn xuống đất như người chết.

Chấn Phi lắc đầu đỡ Man Cảnh Ân đi về phòng, còn thuộc hạ của Vương Vũ Hàn cũng đưa hắn về biệt thự, hôm nay Dượng Nghị phải đi Hà Lan còn Frank đã đi Nhật Bản nên bọn thuộc hạ cũng rầu rỉ không biết nên làm sao với ông chủ ?

Đám người đưa Vương Vũ Hàn ra tới cửa đã thấy Trang Mật Ly đi tới, cô nàng thấy hắn đã say, cười thầm trong bụng.

“ Để anh ấy cho tôi.” – Cô đi tới ôm éo hắn, để hắn dựa vào người cô.

Đám thuộc hạ nhìn nhau, không biết con mụ này muốn làm gì ? Peter từ xa đi tới, nhìn thấy cảnh trước mắt liền ra mặt ngăn cản.

“ Trang tiểu thư, để chúng tôi đưa Vương tiên sinh về được rồi … May, cậu đưa Trang tiểu thư về đi.”

Nghe vậy, Trang Mặt Ly không giận mà quát lạnh. – “ Chỉ là một tài xế lái xe cũng lên dám mặt với tôi sao ? tránh ra.”

Peter vừa muốn ngăn cản thì một nhóm người từ đâu xong ra chặn lại họ, đường đi thì nhỏ mà người thì đông, đám người của Peter nhanh chống bị mất dấu Trang Mật Ly, mọi người hoang mang lặp tức gọi người đi tìm hai người họ.

___________________________

Tại một căn hộ nhỏ màu hồng nhạt hai tầng, thiết kế theo kiểu Hàn, xung quanh có rào chắn màu trắng, cũng có trồng không ít loài hoa.

Trang Mật Ly dìu Vương Vũ Hàn vào phòng ngủ, nhanh chống cởi bỏ chướng ngại vật của hai người, sau đó đè lên người Vương Vũ Hàn.

Ngón tay sơn màu đỏ chói vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn, vẻ mặt tuấn tú lạnh lùng nhưng là mị hoặc mê người khiến cô say đắm nhìn chăm chú.

“ Thiên Ngân.”

Vương Vũ Hàn mơ hồ gọi tên Diệp Thiên Ngân, nồng độ rượu quá cao khiến hắn mất đi lý trí, cả người cũng nóng rang như có lửa thiêu đốt.

Cảm nhận trên người có một chút mát lạnh, không tự chủ ôm lấy thân thể phía trên, xoay một cái đã đặt Trang Mật Ly dưới thân, mơ màng nhìn người dưới thân là khuôn mặt kiều diễm của Diệp Thiên Ngân hiện ra, hắn cười khẽ.

“ Thiên Ngân, dù em vẫn muốn lừa gạt anh nhưng anh vẫn yêu em … ở lại bên cạnh anh mãi không rời đi … có được không ?”

Trang Mật Ly chua xót nhìn hắn, nước mắt không tự chủ chảy xuống, vì cái gì cô không giành được tình yêu của hắn, cô yêu hắn rất nhiều nhưng đổi lại chỉ là sự hờ hững mà giờ vì say, hắn nhầm cô là Diệp Thiên Ngân, lòng đau như hàng vạn mũi kim đâm vào tim.

Cô sẽ không để hai người được sống vui vẻ bên nhau, Vương Vũ Hàn là của cô, cô sẽ chặt đứt tình cảm của hai người, còn ả Diệp Thiên Ngân kia nhất định sẽ phải chịu nỗi đau gấp trăm lần, cô thề với lòng như thế.

Đưa tay vuốt ve mặt hắn, nở nụ cười ôn nhu. – “ Em yêu anh.”

Vì cứ lầm tưởng là Diệp Thiên Ngân, hắn liền cúi xuống ngậm lấy môi Trang Mật Ly nhưng cảm giác mùi vị xa lạ, bất quá trong người như bị trúng thuốc, không kéo nỗi lý trí trở lại, từ từ đi vào trầm luân.

Hắn hôn khắp thân thể Trang Mật Ly, để lại dấu vết hồng nhạt mê người, tay nhẹ nhàng xoa bóp nơi đẩy đà khiến cô nhịn không được vang lên tiếng ngâm nga.

Hắn cũng không nhịn được, hạ thân động nhẹ đi vào bên trong, ra vào cũng nhẹ nhàng như trân trọng bảo bối, tay cũng không ngừng xoa nắn, môi lưỡi nóng bỏng quấn lấy nhau, hôn đến khi người kia thiếu không khí mới buông ra nhưng nụ hôn lại di chuyển xuống cổ và xuống nơi đẩy đà của cô.

Trang Mật Ly như thấy mình đang ở thiên đường, lần đầu Vương Vũ Hàn cùng cô hoan ái, cô nhớ rõ hắn rất tàn bạo không có ôn nhu như bây giờ.

Vừa dịu dàng vừa ôn nhu, từng tấc da thịt trên người như bị nụ hôn của hắn thiêu đốt, trong đầu chợt nghĩ tới một việc, tất cả là vì Diệp Thiên Ngân nên cô mới có thể hưởng được sự dịu dàng này sao ?

Nghĩ tới đây lại tức giận không thôi, hai chân cô quấn chặt lấy hong hắn làm cho hai cơ thể sát nhau không một khe hở. Hắn tấn công, cô tiếp nhận, hai người phối hợp nhịp nhàng, cô muốn cùng hắn dung hòa làm một.

Hoan ái triền miên không ngưng nghĩ, mọi tư thế, mọi góc ngách đều không bỏ qua, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ vang khắp căn phòng, hai người như thể điên cuồng triền miên cho đến khi cô lên tới đỉnh mà hắn cũng gầm nhẹ phóng thẳng mầm móng vào người cô.

Đến phút cuối vẫn hôn nhẹ lên trán cô, lại hôn lên môi cô thật sâu, mới mãn nguyện ôm chặt cô vào lòng, hai người đi sâu vào giấc ngủ.

Đêm qua đi, bình minh tiếp đến, Vương Vũ Hàn tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc, nghĩ một chút mới nhớ hôm qua uống quá say, còn có …

Lúc này chợt thấy một cái tay đặc lên ngực mình, nhìn qua thấy là Trang Mật Ly, mặt hắn tối lại hất tay cô ra, đứng dậy mặt lại quần áo.

Trang Mật Ly tỉnh giấc, thấy hắn lạnh lùng với mình cũng không tức giận, hạ thân bổng đau, cô biết là do triền miên quá mức, nghĩ lại đêm qua hắn ôn nhu dịu dàng như thế, lòng chợt vui vẻ lên tiếng.

“ Hàn, em …”

Chưa kịp nói gì đã thấy hắn đi tới bàn trang điểm, giống như đây là nhà của mình, lấy từ tủ ra cái hộp đen, đi tới đưa cho Trang Mật Ly.

“ Uống đi.” – Cũng tiện tay lấy ly nước kế bên đưa cho cô.

Trang Mật ly làm sao không biết đó là cái gì, đêm qua hai người triền miên mà không có dùng phương pháp phòng ngừa nào nên hiển nhiên sẽ mang thai … mà hắn, giờ đưa thuốc tránh thai cho cô, dùng đầu ngón chân cũng biết hắn không muốn cô mang thai của hắn.

Lòng đau nhưng cũng nhận lấy và uống hai viên, mục đích ban đầu đã thành công thì cô cần gì phải náo loạn ? chỉ cần một thời gian nữa thôi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cô.

“ Sẽ không có lần sau.” – Hắn lạnh nhạt nói cũng bỏ đi không nhìn cô một cái.

Dù Smith đã chết nhưng vẫn phải lấy bản danh sách thiêu hủy nếu không sao này sẽ lại có trần náo loạn, bọn họ dù có thế lực lớn bao nhiêu cũng không đấu lại một đám cặn bã.

Trang Mật Ly nhìn hắn rời đi thì cười lạnh lùng, tiếp theo là con ả Diệp Thiên Ngân, cô không tin không đả kích được cô ta.

__________________________

Tối đến, Diệp Thiên Ngân vẫn ngồi đợi Vương Vũ Hàn, ngày hôm qua hắn không về nhà, đến sáng vừa về thì đã đi ngay, chắc công ty nhiều việc nên mới không để ý đến cô nhưng cô không giận.

Mắt nhìn về vòng tay cùng chiếc lắc dưới chân, môi nở nụ cười nhẹ.

Cửa phòng bị đẩy ra, cứ ngỡ là Vương Vũ Hàn nhưng khi quay lại nhìn thì thất vọng, lại nhìn về phía cửa sổ, giọng lạnh nhạt.

“ Nếu muốn đến đây khi dễ tôi thì cứ việc, chỉ là mau mau một chút.”

Trang Mật Ly cười nham hiểm. – “ Ai lại dám khi dễ quái vật ? không sợ bị nó cắn chết sao ?”

Diệp Thiên Ngân cũng không quan tâm, cứ coi như chó điên đang sủa bậy nhưng Trang Mật Ly nào có dể yên.

“ Trong này thật buồn chán, tôi đến để cho cô xem vài thứ, có lẽ cô sẽ có hứng thú với nó đấy.”

Trang Mật Ly nói xong, đi tới chỗ VCD, lấy một cái đĩa bỏ vào trong, nhấn nút một cái, trên màn hình lặp tức xuất hiện một cảnh tượng khiến người khác dỏ mặt tía tai.

Mới đầu Diệp Thiên Ngân cũng không quan tâm nhưng khi âm thanh tiếng thở dốc của người đàn ông cùng tiếng rên rỉ của người đàn bà lọt vào tai cô thì ngây người, thân thể run rẩy quay sang nhìn.

Trên màn hình, cảnh xuân lộ ra trước mắt, người đàn ông tuấn tú tà mị đang ra sức ra vào bên trong người phụ nữ phía dưới, không phải cường bạo, rất ôn nhu dịu dàng, không những thể còn có tiếng nói trầm khàn đầy nhu tình vang lên, có thể vì đang động tình mà phát ra.

“ Anh yêu em.”

Lời này giống như mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Diệp Thiên Ngân, từng cơn đau trong ngực liên tục bộc phát, tâm đau như cắt.

Người đàn ông đó dĩ nhiên là Vương Vũ Hàn mà người con gái được hắn nói lời yêu thương đương nhiên là Trang Mật Ly.

Lòng không khỏi hiện lên câu hỏi … tại sao ? … tại sao ? … tại sao phải đối xử với cô như thế ? cô đã từng nghĩ đến chuyện hai người kia có thể từng lên giường với nhau nhưng cô không quan tâm vì hắn chắc vẫn yêu cô, có thể dùng Trang Mật Ly để khiêu khích cô.

Nhưng giờ còn gì để chắc chắn khi người hắn nói yêu lại là Trang Mật Ly, vậy những gì trước đây hắn đối với mình là gì ? không lẽ vẫn hận mình sao ? vẫn muốn hành hạ mình hay sao ?

Diệp Thiên Ngân không còn nhận biết đó là cái bẫy, bởi tim quá đau đớn, lý trí trở nên mơ hồ, tình cảnh trước mắt làm sao không khiến người khác hiểu lầm, nước mắt rơi xuống, một tay ôm ngực, khuôn mặt toàn sự thống khổ.

Trang Mật Ly đắc ý, mưu kế đã thành công đã kích thích được Diệp Thiên Ngân, nhàn nhã đi tới gần cô ả, lên tiếng khiêu khích.

“ Diệp Thiên Ngân, cô đã thấy rồi đó, Vũ Hàn đối với cô đã chết tình, giờ đây người anh ấy yêu là tôi, đối với cô chỉ là công cụ phát tiết, nếu cô vẫn không tin thì có thể nhìn thấy rõ, anh ấy có bao giờ ôn nhu dịu dàng như thế với ai không ?”

Dừng một lát, cô nắm chặt cằm Diệp Thiên Ngân đang thống khổ cúi đầu, xoay về phía màn hình vẫn còn chiếu cảnh xuân, giọng ác độc vang lên.

“ Anh ấy không thích nói yêu ai, giờ lại nói yêu tôi … cô nghĩ như thế là ý gì ? … Diệp Thiên Ngân, cô nên ngoan ngoãn mà biến mất khỏi nơi này, đừng ở lại đây chuốt lấy nhục nhã, còn có … cô thấy đấy, chúng tôi triền miên lâu như vậy, có thể ở đây đã có cục cưng của anh ấy cũng nên ?”

Trang Mật Ly vừa nói vừa đưa tay xoa cái bụng xẹp lép của mình hướng Diệp Thiên Ngân cười xảo huyệt.

Xung quanh quay cuồng, tiếng ong ong vang vọng bên tai, nước mắt thi nhau rơi xuống, mặt tái nhợt hơn tờ giấy trắng, ngực âm ỉ đau, hơi thở có chút khó khăn, cô khó khăn nói.

“ Khó … thở … khó …”

“ Mày đừng có giả bộ, lặp tức cút khỏi biệt thự, nếu không tao sẽ bảo Vũ Hàn giết mày.” – Trang Mật Ly không kiên nhẫn lên tiếng.

Thấy bộ dạng thống khổ của Diệp Thiên Ngân càng thêm khoái trá, vừa muốn đi tới lôi kéo cô ta đi thì Di Phùng từ đâu xong vào, nhìn thấy Diệp Thiên Ngân tái nhợt ngồi trên giường, bà hoảng hốt chạy tới.

“ Thiên Ngân, cháu làm sao vậy ?”

“ Cháu … khó … khó thở … giúp … cháu …”

Nói chuyện càng lúc khó khăn, cô cảm thấy trái tim đập rất nhanh, rất mạnh, giống như nó muốn từ trong ngực cô bay ra ngoài.

Hình ảnh hai người kia triền miên không dứt cứ lượn lờ trong đầu cô, cô thật không thể chịu nỗi được nữa, trái tim đau quá, tâm xót quá, cả người giống như rơi xuống vực sâu, rất thống khổ, rất đau đớn.

Dì Phùng vừa muốn lên tiếng thì trên màn hình cảnh tượng kia, ngay lặp tức cũng hiểu rõ, nhìn Trang Mật Ly với ánh mắt căm phẫn, muốn đi tới tắt ngay nhưng bị cô ả chặn lại.

“ Dì Phùng, tôi nể mặt dì lớn tuổi nên không trách gì ? nhưng dì phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, dì đi ra ngoài đi.”

“ Trang tiểu thư, cô thật quá lắm, cô làm vậy không sợ cậu chủ sẽ tức giận sao ?”

Bà thật không ngờ cô ta lạ đê tiện như vậy ? đêm cảnh hoan ái của hai người cho Diệp Thiên Ngân xem, chẳng phải sẽ đổ dầu thêm lửa hay sao ?

“ Dì Phùng, cô ta là một kẻ hạ đẳng, hèn hạ đến mức dùng thân thể để trả thù, loại phóng đãng không biết vô sỉ như thế, dì thương hại làm gì ? chỉ tổ phí tâm.”

Trang Mật Ly cố không cho mình mất khống chế mà lôi Diệp Thiên Ngân đi ra ngoài, chỉ là bà già này quá nhiều chuyện, chỉ cần cô trở thành Vương phu nhân, ngay lặp tức đem bà ta ném vào viện dưỡng lão ngay.

“ Dì … Phùng …” – Diệp Thiên Ngân vô lực lên tiếng, cả người đổ đầy mồ hôi.

“ Thiên Ngân ?”

Bên trong đang giằng cô, một giọng nói quen thuộc vang lên, mọi người chưa kịp quay lại nhìn thì người vừa lên tiếng đã chạy tới trước mặt Diệp Thiên Ngân, nắm chặt tay cô lo lắng hỏi.

“ Chị sao vậy ?”

Người vừa hỏi không ai khác chính là Vương Thiếu Phong, hắn đã biết mọi chuyện nên về gấp nhưng vì bên kia có biến động nên về trễ, thật không ngờ khi gặp lại cô lại trong tình cảnh này.

“ Thiếu … Phong …” – Diệp Thiên Ngân thở dốc gọi tên hắn, tay nắm chặt áo sơ mi của hắn, nước mắt vẫn rơi lã chả, giọng nghẹn ngào vang lên.

“ Đau … rất đau … cậu … đưa tôi … rời đây đi … Tôi … tôi rất … khó thở …”

“ Tôi sẽ đưa chị đi ngay.”

Vương Thiếu Phong vừa vào đã thấy cảnh tượng trên màn hình, biết ngay Trang Mật ly lại giỡ trò, hắn sẽ tính sổ với cô sau, giờ quan trọng là Diệp Thiên Ngân, nhìn cô như rất đau đớn.

Không nói thêm lời nào, hắn vừa muốn bế Diệp Thiên Ngân lên thì Trang Mật Ly đi tới ra tay ngăn cản, giọng lạnh lùng.

“ Thiếu Phong, cậu có biết cô ta là kẻ thù của anh trai cậu không ? vì sao lại giúp cô ta ? … cô ta bị như vậy là do trời phạt, cậu thương hại cô ta, tôi chắc cô ta không cảm ơn cậu mà còn quay lại hại cậu đó.”

Vương Thiếu Phong hừ lạnh. – “ Cho dù ngay bây giờ Thiên Ngân muốn đâm tôi một nhát, tôi cũng sẽ đứng yên không né tránh.”

Lại nhìn Trang Mật Ly, ánh mắt chứa hàn khí, nhếch môi cười lạnh lùng.

“ Cô hãy tự lo cho mình thì hơn, làm ra chuyện hèn hạ như vậy, tôi tin anh trai sẽ không sẽ bỏ qua cho cô đâu.”

Trang Mật Ly quả thật bị dọa đến hoảng sợ, một phần là vì thấy Vương Thiếu Phong đối với thân phận thật của Diệp Thiên Ngân mảy may không để ý, một phần là vì hắn nói Vương Vũ hàn sẽ không tha cho cô.

Giờ nghĩ lại cô mới thấy mình ngu ngốc, vì sao lại ngu xuẩn đến mức đi vào vết xe đỗ của Âu Thục Lợi, từ khi nào cô lại ngu ngốc như vậy ?

“ Chuyện gì ?”

Lại một giọng nói vang lên, cả căn phòng rơi vào im lặng, Diệp Thiên Ngân vẻ mặt giờ không chút huyết sắc, hơi thở một lúc yếu đi rất nhiều nhưng cũng cố gắng dùng toàn bộ sức lực quay mặt nhìn người vừa đến.

Vương Vũ Hàn một thân Tây Âu đen, khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng dáng vẻ vẫn uy nghiêm như ngày nào, mà giờ trong mắt Diệp Thiên Ngân chỉ thấy đau lòng, nhói tim, nước mắt lại tuôn ra.

Trong lòng cười khổ, đến tột cùng là hắn có bao nhiêu thống hận đối với cô ? cảm nhận toàn thân lạnh lẽo, đau đớn lan tràn khắp thân thể, nỗi đau khó có thể tả bằng lời bởi nó đã ngắm sâu vào trong tim … đau đến tận xương tận tủy.

Một trận đau nhói từ tim truyền tới, Diệp Thiên Ngân lại ôm ngực thở dồn dập, cô lúc này tự nhiên ước mình có thể biến mất, cả người tan chảy hòa vào không khí, có như thế mới không cảm nhận nỗi đau đớn này.

Vương Vũ Hàn vừa vào đã thấy Diệp Thiên Ngân vẻ mặt trắng bệch, còn có bộ dạng thống khổ … rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi ?

Không suy nghĩ nhiều, hắn vội bước tới nhưng chỉ vài bước thì Trang Mật Ly đã đi tới ôm lấy tay hắn, còn ôm rất chặt giống như sợ hơi lỏng tay một chút thì hắn sẽ biến mất, giọng ngọt ngào quyến rũ.

“ Vũ Hàn, hôm nay anh về sớm thế ?”

Diệp Thiên Ngân đang ôm ngực, vừa ngước đầu lên đã thấy cảnh tượng trước mắt, một cỗ chua xót ụp đến, đáy lòng dâng lên nỗi bi ai, thống khổ giày vò đan xen trong tim, mày nhíu chặt, một tay ôm ngực, một tay nắm chặt cổ áo của Vương Thiếu Phong.

“ Phụt.” – Một ngụm máu đỏ phun thẳng vào áo sơ mi trắng của Vương Thiếu Phong, trên áo hắn giờ giống như có một bông hoa đang nở rộ trong rất kinh diễm.

“ Thiên Ngân.”

Tất cả mọi người kinh hoảng kêu tên cô ngoài trừ Trang Mật Ly, Vương Vũ Hàn cả kinh đẩy mạnh Trang Mật Ly ra làm cô ngã nhào xuống đất.

Hắn chạy tới giường kéo Diệp Thiên Ngân vào lòng, đau đớn gọi tên cô.

“ Thiên Ngân.”

Nhưng Diệp Thiên Ngân nào có nghe thấy lờii hắn nói, bởi cô đã rơi vào trạng thái mê mang bất tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.