Mạch Quân Vỹ đưa Diệp Thiên Ngân về Nhật Thự, nơi này so với Nguyệt Thự xa hoa không kém, toàn bộ tòa biệt thự đều mang một màu trắng ngà sang trọng, xung quanh toàn cây xanh cùng hoa dại được trồng theo hàng thẳng lối.
Hai người xuống xe đi vào trong, Diệp Thiên Ngân vừa vào đã thấy hai cầu thang xoáy nằm hai bên trong đại sãnh, trên trần nhà là chùm đèn lớn bằng thủy tinh, xung quanh bày trí trang nhã, còn có rất nhiều tranh nghệ thuật treo trên tường.
Diệp Thiên Ngân đang đánh giá mọi thứ xung quanh, một bóng dáng từ trên lầu đi xuống và không ai khác là Vũ Tử Băng còn có Gia Tiểu Mẫn ở phía sau.
Vu Tử Băng đang mang thai, nhìn thấy cái bụng tròn vo cũng biết đã hơn bốn tháng, Gia Tiểu Mẫn nghe nói mới sinh xong nhưng thân hình vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như ngày nào.
Hai cô gái đi nhanh tới không khỏi vui mừng nhìn Diệp Thiên Ngân, nắm lấy tay cô, giọng vui vẻ cùng lúc vang lên.
“ Thiên Ngân.” – Vu Tử Băng ướt át gọi.
“ Tịnh Hy.” – Gia Tiểu Mẫn vui vẻ gọi.
Ngay sau đó bầu không khí có chút ngượng ngùng, Gia Tiểu Mẫn có chút mất tự nhiên nhìn Diệp Thiên Ngân, cô quên hiện giờ người trước mặt không còn là Lăng Tịnh Hy nữa rồi.
“ Xin lỗi, em quên …” – Gia Tiểu Mẫn khó khăn lên tiếng.
“ Tiểu Mẫn, đừng xin lỗi, đối với mình cậu mãi vẫn là người bạn tốt, cũng đừng gọi chị xưng em, cứ như trước đây, bạn bè vui vẻ.”
Diệp Thiên Ngân nhàn nhạt trả lời. Gia Tiểu Mẫn vui vẻ trở lại, Mạch Quân Vỹ nhìn ba người thì cau mày, đi nhanh tới chỗ Vu Tử Băng, giọng trách móc nhưng mang theo vẻ cưng chiều.
“ Em đang mang thai, đứng nhiều không tốt.”
Sau đó mặc kệ hai người kia, nắm lấy tay Vu Tử Băng đi tới ghế sofa ngồi xuống. Hai Người còn lại cũng vui vẻ đi tới ngồi đối diện. Vu Tử Băng nhìn Mạch Quân Vỹ, nhẹ giọng.
“ Xong việc của anh rồi, giờ anh đi làm việc của mình đi, không phải nói trong công ty có việc sao ?”
Mặt hắn lặp tức méo mó, bộ dạng tỏ ra ủy khuất. – “ Lợi dụng anh xong lặp tức vứt đi … em làm vậy anh rất đau lòng.”
Vu Tử Băng vười khanh khách. – “ Ở đây toàn phụ nữ, anh muốn nghe bọn em nói chuyện gì đây ? … ông xã ngoan, mai mốt em sẽ đền lại cho anh sau, giờ anh đi làm việc đi.”
Cảnh tượng y như nữ hoàng đang sủng thú cưng làm hai cô gái còn lại nhịn không được mím môi cười, cố nhịn không cho mình cười lớn vì như thế Mạch Quân Vỹ sẽ giết họ mất.
Nhưng Mạch Quân Vỹ không tức giận, cũng không nói nhiều đã đứng dậy hôn nhẹ lên môi Vu Tử Băng, nhìn về Diệp Thiên Ngân.
“ Thiên Ngân, sinh nhật vui vẻ, hôm nay em cứ ở lại đi, muốn làm gì thì làm nhưng trông coi Băng hộ anh, anh có việc đi trước.”
Lại nhìn Vu Tử Băng. – “ Chiều anh sẽ về, tạm biệt vợ yêu.”
Nói xong đi nhanh ra cửa, để lại ba cô gái ngồi nói chuyện cùng nhau.
Vu Tử Băng nhìn Diệp Thiên Ngân nhưng chưa nói gì thì cô đã lên tiếng.
“ Hai người đã biết sự thật … không trách mình sao ?”
Việc Vu Tử Băng xuất hiện cùng Gia Tiểu Mẫn khiến cô sửng sốt, không nghĩ họ lại muốn gặp mình, còn có lời chúc mừng sinh nhật của Mạch Quân Vỹ, nếu hắn không nhắc chắc cô cũng quên bén đi mất nhưng nhớ thì đã sao ? lời chúc mừng này cô vẫn mong sẽ nghe được từ Vương Vũ Hàn hơn.
Cô biết hắn cho cô đi cùng Mạch Quân Vỹ, có thể hắn biết Mạch Quân Vỹ sẽ không làm gì cô bởi lúc trước hắn từng khẳng định như thế nên mới đồng ý vì thế cô cũng không thấy tức giận hay buồn lòng khi thấy hắn chấp nhận.
Vu Tử Băng đi qua nắm lấy tay Diệp Thiên Ngân, giọng có chút chua xót.
“ Thiên Ngân, chúng ta là bạn với nhau bao nhiêu năm, không lẽ mình không hiểu tính tình của cậu ? nếu không phải bị ép đến mức đường cùng, mình tin cậu sẽ không làm ra những chuyện như vậy ?”
Vu Tử Băng là người hiểu chuyện nên không cảm thấy Diệp Thiên Ngân là kẻ ác độc, hơn nữa có ai không trở nên ác độc khi thấy gia dình mình bị chết thảm.
“ Thiên Ngân, Tử Băng nói đúng, mình thấy trong chuyện này, cậu là người vô tội, chỉ trách số cậu không may, gặp phải mấy người ác tâm.”
Gia Tiểu Mẫn nói xong, cảm thấy tức giận thay Diệp Thiên Ngân, tuy tiếp xúc với cô nàng không lâu nhưng vẫn biết tính tình cô nàng không xấu xa gì ? chuyện lần này cũng vì bất đắc dĩ thôi.
Diệp Thiên Ngân cảm động, nước mắt không ngăn được tuông ra, cô nghẹn ngào lên tiếng. – “ Cảm ơn hai người đã hiểu cho mình.”
“ Ngốc, chúng ta là bạn tốt của nhau mà.” – Vu Tử Băng cười ôn hòa nói.
“ Đúng vậy, chúng ta đều là chị em tốt.” – Gia Tiểu Mẫn cười vui vẻ nói.
“ Ừ, là chị em tốt.” – Diệp Thiên Ngân cười khẽ.
Cô cứ nghĩ sau khi xảy ra chuyện, mọi người sẽ chán ghét cô, xa lánh cô nhưng không nghĩ hai cô gái này vẫn xem cô là bạn bè tốt, là chị em tốt, điều này như tiếp thêm cho cô một phần sức mạnh, cô thật cảm ơn ông trời còn thương xót cho cô một tình bạn chân thành.
“ Đừng khóc lóc nữa, hôm nay là sinh nhật của cậu, phải vui lên một chút … được rồi, chúng ta cùng làm bánh kem đi, mình đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.”
Vu Tử Băng tuy đang mang thai nhưng vẫn háo hức tiên phong đi vào bếp, bà quản gia sợ đến muốn ngất xỉu, vội vàng chạy tới đở lấy cô, giọng run rẩy.
“ Phu nhân, ông chủ đã dặn không được để phu nhân làm việc nặng, nếu có chuyện gì xảy ra, ngay cả tôi cũng không tha, phu nhân thương giúp tôi với.”
Ai trong biệt thự không biết ông chủ cưng chiều phu nhân hơn trứng ngỗng, chỉ cần phu nhân bị chảy máu một chút là bọn họ đều bị phạt rất nặng A …
“ Dì Trân an tâm, tôi chỉ vào nhìn thôi sẽ không động tay đâu.” – Vu Tử Băng trấn an, nhìn về Gia Tiểu Mẫn cùng Diệp Thiên Ngân.
“ Còn đứng đó làm gì ? hai cậu còn không mau vào trong.”
Hai cô gái cười tươi tắn, mọi chuyện ngày sau để ngày sau giải quyết còn hôm nay phải vui vẻ hết mình mới được.
Thế là ba cô gái cùng vào bếp bắt đầu làm những món ăn đơn giản và cùng nhau làm một chiếc bánh kem thật to. Gia Tiểu Mẫn cùng Diệp Thiên Ngân thì đầu tắt mặt tối còn Vu Tử Băng vì đang mang thai nên được ưu tiên ngồi đó chỉ huy.
Trong phòng bếp, không gian chỉ có tiếng cười vui đùa của những cô gái trẻ.
Đến chiều, Mạch Quân Vỹ chạy như bay tới chỗ Vu Tử Băng, ôm cô nằm gọn trong lòng, tay vuốt ve cái bụng to, mặt đầy nhu tình trong đó.
Trên bàn ăn, thức ăn bày ra trước mắt thật hấp dẫn con mắt, mọi người cứ thế cười nói vui vẻ, chợt Vu Tử Băng lên tiếng.
“ Vỹ, anh nói với Vương Vũ Hàn để Thiên Ngân ở lại vài ngày đi, em không muốn cậu ấy về đó lại bị anh ta khi dễ.”
Mạch Quân Vỹ ngừng ăn, thở dài nói. – “ Em có biết lúc anh bảo muốn dẫn Thiên Ngân đi thì cậu ta cứ như con sói hoang muốn bổ nhào vào anh, ánh mắt giống như nhìn con mồi muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy … chỉ xin một ngày đã như vậy, nếu vài ngày ? anh nghĩ anh chống đỡ không xong.”
“ Rốt cuộc chủ tịch định làm gì đây ? Thiên Ngân cũng đã đủ khổ rồi còn muốn hành hạ cậu ấy đến khi nào ?” – Gia Tiểu Mẫn tức giận nói.
Vu Tử Băng nhìn Diệp Thiên Ngân nhưng thấy cô chỉ bình thản dùng bữa, suy nghĩ một chút nên lên tiếng.
“ Hôm nay là sinh nhật của Thiên Ngân, không nhắc đến những chuyện không vui nữa … nào, chúng ta cạn ly thôi.”
Vừa cầm ly rượu lên, Mạch Quân Vỹ đã giựt lấy, đổi lại cho cô ly nước cam.
“ Em đang mang thai, không được uống rượu.”
“ Nói đi nói lại, anh cũng chỉ lo cho đứa con, em chẳng là gì cả.” – Vu Tử Băng tỏ ra ủy khuất nói.
Mặt Quân Vỹ nhảy dựng lên, lúng túng giải thích. – “ Không phải thế, anh lo cho cục cưng nhưng cũng lo cho em, em là bảo bối, là mạng sống của anh, làm sao anh không lo lắng cho em, chỉ là em đang mang thai, uống rượu sẽ hại đến sức khỏe, anh …”
“ Được rồi …” – Vu Tử Băng cười ngọt ngào, cô chỉ muốn trêu hắn một chút thôi, không ngờ phản ứng lại mạnh đến thế.
“ Anh đó nha, nếu còn làm em buồn, em sẽ không quan tâm anh nữa đâu … lần này tha cho anh đó.”
Mạch Quân Vỹ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm cô vào lòng. – “ Em buồn anh sẽ đau lòng, anh hứa sẽ không làm em buồn đâu.”
Bọn họ khó khăn lắm mới được ở bên nhau, hắn yêu cô muốn chết, làm cô đau lòng ? trừ khi hắn không có tim.
Nhìn cảnh trước mắt, Diệp Thiên Ngân có chút xót, ngày trước cô và Vương Vũ Hàn cũng ngọt ngào như thế nhưng giờ đây …
Buổi tiệc rốt cuộc cũng tàn, tối đến, Vu Tử Băng kéo Diệp Thiên Ngân cùng Gia Tiểu Mẫn vào phòng ngủ dành cho khách, hôm nay muốn ngủ chung nên Mạch Quân Vỹ đương nhiên bị đá văng ra ngoài.
Hắn ủy khuất, vẻ mặt như cún con bị bỏ hoang, đứng trước của phòng gõ cốc, cốc, cốc … nhưng đổi lại chỉ có tiếng cười đùa của mấy cô gái, hắn đành rầu rỉ về phòng ngủ chính, ôm cái gối ôm làm bạn đêm nay.
Trên giường lớn, ba cô gái vẫn không ngừng nói chuyện, Vu Tử Băng vì mang thai nên được nằm giữa, hai bên trái là Diệp Thiên Ngân, phải là Gia Tiểu Mẫn.
“ Tiểu Mẫn, nghe nói cậu sinh con trai, chúc mừng cậu nha … cũng xin lỗi vì không đến thăm cậu được.” – Diệp Thiên Ngân là người lên tiếng trước.
Lúc Gia Tiểu Mẫn sinh thì cô đang bị giam cầm nên không thể thăm cô nàng, trong lòng có chút áy náy.
“ Ngốc, mình đâu có giận cậu đâu nhưng mà cũng phải phạt một chút, mình muốn cậu làm phụ dâu cho mình, cậu không được từ chối nha.”
Gia Tiểu Mẫn cười tươi nói, lòng nghĩ đến tiểu Nghi đang ở cùng mẹ ruột thì lòng trở nên ấm áp vô cùng.
“ Nếu có thể mình cũng muốn nhưng hiện tại mình không có tự do, chỉ sợ là không được.” – Cô buồn bã nói, đi đến gặp Vu Tử Băng đã khó, nói chi đi làm phụ dâu cho Gia Tiểu Mẫn.
“ Đừng lo, mình sẽ bảo Nghị nói giúp cho, còn có Mạch tổng giúp nữa mà, phải không chỉ Tử Băng ?”
“ Ừ, nhất định cậu sẽ được làm phụ dâu cho Gia Tiểu Mẫn.” – Im lặng một chút cô hơi do dự hỏi.
“ Thiên Ngân, cậu muốn sống như thế suốt đời sao ? cậu có ý nghĩ rời đi không ? mình không muốn cậu đau khổ.”
Tuy Mạch Quân Vỹ từng nói Vương Vũ Hàn sẽ không tổn thương đến Diệp Thiên Ngân nhưng với tình hình hiện tại, nhìn cô nàng gầy đi, vẻ mặt mệt mỏi không chút sức lực, cô cảm thấy nếu hai người cứ ở chung chỉ là giày vò đối phương mà thôi.
Đối mặt thì không ai chấp nhận, cuộc sống như vậy chẳng khác nào địa ngục mà hai người cứ trầm luân không chịu thoát ra.
“ Mình yêu anh ấy, mình biết anh ấy cũng yêu mình, lần này là do mình tổn thương anh ấy trước, mình không trách anh ấy.” – Diệp Thiên Ngân nhỏ giọng.
“ Vậy cậu không nghĩ lúc trước anh ấy tổn thương cậu như thế nào sao ? mình biết cậu thông minh nên mới nghĩ ra nhiều mưu kế mới thoát thân được nhưng cậu thử nghĩ xem nếu không có bọn mình, cậu sẽ bị hắn hành hạ đến mức nào ?”
Vu Tử băng trách cứ, khi biết mọi chuyện đều được Diệp Thiên Ngân tính kế, cô có chút tức giận bởi ngay cả bạn thân cũng lợi dụng nhưng cũng là vì không còn cách nào nên Diệp Thiên Ngân mới làm thế, cô làm sao không hiểu lý lẽ.
“ Cậu cũng biết cha mẹ nuôi đã lợi dụng mình như con cờ, như tấm chắn, có lẽ họ không biết mình có thể đi tới bước này, mình nghĩ họ đang vui cười nơi chính suối … nhưng mình không trách họ, tất cả tổn thương mình chịu phải, coi như trả ơn họ đã nuôi dưỡng mình bao năm nay, trả hêt một lần.”
Diệp Thiên Ngân nói tuyệt tình, dù họ nhân nuôi cô để làm con cờ cho họ thau túng nhưng cô có ơn thì phải trả, bao nhiêu đau đớn Vương Vũ Hàn phải chịu, coi như cũng đã trả xong, giờ giữa hai phía, cô chẳng có nợ ai hết, duy chỉ có tình cảm là vẫn nợ Vương Vũ Hàn, mà cô sẽ dùng cả cuộc đời để trả cho hắn.
Vu Tử Băng cũng không nói gì hơn, nếu Diệp Thiên Ngân đã quyết vậy cô chỉ có thể đứng một bên giúp đỡ, còn chuyện tình cảm giữa hai người, cô để họ tự giải quyết vậy.
“ Tùy cậu nhưng cậu nên cẩn thận, Trang Mật Ly vẫn còn ở Nguyệt thự, cô ta có thể sẽ nghĩ ra thủ đoạn gì đó để hại cậu, mình thật rất lo.”
Từ thời trung học, bốn người họ … Trang Mật Ly và Âu Thục Lợi luôn là thù địch với Vu Tử Băng và Diệp Thiên Ngân, tuy Âu Thục Lợi đã biến mất không rõ đang ở phương nào nhưng vẫn còn Trang Mật Ly, mà cô ta lại là người tâm cơ khó đoán, cô thật sự lo cho Diệp Thiên Ngân.
Diệp Thiên Ngân đương nhiên hiểu, cô vội trấn an. – “ Cậu yên tâm, dù cô ta có làm gì thì Hàn cũng không để cho cô ta làm bừa đâu.”
Mấy lần Trang Mật Ly gây khó dễ cho cô, Vương Vũ Hàn đều ra mặt nên cô không bận tâm.
Gia Tiểu Mẫn cũng không nói nhiều, tuy là người ngoài cuộc nhưng vẫn thấy rõ hai người họ rất yêu thương nhau, chỉ có ngăn cách bởi một vách tường mà đó cũng là do họ xây nên, nếu muốn phá vỡ cũng chỉ có họ mới làm được thôi.
Màn đêm buông xuống, trong phòng một mãnh yên lặng.
__________________________
Sáng hôm sau, Diệp Thiên Ngân thức dậy thì biết Vương Vũ Hàn đã cho người đến đón cô.
Vu Tử Băng cùng Gia Tiểu Mẫn nói vài lời rồi cũng từ biệt cô, tuy hai cô nàng vẫn muốn tụ lại với nhau thêm một vài ngày nhưng cũng không muốn làm Mạch Quân Vỹ khó xử vì thế đành hẹn dịp khác.
Vừa về đến Nguyệt thự, đã thấy Vương Vũ Hàn ngồi ở ghế sofa, vẻ mặt âm u, toàn thân lạnh lẽo, khi thấy Diệp Thiên Ngân, hắn bật dậy đi tới nhìn cô từ trên xuống, tay không tự chủ kéo cổ áo cô ra xem xét.
“ Anh làm gì vậy ?” – Diệp Thiên Ngân cau mày nói, tay cũng hất tay hắn ra, lòng có chút túc giận … hắn lại bị gì nữa rồi ?
Vương Vũ Hàn nhìn qua không có dấu hiệu gì, cũng thở phào nhẹ nhõm, dù biết tên kia không chạm vào Diệp Thiên Ngân nhưng ai biết tên kia lại nghĩ ra quỷ kế gì để chọc tức hắn đây ?
Không trả lời cô, hắn đi thẳng lên phòng, Diệp Thiên Ngân cũng không để ý tới, cô đi thẳng vào phòng, vừa mở cửa đã thấy cái giường nhỏ bé giờ đã được đổi thành giường lớn, trên giường còn có thêm một hộp quà nhỏ màu tím.
“ Sáng sớm, cậu chủ đã bảo người thay giường, nói là thanh lý hàng cũ.”
Dì Phùng vừa vào đã giải thích nhưng bà biết thật ra vì cái giường quá nhỏ nên hai người nằm sẽ không thoải mái, chỉ có điều nếu cậu chủ muốn ngủ cùng Diệp Thiên Ngân sao không để cô lên phòng cậu chủ ngủ đi chứ ?
“ Dì Phùng, cái này là gì vậy ạ ?”
Diệp Thiên Ngân khó hiểu hỏi, cầm chiếc hộp nhỏ trên tay, mắt đánh giá một chút … chỉ giây lát mắt lóe sáng nhưng mong rằng đó là điều cô nghĩ, ánh mắt không khỏi chờ mong nhìn dì Phùng.
Dì Phùng lắc đầu. – “ Dì không biết … À, hôm nay cũng không có gì làm, cháu nghĩ ngơi một chút đi.”
Nói xong thì ra cửa, Diệp Thiên Ngân mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng deo tay to bản, kiểu dáng tinh xảo đẹp mắt, giữa bản là những đóa oải hương được đặc biệt khắc lên, còn thêm vài hạt ngọc màu tím lấp lánh.
Nhìn về tay mình, thất vết sẹo do axít tạo nên ngày ấy, vội vàng đeo vô, thật vừa khích tay cũng che đi vết sẹo đó, lòng chợt hân hoan.
Cô biết là do Vương Vũ Hàn tặng cho cô, có phải hắn đã tha thứ cho cô rồi không ? có phải hắn đã chấp nhận cô ? … mọi suy nghĩ chỉ dành cho hắn, môi chợt hé ra nụ cười ngọt ngào.
Bên ngoài, Vương Vũ Hàn đứng đó, nhìn thấy nụ cười của cô, lòng cảm thấy nhẹ hẳn, biết cô thích hoa oải hương lại thích màu tím nên hắn đặc biệt căn dặn người làm ra chiếc vòng này phải thật nhanh và đẹp mắt.
Người thợ làm ra cũng phải dùng hết công suất bởi chỉ có một ngày nhưng cũng may đã kịp giao hàng, ông ta không khỏi than thầm, nếu quả không giao kịp, chỉ e cái mạng nhỏ sẽ không giữ được.
Vừa quay đi thì đã nghe tiếng nói quen thuộc vọng sau lưng. – “ Hàn.”
Diệp Thiên Ngân đang ngắm chiếc vòng, vô thức nhìn hắn đang muốn bỏ đi, cô vội đi tới kêu tên hắn, cũng không đợi hắn quay lại, chạy tới ôm hắn từ phía sau, vòng tay ôm chặt hông hắn, cả người đều dựa vào hắn.
Cả người Vương Vũ Hàn lập tức cứng đờ, không động đậy đứng đó, hai tay có chút run rẩy nhưng cũng không hất tay cô ra nhưng chỉ giây lát đã đưa tay lên cầm tay cô muốn kéo ra thì cô lại lên tiếng.
“ Cho em ôm anh một lát … chỉ một lát thôi.”
Giọng trong trẻo cùng lời nói dịu dàng, hắn lại bất động, tay muốn kéo tay cô ra cũng để đó không buông, hai người rơi vào trạng thái yên lặng, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập của đối phương.
Không biết đã qua bao lâu, Vương Vũ Hàn cũng kéo tay Diệp Thiên Ngân ra, nhàn nhạt lên tiếng.
“ Tôi có chuyện cần làm.” – Nói xong cũng ly khai.
Hắn sợ nếu hắn nói muốn cô, nói yêu cô thì sợ cô sẽ lấy đó làm mục tiêu lừa dối hắn tiếp, sau chuyện lần đó thì sự tin tưởng đối với cô đã mất đi, trong lòng hắn chỉ có sợ hãi nhưng không phải sợ cô lừa gạt hắn, mà sợ ccô đợi hắn không phòng bị sẽ bỏ đi … hắn rất sợ điều đó.
“ Em sẽ đợi anh.” – Cô lên tiếng nói nhưng hắn đã đi xa nên không nghe thấy.
Diệp Thiên Ngân đứng đó một lát cũng đi về phòng của mình, trong lòng dù rầu rỉ nhưng cũng có chút dịu ngọt, coi như hôm nay là một bước ngoặc, hắn đã chú ý đến cô thì cô cũng an tâm, cô nhất định sẽ đợi hắn chấp nhận cô một lần nữa.
Trên lầu, Trang Mật Ly siết chặt tay, vẻ mặt tàn nhẫn ác độc nhìn Diệp Thiên Ngân, cảnh tượng khi nãy đều lọt vào mắt cô, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô không thể để chuyện này kéo dài mãi nếu không , chỉ e Vương Vũ Hàn mềm lòng mà tha thứ cho Diệp Thiên Ngân rồi cho cô ta quay về bên hắn, như thế mọi kế hoạch của cô sẽ tan thành bọt biển, cô không can tâm.
“ Diệp Thiên Ngân, tao sẽ không để mày phá hỏng cuộc sống tốt đẹp của tao và Vương Vũ Hàn đâu ?”
Lời nói ác độc phun ra, Trang Mật Ly đi xuống lầu cũng ly khai.