Mọi chuyện đã được sáng tỏ, đương nhiên Lăng Tịnh Hy bị Vương Vũ Hàn ép buộc trở về Nguyệt Thự, riêng Âu Thục Lợi thì không rõ tung tích sau cái đêm cô ta bị Vương Vũ Hàn ném xuống tầng hầm.
Cô cũng không hỏi nhiều vì dạo gần đây Vương Vũ Hàn rất bận, công ty gặp chuyện mà hắn lại hay bực dọc, nhiều lúc lại tỏ ra tức giận với người làm, cũng may cô không bị cuốn vào nhưng buổi tối cũng trốn không thoát.
Nắng sớm trãi dài trên từng ngôi mộ trắng trong nghĩa trang.
Lăng Tịnh Hy một thân váy xanh đứng trước ngôi mộ trắng, đặc bó hoa hồng trắng xuống, cô cúi người hành lễ.
Sau lễ nghi Lăng Tịnh Hy nhìn bia mộ trắng, ý cười bên môi đầy quỷ dị.
“ Mọi chuyện diễn ra rất tốt … ba, mẹ, Tiểu Minh … kế hoạch hình như đã đạt được một nữa rồi.”
Từ lần sinh nhật của Vương Vũ Hàn, cô đã bắt đầu vạch ra kế hoạch, rất đơn giản … cô muốn trái tim của Vương Vũ Hàn.
Đối với người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa bá đạo như Vương Vũ Hàn chỉ có thể “ Lạt mềm buột chặt ”, chiêu này tuy xưa nhưng vẫn hữu dụng, chỉ có điều việc đầu tiên cần làm là khiến hắn mê luyến thân thể của cô.
Vì thế, cô không biết liêm sỉ, dùng mê hương với hắn ngay đêm sinh nhật, còn tỏ ra ân cần làm bánh kem, nấu ăn, đan khăn choàng cổ cho hắn tuy gặp chút ít trở ngại … như Trang Mật Ly nói, ngay cả thủ thuật nhắn tin cũng do cô làm.
Có thể nói từ đầu đến cuối cô chỉ là diễn một vở kịch bi thương, đau khổ cho hắn xem …
Loại người như Vương Vũ Hàn, trong tay nắm vận mệnh sống chết của kẻ khác, luôn đạt được mọi thứ mình muốn, đương nhiên sẽ không chịu được có kẻ chống đối lại hắn … càng bướng bỉnh, càng không khuất phục thì hắn càng muốn có, càng muốn chiếm hữu.
Cô cũng phải bỏ rất nhiều thời gian cùng tâm cơ mới hiểu chút ít về con người này, dù nhiều lần bị hắn hành hạ rất dã man nhưng cô có thể thấy trong lòng hắn, cô đã chiếm một vị trí … không biết lớn hay nhỏ, chỉ cần một chút cũng được.
“ Ba mẹ biết không ? Âu Thục Lợi đáng lẽ có thể sống bình yên, con không hề có ý định loại trừ cô ta nhưng vì cô ta không an phận ... kế hoạch cũ rích như thế cũng muốn đấu với con, thật ngu ngốc.”
Từ lúc Video bị tung ra cùng việc tranh cãi với Gia Tiểu Mẫn, cô biết tất cả điều do Âu Thục lợi làm … là bạn học nhiều năm, tranh đấu nhiều năm như thế, lẽ nào cô không thuộc lòng cách thức cùng thủ đoạn của Âu Thục Lợi.
Cô chỉ thấy đáng tiếc cho Âu Thục Lợi vì một người đàn ông mà khiến bản thân trở nên như vậy thật không đáng.
Nhưng không vì thế mà cô có thể để Âu Thục Lợi làm càng … muốn đưa cô vào tròng ? cô sẽ cho cô ta đắc ý một chút nhưng trò chơi do ai làm chủ thì phải xem hoàn cảnh cùng thế lực ra sao ?
Sau khi giản hòa với Gia Tiểu Mẫn, cô lợi dụng sự thương hại của cô bạn cộng thêm sự kết giao với Vu Tử Băng, cô đã có lợi thế, cô biết Vu Tử Băng có quan hệ rất tốt với Mạch Quân Vỹ, đương nhiên là chỗ dựa vững chắc cho cô.
Trước khi bị giải đến Ảo Cư, cô đã âm thầm gọi trước cho Gia Tiểu Mẫn, nếu không may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cầu cứu Vu Tử Băng, biết làm thế là vô sỉ, hèn hạ nhưng vì mục đích, thứ có thể lợi dụng được cô sẽ không bỏ qua.
“ Tiếp theo đây … sẽ tới phiên Trang Mật Ly.” – Cô lạnh giọng.
“ Âu Thục Lợi chỉ là quân cờ để Trang Mật Ly thao túng, cô ta mới là người giật dây mọi chuyện … cũng là đối thủ đáng sợ nhưng chỉ khi trừ khử hết bọn họ thì việc chiếm lấy trái tim của hắn mới dễ dàng.”
Nụ cười ngày càng đậm, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.
“ Không nhất thiết phải lấy mạng của hắn mới có thể trả thù cho ba mẹ … bởi con biết … nỗi đau lớn nhất của con người không phải là cái chết …”
Vẻ yêu mị cùng giọng nói đầy ác độc thốt ra từ đôi môi đỏ mọng mê người.
“ Con rất muốn xem vẻ mặt hắn khi biết con là ai ? muốn xem hắn đau đớn như thế nào khi biết người hàng đêm hắn ôm trong lòng luôn có ý định muốn giết hắn … con sẽ khiến hắn niếm thử mùi vị đau khổ đến tận xương tủy.”
Trong mắt Lăng Tịnh Hy hiện giờ chỉ có thù hận, cô đã thay đổi không còn như trước kia, ngây ngô ngốc nghếch không hiểu chuyện … muốn trả thù, tâm cơ phải cao, thủ đoạn phải độc thì mới có thể đạt được điều mình muốn.
__________________________
Tập Đoàn HP
Mọi việc trở lại như cũ, Lăng Tịnh Hy cũng đi làm bình thường, có điều mọi thứ trong công ty có thay đổi, tuy không lớn nhưng cũng không phải nhỏ.
Việc Video chỉ phát sinh ra một ngày, sau ngày đó mọi người cũng im lặng, không ai dòm ngó hay soi mói gì Lăng Tịnh Hy cùng Gia Tiểu Mẫn … có điều …
“ Tịnh Hy, cậu có thấy lạ không ?” – Gia Tiểu Mẫn ngốc đầu lên hỏi.
“ Hừm … có gì lạ đâu ? mọi chuyện đã qua, mọi người cũng không có cớ mà buông chuyện, cậu nên mừng thì hơn.” – Cô nhẹ nhàng nói.
“ Không phải … chuyện là từ hai hôm nay, mình không thấy Susan cùng Helen đi làm …” – Gia Tiểu Mẫn nhíu mày.
Sau cái ngày Video bị tung, thì cô cũng không gặp Susan và Helen. Nếu nói hai cô nàng đi công tác thì thật trùng hợp nhưng bị đuổi thì phải có lý do chứ ? … không lẽ …
“ Chuyện của mình lo chưa xong … Tiểu Mẫn, cậu rất rảnh thì phải ?”
Lăng Tịnh Hy khoanh tay trước ngực, việc Susan và Helen cô đã nghe phong phanh rằng hai người kia bị điều đi công tác, nói là đi công tác nhưng thật chất là bị đá ra khỏi công ty.
Theo như cô biết thì việc lần trước cô cùng Gia Tiểu Mẫn tranh cãi, Vương Vũ Hàn chắc biết đều do Susan và Helen gây ra nên mới tống hai ả đi … như thế cũng hay, mất thêm mấy con tép đỡ phải hao tâm tổn sức, có điều con tôm bự kia …
Điện thoại bàn reo, cô bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã nói trước.
“ Lên phòng tôi.” – Giọng Vương Vũ Hàn bên kia vang lên sau đó cúp máy ngay.
Cô thở dài đứng dậy.
“ Lại bị kêu lên sao ?” – Gia Tiểu Mẫn lo lắng hỏi nhưng sắc mặt thay đổi rất nhanh, mắt sáng lên nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Nha, tuần sau là tốt nghiệp rồi, bản thành tích cần phải nộp, cậu hỏi Chủ tịch xem khi nào có.”
Lăng Tịnh Hy cau mày, dùng ánh mắt quái dị nhìn Gia Tiểu Mẫn.
“ Không phải cậu rất ghét anh ta sao ? tự nhiên dùng cái giọng bình thản như thế nói với mình về chuyện này ?”
Gia Tiểu Mẫn đứng dậy khoát vai Lăng Tịnh Hy, cười hì hì.
“ Vì đại cuộc làm trọng, núp dưới mái hiên người khác đương nhiên phải biết cúi đầu … hơn nữa … nếu mình không lầm thì Vương Tổng không đến nỗi tệ.”
Giong cô trở nên nghiêm túc. – “ Tịnh Hy, cậu có suy nghĩ sẽ chấp nhận đến với Vương Tổng hay không ? mình thấy anh ta đối với cậu hình như cũng có chút tình ý.”
Cái này cô nói thật lòng, tuy Lăng Tịnh Hy hiện giờ chỉ là tình nhân nhưng ngay cả Âu Thục Lợi cũng vì cô nàng mà bị Vương Vũ Hàn bỏ rơi thì chứng tỏ Vương Vũ Hàn có tâm ý với Lăng Tịnh Hy.
“ Vậy cậu cho mình một lời khuyên … nếu Thiếu Phong trở về thì làm sao ?”
Lăng Tịnh Hy cũng nghiêm túc nói nhưng cô lại chẳng quan tâm … tình đã hết, duyên cũng chẳng còn thì còn gì phải quyến luyến nhưng … nếu Vương Thiếu Phong về thì càng hay, vở kịch càng lúc càng kịch tính thì mới có đông khán giả chờ xem.
“ Cái này … cái này …” – Gia Tiểu Mẫn gãi đầu, thật là vấn đề nan giải A.
Trong lúc cô bạn cứ gãi đầu mãi thì Lăng Tịnh Hy đã đi vào thang máy, mấy chuyện này cứ để ông trời quyết định, chuyện hiện giờ cô cần làm là đưa Trang Mật Ly vào tròng nhưng phải xem cô ta có hành động gì không ?
Vừa nhắc Tào Tháo thì đã đụng ngay trước mặt.
Mới bước ra thang máy đã gặp Trang Mật Ly vừa muốn đi vào, bốn mắt nhìn nhau … chỉ muốn vô tình lướt qua nhưng Trang Mật Ly lại ngừng trước mặt cô.
“ So với độ tuổi thì thủ đoạn quả thật rất thâm sâu … Lăng Tịnh Hy, tôi có lời khen dành tặng cô.”
Lăng Tịnh Hy nở nụ cười đầy giả tạo.
“ Thâm sâu nhưng không thâm độc bằng ai kia … em rất muốn biết vì sao Âu Thục Lợi lại không khai ra kẻ giật dây phía sau ? … là do may mắn hay do cô ta thật ngu ngốc vì tình bạn, từ bỏ cả sinh mạng mà bảo vệ ?”
“ Làm chuyện gì cũng phải chừa đường lui cho bản thân, bài học này cô nên nhớ kỹ.” – Trang Mật Ly vào thang máy nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu.
Cô biết Âu Thục Lợi sẽ gây ra chuyện nên đã âm thầm rút lại toàn bộ kế hoạch đưa Lăng Tịnh Hy vào tròng, còn tỏ ra bận rộn vì công việc quá nhiều nên lánh mặt ở công ty.
Sau khi Âu Thục Lợi gặp chuyện, cô không biết tình trạng cô ta hiện giờ ra sao nhưng vì sợ bị truy ra cô đành án binh bất động, đợi mọi chuyện ổn rồi sẽ cho người tìm Âu Thục Lợi.
Cô cũng công nhận Lăng Tịnh Hy quả thật nham hiểm, không biết cô ta làm cách gì có thể tránh khỏi kiếp nạn còn khiến Vương Vũ Hàn ngày càng coi trọng cô ta hơn.
Nhưng cô nhất định sẽ không ngừng tay, bây giờ cứ cho cô ta thư thả một thời gian, sau đó cô vẫn tiếp tục tiến hành kế hoạch nhưng không biết chuyện sắp tới đây, cô ta có đối phó nổi hay không thôi.
Trang Mật Ly cười nham hiểm. – “ Đừng cười khi trò chơi vẫn chưa kết thúc, hơn nữa … em nên xem tin tức một chút … rất bổ ít cho em đấy.”
Cửa thang máy đóng lại, Lăng Tịnh Hy bỏ đi nụ cười giả tạo thay vào đó là đôi mày nhíu chặt. – ‘ Cô ta nói thế là ý gì ?’
Suy nghĩ một chút, cô lắc đầu, nếu Trang Mật Ly muốn chơi, cô cũng không có ngán.
Đến cửa phòng, cô gõ nhẹ cửa, chỉ chốc lát đã nghe tiếng của hắn, cô bước vào.
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, vẫn dáng vẻ kiêu ngạo, vẫn khuôn mặt cương nghị, đôi mắt diều hâu sắc lạnh, đôi môi mỏng hơi cong lên, ngũ quan cân xứng như được điêu khắc … đúng là yêu nghiệt.
Không biết đã bao nhiêu phụ nữ thà chết cũng muốn nhảy vào hố lửa yêu nghiệt này, đôi lúc cô cũng có chút mông lung, có chút dao động …
“ Em lại đây.” – Giọng hắn đánh tan mộng tưởng của cô.
“ Vương Tổng gặp tôi có chuyện gì không ?”
Cô vẫn đứng đó không nhút nhích khiến hắn hơi nhíu mày.
“ Tôi không phải ma quỷ, em đứng xa thế làm gì ? ”
‘Hắn không phải ma quỷ không lẽ là cô ?’
Nghĩ là nghĩ thế nhưng không đến không được, cô lại gần hơn thì hắn đưa ra hai tập hồ sơ để trên trên.
Lăng Tịnh Hy nhận ra đây là tập hồ sơ cô xin thực tập, cô nhận lấy mở ra, bên trong là chữ ký của Vương Vũ Hàn, còn có bản xác nhận thành tích tốt, của Gia Tiểu Mẫn cũng thế.
“ Là công tư phân minh.” – Cô dò hỏi, dù gì cũng không muốn nhờ có ô dù mà được thành tích tốt.
“ Nếu tôi không công tư phân minh thì thành tích của em sẽ là … xuất sắc.” – Hắn châm chọc, mắt cũng mang theo ý cười, nói tiếp.
“ Những ngày qua, em và Gia Tiểu Mẫn làm việc vừa chăm chỉ, xác xuất làm được việc cũng cao, tôi đương nhiên rất hài lòng.”
Nghe hắn nói thế cô cũng yên tâm nhưng quả thật bọn họ làm việc rất chăm chỉ, mặt dù cô nghỉ hơi nhiều nhưng vẫn không bỏ dỡ phần việc của cô.
“ Cám ơn.” – Cô vừa lên tiếng thì hắn đưa thêm hai tập hồ sơ nữa, cô lại mở tra, mắt mở to.
“ Đây là bản hợp đồng ký kết làm việc trong 3 năm, em và Gia Tiểu Mẫn sẽ chính thức làm việc cho tập đoàn HP, mọi điều cần biết có hết trong đó, em cứ xem qua.”
Lăng Tịnh Hy lật từng trang xem, không nói đến tiền lương hàng tháng, chỉ cần là hoa hồng của một năm thôi cũng đủ mua cả một chiếc Ferrari 599 GTO.
“ Tôi có quyền lựa chọn không ?” – Cô nhìn hắn, khẽ hỏi.
“ Không.” – Hắn dứt khoát.
Lăng Tịnh Hy cũng không phản bác, cô ký tên vào, nhìn hắn nói tiếp.
“ Gia Tiểu Mẫn thì có quyền đó.”
Nói xong, cô ôm hợp đồng của Gia Tiểu Mẫn xoay người rời đi nhưng …
“ Tịnh Hy.”
Hắn gọi cô cũng đứng lên đi đến chỗ cô, từ phía sau ôm chặt lấy cô, cằm hắn đặc trên đầu cô, giọng trầm thấp.
“ Tôi chỉ muốn tốt cho em, bất cứ một ai cũng muốn công việc này … em đừng bướng bỉnh nữa.”
“ Tôi không có nói là không làm … tiền lương cao, công việc cũng không quá khó.”
Cô ngước nhìn hắn. – “ Tôi phải cám ơn anh đã cho tôi một công việc tốt.”
Hắn nhìn cô, môi mỏng nhẹ hôn lên cánh môi cô, ôm chặt hơn một chút.
“ Tịnh Hy, thời gian sau có thể xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nhưng dù có chuyện gì, em cũng hứa với tôi không được rời khỏi Nguyệt Thự, có biết không ?”
Cô nhíu mày. – “ Là chuyện gì ?”
Hắn vuốt tóc cô. – “ Biết ít, sẽ tốt với em hơn.”
Sau đó vỗ nhẹ đầu cô. – “ Em ra ngoài làm việc tiếp đi.”
Lăng Tịnh Hy không nói thêm gì, cô khó hiểu đi ra ngoài.
Hôm nay Vương Vũ Hàn có gì đó khác lạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà hắn lại cảnh báo cô như thế ? còn Trang Mật Ly, bảo cô xem tin tức ? hai người này tâm linh tương thông sao ?
Lăng Tịnh Hy rời khỏi, Vương Vũ Hàn ngồi xuống sofa, hắn thở dài.
Điện thoại đột nhiên vang lên, hắn nhìn dãy số, mặt nhăn mày nhíu bắt máy nhưng giọng nói trái ngược với vẻ mặt đó.
“ Anh nghe đây.”
“ … ”
“ Ừm, khi nào em về, anh sẽ đến đón em.”
“ … ”
Nghe xong điện thoại hắn quăng thẳng vào vách tường, đôi mắt đầy tơ máu, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo.
_____________________
“ Á.”
Mọi ánh mắt hướng về hướng Gia Tiểu Mẫn đang hét lớn tại bàn làm việc.
Lăng Tịnh Hy che miệng Gia Tiểu Mẫn, nhíu mày.
“ Cậu có cần hét như heo bị thọc huyết không hả ?”
“ Cái này … cái này …” – Gia Tiểu Mẫn lắp bắp.
“ Nếu cậu không muốn, mình sẽ đem đi nói với Vương Tổng cậu không làm.”
Gia Tiểu Mẫn không đợi Lăng Tịnh Hy bỏ đi, đã nhào tới ôm lấy tập hồ sơ.
“ Có điên mới không làm.”
Lăng Tịnh Hy lắc đầu, ngồi xuống bàn làm việc, Gia Tiểu Mẫn lại lảng vảng không đi.
“ Cậu làm gì như âm hồn không tan mà cứ đeo theo mình hoài vậy ?”
“ Tuần sau … cậu có dự định gì chưa ?” – Gia Tiểu Mẫn chậm rãi hỏi.
“ Là sao ?” Cô nhíu mày.
“ Hazi … tuần sau sinh nhật cậu, cậu định cùng mình ăn sinh nhật hay cùng tên kia …” – Gia Tiểu Mẫn nói một nữa nhưng Lăng Tịnh Hy có thể hiểu, cô nhẹ giọng.
“ Mình sẽ đi Hy Lạp đón sinh nhật cùng bố mẹ.” – Cô nhìn Gia Tiểu Mẫn, ánh mắt áy náy.
“ Xin lỗi Tiểu Mẫn, mình thật rất nhớ họ.”
Gia Tiểu Mẫn thở dài. – “ Mình có trách cậu đâu, sao lại bày ra bộ mặt đó ? … nhưng mà … tên kia đồng ý không ?”
“ Mình sẽ nói vì nhớ ba mẹ nên muốn qua đó vài ngày, chắc là không sao ?”
“ Tùy cậu.”
Gia Tiểu Mẫn bỏ lại một câu, cô ôm đống hồ sơ vào thang máy nhưng mới tới cửa đã đụng trúng người, tất cả hồ sơ đều rớt hết xuống đất.
Cô biết là do mình không nhìn trước sau mới đụng người ta nên rối rít xin lỗi.
“ Xin lỗi, xin lỗi …”
Cô cúi đầu xin lỗi, nhìn xuống đã thấy một đôi giày da sáng bóng, bên tai là tiếng nói quen thuộc. – “ Không sao ?”
Hắn ngồi xuống nhặt từng tập hồ sơ giúp cô, sau đó đưa cho cô, trong khí đó Gia Tiểu Mẫn vẫn như điểm huyệt không nhút nhích.
“ Mai mốt nhớ cẩn thận.” – Dương Nghị thấy cô vẫn không phản ứng, hắn lên tiếng nhắc nhỡ.
Gia Tiểu Mẫn cắn môi, không liếc nhìn hắn, vẫn cúi đầu nhận đống tài liệu, bước nhanh vào thang máy.
Khi thang máy sắp đóng, Dương Nghị vẫn nhìn Gia Tiểu Mẫn, bên môi nở nụ cười nhạt mang theo chút ôn nhu.