Trả Thủ Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 41: Chương 41: Sự thật là vì ai?




Trong bóng tối, bóng dáng đầy gợi cảm của người phụ nữ đứng trong phòng hóa trang lộng lẫy, bàn tay thon dài trắng mịn cầm điện thoại loại mới nhất, đôi môi đỏ vì tô son đậm cong lên.

“ Tiếp theo, đến phiên cậu ra tay … lần này cho nó vào tù là hay nhất.”

“ Cậu đã khữ hai tên kia chưa ?”

Đầu dây bên kia, Trang Mật Ly ngồi trong bồn tắm, tay đung đưa ly rượu đỏ.

“ Mình đã thuê sát thủ rồi, khoảng 1 giờ nữa sẽ có kết quả … Hừm, lần trước nó may mắn được Vu Tử Băng cứu thoát nhưng lần này thì cả ông trời cũng không cứu nỗi nó đâu.” – Âu Thục Lợi vẻ mặt tà ác nói.

“ Đừng quá đắc ý, chuyện lần này cậu đi hơi quá đà, Vũ Hàn có thể sẽ cho người điều tra lại, cẩn thận một chút đi.” –Trang Mật Ly nhắc nhỡ.

Gần đây Vương Vũ Hàn không có hành động gì nhưng cô biết Dương Nghị bên cạnh hắn lại không thấy đâu, cô tin chắc hắn sẽ điều tra lại, vì thế mọi việc phải cẩn trọng hơn, nếu có bất trắc, ngay cả cô cũng bị liên lụy.

Tất cả điều tại Âu Thục Lợi, kế hoạch ban đầu chỉ muốn đẩy Lăng Tịnh Hy vào tội làm gián điệp cho công ty khác, kế hoạch đã hoàn thành hết chỉ cần đưa cô ta vào tròng là đủ, ai ngờ Âu Thục Lợi muốn chơi lớn hơn vì vậy đã tung Video ra.

Trò này đã quá cũ vậy mà cô nàng cứ chơi mãi, cô có chút lo lắng nhưng cũng chịu, ai biểu hai người cùng ngồi chung một chiếc thuyền, cô thì ẩn nhẫn chỉ có Âu Thục Lợi mới quang minh chính đại mà ra tay.

“ Cậu lo lắng làm gì ? mọi chuyện chúng ta làm rất cẩn thận, muốn tra ra, trừ khi tìm được xác của hai tên kia ….” – Âu Thục Lợi uống ngụm rượu.

“ Nói tóm lại, kế hoạch cứ thế mà tiến hành, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui mà thôi.”

“ Làm gì cũng đừng để mình phải ra mặt.”

Câu nói không có chút tình cảm, ngay sau đó là tiếng cúp máy. Âu Thục Lợi hừ lạnh, mỉa mai nói.

“ Hừ, cũng là thứ bám váy đàn ông mà bày đặc làm ra vẻ ta đây ? tưởng mày ngon lắm sao ? … Trang Mật Ly, nếu không phải mày có thể lợi dụng được thì tao đã phanh phui chuyện mày từng làm ở hợp đêm cho Vương Vũ Hàn biết rồi.”

“ Chị Thục Lợi.” – Giọng nói run rẩy của trợ lý Tiểu An vang lên.

Âu Thục Lợi liếc xéo cô. –“ Đã làm xong chưa ?”

“ Em … em …” – Tiểu An ấp úng, chưa nói được gì thì phía sau, hai tên vệ sĩ mặt lạnh tanh bước vào nhìn Âu Thục Lợi.

“ Các người là ai ? đây là phòng riêng của tôi sao các người … Á …”

Chưa nói hết câu cả người đã bị bao tải túm lấy, sau đó một trận đau ở đầu khiến cô mất đi ý thức.

______________________________

Trên tầng cao nhất quán bar Ảo Cư, Lăng Tịnh Hy ngồi trên sofa, kế bên là Vương Vũ Hàn mắt nhắm nghiền dựa vào thành ghế.

Kha Nhi cùng Man Cảnh Ân ngồi kế bên đang nói gì đó rất vui vẻ.

Hôm nay, khi cô đang chuẩn bị cơm chiều thì Vương Vũ Hàn đến bảo cô tới Ảo Cư vì đã tìm ra kẻ chủ mưu đưa Video đó lên mạng.

Dù luôn muốn lấy lại công bằng cho mình nhưng từ lúc đầu cô đã biết là ai làm, chỉ là không muốn biết nhanh như thế, bởi cuộc sống tự do sẽ vì thế mà biến mất.

Thở dài dựa lưng vào ghế, thôi cứ coi như đang xem một vở kich vậy thôi.

Mạch Quân Vỹ mặt nhăn nhó đi vào, hắn ngồi xuống lấy một chai Van tụ một hơi.

“ Làm gì mà bực dọc vậy ? lại gây nhau sao ?” – Man Cảnh Ân lên tiếng.

“ Băng bỏ đi rồi.” – Hắn rầu rĩ nói, lại uống thêm một ngụm.

“ Mình đã cho người đi tìm mà không được, tại sao cô ấy cứ thích trốn mình thế này ?”

“ Đòi hỏi của cậu cao quá nên cô ấy chịu không nỗi là phải ?” – Man Cảnh Ân châm chọc.

Mạch Quân Vỹ liếc hắn, nhìn sang Lăng Tịnh Hy, hắn vọt tới nắm tay cô, chưa kịp nói gì thì bị Vương Vũ Hàn thẳng chân đạp hắn một cái ngã nhào xuống đất.

“ Hàn, cậu biến thái sao ? mình có chuyện quan trọng muốn hỏi Tịnh hy mà.”

“ Nói chuyện dùng miệng chứ không phải dùng tay.”

Hắn lạnh lùng trừng mắt Mạch Quân Vỹ, lại kéo Lăng Tịnh Hy ôm vào lòng.

Lăng Tịnh Hy muốn giãy cũng vô dụng, cô lườm hắn một cái, nhìn Mạch Quân Vỹ. – “ Hôm qua em có gọi cho chị ấy, hiện tại chị ấy ở Thái Lan.”

Mạch Quân Vỹ vui mừng muốn nhào đến ôm Lăng Tịnh Hy nhưng bị ánh mắt của Vương Vũ Hàn làm kinh sợ, hắn cười cười lên tiếng.

“ Cám ơn em Tịnh Hy, giờ anh đi ngay … À, một lát vệ sĩ anh sẽ đưa người tới, em muốn làm gì thì làm.”

Nói một câu người cũng biến mất, Lăng Tịnh Hy lắc đầu, một người đàn ông như Mạch Quân Vỹ, chung tình như thế, vì sao Vu Tử Băng vẫn không chấp nhận ? là vì Vu Tử Bích sao ?

“ Vương tiên sinh, Man tiên sinh, chúng tôi đã mang người đến.”

Hai người vệ sĩ nắm cổ áo hai tên một mập một gầy lần trước Lăng Tịnh Hy từng gặp đi vào, lần này họ thê thảm hơn làn trước, toàn thân đều nhuốm màu đỏ của máu, điều này cho thấy bọn họ bị tra tấn rất dã man.

“ Vương tiên sinh, kẻ chủ mưu chuyện lần này đang được dẫn tới, mong tiên sinh chờ một chút.” – Vệ sĩ đầu đinh lên tiếng.

Một chút của họ chưa đầy 3 phút, từ thang máy đi vào hai tên vệ sĩ, trên tay họ là một bao tải lớn, còn có thêm một cô gái chừng 20 mấy tuổi, người run rẩy, mặt trắng bệch đi theo sau.

Lăng Tịnh Hy biết đó là trợ lý của Âu thục Lợi và dĩ nhiên cái bao tải đó đang chứa ai trong đó.

Bao tải vừa mở ra, quả nhiên là Âu Thục Lợi, thần trí vẫn còn mơ hồ nhưng khi thấy Vương Vũ Hàn còn có Lăng Tịnh Hy cùng hai gã kia, cô biết chuyện đã bị lộ.

Trong mắt lộ vẻ kinh hoảng, cả thân người run rẩy không thôi nhưng còn nước còn tát, cô không tin cô ở bên cạnh Vương Vũ Hơn hơn 4 năm lại không bằng một Lăng Tịnh Hy chỉ ở cạnh hắn chưa được 4 tháng.

Bày ra bộ mặt rạng ngời, cô chạy đến muốn ôm hắn nhưng bị hai vệ sĩ phía sau đẩy mạnh, cô ngã ngang xuống đất, giọng tỏ ra nũng nịu.

“ Vũ Hàn, họ làm em đau quá.”

Lăng Tịnh Hy lắc đầu, đến bây giờ mà cũng không biết mình đang ở tình huống nào, lại cứ giữ cái tật đại tiểu thư kia … Âu Thục Lợi ơi Âu thục Lợi, vì sao cậu cứ phải ngu ngốc mãi như thế ?

“ Nói đi.” – Vương Vũ Hàn hướng mắt về hai tên mập và ốm gằng giọng.

Tên vệ sĩ thấy hai tên này chậm chạp, đạp thẳng vào người hắn quát lớn.

“ Còn không mau nói.”

“ Vâng, vâng, tôi nói … Video là do Âu Thục Lợi bảo tôi đưa lên mạng, còn cho tôi số tiền rất lớn, bảo xong việc thì làm thêm một chuyện là đổ tấtội lỗi lên người Lăng Tịnh Hy.” – Tên ốm nói nữa chừng thì ói ra ngụm máu.

Tên mập thấy thế, không muốn bị vạ lây nên tiếp lời.

“ Cô ta bảo sau khi làm xong chuyện thì lập tức rời khỏi đây nhưng không ngờ … không ngờ cô ta quá ác độc , thuê cả sát thủ giết chết chúng tôi.”

Nói đến đây, tên mập nhìn Âu Thục Lợi như muốn giết người, nếu không phải người của Vương Vũ Hàn cùng Mạch Quân Vỹ đến kịp, có thể bọn họ đã đi gặp Diêm Vương cũng nên.

Lăng Tịnh Hy giật mình, không phải vì sự thật được phơi bày mà vì cô đã hiểu lầm, cứ tưởng do bọn họ bị bức cung nên mới chịu khai sự thật.

Nhìn Âu Thục Lợi, Lăng Tịnh Hy lắc đầu, thủ đoạn càng ngày càng âm độc, cô tự hỏi bản thân vì sao Âu Thục Lợi lại trở thành như vậy ?

“ Nói dối.” – Âu Thục Lợi hét lên, chạy tới chỗ Vương Vũ Hàn nắm cánh tay hắn.

“ Vũ Hàn, em không có làm, là bọn họ đổ oan cho em.” – Lại chỉ tay về phía Lăng Tịnh Hy.

“ Là cô ta, chắc cô ta muốn thoát tội nên mới bày ra mọi chuyện … Vũ Hàn, em yêu anh như thế, làm sao em lại tổn thương anh ?… nhưng cô ta thì khác, cô ta không yêu anh, cô ta chỉ muốn trả thù anh vì anh đã khiến cô ta và Thiếu …”

“ Bốp.” – Âu Thục Lợi ngã xuống đất, ôm mặt đỏ rát nhìn Vương Vũ Hàn, nước mắt vì đau lòng mà rơi xuống.

“ Tôi ghét nhất ai phản bội tôi … Âu Thục Lợi, cô nghĩ tôi nên xử lý cô thế nào đây ?” – Mắt hắn đầy tơ máu nhìn Âu Thục Lợi.

Sự thật phơi bày làm hắn thật sự phẫn nộ, một phần vì cô ta dám gạt hắn, một phần vì cô ta mà hắn đã tổn thương đến Lăng Tịnh Hy, còn khiến cô nàng hận hắn đến thấu xương, hôm nay hắn không dạy dỗ cô thì không mang họ Vương.

Thấy tình huống không khách quan, Âu thục Lợi ôm chặt ống quần hắn, khóc lóc van xin.

“ Vũ Hàn, em biết tội em rồi, anh tha cho em đi, có được không ? em chỉ là nhất thời nông nỗi mới làm thế nhưng không ai biết là anh mà ? … Vũ Hàn, xin anh vì em bao lâu nay hầu hạ anh, tha cho em một lần … xin anh.”

Nếu là trước công chúng thì Âu Thục Lợi sẽ thành công vì diễn xuất quá nhập vai nhưng đối với Vương Vũ Hàn giống như con chuột chết, chỉ toàn bốc mùi hôi thối.

“ Tha cho cô ta đi.”

Lăng Tịnh Hy rốt cuộc cũng lên tiếng, dù gì cũng là bạn thân ngày trước, coi như cô trả lại tình bạn này đi.

Vương Vũ Hàn tức giận. – “ Cô ta hại em như vậy mà em vẫn muốn tha cho cô ta sao ?”

Lăng Tịnh Hy cười nhạt. – “ Cô ta làm thế cũng vì quá yêu anh, không phải sao ?”

Cô nhìn Âu Thục Lợi nói. – “ Vì yêu mới sinh ra đố kỵ cùng thù hận, cô ta làm vậy cũng phải thôi, cùng là đàn bà với nhau nên tôi hiểu, khi thật sự yêu một người, thì cái chết cũng không cần, nói chi là hại người khác.”

Lại nhìn Vương Vũ Hàn. – “ Nếu muốn trị tội vậy người nên chịu tội là anh chứ không phải cô ta.”

Cằm bị hắn bóp chặt, đôi mắt diều hâu sắc lạnh quan sát cô.

“ Lăng Tịnh Hy, đừng nghĩ tôi nuông chiều em thì em có thể làm càng.”

Cô cười mỉa mai. – “ Nuông chiều ? nếu đối với anh những gì anh làm với tôi gọi là nuông chiều thì tôi cảm thấy, chết có thể vui vẻ hơn nhiều.”

Bàn tay vốn siết chặt buông lỏng, hắn đáng lý phải tức giận trước lời nói của cô nhưng vì sao ? khi thấy đôi mắt bất lực cùng ảm đạm của cô, mọi buồn bực lại biến mất.

Hắn thở dài. – “ Tịnh Hy, nếu em muốn tha cho cô ta cũng được nhưng hứa với tôi một điều kiện, tôi sẽ chấp nhận ngay.”

Lăng Tịnh Hy nhíu mày. – “ Chuyện gì ?”

“ Lập tức thu dọn đồ đạc trở về Nguyệt Thự, còn nữa … không được giận dỗi bỏ đi nữa.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn, chưa nói được gì thì Âu Thục Lợi đã nhào tới nắm chặt cánh tay cô, móng tay cô ta cơ hồ bấu chặt vào da Lăng Tịnh Hy, khiến cô đau đớn nhíu mày.

“ Lăng Tịnh Hy, tao không cần mày giả vờ mèo khóc chuột, mày là đồ đàn bà bụng dạ thâm độc, miệng đây rắn rết, mày đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì … mày rất đắc ý phải không ?”

“ Lôi cô ta ra.” – Vương Vũ Hàn quát lớn.

Hai vệ sĩ lôi Âu thục Lợi ra xa, Âu Thục Lợi nhìn Lăng Tịnh Hy, mắt đầy tơ máu đỏ, cô như phát điên giãy giụa không ngừng.

Vương Vũ Hàn cầm lấy đôi tay bị cào xướt một lớp da nhỏ, tâm có chút nhức nhói, giọng dịu đi hẳn. – “ Không sao chứ ?”

Ánh mắt đầy thâm tình cùng dịu dàng như thế khiến Âu Thục lợi như bốc hỏa, từ khi ở bên cạnh Vương Vũ Hàn, ngoài việc làm công cụ để hắn phát tiết ra, một lời lo lắng quan tâm cũng không bố thí cho cô, vậy mà giờ đây … là vì Lăng Tịnh Hy sao ? … cô không cam tâm.

Âu Thục Lợi chịu không nỗi nhìn cảnh trước mắt, cô gào lên.

“ Lăng Tịnh Hy, mày đừng nghĩ được hắn yêu thương quan tâm thì lấy làm đắc ý, rồi có một ngày mày cũng sẽ như tao, bị hắn vứt bỏ mà thôi.”

Gọng cô có chút khàn khàn, nước mắt chảy xuống không ngưng lại.

“ Lăng Tịnh Hy, mày quên rồi sao ? hắn đã từng dâng mày cho bạn thân của hắn hưởng lạc, còn ném mày xuống tầng hầm của Ảo Cư, muốn cho mấy tên cặn bã ở dưới làm nhục mày, còn khiến mày và Thiếu Phong phải chia tay …”

“ Bốp.” – Lại một cái tát nữa nhưng Âu Thục Lợi không cảm thấy đau mà lại cười lớn.

“ Mày thấy chưa ? tao ở bên hắn hơn 4 năm mà hắn còn vì người đàn bà khác đánh tao thì mày có há gì ? … tao có ngày hôm nay thì mày cũng sẽ như vậy, khi hắn tìm được kẻ thỏa mãn được dục vọng của hắn hơn mày, mày cũng sẽ bị cho ra rìa, có thể còn thảm hơn tao nhiều ...”

Âu Thục Lợi nước mắt giày giụa nói, đúng là cô tham tiền ham hư vinh nhưng nói cô không yêu Vương Vũ Hàn là gạt người nhưng con người này ngoài việc muốn thỏa mãn dục vọng ra thì hắn có biết yêu là gì đâu ?

Tiểu An hoảng sợ kéo Âu Thục Lợi nhưng bị cô ta hất mạnh ngã nhào xuống đất.

“ Lăng Tịnh Hy, tao nguyền rủa mày, nguyền rủa mày sẽ phải chịu kết cục thảm hơn tao, nguyền rủa mày suốt đời cũng không có được tình yêu của Thiếu Phong … ha ha, tao rất mong đợi nếu Thiếu Phong biết được mày mỗi đêm đều nằm dưới thân anh trai hắn mà rên rỉ, không biết hắn sẽ như thế nào ? ahahahaha.”

Âu Thục Lợi cười rất sảng khoái, cô cười thật to nhìn Lăng Tịnh Hy nhưng đột nhiên tắt tiếng, đôi mắt ướt đẩm trừng to nhìn người trước mặt.

Trước mặt Âu Thục Lợi, không phải vẻ mặt bi thương, cũng không phải đau khổ mà là một nụ cười đầy yêu mị mà chỉ mỗi Âu Thục Lợi mới nhìn thấy nó.

“ Mày ?... tại sao ?... tại sao ?... ”

“ Đủ rồi.” – Rốt cuộc Vương Vũ Hàn cũng lên tiếng.

Những lời Âu thục Lợi đã chọc giận hắn, lửa giận trong đáy mắt mỗi lúc một lớn, hắn quát to.

“ Đem cô ta xuống tầng hầm.”

Mấy vệ sĩ nhanh chống kéo Âu Thục lợi rời đi nhưng tiếng hét của cô ta vẫn còn vang lên không ngừng.

“ Lăng Tịnh Hy, mày nhất định sẽ gặp báo ứng.”

Âu Thục Lợi đi rồi, mọi thứ trở nên vắng lặng, Vương Vũ Hàn đi tới trước mặt Lăng Tịnh Hy, thấy vẻ mặt cô tái nhợt, hắn cầm tay cô.

“ Về thôi.”

Cô ngước nhìn hắn, nhàn nhạt nói.

“ Vì sao người gây chuyện là anh mà người gặp báo ứng lại là tôi ?”

Hắn không nói gì, chỉ mím chặt môi nhìn cô, thở dài một hơi quay ra phía sau nói với Man Cảnh Ân.

“ Mình về trước, mọi chuyện cậu cứ làm y như cũ.”

Nói xong, ôm Lăng Tịnh Hy rời đi.

Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi trong lòng đã ngủ say, hắn thỏa thẽ.

“ Kha Nhi, em nghĩ Hàn có phải đã động tâm rồi phải không ?”

“ Ừm.” – Chỉ là một âm thanh nhỏ phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn, Man Cảnh Ân cười nhẹ, hôn một cái, giọng lại dịu dàng khác hẳn vẻ mặt lạnh băng của hắn.

“ Vậy phải chúc cậu ta may mắn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.