Những
chuyện thời đại học, tôi có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Lúc đầu, Tô Tô
còn mở mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ, hỏi không ngớt. Dần dần, cô bé chỉ
im lặng nghe, thỉnh thoảng khục khặc cười. Cuối cùng, cô bé mắt nhắm mắt mở,
trả lời mơ màng để chứng tỏ là mình vẫn đang nghe.
“Này,
anh mới kể đến chuyện năm ba thôi mà em đã không chịu nổi rồi à”. Tôi khẽ lay
lay cô bé, hỏi.
“ừm...”.
Tô Tô mơ hồ phát ra một âm thanh, rồi không có bất kỳ cử động nào nữa.
“Được
rồi, về phòng ngủ đi cô bé”. Tôi véo mũi Tô Tô, nói.
“ừm...”.
Tô Tô lại phát ra âm thanh giống lúc nãy, vẫn nằm bất động.
“Em mà
không dậy, anh bế em về phòng bây giờ nhé?”. Tôi vòng tay qua eo, hỏi thăm dò.
“Đừng
anh, ở đây ấm...”. Tô Tô nói như mê sảng, cơ thể nhích lên phía trước, rúc vào
lòng tôi. Chắc là hôm nay đi hát karaoke mệt quá, nên nói ngủ là ngủ luôn được.
Cơ thể
mềm mại của cô bé khiến tôi không cảm thấy sự cứng rắn của những khớp xương, vô
cùng thoải mái, hai tay tôi đặt trên eo cô bé, chắc chắn một điều là cơ thể Tô
Tô rất thon thả.
Tôi mà
cứ như vậy ngủ cùng cô bé một đêm, sau này mọi việc bại lộ, không tốt cho Tô Tô
chút nào. Ôm cô bé trong tay, tôi cắn răng, lấy đà định bế cô bé lên.
“Sáng
mai em không phải đi học...”. Cô bé mơ hồ giải thích, hai cánh tay mềm mại ôm
lấy cổ tôi, quấn vào người tôi.
Bị cô
bé ôm chặt vậy, tôi không còn chút sức lực nào, sợ nếu cứ cố bế dậy sẽ làm cô
bé đau, đành phải duy trì tư thế này.
Miệng
Tô Tô cứ nhai nhóp nhép, chắc là mơ thấy đang ăn món gì ngon, cơ thể co lại,
rúc vào lòng tôi, như một con thú nhỏ tìm kiếm sự chở che.
Tôi
nhìn Tô Tô đang chìm vào giấc ngủ sâu, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ
thuật. Cô bé thực sự không hề đề phòng tôi, còn rúc vào lòng tôi ngủ ngon lành
nữa.
Theo
bản năng đàn ông, tôi cũng có chút căng thẳng. Hít một hơi thật sâu, chuyển ánh
mắt lên trần nhà, cánh tay đặt trên vai Tô Tô, cố gắng coi cô bé như em gái.
Đột
nhiên Tô Tô áp sát vào tôi hơn, lòng bàn chân chạm vào mu bàn chân tôi, tiến
lên vài centimet, hơi điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại, mặt cọ cọ vào lồng ngực
tôi mấy cái.
Tôi
biết đây đều là những hành động vô thức của cô bé, chính vì thế càng thấy đáng
yêu hơn.
Cũng có
thể trong mắt cô bé, tôi không khác gì Trình Lộ, Linh Huyên, Hiểu Ngưng, cô bé
có thể nhõng nhẽo dựa vào người họ, có thể rúc vào chăn cùng với họ, thì cũng
có thể làm vậy với tôi.
Tôi bất
giác cười, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật này, xòe
tay ra vuốt má cô bé. Chắc là thấy buồn buồn, cô bé tránh xuống một chút, càng
rúc sâu vào ngực tôi hơn.
Đôi tay
thon dài của cô bé ôm lấy tôi, đôi chân nõn nà chạm vào chân tôi, tư thế lạ
lùng, không hề giả tạo, hoàn toàn coi tôi như một chiếc gối ôm đồ chơi.
“Tô
Tô...”. Tôi khẽ gọi.
Cô bé
không phản ứng gì, hơi thở đều đều, nhẹ nhàng, chắc là đã ngủ rất say rồi.
Ngắm
nhìn cánh mũi nhỏ nhắn cùng với cái miệng nhỏ xinh như trái anh đào, trái tim
vừa mới bình tĩnh của tôi lại dậy sóng. Tôi khe khẽ tiến lại gần, lưỡng lữ vài
giây, cuối cùng vẫn không lợi dụng cô bé, chỉ hôn nhẹ lên trán.
Nếu
không phải Tô Tô nhận định tôi là gay, cô bé nhất định cho tôi là cao thủ tình
trường. Nếu quả đúng vậy, cô bé chắc chắn sẽ lặng lẽ tránh xa tôi. Có thể khiến
tôi thật lòng trân trọng, thì Tô Tô là người đầu tiên.
“Dạ...”.
Tô Tô mơ màng lật người, áp sát vào người tôi hơn nữa.
Tôi ôm
cô bé, giúp cô bé nằm thoải mái. Lạ một điều là, ôm một tiểu mỹ nữ tuyệt sắc
trong vòng tay như vậy mà tôi không có dục vọng quá lớn, chỉ lặng lẽ chịu đựng
mùi hương và sự mềm mại của cơ thể Tô Tô.
Nhưng
nếu sự việc cứ tiếp tục phát triển thế này, giới hạn cuối cùng sớm muộn cũng có
ngày bị phá vỡ. Bây giờ tôi còn có thể khống chế trước Tô Tô, nhưng không biết
tương lai có thể xảy ra chuyện gì. Tôi nghĩ thầm.
Ngày
hôm sau khi thần trí đã ổn định lại, tôi vẫn chưa mở choàng mắt, cảm giác đầu
tiên là eo đau mỏi không chịu được. Hôm qua còn cảm nhận được sự mềm mại, êm ái
của Tô Tô, mới qua có một đêm, mà đã trở nên nặng nề khác thường.
Chắc
không phải gặp ác mộng chứ... Tôi vội vàng mở to mắt.
Tô Tô
vẫn đang gục trên ngực tôi, ngủ ngon lành. Đến giờ tôi mới xác nhận lại chuyện
hôm qua không phải một giấc mơ.
Ngực
tôi bị Tô Tô đè lên đến phát tê, tôi nhẹ nhàng rời cô bé, nhét đôi tay cô bé
vào trong chăn để tránh cảm lạnh. Tôi xoay xoay cổ, xương kêu răng rắc. Chiếc
giường vốn dĩ rộng rãi, chỉ vì Tô Tô cứ ôm lấy tôi làm tôi không dám xoay người,
còn nói là hưởng thụ gì chứ, có mà chịu tội thì đúng hơn.
Tôi
ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng. Nhìn biểu hiện của Tô Tô, tôi biết
chắc cô bé là một còn mèo lười, nên không gọi cô bé dậy, lấy hai cái gối nhét
vào lòng cô bé, rồi khẽ khàng ngồi dậy.
Buổi
tối ngắm Tô Tô, có cảm giác đẹp mơ màng. Trời sáng, Tô Tô đang chìm trong giấc
ngủ ngon lành, càng có cảm giác thú vị hơn. Từ trong chăn đang cuộn thành một
đống, Tô Tô để lộ ra chiếc áo cộc tay bó sát người và chiếc váy ngắn, khiến tôi
thấy vừa đáng yêu vừa quyến rũ. Làn da trắng nõn nà như sứ trắng, dưới ánh nắng
ban ngày, càng trở nên láng bóng, không tỳ vết.
Tôi lại
không phải người gỗ, nhìn một Tô Tô như vậy, sao lại không động lòng cho được.
Tôi cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô bé.
Chiếc
miệng nhỏ nhắn, hồng hào của cô bé cong lên, tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng
vẫn không hôn xuống miệng. Tô Tô chỉ là một đứa bé, sao tôi có thể phá vỡ hình
tượng hoàn mỹ của tôi trong lòng cô bé được.
Để Tô
Tô ngủ trên giường, tôi chỉnh lại quần áo, rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Tên xấu
xa Đại Bính, chụp cái mũ “gay” lên đầu tôi, hủy hoại thanh danh của tôi, dĩ
nhiên tôi phải đi tìm cậu ta báo thù.
Tôi ra
khỏi cửa, bấm chìa, xe tự động mở cửa, tôi khởi động xe, xoay bánh lái rồi giữ
chặt, chạy xe ra đường cái. Tôi lái xe đến đường Nam Kinh trong trung tâm thành
phố, lúc tôi đến thì thấy Đại Bính đang mở cửa phòng khám “Hoa Gian Phường”.
Cậu ta
đang kéo cửa sổ cuốn, dáng vẻ đẫy đà, nhìn thế nào cũng giống một con gấu trúc
mới từ vườn thú trốn ra tìm đồ ăn.
Cậu ta
nghe thấy tiếng phanh xe gấp, quay đầu nhìn thấy chiếc BMW của tôi đã dừng lại
phía sau, kêu lên một tiếng thảm thiết: “Trời ơi, kẻ truy sát đến rồi”, không
quan tâm đến chiếc cửa cuốn mới kéo được một nửa, ôm đầu định thoát thân.
Tôi đâu
có để cho cậu ta có cơ hội này, tôi phóng như tên bay về phía trước, nắm lấy
vai cậu ta, ngoặc chân một cái, cậu ta ngã phịch mông xuống đất.
“Còn
dám trốn à, tớ vẫn chưa tính sổ với cậu đâu đấy!”. Tôi kéo cậu ta dậy, “Lần
trước người phụ nữ của cậu đến tìm, tớ nể mặt không thèm so đo với cậu. Nhưng
cậu trốn được mùng một không trốn được ngày rằm, hôm nay hai chúng ta phải nói
chuyện cho rõ ràng, xem việc này phải giải quyết ra sao”.
“Anh!
Anh! Anh!”. Đại Bính gọi ba tiếng “anh” liên tiếp để mong được tha tội, sau đó
nhìn tôi, “Tớ mời cậu ăn cơm, tớ mời cậu ăn cơm! Tớ xin lỗi cậu, thế đã được
chưa?”.
“Ai đòi
cậu bữa cơm này! Tớ hạn cho cậu trong thời gian hai ngày phải rửa sạch thanh
danh cho tớ!”. Tôi tỏ mặt dữ dằn, nhưng Đại Bính lại thể hiện bản lĩnh mặt dày,
tươi cười hớn hở, không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi.
“Giận
cái gì chứ, đây chẳng qua cũng chỉ là đùa thôi mà. Cậu đúng thật là chả biết
đùa giỡn gì cả”. Đại Bính nói.
“Nói
đùa cũng có thể tùy tiện mà nói thế hả?”. Tôi hỏi cậu ta.
“Được
rồi, được rồi, tớ mời cậu ăn Pizza Hut”. Đại Bính chỉ vào quán BBQ bên đường
đối diện, nói.
Nhắc
mới nhớ hôm nay tôi ra đường với cái bụng trống rỗng, giờ cũng đói mèm rồi.
Không cho cậu ta một trận cũng không trừ bỏ hết nỗi hận trong lòng tôi.
“Còn
không mau cút qua bên đó?”. Tôi quát.
Đại
Bính cười hì hì, đi sang quán Pizza Hut bên kia đường. Tôi bị cậu ta “bán
đứng”, tức nổ đom đóm mắt, thế mà cậu ta lại có tâm trạng sung sướng như vậy.
Lúc này
trong quán Pizza Hut cũng không đông khách lắm, Đại Bính tìm một bàn cạnh cửa
sổ, chủ động gọi hai chiếc bánh pizza loại đắt nhất để tỏ rõ thành ý.
“Còn sợ
tớ đánh cậu sao?”. Thấy cậu ta cố ý chọn chỗ ngồi cạnh cửa gần con đường nhộn
nhịp tấp nập, tôi hỏi.
“Cẩn
tắc vô áy náy...”. Đại Bính hậm hực cười.
“Cậu
với cô nàng của cậu thế nào rồi?”. Tôi đã dần bình tĩnh trở lại, hỏi cậu ta.
Tuy mấy hôm trước bị cậu ta bán đứng một cách không thương tiếc, nhưng tôi vẫn
rất quan tâm đến tình hình của Đại Bính.
“Tất cả
thuận lợi”. Vẻ mặt Đại Bính vẫn tươi cười hớn hở, khuôn mặt núng nính thịt,
thật là chỉ muốn đấm cho một cái.
“Vậy
cũng có nghĩa là, tạm thời tớ vẫn không thể trở lại?”. Tôi hỏi Đại Bính.
Cậu ta
thở dài một hơi, giả bộ đồng tình nói: “Đúng vậy...”.
“Vậy
cậu tìm cho tớ một căn phòng đi!”. Tôi nhìn cậu ta.
“Cậu
cũng không phải bồ của tớ, lại còn phải tìm phòng cho cậu nữa? Chẳng phải tớ đã
trả tiền cho cậu rồi sao, thế là tớ đã trọng nghĩa khí lắm rồi đấy”. Đại Bính
hớn hở phản kích lại tôi.
“Cậu...”.
Tôi nhìn cậu ta, ngăn cách bên ngoài cánh cửa kính là con đường tấp nập người
qua lại, quả thật tôi không dám động tay động chân đánh cậu ta.
“Tớ bận
lắm, làm gì có thời gian ra ngoài tìm phòng, hơn nữa, cậu cũng biết tháng ba
sau tết là khoảng thời gian rất khó khăn, muốn tìm một căn phòng đâu có dễ dàng
gì?”. Tôi tức giận lườm cậu ta.
“Cậu
sống ở chỗ Tô Tô, chẳng phải rất tốt sao?”. Đại Bính lẩm bẩm nói.
“Bảo tớ
đội lốt gay hả? Chuyện loạn xị như vậy sớm muộn gì cũng bị phát hiện, đến lúc
đó tớ bị mấy cô gái đó cắt xé ra thành trăm nghìn mảnh, cậu cũng không xong
đâu!”. Tôi cảnh cáo.
“Yên
tâm, chẳng phải tớ đã gửi cho cậu một giấy chứng nhận rồi sao?”. Đại Bính vỗ vỗ
ngực, thản nhiên nói.
“Giấy
chứng nhận nào?”. Tôi bồn chồn nhìn cậu ta.
“Là một
tờ bệnh án do tớ viết, chứng minh cậu có xu hướng đồng tính, đã có lịch sử trên
mười năm...”. Đại Bính thao thao bất tuyệt, cảm thấy sắc mặt tôi không bình
thường, vội vàng ngừng lại.
“Tống
Đại Bính!”. Tôi đập bàn, đứng phắt dậy.
Một cô
phục vụ đang lau bàn bên cạnh bàn chúng tôi đi lại: “Xin lỗi ở đây chúng tôi
chỉ đưa pizza, không đưa bánh mỳ... Buổi sáng chỗ chúng tôi không có nhiều đầu
bếp, khiến anh phải đợi lâu rồi, thực sự rất xin lỗi...”.
Tôi
nhìn cô phục vụ, đỏ ửng mặt, từ từ ngồi xuống.
“Tôi
nói là pizza, các chị nhanh lên cho”. Tôi khẽ ho một tiếng, nói với cô phục vụ.
Phục vụ
đồng ý đi giục nhà bếp. Tiếp đó tôi hướng ánh mắt về phía Đại Bính, chỉ thấy
cậu ta co đầu lại, không dám đối mặt với tôi.
“Tống,
Đại, Bính”. Tôi đập tay lên bàn, “Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Cuối
cùng Đại Bính cũng chầm chậm ngẩng đầu lên, lắp ba lắp bắp: “Tớ cứ nghĩ rằng...
hôm nay cậu đến đây là vì chuyện này...”.
“Cậu sợ
tớ chưa đủ thê thảm sao?”. Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, chỉ muốn đánh cho cái
thân hình to béo kia hai cú đấm.
“Ai da,
tớ lật bài ngửa luôn nhé”. Đột nhiên Tống Đại Bính ra vẻ lợn chết không sợ nước
sôi, “Thời gian này tìm phòng ở Bình Hải quả thực không dễ dàng, nhất là đối
với loại người đòi hỏi cao như cậu”.
“Đó là
điều đương nhiên! Hàng ngày tớ phải đọc bản thảo, những chỗ ồn ào dĩ nhiên là
không thể ở nổi rồi”. Tôi nói.
“Thế
nên tớ mới tương kế tựu kế, đằng nào thì Tô Tô cũng coi cậu là gay rồi, cậu ở
chỗ bọn họ, tớ gửi một giấy chứng nhận sang cho mấy cô gái yên tâm hơn. Hì hì,
chẳng phải cậu nói bên đó có bốn mỹ nữ sao, cậu cử an tâm mà sống ở đó đi. Cả
thành phố Bình Hải này chỉ có tớ là bác sĩ tâm lý duy nhất có giấy phép hành
nghề, ở đây tớ là người có thẩm quyền, tớ bảo cậu là gay không ai dám bảo không
phải”. Đại Bính cười đắc ý.
“Đồ chó
chết cậu còn có tý y đức nào không đấy? Tô Tô tin tưởng cậu thế, cậu lại lừa cô
bé, cậu có lương tâm không hả? Còn nữa, cậu mà còn nói linh tinh nữa tớ đấm gẫy
răng cậu”. Tôi mắng.
“Hừ,
cậu tưởng tớ không xử được bọn văn nhân các cậu à, đám văn nhân các cậu chính
là bọn vớ vẩn nhất, nói thẳng ra, cậu chính là được voi đòi tiên. Tớ phải mạo
hiểm với giấy phép để cấp cho cậu tờ giấy chứng nhận này, hai chúng ta chả phải
đã đứng trên cùng một con thuyền rồi sao?”. Đại Bính bất mãn nói.
“Cùng
thuyền cái con khỉ ý! Nói đi nói lại vẫn là vì bản thân cậu!”. Tôi lại tiếp tục
mắng cậu ta. Tống Đại Bính “tống” tôi vào ổ mỹ nữ, trên đời làm gì có chuyện
tốt như vậy? Trong lòng tôi rất rõ, tên tiểu tử này không muốn tôi quay lại
sống chung với cậu ta, sống chết gắn cho tôi cái mác “gay”, quả thực quá độc
ác, quá tàn nhẫn.
Những
kẻ “trọng sắc quên bạn” tôi gặp cũng nhiều rồi, nhưng loại người không tiếc mấy
năm tình nghĩa bạn bè mà bức người khác vào chỗ chết như Tống Đại Bính thì mới
gặp lần đầu.
“Được
rồi, cậu cứ yên tâm mà sống bên đó đi, chuyện tìm phòng tớ sẽ giúp cậu”. Đại
Bính an ủi tôi.
Nghĩ
đến chuyện cậu ta tìm được bạn gái cũng không dễ dàng gì, tôi đành nén cơn bực
dọc: “Thôi bỏ đi, chuyện lần này cứ tạm như vậy đã. Này, tớ hỏi cậu, những cô
gái như họ nghĩ thế nào về gay?”.
“Cái
này à, phải phân tích một cách tỉ mỉ”. Đại Bính giở giọng bác sĩ hỏi tôi, “Bọn
họ đều còn độc thân hay là đã có bạn trai cả rồi?”.
“Chắc
là đều còn độc thân”. Tôi trả lời.
Lúc
này, hai chiếc bánh pizza nóng hổi đã được mang tới.
Đại
Bính lấy tay bốc một miếng, hỏi tiếp: “Thế bọn họ đối xử tốt với cậu không?
Thông thường phụ nữ sẽ chia thành hai loại, một loại có ý kiến lệch lạc về gay,
còn một loại thì không”.
“Nhiều
lời, lẽ nào vẫn còn loại thứ ba!”. Tôi bực mình.
“Tớ còn
chưa nói hết mà!”. Đại Bính chỉ vào chiếc bánh pizza trước mặt tôi, “Ăn đi, ăn
đi, tớ mời mà”.
Tôi
trừng mắt nhìn cậu ta, cầm một miếng pizza: “Nói tiếp đi”.
Đại
Bính gật gật đầu: “Đấy là tớ nói hai loại thường gặp, còn có một số cô không
những không ghét gay thậm chí còn có cảm giác tin tưởng, ở nước ngoài tình
trạng này khá nhiều, một số cô gái còn lựa chọn sống chung với gay, bởi vì...”.
“Đừng
có nói nước ngoài nước trong nữa, tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải làm gay,
tớ chỉ muốn biết bọn họ nhìn nhận thế nào về tớ”. Nghe cậu ta dây cà ra dây
muống, tôi ngắt lời, hỏi. Đại Bính làm việc rất kém cỏi, nhưng lại rất có tài
chập chờn người khác.
“Vậy
thì họ đối xử với cậu có tốt không?”. Đại Bính hỏi.
“Cũng
được”. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm, “Đều đối đãi với tớ rất tốt,
làm tớ cảm thấy hơi hổ thẹn”.
“ừ...
bọn họ đều còn độc thân...”. Đại Bính vừa nhai pizza, vừa vuốt vuốt cằm, ra vẻ
trầm tư, “Tớ biết rồi, loại này chính là ỷ lại vô thức trong lý luận của Freud,
hơn thế còn là ỷ lại tập thể có tính liên hoàn”.
“Đừng
có nói với tớ mấy cái từ chuyên ngành đó, nói rõ chút đi!”. Tôi cắn một miếng
pizza thật to, thúc giục cậu ta.
“Nói
một cách đơn giản, trong tiềm thức họ coi cậu là đối tượng hoang tưởng của họ,
bởi vì cậu cho họ cảm giác an toàn. Họ có thể dựa dẫm vào cậu mà không cần phải
lo lắng gì cả. Thậm chí tình cảm này sẽ còn tăng mạnh hơn dưới sự ảnh hưởng của
những người xung quanh”.
“Hoang
tưởng về cái gì?”. Tôi truy hỏi cậu ta.
“Cậu
nói xem?”. Đại Bính nhìn tôi bằng ánh mắt không lấy gì làm tốt đẹp.
Tôi
trầm ngâm một lúc.
“Nhớ
tìm phòng cho tớ đấy, đồ vô dụng”. Tiếp đó, tôi đứng lên, lau tay, nói.
“Thoát
rồi”, thấy tôi bỏ qua cho cậu ta, Đại Bính nhẹ nhõm thở dài, đột ngột nhắc nhở
tôi, “Cô bé Tô Tô đó, thay tớ chăm sóc cô bé nhé”.
“Cậu
lừa người ta thảm như vậy còn có mặt mũi nói lời này sao?”. Tôi nhìn cậu ta.
“Tô Tô
và cậu, tất nhiên tớ phải ưu tiên cậu rồi. Tóm lại nhớ chăm sóc kỹ cho cô bé,
có một số chuyện sau này tớ sẽ nói rõ với cậu”. Đại Bính ra sức cắn pizza,
miệng đầy mỡ nhìn tôi.
Tôi
lườm cậu ta một cái, cầm chìa khóa xe, “Có vấn đề gì tớ lại đến tìm cậu”.
“Được,
tư vấn miễn phí”. Đại Bính phủi phủi ngón tay, đắc ý nói. Tôi biết Đại Bính là
người không thể tin tưởng được, nhân thể hôm nay có thời gian, đi lượn hết các
trung tâm môi giới nhà đất. Nhưng kết quả đúng như tôi đã dự liệu, thời gian
này không có phòng trống nào cả. Hoặc là thuê chung, phòng vừa bẩn vừa ồn ào,
hoặc là cách chỗ làm quá xa, không tiện cho việc lái xe.
Tôi
chạy long xòng xọc cả một ngày trời, không có thu hoạch gì cả, về đến Lam Kiều
Hoa Uyển thì trời đã tối, vừa mệt vừa đói. Không phải là tôi không muốn sống
chung với bốn mỹ nữ, nhưng điều kiện là tôi phải chụp cái mũ “gay” lên đầu,
thực sự tôi rất khó chấp nhận.
Hôm nay
không thể tìm được phòng để thuê, ngày mai chắc có đi cũng công toi, tạm thời
tôi chỉ còn cách chấp nhận ở lại đây rồi tính tiếp.
Mặc dù
là tối thứ bảy nhưng bọn họ đều không có nhà. Hiểu Ngưng đến Đại học Bình Hải
dự thuyết giảng về học thuật, Linh Huyên đi dạy thêm. Tô Tô đã không còn trong
phòng tôi nữa, chắc đã ra ngoài chơi, đến Trình Lộ cũng không biết đi chết ở
đâu rồi.
Trong
phòng trống rỗng, vô cùng thê lương. Tôi nghĩ nếu không phải tôi về nhà quá
muộn có lẽ đã có thể đi nghe giảng cùng Hiểu Ngưng rồi. Hiểu Ngưng tuy nhìn thì
có vẻ lạnh lùng, nhưng hình như cũng không nỡ cự tuyệt lời yêu cầu của tôi. Đại
học Bình Hải là trường của Đại Bính, ngày còn học đại học tôi hay sang bên đó
đánh cầu, đó là một ngôi trường cổ kính, không khí rất tốt, nếu được đi dạo
cùng Hiểu Ngưng trên con đường râm mát trong trường chắc chắn cảm giác không
tồi.
Cũng
không biết làm sao, tôi có cảm giác rất đặc biệt với Hiểu Ngưng, phong thái
điềm đạm của cô ấy khiến tôi mê đắm.
Tôi tìm
thứ gì đó lấp đầy bụng rồi về phòng mình nghỉ ngơi. Trên chăn vẫn còn lưu lại
mùi hương hôm qua của Tô Tô. Chạy lăng xăng cả ngày, mệt bã người, ngày hôm sau
khi mở mắt ra thì đã là buổi trưa.
Ở bên
ngoài, bốn cô gái đang bàn nhau đi dạo phố, vốn dĩ tôi định giả vờ như không
nghe thấy, không ngờ Tô Tô đột ngột chạy sộc vào, hét to: “Anh Tiểu Mân! Cuối
cùng anh cũng tỉnh rồi!”.
“Ừ, hôm
nay anh bận chút việc riêng”. Không chờ cô bé đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, tôi
vội vàng nói luôn.
“Thật
là, định kéo anh đi dạo phố cơ”. Quả nhiên Tô Tô tỏ vẻ tiếc nuối.
Tôi
cười nói: “Mọi người đi là được rồi”.
Nhìn
qua cửa, tôi thấy hôm nay họ đều ăn mặc rất đẹp, đứng tụm vào nhau như một khóm
hoa. So với sự lạnh lẽo tối qua khi tôi về chung cư, cảnh tượng náo nhiệt hôm
nay khiến cho tâm trạng tôi cũng hoạt bát hơn một chút.
Đôi khi
than mấy cô gái này quá ồn ào quá phiền phức, đôi khi lại cảm thấy căn chung cư
này không thể thiếu họ được.
“Vậy
thôi, anh Tiểu Mân cứ làm việc của anh đi, hôm nay bọn em sẽ đi dạo cả ngày”.
Tô Tô nói xong, nhanh chóng bay ra khỏi phòng tôi như một chú bướm.
vẫn
chưa qua hai ngày mà cô bé gọi “Anh Tiểu Mân, anh Tiểu Mân” thật dẻo miệng. Nếu
không phải sức đề kháng của tôi cao, nếu là người khác thì có lẽ nghe cô bé gọi
đến mềm nhũn xương, bay lên lơ lửng rồi.
Bốn cô
gái cười cười nói nói nắm tay nhau bước ra khỏi nhà. Tôi không có hứng thú với
việc đi dạo phố, nếu không, có bốn đại mỹ nhân đi cạnh ngoài đường, chỉ e bị
người ta ghen tỵ đến chết thôi.
Chung
cư yên tĩnh trở lại, tôi cầm bản danh mục sách nước ngoài mà mấy ngày trước vẫn
chưa xem xong, nhẫn nại ngồi chọn lọc từng quyển một căn cứ theo phần giới
thiệu sách. Đáng tiếc trong mấy trăm cuốn sách này không một cuốn nào trúng ý
tôi. Chỉ có mấy cuốn mà Trình Lộ nhận về là còn tạm được, nhưng để trở thành
sách bán chạy thì còn thiếu yếu tố gì đó.
Một
cuốn sách hay như một thần khí được mài giũa cẩn thận, đổi lại không chỉ là
thanh danh và chiến tích, mà tiền bạc cũng sẽ cuồn cuộn kéo đến. Thời hạn một
tháng trôi qua rất nhanh, nếu như không đạt được mục tiêu một trăm nghìn cuốn
trong một tháng, việc hợp tác chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.
Từ hôm
gặp Trình Tư Vy, cô ấy cũng không liên lạc lại với tôi.
Tôi lấy
tấm danh thiếp mùi đàn hương của cô ấy ra, lật qua lật lại ngắm nghía.
Trình
Tư Vy, người đại diện khu vực châu Á Thái Bình Dương của tập đoàn Wolters
Kluwer.
Chức
danh cũng lớn ghê. Tôi nghĩ thầm.
Đây là
một công ty rất có thế lực trong giới xuất bản, còn Trình Tư Vy hiển nhiên là
người phụ nữ đầy quyền lực trong công ty ấy.
Trình
Lộ vẫn chưa biết thân phận thật của Trình Tư Vy, nếu không, không biết cô ta sẽ
còn nghĩ gì nữa. Nghĩ đến Trình Lộ, tôi lại nghĩ đến chuyện mình phải đóng giả
làm bạn trai của cô ta, tôi tựa lưng vào thành ghế, ngẫm nghĩ về chuyện ngày
mai sẽ đi gặp bố mẹ cô ta thế nào.
Buổi
tối, bọn Tô Tô trở về với vẻ mặt hớn ha hớn hở. Họ xách một đống quần áo, vừa
mới về đến nhà đã vội vã giục Trình Lộ vào thay đồ.
“Anh
Tiểu Mân”, Tô Tô xông vào, kéo tôi đứng dậy, “Anh ra xem chị Trình Lộ thay đồ
rồi cho chút ý kiến đi!”.
Tôi
không thể cưỡng lại, bị cô bé lôi ra phòng khách.
Chỉ
thấy Trình Lộ mặc chiếc váy chữ A phong cách cổ điển kết hợp với chiếc áo chẽn
bó sát vào vai và chiếc thắt lưng thắt chặt ở eo, không chỉ tôn lên những đường
cong trên cơ thể mà còn có dáng vẻ của thục nữ, chất liệu tơ tằm càng làm tôn
lên vẻ sang trọng, quý phái, khiến tôi hoàn toàn choáng ngợp.
“Đội
thêm mũ, cầm bóp nữa”. Linh Huyên nói.
Hiểu
Ngưng lập tức đội cho Trình Lộ một chiếc mũ nhỏ, rồi nhét vào tay cô ta một
chiếc bóp xinh xinh.
Dáng
người Trình Lộ cao ráo, vỗn dĩ rất hợp với phong cách cổ điển này, đứng giữa
phòng khách với ánh đèn chiếu rọi, trông cô ta ngời ngời như một người mẫu.
“Anh
Tiểu Mân, có đẹp không?”. Tô Tô lấy khuỷu tay huých huých tôi, hỏi.
Tôi khẽ
ngậm cái miệng đang trong trạng thái há hốc của mình vào: “Ờ, cũng hợp đấy”.
“Chị Lộ
Lộ đi thay sang bộ kia đi, em thấy bộ ý còn đẹp hơn!”. Tô Tô hứng khởi nói với
Trình Lộ.
Ngoài
Trình Lộ, ba cô gái còn lại đều tươi cười, như đang trong dịp lễ tết nào đó, vô
cùng phấn khởi.
Linh
Huyên cũng lập tức nói theo: “Đúng đúng đúng, chính là chiếc váy ngắn chiết eo
đó”.
Hiểu
Ngưng không nói gì, kéo tay Trình Lộ vào phòng cô ta thay đồ.
“Các em
đang làm gì thế?”. Tôi hỏi Tô Tô và Linh Huyên.
“Đương
nhiên là chuẩn bị cho ngày mai đi gặp mặt bố mẹ rồi!”. Tô Tô kích động nói. Cứ
như ngày mai người đem bạn trai giả đi gặp bố mẹ không phải Trình Lộ mà chính
là cô bé. “Anh cũng đừng đứng đấy, bọn em mua cho anh một bộ complet rồi đây,
mau đi thử đi”. Linh Huyên xách mấy túi đồ lên, nói với tôi.
“Anh
thì khỏi đi, ngày mai cứ mặc bình thường là được rồi”. Tôi từ chối.
“Nhất
định không được tùy tiện, phải làm cho bố mẹ Lộ Lộ vừa ý”. Linh Huyên nhìn
thẳng vào mắt tôi và nhét cái túi vào tay tôi. Trông cô ấy hiền thục thế, nhưng
khi cần thiết lại rất cương quyết, thảo nào cô ấy làm được nghề giáo viên.
“Anh
Tiểu Mân, anh đi mặc thử đi, bọn em chọn cho anh đấy!”. Tô Tô đứng bên cạnh nói
phụ thêm vào.
“Thôi
được...”. Tôi bó tay với hai cô gái, xách bộ complet vào phòng mặc thử.
Lạ
thật, họ không đo mà lại mua rất vừa người tôi. Loại complet theo phong cách
thoải mái này, cộng với chiếc cà vạt nhã nhặn, rất phù hợp với ý thích của tôi.
Xem ra,
không chỉ có tôi nghiên cứu bọn họ, mà họ cũng đang nghiên cứu tôi.
Xem
nhãn mác bộ complet, là Armani, chắc cũng phải tầm hơn hai nghìn, xem ra để
giúp đỡ Trình Lộ qua ải lần này, họ đã tốn không ít công sức.
Tôi vừa
nghĩ vừa mặc complet vào, rồi bước ra ngoài.
“Nào
nào nào, đứng cạnh nhau đi!”. Tô Tô thấy tôi đi ra, chạy như bay tới kéo tôi ra
đứng cạnh Trình Lộ.
Lúc này
Trình Lộ đã thay sang sơ mi trắng váy đen trông rất nhã nhặn, mái tóc đen nhánh
của cô ta đã được vấn ra đằng sau, kẹp lại bằng một chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Chiếc cổ thon dài, đeo sợi dây chuyền ngọc trai, thắt thêm chiếc nơ bướm, đậm
phong cách của nhân viên văn phòng, vừa cao quý vừa giản dị.
Tuy tôi
không nói ra, nhưng trong lòng không thể không tán thưởng.
Bộ
complet trên người tôi cũng là kết hợp giữa hai màu đen trắng cổ điển, đơn giản
mà đẹp mắt. Trình Lộ nhìn tôi, ánh mắt cũng sáng bừng.
“Xứng
đôi lắm! Xứng đôi lắm!”. Tô Tô, Linh Huyên, Hiểu Ngưng ngắm nghía kỹ lưỡng tôi
và Trình Lộ, khen ngợi không ngớt.
Lời
khen từ đáy lòng họ thực tế cũng là lời trái tim tôi muốn nói.
“Hứ, ai
thèm xứng đôi với anh ta”. Trình Lộ liếc xéo tôi một cái, quay người bước vào
phòng cô ta.
Tô Tô
vui vẻ bước về phía trước kéo tay tôi, “Anh Tiểu Mân, anh mặc complet đẹp trai
lắm, bố mẹ chị Trình Lộ nhất định sẽ rất thích anh, em chấm anh rồi đấy!”.
“À, em
cũng bảo với bố mẹ có bạn trai rồi, để họ khỏi thúc giục làm phiền em nữa. Lần
sau bố mẹ em đến cũng nhờ cả vào anh đấy”. Hiểu Ngưng đi đến, vỗ ngực tôi như
anh em thân thiết, nói.
Linh
Huyên nhìn tôi, không nói gì. Cuối cùng, cô ấy cười rồi đi về phòng. Qua một kỳ
cuối tuần nhàn hạ, ngày thứ hai đầy thử thách đã kề cận trước mắt.
Tô Tô
sợ tôi không mặc bộ complet họ mua cho tôi hôm qua, vừa sáng tinh mơ đã chạy
vội vào phòng, đốc thúc tôi mặc bộ complet hiệu Armani đó.
Trình
Lộ cũng đã mặc bộ đồ mà hôm qua cô ta chọn, trong phòng khách, Linh Huyên, Hiểu
Ngưng, những người chị em tốt của Trình Lộ đang giúp cô ta chải tóc, cử như
chuẩn bị cho cô ta về nhà chồng không bằng.
Qua bàn
tay chải chuốt khéo léo của họ, Trình Lộ đã xinh đẹp gấp đôi lúc trước, khiến
người lúc nào cũng đối đầu với cô ta trong công ty là tôi cũng suýt nhận không
ra.
“Anh
Tiểu Mân, hôm nay bọn em giao chị Lộ Lộ cho anh đấy!”. Tô Tô kéo tay Trình Lộ
đến trước mặt tôi, đặt tay cô ta vào tay tôi.
“Tô Tô,
nói linh tinh cái gì thế!”. Trình Lộ vội vàng rụt tay lại như bị điện giật, quở
trách Tô Tô.
“Nói rõ
trước nhé, tôi là vì hai nghìn thôi. Chứ vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn giúp gì cô
đâu”. Tôi nhìn Trình Lộ, nói.
“Lấy
tiền của người thì phải giúp người giải nạn. Anh mà làm hỏng chuyện, tôi không
để cho anh yên thân đâu”. Trình Lộ trừng mắt nhìn tôi, nói.
Lông mi
của cô ta đã được Linh Huyên và Hiểu Ngưng tỉa tót nên trông mắt cô ta đã to
hơn, đẹp và hút hồn hơn nhiều. Tôi nghĩ cô dâu chắc cũng chỉ trang điểm đến mức
này là cùng.
“Hôm
nay có định chen chúc trên xe bus nữa không?”. Tôi hỏi cô ta. Cách ăn vận hôm
nay của cô ta, nếu đi xe bus mà bị người ta chèn cho thì chả ra làm sao cả.
“Hứ,
hôm nay tôi sẽ miễn cưỡng một lần, ngồi cái xe ghẻ của anh đến công ty”, Trình
Lộ nói. Giọng điệu này, cứ như tôi bắt cô ta đi xe tôi không bằng.
Linh
Huyên cũng liếc tôi một cái, ý nhắc nhở tôi hôm nay cố chịu đựng tính khí của
Trình Lộ.
Tôi
lạnh lùng hứ một tiếng, chỉnh lại cổ áo, rồi đi ra ngoài.
Trình
Lộ cũng lạnh lùng hứ một tiếng, rồi theo sau tôi.
Tôi còn
nghe thấy Tô Tô khen ngợi một câu sau lưng, “Anh Tiểu Mân và chị Lộ Lộ xứng đôi
quá, chỉ tiếc anh ấy là gay...”.
Trình
Lộ và tôi đều giả bộ không nghe thấy, lần lượt ngồi vào xe.
“Tôi
cảnh cáo anh, tối nay anh mà làm gì bừa bãi, tôi tuyệt đối không tha cho anh”. Trình
Lộ đã ngồi vào xe rồi, cuối cùng vẫn không yên tâm, nghiêm túc nói.
“Xí”.
Tôi không thèm tranh cãi với cô ta.
Tôi
biết rất rõ lúc này Trình Lộ đã lên thuyền giặc của tôi, giờ muốn đổi người thì
cũng không kịp nữa. Đến lúc đó xem tôi hành hạ cô thế nào.
Tôi vừa
có tiền lại vừa có cơ hội ức hiếp cô ta, xem ra Trình Lộ đúng là đã bước vào
đường cùng rồi, mới tìm kẻ thù không đội trời chung như tôi giúp đỡ.
BMW
chạy bon bon về hướng công ty, Trình Lộ ngẫm nghĩ, rồi nói: “Tối nay anh cũng
lái chiếc xe này đi nhé”.
“Không
phải là xe ghẻ sao, lái đi làm gì, mất mặt lắm”. Tôi mỉa mai cô ta.
Trình
Lộ trừng mắt nhìn tôi, nói, “Nếu không phải trông cái mã anh cũng đẹp trai, còn
lâu tôi mới nhờ anh. Dù sao cũng chỉ gặp một lần, nhờ cái gối ôm bằng hoa như
anh cũng đủ rồi”.
“Không
biết ai không làm nổi đơn hàng lớn của Wolters Kluwer, còn nhờ tôi giúp đỡ
nữa”. Tôi bình thản nói.
“Hứ!”.
Trình Lộ biết không nói lại tôi, tức anh ách hứ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa
xe.
“Sắp
tới có sách ngoại văn nào hay, giữ lại hết cho tôi, tôi phải thiết kế một cơn
sóng sách, bán được một trăm nghìn cuốn trong vòng một tháng”. Tôi nói với cô
ta.
“Một
trăm nghìn cuốn á?”. Trình Lộ quay lại nhìn tôi, “Anh nằm mơ à! Còn là sách
ngoại văn nữa chứ? Không nói đến sách của chủ tịch Hiệp hội nhà văn không bán
nổi ngần ý, ngay cả Thượng đế hạ phàm viết tự truyện cũng không bán nổi tới con
số ấy trong một tháng!”.
“Cô
không tin tôi hả?”.
“Tin
anh á? Anh cứ ở đó mà phét lác đi! Nếu một tháng mà anh bán được một trăm nghìn
cuốn, tôi sẽ...”, Trình Lộ khựng lại, không biết nói gì tiếp.
“Cô sẽ
làm người hầu của tôi một tháng, thế nào?”. Tôi tiếp lời cô ta, nói.
“Được!
Thế nếu anh không bán được đến con số ấy, tính thế nào?”. Trình Lộ hỏi lại.
“Tôi sẽ
làm người hầu của cô nửa tháng”. Tôi nói.
“Sao
lại là nửa tháng?”. Trình Lộ hỏi tôi.
Tôi
nhìn cô ta, “Còn so đo tỷ lệ lớn nhỏ ư, cô tưởng bán được một trăm nghìn cuốn
dễ thế sao?”.
Trình
Lộ không nói được gì, nhưng chắc cô ta đang tính tôi làm người hầu cho cô ta
nửa tháng thôi là đã mãn nguyện lắm rồi.
Chắc là
nghĩ nhiều về chuyện tối nay gặp mặt bố mẹ Trình Lộ, nên đến công ty đã nửa
ngày trời mà tôi không có tâm trí đâu để làm việc. Tôi nhìn Trình Lộ ngồi đối
diện, cô ta cũng vậy. Đôi khi ánh mắt gặp nhau, chúng tôi đều cảm nhận được đối
phương cũng đang chờ hết giờ.
“Tối
nay, anh hãy biểu hiện thật tốt cho tôi đấy!”. Trình Lộ không chịu được, bất
ngờ dừng việc, nói.
“Đúng
là nhiều chuyện, đây đã là lần thứ tám cô nhắc tôi chuyện này rồi đấy”. Tôi trả
lời cô ta.
Nhìn
dáng vẻ cô ta, thì chắc chắn điểm yếu chí mệnh của cô ta chính là bố mẹ, không
còn cách nào khác, có thể đủ sức tiêu diệt tính khí tự cao của cô nàng “Bạch
Cốt Tinh” này thì cũng chỉ có sự lắm điều của bố mẹ cô ta thôi.
Cô ta
đứng lên đi rót một tách cà phê, đây đã là tách cà phê thứ sáu trong buổi sáng
ngày hôm nay. Có thể thấy rõ mồn một sự căng thẳng và lo lắng của cô ta.
“Nói
cho anh biết, anh phải làm cho bố mẹ tôi tin anh là người đàn ông đáng tin cậy,
nếu không, họ nhất định sẽ càng giày vò tôi hơn, không chừng còn giới thiệu bạn
trai cho tôi nữa”. Cô ta bưng tách cà phê về chỗ, nói với tôi.
“Tôi
không dám chắc đâu, thông thường, người đàn ông thích nổi con gái xấu tính của
bố mẹ cô thì cũng tử tế thế quái nào được”. Tôi nói.
“Anh...”.
Trình Lộ đặt cộp tách cà phê xuống bàn làm việc của tôi, “Không thèm cãi lý với
anh nữa, tôi đi vệ sinh!”.
Đây đã
là lần thứ tư cô ta vào nhà vệ sinh. Xem ra, thử thách tối nay không hề bình
thường với cô ta. Cuối cùng cũng chịu đựng được đến hết giờ làm, Trình Lộ vừa
thu dọn đồ đạc vừa có vẻ hơi hoảng loạn. Nếu không tận mắt chứng kiến chắc tôi
cũng không tin là cô ta sợ bố mẹ mình đến thế.
“Còn
không đi lấy xe à!”. Thấy tôi động tác lề mề, Trình Lộ giục.
“Được
được được”. Tôi cố tình gật đầu, khom lưng, ra vẻ vô cùng nghe lời, xuống dưới
lấy xe.
Trình
Lộ xuống sau một chút để tránh ánh mắt dòm ngó của mọi người, chuồn vào xe tôi
ngồi.
“Nhà
hàng Bình Tinh, tôi đặt bàn trước rồi”. Cô ta nói.
“ừ”.
Tôi vẫn tỏ ra rất nghe lời, lập tức lái xe theo hướng đó.
“Lát
nữa biểu hiện tốt vào đấy”. Trình Lộ vẫn không yên tâm, dặn dò một câu.
Hứ, coi
thường tôi quá đấy. Cái tôi giỏi nhất chính là để lại ấn tượng tốt cho người
khác, nếu không, một sinh viên chẳng mấy ưu tú như tôi sao có thể ngồi vững
trên ghế chủ tịch hội sinh viên bốn năm trời được. Tôi thầm nghĩ.
Rất
nhanh, chiếc BMW đã đưa chúng tôi đến nhà hàng Bình Tinh, sau khi lượn một vòng
nhỏ, xe đã được cho vào vị trí an toàn.
Cái
vòng xe quá đột ngột khiến Trình Lộ không kịp phản ứng, ngã nhào vào lòng tôi.
“Khốn
nạn!”. Trình Lộ biết tôi cố tình, trừng mắt nhìn tôi, rồi quay về phía nhà
hàng, hất hất hàm: “Hai người ngồi cạnh cửa sổ chính là bố mẹ tôi”.
Tôi
cười, đi ra khỏi xe, rồi vòng qua cửa xe bên kia, nắm lấy tay Trình Lộ, kéo
mạnh vào lòng.
“Đau
chết đi được”. Trình Lộ nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói, đồng thời dùng
móng tay quắp chặt lấy cánh tay tôi trả đũa.
Bố mẹ
Trình Lộ nhìn chúng tôi chằm chằm.
Tôi
càng ôm Trình Lộ chặt hơn, cô ta bị đau ở hông mà không thể giãy giụa, chỉ có
thể chịu đựng.
“Không
ngờ eo cô cũng nhỏ gớm”. Tôi nói với cô ta.
“Về nhà
tôi cho anh biết tay!”. Trình Lộ trợn mắt, hạ thấp giọng đáp.
Vừa
bước vào nhà hàng, bố mẹ Trình Lộ lập tức vẫy tay về phía chúng tôi.
“Bố!
Mẹ!”. Trình Lộ thừa cơ thoát khỏi vòng tay ma quỷ của tôi, vui vẻ đi về phía bố
mẹ, gọi ngọt như mía lùi.
Đúng là
giỏi giả nai, tôi thầm nghĩ.
Tôi
cũng đi nhanh về phía đó, cười với bố mẹ Trình Lộ.
Nhìn
cách ăn mặc của bố mẹ Trình Lộ, họ chắc là thành phần trí thức, thân thiết dễ
gần, làm tôi cũng đỡ lo lắng hơn.
Lúc
này, họ nhìn tôi, mặt vẫn nở nụ cười tươi tắn, xem ra, cửa ải hình thức đã lọt
qua một cách dễ dàng.
“Nào, ngồi xuống đi”. Bố Trình Lộ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh ông, nói.
Tôi cố
ra vẻ cười ngại ngùng, rồi ngồi xuống.
“Anh ấy
gặp bố mẹ lần đầu, còn ngại chưa dám nói chuyện”. Trình Lộ giải thích, rồi quay
sang nói với tôi, “Còn không chào bố mẹ”.
Tôi
nhìn bố mẹ cô ta, vẻ mặt ngại ngùng, chào: “Cháu chào hai bác”.
Họ gật
đầu hài lòng, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, “Gọi món thôi”.
Trình
Lộ sán vào gần mẹ cô ta, hai người cùng nhau gọi món, trông rất thân mật. Còn bố
Trình Lộ thì mỉm cười ngắm nghía tôi, lát sau mới hỏi tôi, “Cháu làm cùng công
ty với Trình Lộ à?”.
“Dạ, cô
ấy ở phòng bản quyền, cháu ở phòng thị trường”. Tôi trả lời.
“Con bé
này, cứ giấu hai bác mãi”. Mẹ Trình Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, xen vào một câu.
Mắt bà lộ rõ ánh cười, xem ra ấn tượng đầu tiên về tôi rất tốt. Không còn cách
nào khác, ai bảo bề ngoài của tôi chính là thể loại mà các bậc phụ huynh ưa
thích.
Tôi chỉ
cười, không nói câu nào. Không biết Trình Lộ nói gì với bố mẹ cô ta, tôi cũng
không dám ăn nói tùy tiện.
“Mẹ,
món này được không”. Trình Lộ sợ mẹ cô ta hỏi quá nhiều sẽ bại lộ, vội vàng thu
hút sự chú ý của bà, hỏi.
“Cháu
có biết vụ vệ tinh của Mỹ và Nga va vào nhau không?”. Bố Trình Lộ đột ngột hỏi
tôi.
Tôi ngớ
ra một lúc, rồi trả lời: “Dạ, cháu có biết”.
“Có
biết Nhật Bản muốn đề nghị tham gia vào hội đồng thường trực trong lần họp tới
của Liên hiệp quốc không?”, ông lại hỏi.
“Biết
chút xíu ạ”. Tôi trả lời.
“Có
biết chuyện hải tặc ở Somali gần đây không?”. Ông lại hỏi tiếp.
“Biết
một chút ạ”. Tôi nói rồi nhìn ông, đoán xem rốt cuộc ông định làm gì.
“Vậy
cháu biết ba sự kiện này có mối quan hệ gì với nhau không?”. Cuối cùng, ông hỏi
tôi.
Tôi
ngồi ngây ra nhìn ông, thật không ngờ, làm bạn trai Trình Lộ lại có kiểu kiểm
tra này. “Cho cháu nửa phút suy nghỉ’. Bố Trình Lộ rút một điếu thuốc, ngồi
thong thả hút.
Mẹ
Trình Lộ thấy vậy, trách cứ: “Đây là đi gặp con rể chứ không phải gặp học sinh,
ông cũng thật là”. Bà quay đầu nhìn tôi, “Lương Mân, cháu kệ ông ấy, ông ấy dạy
quan hệ quốc tế, lúc nào chả thích thế”.
“Dạ,
không có gì, chỉ là nói chuyện thông thường mà bác”. Tôi cười với mẹ Trình Lộ,
rồi quay mặt về phía bố Trình Lộ, “Cháu thấy... vệ tinh của Mỹ và Nga va vào
nhau, tất nhiên sẽ làm quan hệ hai nước càng trở nên căng thẳng hơn, từ đó dẫn
đến quyền quản lý vũ trụ sẽ trở thành điểm thu hút mới của quyền lực quốc tế,
kết quả này sẽ dẫn đến các quốc gia khác sẽ thiết lập vai trò mới của mình trên
trường quốc tế, Nhật Bản gấp gáp muốn trở thành ủy viên thường trực, chứng tỏ
sự căng thẳng của họ, còn về sự kiện hải tặc ở Somali, nhìn thì có vẻ không
liên quan gì đến các quốc gia khác, nhưng trên thực tế, cũng là một vũ đài để
các nước tham gia vào các sự kiện mang tính quốc tế, lập trường của ba quốc gia
về sự kiện này, ngược lại, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc Nhật Bản có thể vào ủy
ban thường trực hay không, Nga và Mỹ nước nào có thể chiếm được ưu thế về vũ
trụ, điều này có liên quan trực tiếp đến sự phát triển của cả ba nước trong năm
mươi hoặc một trăm năm tới”.