“Anh
Lương...”.
Trong
lúc tôi đang được Linh Huyên chỉ bảo tận tình, Tô Tô bất ngờ đột nhập vào bếp.
Tôi vui
mừng nhìn cô bé, “Không phải em đi hát với bạn hả, sao lại về?”.
Tô Tô
nghịch ngợm bĩu bĩu môi, “Hôm nay anh Lương nấu cơm, sao em có thể không về
được! Bọn em đi hát từ chiều rồi, chúng nó đi ăn ở ngoài, em về nhà trước”.
“Trời,
mong chờ ăn cơm anh nấu thế à, nếu không ngon đừng có hối hận đấy”. Tôi bắt
chước giọng điệu cô bé, nói.
“Hi hi,
không đâu. Có chị Linh Huyên, sẽ không dở ẹc đâu”. Cô bé nháy mắt với Linh
Huyên, “Đúng không, chị Linh Huyên?”.
“Em lúc
nào cũng khôn lỏi”. Linh Huyên mỉm cười, “Yên tâm, chị sẽ nhẫn nại dạy bảo anh
ấy”.
Tô Tô
lè lưỡi, tiến lên hai bước, vỗ vỗ vai tôi, “Anh Lương, anh nhất định phải chú
tâm học hành, nấu những món ngon cho bọn em ăn”.
“Còn em
thì sao?”. Tôi hỏi lại Tô Tô.
“Hứ!
Anh đừng có xem thường em !”. Tô Tô hếch hếch chiếc mũi nhỏ, “Em là học sinh
tốt nghiệp thủ khoa khóa nấu ăn của chị Linh Huyên đấy!”. “Tổng cộng có ba
người, tự đắc quá rồi em ạ!”. Linh Huyên giơ tay ra, búng mũi cô bé, rồi quay
đầu nhìn tôi, nói với giọng khen ngợi: “Nhưng mà Tô Tô rất có tài nấu ăn, không
những thế con bé còn hay sáng tạo ra các món mới. Đến thứ hai anh sẽ biết”.
“Hứ, em
là sinh viên ngành thiết kế mà lại”. Nghe Linh Huyên nói vậy, Tô Tô càng đắc ý
hơn.
“Được
rồi, được rồi, em lợi hại nhất, mau ra ngoài đi, chị với anh Lương của em phải
nấu ăn rồi”. Linh Huyên nói.
“Anh
Lương, tối nay em sẽ sang phòng anh nói chuyện!” Tô Tô nhìn tôi, cuối cùng nói
một câu, rồi mới vui vẻ rời khỏi nhà bếp.
“Nha
đầu này rất quấn anh”. Linh Huyên quay đầu nhìn tôi nói.
Tôi
cười, không biết trả lời ra sao.
“Nhưng
giữa người với người, cũng chỉ là có duyên hay không có duyên. Bốn người bọn
em, thực ra đều thấy anh rất tốt”. Linh Huyên lại tiếp tục bùi ngùi tâm sự.
Tôi vẫn
chỉ biết cười, không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên lau làn hơi nước mỏng
trên mắt kính của Linh Huyên.
Tô Tô
đi rồi, căn bếp lại chỉ còn lại tôi và Linh Huyên.
“Lương
Mân, có một câu em luôn muốn hỏi anh. Hy vọng anh không thấy phiền”. Linh Huyên
vừa rửa dao thái rau, vừa nói.
“Câu
hỏi gì?”. Tôi cho những miếng xương sườn đã chặt nhỏ vào nồi áp suất, hỏi.
Cô ấy
quay đầu, nhìn tôi, “Bắt đầu từ lúc nào anh không còn hứng thú với con gái
nữa?”.
Câu hỏi
này của cô ấy bất chợt làm tôi cấm khẩu.
“Nếu
anh nói với em, thực ra anh lúc nào cũng thích phụ nữ, em có tin không?”. Tôi
ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi lại cô ấy.
“Ha ha,
không muốn nói thì thôi. Sở thích của anh, sợ rằng cũng không phải loại đó”.
Linh Huyên cười lắc đầu.
Hiển
nhiên, cô ấy chắc chắn tôi không “yêu” phụ nữ. Tôi dù có trăm cái mồm cũng
không giải thích được, đành câm lặng.
Nhưng,
tôi cũng không muốn giải thích với cô ấy, nên chuyển sang chủ đề nấu ăn, hỏi
lại cô ấy, “Nửa thìa đường, hai thìa dầu ăn, một chút mì chính, một thìa dầu
mè, thêm vài sợi ớt đỏ, thế đã đủ chưa?”.
“Anh
quả thực rất có tài nấu ăn”. Nhìn cách nêm gia vị của tôi, Linh Huyên tán
thưởng. Tôi cười, điều chỉnh thời gian của nồi áp suất về hai mươi phút, rồi
hỏi cô ấy: “Còn việc gì phải làm nữa không?”.
“Hôm
nay đến đây thôi, học hai món trước, tham quá lại xôi hỏng bỏng không, học
nhiều quá, anh cũng không nhớ hết được. Còn lại để em làm nốt”. Linh Huyên nói
đầy vẻ thông hiểu lòng người.
“Thế
còn việc gì anh có thể giúp em được?”.
“Không
cần đâu, anh ra ngoài chơi với mọi người đi. ở đây cứ giao cho em là được rồi”.
Linh
Huyên vừa nói, vừa nhẹ nhàng đẩy tôi về phía cửa. Bàn tay cô ấy mềm mại ấm áp,
đè lên ngực tôi, làm tôi có cảm giác thoải mái không cất lên lời.
Đẩy
được tôi ra khỏi cửa, Linh Huyên đóng cửa bếp lại, một mình chìm đắm trong thế
giới nhà bếp.
Tiếng
nhạc bên ngoài đã dừng từ lúc nào, Hiểu Ngưng ngồi trên ghế sofa, đang nghe
điện thoại. Tô Tô cầm một cuốn truyện tranh ngồi bên cạnh Hiểu Ngưng, còn Trình
Lộ, cầm chai nước hoa quả, cắm đầu vào ti vi xem loại phim sướt mướt chỉ có đàn
bà mới xem, nhưng âm lượng đã được điều chỉnh rất nhỏ.
“Anh
Lương, học thế nào rồi?”. Thấy tôi từ nhà bếp đi ra, Tô Tô lập tức hoan hỉ hỏi
tôi.
“Hà hà,
cũng tàm tạm”. Tôi ngồi trên ghế sofa, cầm mấy cuốn họa báo trên bàn lên đọc.
Tô Tô
còn muốn hỏi gì đó, nhưng Trình Lộ lấy tay ra hiệu “Suỵt” về phía Tô Tô, cô bé
mới ý thức được là Hiểu Ngưng đang nghe điện thoại, lập tức yên lặng.
Hiểu
Ngưng cầm ống nghe, chỉ trả lời “Vâng vâng”, hoàn toàn không có câu trả lời
mang tính thực chất nào cả.
Cứ như
vậy chờ mười mấy phút, cuối cùng Hiểu Ngưng mới ngắt điện thoại.
“Lại là
điện thoại từ nhà hả? Nói gì thế?”. Trình Lộ hỏi cô ấy.
“Haizz,
chẳng phải là chuyện đó sao”, vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của Hiểu Ngưng hôm
nay lại lộ vẻ buồn bã hiếm thấy.
“Chuyện
gì thế chị?”. Tô Tô mở to mắt, tò mò hỏi.
Hiểu
Ngưng cắn môi, nằm thừ ra tựa vào thành ghế, “Giục chị tìm bạn trai”.
Trình
Lộ như tìm thấy chủ đề chung, lập tức tiếp lời: “Đừng nói là cậu, bố mẹ tớ cũng
giục đến phát bực. Hơn nữa, tuần sau họ còn muốn đến đây, tớ đang không biết đi
đâu tìm bạn trai cho bố mẹ xem mặt đây”.
“Cậu
nói với hai bác cậu đã có bạn trai rồi hả?”. Hiểu Ngưng ngạc nhiên hỏi cô ta.
“Nếu
không còn biết thế nào, như cậu cứ vài ba ngày lại nhận được điện thoại của bố
mẹ?”. Trình Lộ nói.
Haizz...
Hai
người phụ nữ cùng lúc thở dài. Tô Tô nhìn họ với ánh mắt đồng cảm, nhưng dường
như không thể hiểu hoàn cảnh của họ.
Thật
chậm, tôi cảm thấy bốn ánh mắt đang chiếu vào mình.
Tôi hơi
ngoái đầu lại, thấy trong ánh mắt của Trình Lộ và Hiểu Ngưng đều tỏa ra ánh
sáng khác thường, nhìn tôi chằm chằm. Anh mắt này nếu ví là “ánh mắt lang sói”
thì cũng không ngoa.
Tôi bị
họ nhìn đến đau tim, hỏi một câu theo bản năng: “Làm gì thế?”.
“Đúng
rồi!”. Tô Tô đột nhiên hét lên: “Các chị nhờ anh Lương làm bạn trai là xong mà!
“Anh...
không được!”. Tôi lưỡng lự một lát, rồi lập tức từ chối. Tôi muốn giúp Hiểu
Ngưng, nhưng luôn cảm thấy nhiệm vụ này có chút gian khó.
“Lương
Mân!”. Trình Lộ giận đùng đùng nhìn tôi, “Uổng công Hiểu Ngưng đối xử tốt với
anh, việc cỏn con như vậy mà không chịu giúp sao?”.
“Giúp
á? Bảo tôi phải giúp thế nào?”. Tôi hỏi lại cô ta.
“Chẳng
phải rất đơn giản sao, lần sau bố mẹ cậu ấy gọi điện thoại đến, anh nói với họ
mấy câu, giả làm bạn trai cậu ấy”. Trình Lộ nói.
“Thế...
nhỡ chẳng may bố mẹ cô ấy đòi gặp mặt tôi”. Tôi lại hỏi cô ta. Trong lòng tôi
nghĩ nếu chỉ có đơn giản như vậy, có thể giúp được.
“Thì
anh đi gặp họ một lần, dù sao thì dáng người như anh cũng qua mặt được”. Trình
Lộ hời hợt nói.
“Lương
Mân, anh giúp em một lần đi, em sắp bị họ làm phiền đến chết rồi. Bố mẹ em làm
việc ở tỉnh xa, bình thường không đến đây”. Cuối cùng Hiểu Ngưng cũng mở miệng
nói.
Dù gì
Hiểu Ngưng cũng đã mở lời, tôi cũng không muốn từ chối, chỉ có thể gắng gượng
mà làm, “Thôi được”.
“Thế
còn tôi?”. Trình Lộ lập tức truy hỏi.
“Cô thì
sao?”. Tôi lườm cô ta một cái, nói.
“Tuần
sau bố mẹ tôi đến thăm, anh hãy đóng giả làm bạn trai của tôi một lần nhé, dù
sao anh cũng đồng ý với Hiểu Ngưng rồi, có lần một thì sợ gì lần hai nữa”.
Trình Lộ mặt dày nói.
“Giả
làm bạn trai cô cũng được, có điều...”. Tôi kéo dài giọng, “Mỗi lần mượn, giá
một nghìn. Giá cả rõ ràng, tuyệt đối không lừa đảo”.
“Anh!”.
Trình Lộ tức giận trợn mắt, “Đồ hám tiền! Uổng công Hiểu Ngưng đối xử tốt với
anh!”.
“Cô
đừng lôi Hiểu Ngưng vào, tôi còn chưa nói hết”. Tôi chầm chậm nhìn cô ta một
cái, “Hiểu Ngưng miễn phí, cô gấp đôi!”.
“Anh...”.
Trình Lộ chỉ vào tôi, lần này thực sự tức quá không nói nên lời.
“Ha ha
ha!”. Tô Tô ôm bụng cười ngặt nghẽo. Đến Hiểu Ngưng bình thường lạnh như băng
nghe thấy tôi nói vậy cũng không nhịn được phá lên cười.
“Được!”.
Không ngờ Trình Lộ nghiến răng, “Hai nghìn thì hai nghìn, thứ hai, tôi mua
anh!”.
Cô ta
quay mạnh người, đi về phòng, rồi lại hầm hầm đi ra, nhét một nắm tiền vào tay
tôi, “Đếm kỹ đi, hai nghìn, cấm hối hận!”.
“Hả?”.
Tôi ngớ ra nhìn cô ta, không ngờ cô ta làm thật.
“Hay
quá, anh Lương phải đóng giả bạn trai chị Lộ Lộ!”. Tô Tô sung sướng cười trên
nỗi đau khổ của người khác, hét lên.
“Lần
sau bố mẹ em đến cũng nhờ cả vào anh”. Hiểu Ngưng đi đến, vỗ vỗ vai tôi, nhẹ nhàng
nói.
Tôi đã
cưỡi hổ rồi thì khó xuống, chỉ có thể ngượng nghịu gật đầu.
Chúng
tôi ở phòng khách ồn áo náo nhiệt, Linh Huyên trong nhà bếp tất bật. Chẳng bao
lâu sau, Linh Huyên đã bê những món ăn tối thịnh soạn lên.
Có thể
vì là thứ sáu, cả bốn người họ đều rất thoải mái, nói nói cười cười.
Họ toàn
nói chuyện phụ nữ, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của tôi. Tô Tô ra sức
gắp thức ăn cho tôi, còn Linh Huyên nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, hy vọng tôi
sẽ ăn nhiều một chút.
Trình
Lộ thỉnh thoảng lại nhìn tôi, ý bảo “hãy đợi đấy”.
Ăn xong
Hiểu Ngưng rửa bát, tôi vốn muốn giúp cô ấy, nhưng Hiểu Ngưng nói không cần.
Tôi quay về phòng, còn chưa kịp đóng cửa thì Tô Tô đã nhảy đến như một chú thỏ.
“Vừa
mới ăn cơm xong đã đến bám anh rồi sao?”. Tôi hỏi cô bé.
“Hi hi,
hôm nay em đi hát cùng mấy chị khóa trên, đã hỏi một số chuyện về anh, thế nên
em rất có hứng thú với những chuyện thời đại học của anh”. Tô Tô cười tinh
nghịch, nói.
“Thế
thì em cũng phải để cho anh nghỉ một lúc đã chứ. Vừa mới ăn cơm xong, làm gì
còn sức mà tán dóc với em. Hơn nữa, anh còn có một số việc phải làm”. Thấy cô
bé tràn đầy hứng thú với mình, tôi thực sự muốn tránh cũng không tránh nổi.
Tô Tô
bĩu môi, “Dạ được, mấy giờ hả anh?”.
Tôi
ngẩng đầu nhìn đồng hồ, “Mười giờ”.
“Dạ!”.
Tô Tô đáp, rồi vui vẻ đi khỏi phòng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.
Sau khi
tiễn cô bé về phòng, tôi lấy từ trong cặp ra bản danh sách các sách ngoại văn
mà phòng bản quyền nhập về trong một tháng trở lại đây, lần lượt tìm kiếm.
Một
tháng bán được một trăm nghìn cuốn, đúng như Trình Tư Vy nói, đừng nói là sách
ngoại văn, ngay cả tác gia nổi tiếng trong nước cũng khó mà đạt được con số
này. Nhưng, Lương Mân tôi muốn thử một lần, tạo ra một huyền thoại về tiêu thụ
sách trong nước.
Cái này
gọi là vực dậy từ chỗ chết, hội thảo, kế hoạch đều biết nói dối, còn con số
sách tiêu thụ không biết nói dối, chỉ cần đạt được thành tích mà các công ty
xuất bản khác nhìn mà thở dài, nhất định sẽ nhận được hợp đồng hàng mấy chục
triệu của Trình Tư Vy. Đây không phải chỉ vì công ty mà còn để chứng minh bản
thân mình. Tôi phải chứng minh tôi không hề an phận khi ở lại Bình Hải, tôi
không đi Bắc Kinh cũng vẫn có thể thành công.
Tôi đã
xem mấy chục trang danh sách mà vẫn không tìm được cuốn nào thu hút mình. Tự
nhiên cảm thấy bực dọc, vứt tờ danh sách vào góc bàn, đi tắm, thay quần áo ngủ,
nằm trên giường, cầm cuốn tiểu thuyết đang đọc gần đây lên, giở xem lung tung.
Nếu
không phải sếp Ngô trọng dụng tài năng, tuyển tôi vào công ty, e rằng lần đó
tôi đã đi Bắc Kinh rồi. Tôi cảm kích tấm lòng tri ngộ của sếp Ngô, trong quan
niệm của tôi, thành phố Bình Hải chính là một thành phố lớn của miền nam, hoàn
toàn không thua kém Bắc Kinh. Đôi khi tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi đi Bắc Kinh, thì
bây giờ sẽ thế nào.
Những
vấn đề này lởn vởn trong lòng, khiến tôi đang đọc tiểu thuyết mà không biết
mình đã đọc được những gì, cứ giở đi giở lại hai trang này.
“Ten
ten ten tèn! Em đến rồi đây!”.
Đúng
lúc tôi đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên Tô Tô chạy
bổ vào phòng tôi, bụp một cái đã nhảy lên giường.
Cô bé
mặc áo cộc tay màu xanh, trông rất nhẹ nhàng. Làn da nõn nà, chắc chắn là vừa
ngâm nước nóng khi tắm.
“Haizz,
em đến thật à, anh buồn ngủ quá”. Tôi nhìn cô bé, nói giọng không còn sức lực.
“Không
được, không được, đã hứa mười giờ nói chuyện với em rồi”. Tô Tô chồm lên ôm
chặt lấy tôi, lăn lộn, uốn éo trong lòng tôi, nói.
“Mười
tám tuổi đầu rồi, sao còn như trẻ con thế”. Tôi không còn cách nào khác, đành
nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô bé, nói.
“Em
chính là trẻ con mà!”. Tô Tô nhìn tôi, chớp chớp mắt, “Anh Lương, anh kể em
nghe chuyện thời đại học đi”.
“Được
rồi, em muốn nghe cái gì? Chúng ta chỉ nói chuyện một tiếng thôi nhé, được
không”. Tôi thở dài, hỏi cô bé.
“Dạ
dạ!”. Tô Tô gật đầu lia lịa, kéo chăn của tôi ra, luồn vào trong.
“Sao
em... haizz...”. Tôi không biết phải nói cô bé thế nào.
“Anh
Lương, không hiểu sao em rất thích anh”. Tô Tô nắm lấy chăn, sát vào lòng tôi,
“Nhưng em không biết chuyện trước đây của anh, hôm nay đi hát với mấy chị khóa
trên, mới biết hồi đại học anh rất giỏi giang”.
Gương
mặt nhỏ nhắn của cô bé chỉ cách mặt tôi vài centimet, đôi mắt trong sáng tràn
đầy ngưỡng mộ.
“ờ, bọn
họ nói gì rồi?”. Tôi nhẹ nhàng ôm vai cô bé, vừa để ngăn ngừa cô bé lăn lộn
lung tung trong chăn, vừa để “tự khống chế bản thân”.
“Các chị
ấy nói trước đây anh là nhân vật nổi tiếng trong trường, hồi đó từ năm nhất đến
năm tư đều có không ít nữ sinh thích anh!”.
“Thế em
nói gì với họ rồi?”. Tôi căng thẳng hỏi cô bé.
“Anh
yên tâm, em chưa nói gì cả, chưa nói với họ vì sao anh không thích con gái,
cũng chưa nói với họ anh sống trong nhà em”. Tô Tô quay về phía tôi, cười đắc
ý.
Cuối
cùng tôi cũng có thể yên tâm. Tô Tô cũng không đến mức không hiểu chuyện, nói
hết với bọn họ.
“Hi hi
hi, em còn biết trước đây biệt danh ở trường của anh là “anh Tiểu Mân”, con
trai hay con gái đều gọi anh như vậy”. Tô Tô nhìn tôi, nói.
“Ha ha
ha, khóa ngay sau anh đều đã tốt nghiệp rồi, không ngờ còn có người nhớ đến
anh”. Tôi vô cùng cảm kích nói. Nhưng đếm kỹ lại, ngày đó thực sự còn truyền
lại không ít “chuyện phong lưu”.
Nghĩ
đến nếu chuyện tôi là gay truyền ra ngoài, danh tiếng của tôi sẽ bị hủy hoại
hoàn toàn, bất giác thấy căng thẳng trong lòng.
“Anh
Tiểu Mân, cái tên nghe rất hay, sau này em sẽ gọi anh bằng cái tên này”. Tô Tô
nói như vừa phát hiện ra một ý tưởng độc đáo.
Tôi
nhìn cô bé, chỉ cười. Tô Tô trong sáng, đáng yêu, thuần khiết như từ khi sinh
ra đã như vậy.
“Những
người hôm nay đi hát với em có những ai, anh có quen biết không?”. Tôi hỏi cô
bé.
“Một
người là chị Na Na học năm tư khoa Mỹ thuật. Một người học khoa Ngôn ngữ, ở câu
lạc bộ Tuyên truyền, tên là gì nhỉ, à chị Thu Bình, em cũng không thân lắm. số
còn lại chắc chắn anh đều không biết, vì lúc anh tốt nghiệp họ còn chưa vào
trường”.
“Na
Na... hình như có chút ấn tượng”.
“Đúng
rồi, chị ấy nói chị ấy quen anh mà, ngày trước còn đi leo núi với anh nữa!”.
“Anh
nhớ ra rồi, đúng là có một lần, câu lạc bộ Lộ Hữu của trường tổ chức hoạt động,
anh có tham gia, lần đấy cũng có mấy em gái khóa dưới đi cùng, bọn anh đi Sơn
Lí ở Giang Nam chơi, còn cắm trại, đốt lửa trại nữa”.
Tô Tô
cười hi hi, chế nhạo tôi, “Anh cũng quen nhiều bạn gái phết đấy chứ, đến bản
thân cũng không nhớ nổi nữa kìa”.
“Thời
gian lâu quá rồi, những chuyện thời đại học anh gần như quên sạch rồi”
. “Các
chị ấy còn nói anh đã từng yêu mấy chị, nhưng đều không lâu. Người lâu nhất
cũng chỉ đến một tháng. Còn nói lúc đó quan hệ của anh với một chị bí thư chi
đoàn của khoa anh rất tốt, nhưng chị đó không thích chuyện anh thay người yêu
như thay áo, nên mãi vẫn không đồng ý nhận lời yêu anh”. Tô Tô vừa nói, vừa dí
mũi tôi, “Các chị ấy không nói, đúng là em không biết anh lại có nhiều sự tích
đến thế, hứ hứ, mau khai thật ra, khai thật ra”.
“Đều là
chuyện quá khứ rồi, có gì hay mà kể đâu”. Tôi cười với vẻ mặt đau khổ nói.
“Anh
Tiểu Mân, anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện quay lại thăm trường chưa?”. Đột nhiên
Tô Tô hỏi tôi.
“Không
muốn, tốt nghiệp bao nhiêu lâu rồi”. Tôi lắc đầu.
“Nếu
anh về thăm trường, các nữ sinh năm ba năm tư mà nhìn thấy anh chắc chắn rất
thích thú đấy!”. Tô Tô tự chìm đắm trong quang cảnh tưởng tượng của mình, nói
như mơ.
“Nói
linh tinh, hồi anh tốt nghiệp họ mới là sinh viên năm nhất, năm hai, được mấy
người nhớ ra anh”. Tôi đưa tay vuốt má cô bé, nói.
“Chưa
chắc, nếu không anh về trường với em thử xem thế nào được không?”. Tô Tô nháy
nháy đôi mắt long lanh, hỏi.
“Nha
đầu thối, định lừa anh về trường hả. Còn lâu anh mới mắc mưu nhé!”.
“Được,
không về thì không về”. Tô Tô hơi bất mãn, bĩu bĩu môi, rồi dang tay ôm tôi,
“Nhưng bây giờ anh Tiểu Mân là của em rồi, ha ha ha. Bọn họ đều không thể ngờ,
bạch mã hoàng tử trong lòng họ năm đó, giờ đang sống trong nhà em”.
“Này,
anh cảnh cáo em, đừng có đem chuyện của anh đi nói linh tinh với họ nghe chưa”.
“Anh
yên tâm, em sẽ không nói đâu. Chuyện anh Tiểu Mân không thích con gái, em mãi
mãi sẽ không nói cho người thứ năm biết”.
Tô Tô
vừa thề vừa rúc vào lòng tôi, “Nhưng với một điều kiện, anh phải kể cho em nghe
những chuyện thời đại học. Em thực sự rất muốn biết, chắc là có nhiều chuyện
lắm nhỉ”.
“Thật
không chịu nổi em”. Tôi trách móc cô bé, nhưng lại không cưỡng lại lời khẩn cầu
của cô bé được, ôm cô bé vào lòng, đang định kể, thì đột nhiên lại hỏi: “Tô Tô,
anh ôm em thế này, không sao chứ?”.
“Không
sao đâu, em thích được anh Tiểu Mân ôm”. Tô Tô nói giọng nũng nịu.
“Vậy
nếu thực ra anh Tiểu Mân thích con gái, em vẫn để anh ôm chứ?”. Tôi hỏi thêm.
“Vâng!”.
Tô Tô gật đầu mà không cần suy nghĩ, như thể hoàn toàn không nghĩ gì đến vấn đề
này.
“Vậy...
bắt đầu kể từ chuyện anh đi ăn trộm dưa hấu hồi sáu tuổi nhé...”. Tôi cố ý nói.
“Đáng
ghét, em muốn nghe chuyện thời đại học của anh cơ”. Tô Tô ngẩng đầu lên nhìn
tôi, khẽ hừ một tiếng, kéo tay tôi ra sau đầu cô bé, nhìn thẳng tôi.
Nhìn
điệu bộ đáng yêu của cô bé, tôi không nhịn được phá lên cười, “Được rồi, kể từ
hồi học đại học, tự nhiên bị chọn làm lớp trưởng nhé. Hồi đó, mới vào đại học,
tất cả mọi người đều trong sáng, đơn giản như em. Ngày đó có một dạ hội chào
đón tân sinh viên, tất cả các khoa đều phải đưa ra kế hoạch. Một hôm, đột nhiên
chủ nhiệm khoa chạy vào giảng đường của bọn anh nói cần ba người là hoa khôi
của lớp”.
“Chắc
cần luyện tập tiết mục nào đó hả anh?”. Tô Tô hỏi.
“Hồi đó
anh cũng nghĩ như em, thế nên, bọn anh mới tiến hành bỏ phiếu, cuối cùng chọn
ra ba bạn gái xinh nhất lớp. Sau đó đưa họ đến văn phòng của chủ nhiệm khoa, em
đoán xem sau đó thế nào?”.
“Sau đó
thế nào?”. Tô Tô hỏi.
“Chủ
nhiệm khoa vừa thấy anh chọn ba bạn nữ đến, lập tức ngớ ra. Thầy nói thầy cần
con trai”.
“Cái
gì, hoa khôi của lớp cũng có con trai sao?”. Tô Tô ngạc nhiên hỏi.
“Lúc đó
anh cũng ngây người ra, phản ứng giống hệt em. Sau đó thầy chủ nhiệm chỉ vào
mấy chục chậu hoa dọc hành lang bên ngoài văn phòng, nói thầy muốn nhờ người
chuyển chỗ chậu hoa này đến các văn phòng, còn nói anh làm việc kém như vậy,
còn chọn ba nữ sinh nữa...”. [Chuyển chỗ chậu hoa này: trong tiếng Trung,
chuyển hoa và hoa khôi có lớp đồng âm với nhau(ND).]
“Ha ha
ha ha...”. Không đợi tôi nói hết, Tô Tô ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Cô bé
vừa cười, vừa lăn lộn trong chăn, còn phấn khích đấm đấm vào ngực tôi.
Tôi
cũng không nhịn được phá lên cười. Đây là việc buồn cười đầu tiên tôi gặp phải
thời đại học, từ đó trở đi, mọi người đều nhớ đến một lớp trưởng như tôi.
“Tại
anh đấy, em cười ra nước mắt rồi đây này”. Tô Tô cười một lúc, cuối cùng cũng
trở lại bình thường, rúc vào lòng tôi, giả bộ trách móc nhìn tôi.
“Em có
muốn nghe nữa không hả?”. Tôi hỏi cô bé.
“Được
rồi được rồi!”. Tô Tô lập tức nói.
“Thế
thì em phải chuẩn bị tinh thần, tối nay nước mắt sẽ phải cạn kiệt đấy”. Tôi mỉm
cười, nói.
“Hứ, sợ
gì chứ, em cố nhịn không cười nữa là được chứ gì!”. Tô Tô bĩu môi, dáng vẻ rất
chăm chú lắng nghe.
Nhìn
điệu bộ đáng yêu của cô bé, lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp. Nếu ngày đó tôi gặp
được một cô gái đáng yêu như Tô Tô, có lẽ, tôi sẽ thật lòng thật dạ yêu một lần
cũng nên.