Đi qua
một con đường, không khí lại trở nên tĩnh lặng. Dòng nước chảy qua những hòn đá
xanh dưới đáy sông, những chiếc đèn lồng màu đỏ chiếu rọi lên mặt đường, không
khí tĩnh mịch của thị trấn đã trở lại.
Trình
Tư Vy nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, không nhịn được bật cười: “Thú vị thật đấy”.
“Chị có
lạnh không? Chúng ta quay về nhé?”. Tôi nhìn cô ấy, hỏi.
“Ừ”.
Trình Tư Vy quay người lại, đi về hướng nhà nghỉ.
Tôi đi
bên cạnh cô ấy, lần đầu tiên cảm thấy tôi và cô ấy như những người yêu nhau từ
lâu.
Con
đường đá xanh cổ kính rêu phong bị du khách giẫm lên thành ra nhẵn thín, sáng
bóng, vừa hay làm hiện lên bóng tôi và Trình Tư Vy dưới sự phản chiếu của ánh
đèn lồng mờ ảo.
Những
cửa hàng hai bên bờ sông đã đóng cửa có treo những chiếc ô đủ màu sắc sặc sỡ,
không biết vị chủ nhân nào đó đã quên không cất đi. Những cánh cửa tiệm bằng gỗ
san sát nhau, trông rất cổ kính.
So với
dòng người đông nườm nượp ban ngày, buổi tối, những cửa tiệm nhỏ trên con phố
này được trở lại với vẻ yên tĩnh của nó.
Một
chiếc du thuyền đi qua chỗ chúng tôi đứng, Trình Tư Vy đột ngột kéo tay áo tôi:
“Mân, chúng ta ngồi thuyền về đi”.
“Ngồi
thuyền vào buổi tối thì hơi lạnh, vừa rồi chẳng phải chị không thích ngồi
thuyền sao?”. Tôi nhìn chiếc áo choàng trên người cô ấy, nhắc nhở.
“Bây
giờ muốn rồi”. Trình Tư Vy kéo tôi đi đến bên bờ sông, vẫy tay gọi nhà thuyền.
Chiếc
thuyền được trang trí đủ màu sắc này từ từ cập vào bờ. Tôi mặc cả tiền với họ
rồi đỡ Trình Tư Vy bước lên chiếc thuyền đang đung đưa.
Bên
trong thuyền chỉ có ba, bốn cặp tình nhân, tôi và Trình Tư Vy vào trong mui
thuyền, tìm một chỗ ngồi xuống. Người lái thuyền cầm mái chèo, cất tiếng hò,
chiếc thuyền lại bắt đầu nhẹ nhàng lướt đi trên dòng sông dưới sự chèo lái của
anh ta.
Ở dưới
sông ngẩng đầu nhìn lên hai bờ trên cao, lại thấy chúng mang một vẻ đẹp khác.
Trình Tư Vy nghiêng người, ngả vào lòng tôi.
Tôi
cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nắm lấy bàn tay thon nhỏ, ngắm nhìn những du khách
khác hai bên bờ, người thì đã ngà ngà say, người thì thong dong đi dạo, cũng có
những người ngồi trên những con thuyền khác, lúc đi ngang qua còn chụp ảnh hai
chúng tôi.
Thỉnh
thoảng, Trình Tư Vy lại nhìn thấy thứ gì đó thú vị, ngoái đầu mỉm cười với tôi.
Nụ cười rạng rỡ của cô ấy trông cực kỳ xinh đẹp, không khí trên thuyền cũng vô
cùng ấm cúng.
Có lẽ
vì Trình Tư Vy quá lộng lẫy, những đôi tình nhân đang ngồi tựa vào nhau phía
đối diện cũng nhìn tôi và cô ấy.
Có một
cặp sinh viên nhìn chúng tôi không chớp mắt. Không chừng, họ nghĩ chúng tôi
cũng là sinh viên.
Chầm
chậm, những đèn hoa đăng lướt qua hai bên thuyền, Trình Tư Vy ngồi thẳng dậy,
hiếu kỳ ngắm nhìn những chiếc đèn “hoa sen” lướt qua.
“Mười
giờ rồi, trên bờ đã bắt đầu thả đèn hoa đăng. Đây là đèn may mắn, có thể cầu
nguyện”. Người lái thuyền quay đầu lại nói với chúng tôi.
Càng
lúc càng có nhiều những chiếc đèn hoa đăng trôi qua. Rất nhanh, chiếc thuyền
nhỏ của chúng tôi bị chúng vây quanh.
Ánh nến
lấp lánh, có màu xanh, màu đỏ, màu vàng... Những ngọn đèn hoa sen tỏa ra ánh
sáng đủ các màu, lãng mạn như đang trôi trên sông ngân hà.
Trình
Tư Vy thích thú nhìn dòng sông thần kỳ, nhoẻn miệng cười.
“Trên
thuyền của tôi cũng có đèn, tối nay cho mọi người thả đèn miễn phí”. Người lái
thuyền lấy mái chèo chỉ vào chiếc thùng trong khoang thuyền, nói.
Nghe
thấy thế, cặp sinh viên lập tức mở cái thùng ra, đưa cho mỗi người trên thuyền
một cái đèn.
Tôi và
Trình Tư Vy đều lấy đèn màu đỏ, tôi châm nến, nghiêng người tựa vào mạn thuyền,
chầm chậm thả đèn trên dòng nước. Trình Tư Vy không sợ bẩn, cũng cúi người
xuống, cố gắng không để đèn bị lật, nhẹ nhàng thả xuống nước.
Tôi sợ
cô ấy ngã xuống nước, vội vàng ôm lấy cô ấy, giúp cô ấy giữ thăng bằng.
Chiếc
đèn hoa đăng đã được thả xuống sông, chiếc của Trình Tư Vy chạy theo chiếc đèn
của tôi, lúc gần lúc xa.
Trình
Tư Vy nhìn trân trân vào hai chiếc đèn. Thấy cô ấy yên lặng, nhìn ánh mắt đầy
mong đợi của cô ấy, tôi thầm thích thú trong lòng, đặt bàn tay vừa chạm vào
nước của cô ấy vào lòng bàn tay mình, lau sạch nước sông lạnh lẽo.
Cô ấy
quay lại, mỉm cười với tôi, rồi lại ngả vào lòng tôi.
Không
biết bao lâu sau, nhà thuyền hô to “Đến rồi”, thuyền đã cập bờ.
Nhà
nghỉ của chúng tôi cách bến tàu không xa lắm, tôi nắm tay Trình Tư Vy bước lên
bờ, rồi ôm lấy cánh tay đang lạnh cóng của cô ấy, bước nhanh về phía nhà nghỉ.
Vỗn dĩ
chỉ định ra ngoài đi dạo thôi, ai ngờ lại chơi đến tận nửa đêm. Có điều hôm nay
được thể nghiệm cuộc sống cả ban ngày lẫn ban đêm của thị trấn cổ, quả thực
cũng bõ công.
Hai
chúng tôi về đến nhà nghỉ, Trình Tư Vy lấy chìa khóa ra mở cửa. Cửa sổ phòng
vẫn mở, gió lạnh tràn vào bên trong, nên phòng cũng không ấm hơn bên ngoài là
mấy. Tiếng ồn ào náo nhiệt của du khách vẫn vọng lại từ xa, Trình Tư Vy hơi cúi
đầu, cầm chìa khóa đi vào bên trong.
“Đi ngủ
sớm đi, hôm nay chị cũng mệt rồi đấy”. Tôi vuốt ve bờ vai tròn trịa của cô ấy,
nhẹ nhàng nói.
Đột
nhiên cô ấy quay người lại, đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Cô ấy
liên tục hút lấy môi tôi, khuôn mặt lành lạnh áp sát mặt tôi, toàn thân đổ vào
lòng tôi.
“Rất
vui, thực sự rất vui”. Cô ấy tách môi tôi ra, khẽ cắn lưỡi tôi, nhắm nghiền
mắt, nói.
Trái
tim tôi như bị cô ấy treo lên lơ lửng, tôi vội vàng đỡ cơ thể đang nhào về phía
tôi của cô ấy, giữ chặt hai cánh tay cô ấy. Trình Tư Vy ném chùm chìa khoá
trong tay xuống giường, hai bờ vai run run, càng hôn càng nồng cháy, mãnh liệt.
Xoạt...
chiếc áo choàng tuột xuống dưới chân để lộ ra cơ thể hoàn mỹ của cô ấy. Ánh mắt
cô ấy nhìn tôi long lanh, những ngón tay thoăn thoắt cởi áo tôi ra, cánh tay
luồn vào trong áo, càng ôm tôi chặt hơn.
Tôi
kháng cự lại nụ hôn mãnh liệt của cô ấy, bàn tay dịch chuyển dần từ bờ vai
trắng tròn xuống phía dưới, ôm chặt bờ eo thon nhỏ, đẩy cô ấy về phía trước vài
bước.
Trình
Tư Vy lùi ra sau ngã xuống giường. Mái tóc rối tung và ánh mắt mơ màng, kết hợp
với gương mặt xinh đẹp đậm nét Á Đông và thân hình quyến rũ, tấm ga trải giường
màu trắng tinh càng làm nổi bật thân hình của cô ấy trước mắt tôi. Cảnh tượng
lúc này đủ làm bất kỳ người đàn ông nào cũng phải xiêu lòng.
Tôi lấy
tấm chăn trên giường, phủ lên cơ thể cô ấy.
Tôi đưa
tay vuốt ve gương mặt hồng hào, mịn màng của cô ấy: “Tối nay chỉ nói chuyện
thôi, được không?”.
Trình
Tư Vy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy bất ngờ, sự nhiệt tình trong ánh mắt dần tiêu
tan. Những vị du khách uống đã ngà ngà say nhưng vẫn không chịu về mà còn say
sưa hát hò. Cơ thể Trình Tư Vy bị vùi khuất trong tấm chăn, chỉ lộ ra bờ vai
tròn trịa, chỉ có vậy thôi trông cô ấy đã xinh đẹp lắm rồi.
Tôi
chui vào trong chăn, nằm bên cạnh với cô ấy.
Cửa sổ
vẫn mở, bên ngoài trời tối đen như mực, ánh đèn mờ ảo chiếu rọi khắp cổ trấn.
Những lọn tóc vàng rũ xuống hai vành tai nhỏ nhắn, trông cô ấy như một thiên
thần phương Tây hiện lên trong đêm tối. Còn những ánh đèn lấp lánh dọc hai bên
bờ sông ngoài kia, chiếu rọi lên gương mặt xinh xắn và cánh tay mềm mại, trông
cô ấy đậm nét đẹp Á Đông.
Trình
Tư Vy rướn cổ lên, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời.
Gió
lạnh bên ngoài cửa sổ táp vào mặt, còn cơ thể thì cuộn tròn trong chăn ấm, cảm
giác rất thú vị.
Khắp
nơi đều thắp đèn, chúng tôi nằm trong không gian yên tĩnh, lòng hoàn toàn ngăn
cách với những ồn ào, xô bồ của cuộc sống. Cho dù không có chút âm nhạc nào,
nhưng cảnh sắc ấm áp, yên bình này cũng đủ thi vị rồi.
“Sách
của chúng tôi đã vận chuyển đến khắp các vùng trong cả nước, dự tính chỉ ba
ngày nữa là có thể tung ra thị trường”. Tôi nói.
Trình
Tư Vy giơ tay lên, dùng những ngón tay thon nhỏ của cô ấy bịt miệng tôi lại,
mỉm cười: “Hôm nay chỉ trò chuyện tâm tình, không nói chuyện công việc”.
“Được”.
Tôi cười, “Mấy hôm nay chị đang đọc sách của Milan Kundera đúng không? Lần
trước tôi thấy trong phòng chị có một cuốn”.
“Làm
hết việc rồi không có gì làm nên đọc để giết thời gian thôi mà”. Trình Tư Vy tiến
sát lại, gối đầu lên cánh tay tôi, hỏi, “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?”.
Tôi
nâng cổ cô ấy lên để mặt cô ấy sát vào vai, nghĩ ngợi một lúc, đáp: “Khoảng vài
tuần thì phải”.
“Thời
gian trôi đi nhanh thật đấy”. Cô ấy khẽ than, “Lần đầu tiên gặp anh là ở tầng
một khách sạn Hilton đúng không?”.
“Lúc đó
còn có Trình Lộ”. Tôi bổ sung thêm.
“Lúc đó
hai người đã sống cùng nhà với nhau rồi phải không?”. Trình Tư Vy ngoái đầu lại
hỏi tôi.
“Hình
như là thế”. Tôi đáp.
“Sao
cậu lại ở chỗ cô ấy?”.
“Ban
đầu sống cùng nhà với một thằng bạn, nhưng sau đó đột nhiên không có phòng, nên
chuyển đến nhà cô ấy. Cũng là do trùng hợp thôi, vì ban đầu cũng không biết cô
ấy sống ở đấy”.
Trình
Tư Vy tựa đầu vào vai tôi vẻ lười biếng: “Tôi không muốn ép buộc anh, duyên đến
rồi duyên lại đi, tất cả coi như một lần trải nghiệm”.
“Sao tự
nhiên chị lại nói những điều này?”. Tôi nhìn cô ấy đầy vẻ nghi hoặc, lấy tay
vén những lọn tóc sang hai bên rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.
Cô ấy
nghiêng người nép vào lòng tôi, làn da mịn màng như mặt ngọc vừa được mài giũa
chạm vào cơ thể tôi.
“Nếu
anh thích thân thể tôi, tôi cũng không trách anh. Con người vốn dĩ là động vật
đầy dục vọng, có cảm giác thích thú, cũng có lúc bị kích thích, không ai nợ ai
cả”. Ánh mắt Trình Tư Vy long lanh ngắm nhìn những ngôi sao ở xa xăm, nhẹ nhàng
nói.
Tôi
thấy lời nói của Trình Tư Vy có gì đó bất thường, khẽ đẩy vai cô ấy ra: “Tôi
không phải là chính nhân quân tử, nhưng đêm nay tôi tuyệt đối sẽ không động đến
chị”.
“Anh
vẫn không hiểu à?”. Cô ấy quay người lại, “Tôi sắp phải đi rồi”.
Khi
tỉnh dậy vào sáng hôm sau, tôi và Trình Tư Vy đang ôm nhau cuộn tròn trong
chăn, cơn gió lạnh buổi sáng sớm từ ngoài sông thổi vào đem theo hơi ẩm của
sương mai.
Trình
Tư Vy mở mắt, nhìn tôi đầy âu yếm.
Cuộc
đối thoại đêm qua vẫn vấn vương trong đầu.
Ánh
nắng ban mai từ cửa sổ rọi vào như một cột sáng chiếu lên cơ thể Trình Tư Vy.
Làn môi
hơi chu lại và mái tóc vàng uốn lượn như những lọn sóng, trông cô ấy xinh đẹp
lộng lẫy như thể không phải là sinh vật trên trái đất này.
Cánh tay
trắng ngần, mềm mại đặt dưới khuôn mặt trang nhã, những ngón tay nõn nà như
ngọc. Lông mi cong dài che phủ trên cửa sổ tâm hồn cô ấy, sống mũi cao thẳng,
không cảm nhận được hơi thở của cô ấy.
Cô ấy
tự nhiên duỗi người trong chăn, làn da vô cùng mềm mại, không có bất kỳ một tì
vết nào.
Mùi
hương trên cơ thể cô ấy đem lại cảm giác rất thoải mái và ấm áp.
Cô ấy
hơi xoay người, đè lên người tôi, cánh tay đặt ngang ngực tôi, nhẹ nhàng vuốt
ve gò má tôi, rồi đột nhiên lại nhổm lên đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi tôi.
Sau đó,
cô ấy hít thật sâu hơi lạnh thổi từ cửa sổ vào, hai chân thả xuống giường,
trượt tay ra mặc bộ đồ lót màu vàng.
Tôi cứ
nghĩ cô ấy sẽ hỏi tôi có đi cùng cô ấy sang châu Âu không, không ngờ cô ấy
không hề nhắc một tiếng nào về chuyện ấy.
Cô ấy
mặc quần áo, trong thoáng chốc đã che phủ toàn bộ cơ thể xinh xắn, rồi đưa quần
áo cho tôi, sau đó đi vào nhà tắm chải tóc.
Cho dù
khi mới tỉnh dậy, hoàn toàn không trang điểm thì trông cô ấy vẫn rất gợi cảm,
cuốn hút. Tôi hít một hơi sâu, nhớ lại cảnh tượng ấm áp đêm qua, lập tức ngồi
dậy mặc quần áo.
Khi
Trình Tư Vy từ trong nhà tắm bước ra, đã không còn là Trình Tư Vy xinh đẹp, yếu
ớt đêm qua nữa, cô ấy lại là một Trình Tư Vy lộng lẫy, đầy tự tin.
Nếu
người đàn ông nào có được Trình Tư Vy, thì cả đời này không còn gì nuối tiếc
nữa.
Tôi
nghĩ thầm.
Cả hai
chúng tôi quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi phòng.
Sáng
sớm ở thị trấn, sương mờ bao phủ, trong màn sương mờ ảo, trông thị trấn rất thi
vị. Một dòng sông nho nhỏ, một cây cầu đá làm hiển hiện sự du dương của thị
trấn trước mắt chúng tôi.
Vài chú
vịt bơi qua chỗ chúng tôi.
Chiếc
Porsche của Trình Tư Vy quay đầu trong bãi đỗ xe, đón những ánh nắng ban mai,
rời khỏi thị trấn, chạy ra đường cao tốc.
Cô ấy
mặc áo lông, quay vô lăng, nhìn về phía trước, mái tóc vàng bay bay, trông rất
cao quý, sang trọng.
“Vy,
chị còn ở lại đây bao lâu nữa?”. Tôi hỏi cô ấy.
“Ngày
kia là đi”. Cô ấy trả lời.
Tôi
quay đầu nhìn bên ngoài cửa xe, thị trấn cổ với những ngôi nhà tường trắng ngói
đen càng ngày càng nhỏ xíu trong tầm mắt tôi.
Những
cánh đồng hai bên đường cũng lủi lại phía sau, khi chúng tôi về đến thành phố
Bình Hải mới là chín giờ sáng.
“Vy,
chị đưa tôi thẳng đến công ty nhé”. Tôi nói.
“Hai
ngày tới tôi nghỉ trong khách sạn, lúc nào anh cũng có thể đến đó tìm tôi. Tôi
cho anh quyền lựa chọn chứ không bắt ép anh. Có thể giữ được anh, đó là cuộc
sống của tôi, còn nếu không thì là ký ức”.
Trình
Tư Vy nói. Trong công ty, Trình Lộ đang bận đọc tài liệu. Hiện nay, việc bày
binh bố trận cho cuốn sách mới đã đến thời khắc then chốt, tuy Cố Sảnh ở Bình
Hải, nhưng ba cuốn sách mới của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh đã tiến
quân vào tất cả các hiệu sách tại các thành phố lớn, lượng tiêu thụ rất mạnh.
Trình Lộ không dám lơi lỏng, lúc nào cũng chú ý theo dõi tình hình vận chuyển sách
đến các nơi, đề phòng gặp sự cố.
Những
vạt nắng vàng rọi qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn làm việc của Trình Lộ. Một tay
cô ấy cầm cốc cà phê, một tay cầm tài liệu, lông mày hơi chau lại. Mái tóc để
thả xuống vai, đôi mắt xinh đẹp, tĩnh lặng, những ngón tay thon dài lật giở
từng trang giấy. Trình Lộ thế này chính là mẫu phụ nữ yêu thích của những người
đàn ông thành đạt, không lo không ai thèm rước.
“Trình
Lộ”, tôi bước vào phòng, hỏi cô ấy, “Mảng bản quyền OOnline cũng do cô phụ
trách hả?”.
Trình
Lộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi, nói: “Trên nguyên tắc là do tôi phụ trách,
nhưng thực tế là chúng ta không chú trọng lắm đến mảng này”.
“Tôi
đang định đưa cuốn My World của Carl Sura lên mạng. Chủ yếu là trang sina và
trang qidian”. [Sina là một trong bốn trang web lớn nhất Trung Quốc, qidian là
trang web về văn học lớn nhất Trung Quốc]
“Nhưng
nếu đăng lên mạng liệu có ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của bản in không?”.
Trình Tư Vy nghi hoặc nhìn tôi.
“Tiểu
thuyết của Carl Sura, vốn dĩ cũng do đăng lên trang BBS của Mỹ mới trở nên nổi
tiếng. Tiểu thuyết của ông ấy rất thích hợp đọc trên mạng, Cố Sảnh đi con đường
xuất bản sách in, chúng ta đi con đường tiêu thụ Online”.
“Thế
nào là tiêu thụ Online?”. Trình Lộ hỏi tôi giọng đầy hứng thú.
“Chúng
ta sẽ bán phần lớn sách trên trang taobao và dangdang, giảm lượng cung cấp sách
cho các nhà sách bên ngoài. Mua sách trên mạng giảm 20%, bao gồm cả tiền vận
chuyển. Tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh là tập đoàn hàng đầu trong nước về
lĩnh vực xuất bản, đương nhiên bọn họ sẽ có ưu thế trong lĩnh vực xuất bản
truyền thống, Cố Sảnh chắc chắn đánh chắc thắng chắc, kiên trì phát hành sách
theo con đường truyền thống, chiếm lĩnh các cửa hàng sách liên hoàn và các nhà
sách lớn, dùng sức mạnh của bọn họ để đè chết chúng ta. So với bọn họ, chúng ta
không có nền tảng vững chắc, chắc chắn phải tìm con đường mới, mới có thể thắng
họ”.
Trình
Lộ hình như đã hiểu ra: “Cố Sảnh cứ nghĩ anh sẽ mở rộng chiến trường, nên đã
bành trướng mạng lưới, nhưng bây giờ anh lại đột ngột lùi một bước, đặt trọng
tâm vào việc bán sách Online, để cho cô ta hụt hẫng đúng không?”. Nhắc đến công
việc, Trình Lộ lại trở nên rất phấn khích, vẻ mặt đăm đăm, ánh mắt trầm ngâm,
dáng vẻ chăm chú vào công việc cũng mang một vẻ đẹp rất độc đáo.
“Ừ,
ngay từ đầu tôi đã không có ý định phân thắng bại với cô ấy trên con đường các
nhà sách bình thường. Với khả năng của Tổng giám đốc Ngô, nhà xuất bản An Mặc
đã có vị thế chắc chắn ở miền nam, cộng thêm những đối tác của chúng ta ở miền
bắc, chúng ta chỉ cần duy trì lượng tiêu thụ sách theo con đường thực tế ở mức
bình thường. Bán sách Online sẽ làm quy mô lớn, giá thành thấp, hiệu quả cao,
lại linh hoạt hơn. Cố Sảnh mở rộng mạng lưới, nên đã ra sức vận chuyển sách đến
các nhà sách ở khắp các thành phố lớn nhỏ, ngược lại, đã trúng kế chúng ta”.
Tôi nói.
Trình
Lộ nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ thán phục. Trước đây tôi hô mưa gọi gió ở phòng thị
trường, gần như cuốn sách nào cũng bán chạy. Đã làm thị trường thì không được
mơ hồ. Thế nên vào giây phút đầu tiên phát hành cuốn sách mới của Carl Sura,
mọi chuyện đều đã nằm trong dự tính của tôi.
“Tiếp
theo, tôi nói đến những phần mà tôi đã hoàn thành. Việc thu thập và xử lý tin
tức kinh doanh tôi đã để trong đĩa dùng chung của công ty, là tài liệu cơ mật
nên chỉ có cấp giám đốc mới có thể đọc; điều tra thị trường trong phạm vi cả
nước, Online hay trên thực tế sẽ tiến hành cùng lúc, còn về bản phân tích thị
trường của tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh tôi đã làm được một nửa; kế
hoạch dự kiến sẽ kết hợp với tiến trình của phòng phát hành, tôi hy vọng mỗi
tháng có thể đưa ra thị trường 30.000 cuốn; tôi đã ký hợp đồng đại lý với nhà
sách bookoo, nhà sách Amazon, nhà sách 99, mạng dangdang, còn đối với các cửa
hàng bán lẻ trên taobao, tôi cũng đã vạch kế hoạch cụ thể, có thể nhờ kho của
các đối tác trên nhà sách bookoo để tiến hành phân phối sách tự do, việc phát
hành có thể phủ đến cả những thành phố cấp ba... Việc cô phải làm bây giờ là
liên hệ với bộ phận IT của công ty, thiết lập hệ thống chuyên dụng ổn định,
cũng chính là Trung tâm phát hành sách Online, tạo ra một hệ thống phát hành
Online trên toàn quốc”.
Trình
Lộ kinh ngạc nhìn tôi: “Anh đã làm được nhiều việc thế rồi hả?”.
Cô ta
thấy tôi không có xe, hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi gì.
“Bao
giờ thì Cố Sảnh đi?”. Xe đi được mấy trạm, Trình Lộ không kìm được, liền cất
tiếng hỏi tôi.
“Chắc
là hôm nay hoặc ngày mai. Sao cô quan tâm đến cô ấy thế?”. Tôi hỏi.
“Hứ,
tôi ghét cô ta, không được sao? Sáng nay cô ta đến công ty tìm anh đấy”. Trình
Lộ lảo đảo người ngã nhào vào lòng tôi, nói.
Ngày
nào cô ta cũng nhất quyết chịu chen chúc trên xe bus chứ không chịu ngồi xe
tôi, đúng là tội nghiệp. Liệu có phải lúc trước tôi đối xử quá tệ với cô ấy?
Tôi cố lấy thân mình bảo vệ cho cô ấy, thầm nghĩ trong lòng.
Chuyển
sang hai tuyến xe khác, đi một vòng nửa thành phố, cuối cùng tôi cũng về đến cổ
Bắc.
Khu nhà
cũ kỹ này chỉ được cái yên tĩnh. Tôi bước đi trên những bậc cầu thang u ám,
bước từng bước lên tầng.
Khi tôi
mở cửa, đột nhiên nhận ra cả căn phòng đã thay da đổi thịt.
Tôi
suýt nữa thì nghĩ mình đã vào nhầm phòng.
Sàn gỗ
sáng loáng, bộ sofa phong cách châu Âu trắng tinh, chiếc bình gốm trang nhã,
chiếc đồng hồ treo tường có trang trí hoa, và cả chiếc ti vi màn hình phẳng hai
bên treo chó sói và dê con... Chỗ nào cũng rất ấm cúng, rất ngọt ngào, trông
không khác gì phòng tân hôn.
Chỉ có
cánh cửa kính ngoài ban công và vị trí của căn bếp là giúp tôi nhận ra tôi
không vào nhầm phòng.
Đây
chính là cảm giác nhà ư... Trong lòng tôi, bỗng nhiên thấy run run.
Tôi
ngần ngừ bước chân vào bên trong, đúng lúc định bước vào thì lại lùi ra cửa,
ngoan ngoãn thay sang một đôi dép lê mềm mại.
“Anh về
rồi à?”, Cố Sảnh mặc chiếc tạp dề màu hồng từ trong nhà bếp bước ra, mỉm cười
hỏi tôi. “ừ... ừ...”. Tôi ậm ừ trả lời, cứ như mình đang trong một giấc mơ.
“Anh đi
rửa tay đi còn ăn cơm”, Cố Sảnh đi ra, nói với tôi giọng dịu dàng. Nhìn dáng vẻ
của cô ấy, nếu lúc này tay tôi đang xách cặp thì chắc chắn cô ấy sẽ đón lấy
chiếc cặp rồi cất đi.
Tôi
luôn cảm thấy không thoải mái, nhưng không dám lỗ mãng cất tiếng hỏi, sự phá
tan không khí này.
Sau khi
đến chỗ bồn nước rửa tay sạch sẽ, tôi ngồi vào bàn ăn.
Cố Sảnh
từ trong nhà bếp bê mấy món ăn còn nóng hổi ra đặt lên bàn, rồi cởi tạp dề treo
lên thành ghế, tắt đèn phòng khách, chỉ để lại chiếc đèn neon màu vàng trong
phòng ăn, rồi ngồi xuống.
Hình
như hôm nay cô ấy không trang điểm, nhưng lại cho người ta cảm giác dịu dàng,
hiền thục. Mái tóc thẳng mượt, hơi lượn sóng ở phần đuôi. Cô ấy mặc bộ đồ
cotton hình hoạt hình bình thường, không thể nói là gợi cảm, nhưng trông rất
giống một cô dâu mới. Rất đáng yêu. Tôi thầm ngạc nhiên, thích thú trong lòng.
Các món
ăn thơm nức, bốc khói nghi ngút trong ánh đèn mờ ảo.
“Ăn cơm
thôi”, Cố Sảnh cầm đũa lên, nói với tôi.
“Ờ”.
Tôi thụ động cầm đôi đũa trước mặt lên, gắp chút thức ăn vào bát.
Tuy chỉ
là hư vô, nhưng lại có hương vị hạnh phúc.
Tôi
cũng không hiểu mình đang bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy ngay giây phút này đây,
phải tiếp tục diễn màn kịch này.
“Hai
ngày vừa rồi em có bận không?”. Tôi khẽ hắng giọng, hỏi cô ấy.
“Cũng
bình thường, em đến mấy nhà sách bàn chuyện làm ăn”, Cố Sảnh vừa trả lời, vừa
điềm đạm nhai thức ăn.
Nếu chỉ
nghe những lời này, thì cứ nghĩ cô ấy chỉ là một nhân viên kinh doanh bình
thường, còn tôi cũng chỉ là một anh nhân viên quèn vừa từ công ty về, hai người
cùng nhau sống cuộc sống bình dị, mới kết hôn không lâu, sống trong một căn hộ
có phòng ngủ, phòng khách và một gian bếp. Cuộc sống tuy đơn giản nhưng lại rất
ấm cúng.
“Hôm
nay em đến công ty anh hả?”. Tôi nhìn Cố Sảnh đang ngồi đối diện, hỏi.
“Vâng,
em đi tìm anh, nhưng anh không có ở công ty nên em đi về”, Cố Sảnh bình thản
nói, như thể đang đến công ty tìm chồng vậy.
“Ừ”.
Tôi cũng không hỏi nhiều.
Trong
bầu không khí do Cố Sảnh tạo ra này, chúng tôi đều tự giác nhập vào vai diễn
của mình.
“Hôm
nay cô quản lý khu đến đo gas, ba mươi mốt khối anh ạ”, Cố Sảnh nói.
“Thế à?
Vậy cũng không nhiều lắm”.
“Còn
nữa, hôm nay em đã đi siêu thị mua một cái chổi mới, giá ba mươi lăm tệ, hơi
đắt. Nhưng cái chổi cũ hỏng mất rồi, không thể dùng được nữa”. Cô ấy tiếp tục
nói.
Tôi
thấy hơi khó chịu, không biết cô ấy có mục đích gì, nhưng lại thấy nếu ngắt lời
cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ rất giận dữ.
“Thế
hả? Dạo này đồ đạc ở siêu thị cũng đắt”. Tôi phụ họa thêm.
Cố Sảnh
buộc tóc ra sau, trông rất hiền thục. Cô ấy dùng những ngón tay gầy guộc, mỏng
manh kia để làm việc nhà khiến tôi vừa cảm động, vừa đau lòng.
“Công
việc của anh thế nào? Có thuận lợi không?”. Cô ấy hỏi.
“Ừ,
cũng bình thường. Món này ngon lắm, em mới học được hả?”. Tôi chỉ vào một món
xào, hỏi.
Cố Sảnh
cười sung sướng, nụ cười ngọt ngào làm tôi suýt nữa thì mất sức chống đỡ.
“Hôm
nay là lần đầu tiên em nấu món này, không ngờ lại rất thành công”, Cố Sảnh cười
vui vẻ như một người vợ hiền đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Diễn
xuất hoàn mỹ của cô ấy làm tôi cũng bị hút vào vở kịch, bỗng nhiên tôi nhớ đến
buổi tập kịch thời đại học, tôi và cô ấy đã từng diễn vai yêu nhau. Có điều, vở
kịch đó cuối cùng không được công diễn, chỉ vì Cố Sảnh cảm thấy tôi diễn kịch
không nhập tâm, còn tôi thì không thể chịu nổi sự ràng buộc của cô ấy.
“Vậy sau
này, em cũng có thể nấu thử thêm nhiều món khác nữa”. Tôi nói.
Vừa nói
xong, tôi lại hối hận vì đã thốt ra câu này.
Cố Sảnh
không hề quan tâm, mỉm cười gật đầu: “Đúng rồi, em đã mua một quyển sách dạy
nấu ăn, treo ở bếp, mỗi ngày trước khi nấu ăn sẽ giở qua đọc trước, không thể
nấu đi nấu lại mãi mấy món được”.
Dần
dần, chúng tôi nói đến cả mấy chuyện nhỏ nhặt dưa cà mắm muối, cả hai đều tự
nhiên trò chuyện về những đề tài thích hợp với không khí này, không ai đột ngột
nhảy ra ngoài khuôn khổ.
Ăn tối
xong, những món còn thừa Cố Sảnh cất vào tủ lạnh, đống bát đĩa bẩn thì đều mang
đi rửa sạch sẽ.
Chúng
tôi cùng nhau rửa bát, vai kề vai, đột nhiên, cảm giác có một cái gì đó rất mềm
mại đang tan chảy trong lòng.
Ngay cả
lúc rửa bát Cố Sảnh cũng vẫn giữ nụ cười, thi thoảng tôi lại nhìn cô ấy bằng
ánh mắt kỳ lạ, trong lòng thấy rất có lỗi.
Cô ấy
vẩy bát cho ráo nước rồi úp lên, còn đưa khăn bảo tôi lau tay nữa. Tất cả những
động tác nhỏ nhặt nhất đều khiến tôi nghi hoặc, nhưng cũng không cách nào từ
chối.
“Lúc em
đi siêu thị, còn mua cả đĩa phim nữa”. Cô ấy vui vẻ kéo tôi ra phòng khách, mở
ti vi, cho đĩa vào đầu DVD, rồi ngồi xuống sofa, tựa vào lòng tôi.
Tôi ôm
cô ấy một cách cứng nhắc, càng lúc càng cảm thấy quái lạ.
“Cố
Sảnh, sao em lại làm như vậy?”. Bộ phim chầm chậm mở màn, tôi không nhịn được,
cất tiếng hỏi.
“Cái
gì... như vậy?”. Cô ấy giả vờ không hiểu.
“Tự
dưng sao em lại đối tốt với anh như thế, hơn nữa còn nói những lời như vợ chồng
mới cưới”. Tôi nhìn cô ấy hỏi.
Cố Sảnh
nhìn thẳng vào mắt tôi, môi khẽ mím chặt lại.
“Lúc
sống một mình ở Bắc Kinh, em đã từng ước sống cuộc sống thế này với anh. Chúng
ta yêu nhau, cùng nhau sống những ngày tháng ổn định, hàng ngày em về nhà sớm,
nấu cơm cho anh ăn, hàng ngày khi anh về đến nhà, chỉ cần quan tâm đến em chút xíu,
khen em nấu ăn ngon, rồi ôm em nằm trên sofa xem phim...”.
Cố Sảnh
nói một tràng, đột nhiên nhìn tôi, không nói tiếp nữa.
“Nhưng
chúng ta chưa kết hôn, chúng ta cũng không phải là vợ chồng”. Tôi mím môi, nhấc
những ngón tay của cô ấy trong lòng bàn tay tôi xuống.
Cố Sảnh
lặng lẽ nhìn lại tôi, nụ cười trên môi cũng dần tan biến.
Tôi
thấy có gì đó không bình thường, chau mày lại, căng thẳng nhìn cô ấy.
“Tại
sao...”. Giọng nói của Cố Sảnh trở nên trầm xuống, “Đến cả một giấc mơ anh cũng
không thể cho em?”.
Tôi
bình tĩnh nhìn Cố Sảnh trong lòng mình, cảm nhận được cả nhịp tim mình, rất
chậm rất chậm.
“Tại
sao, tại sao anh lại bóc trần sự thật ngay trước mắt em? Tại sao lại muốn phá
vỡ giấc mộng của em? Tại sao, cho dù chỉ là diễn kịch anh cũng không muốn diễn
cùng em đến phút chót?”. Cô ấy hỏi tôi liền ba câu, làn môi run run.
Trái
tim tôi cũng đang run rẩy. Tôi không biết là đúng hay là sai nữa. Rõ ràng biết
là diễn kịch, mà tôi vẫn cố làm ra vẻ thông minh hét lên thật to: Đây là giả
dối!
“Anh có
biết sau khi tốt nghiệp em nhớ anh tới mức nào không?”.
Hai
giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống cổ áo cô ấy.
Thế
giới tâm hồn mà cô ấy kỳ công tạo dựng nên, trong thoáng chốc, đã bị hai câu
trần thuật lạnh lùng của tôi hủy hoại, tâm trạng cô ấy kích động, toàn thân run
rẩy, nước mắt giàn giụa.
“Sảnh,
em đừng như vậy”. Tôi ôm cơ thể đang run rẩy của cô ấy, trái tim như rơi vào hố
băng, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hệt như
các nhân vật trong Bộ quần áo mới của hoàng đế. mọi người đều biết là giả dối,
nhưng vẫn duy trì sự hòa thuận bề ngoài. Còn tôi thì như cậu bé không hiểu
chuyện, nói ra sự thật, làm tan vỡ vai diễn lừa mình lừa người cuối cùng của Cố
Sảnh một cách vô tình. [Bộ quần áo mới của hoàng đế: Tên một truyện ngụ ngôn
của Christian Andersen (1805-1875), nhà văn nổi tiếng người Đan Mạch.]
“Em
ngốc thật, thực sự rất ngốc. Cứ nghĩ theo anh đến đây, thì có thể hưởng thụ
niềm vui ngắn ngủi, cứ nghĩ hai người sống cùng nhau sẽ được vui vẻ...”. Cố
Sảnh nghẹn ngào, lắc lắc đầu, nhưng vẫn không chịu lau nước mắt trên mặt.
Một gia
đình mà cô ấy đã khổ cực gây dựng nên cuối cùng sụp đổ trong sự lạnh lùng của
tôi. Cô ấy từ Bắc Kinh đến đây chỉ để tìm tôi, cô ấy kiên quyết sống cùng tôi
là vì muốn gợi lại những tình cảm đã mất đi.
Tôi cứ
nghĩ thời đại học chỉ có mình tôi yêu đơn phương cô ấy, mà hoàn toàn không biết
rằng cô ấy cũng luôn đợi tôi. Cuối cùng đến khi tốt nghiệp, tôi nhường cho cô
ấy suất vào làm ở Ngân hàng Trung Quốc, mà vẫn không bày tỏ tình cảm của mình.
Sau đó, tôi không liên lạc gì với cô ấy, chỉ nghe từ người khác, loáng thoáng
biết tình hình của cô ấy. Tình
cảm ấy
chỉ vì chuyến đi Bắc Kinh của tôi mà được nối lại, càng trở khó dứt bỏ hơn. Nếu
không có Trình Tư Vy, nếu không có Trình Lộ, nếu không có... thì có lẽ tôi và
cô ấy đã có thể bắt đầu lại từ đầu, thì tất cả mọi thứ tối nay cũng sẽ không
còn là những lời đối thoại như trong một vở kịch kỳ lạ, mà là cảnh tượng bình
thường của một cuộc sống đầy ngọt ngào.
“Thôi
bỏ đi... anh không hiểu đâu...”. Thấy tôi chỉ yên lặng ôm cô ấy không nói câu
nào, khóe mắt Cố Sảnh đỏ hoe, mũi cũng đỏ ửng, thở hắt ra, như sắp vùng dậy từ
trong lòng tôi.
Tôi nhẹ
nhàng ôm cô ấy, lồng ngực đau như bị dao cứa, chầm chậm nói: “Sảnh, chuyện của
chúng ta đã là quá khứ rồi”.
Cố Sảnh
ngưng khóc lóc, chỉ lắc đầu.
Nếu
ngay từ thời đại học chúng ta thừa nhận tình cảm của nhau, sau mấy năm, cho dù
không thể đi đến hôn nhân thì ít nhất cũng đã ổn định, chứ không lỡ dở như bây
giờ.
Chúng
tôi đều biết hai đứa hợp nhau, nhưng người ta thường nói thời gian có thể thay
đổi tất cả.
Tôi đã quyết
đi châu Âu, nên không nói ra những lời này. Với sự thông minh của mình, chắc
chắn Cố Sảnh cũng hiểu rõ.
“Em...
đi ngủ sớm đi”. Tôi lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô ấy, khẽ thở dài,
nhẹ nhàng nói.
Tôi vẫn
rất thích cô ấy, mấy năm nay, điều này chưa hề thay đổi. Dạo trước khi tôi cùng
cô ấy quay lại, đi dạo trong trường, nghe bài hát Nghe nói tình yêu từng quay
trở lại, nắm bàn tay thon dài, mềm mại của cô ấy, nhìn gương mặt vẫn rất trẻ
trung, tôi nghĩ tình cảm của bốn năm đại học không hề lãng phí.
Trong
suốt bốn năm, người con gái tôi thực sự thích chỉ có cô ấy. Nhưng ngày ấy tôi
và cô ấy như đứng trên hai ngọn núi, một ngọn sôi động náo nhiệt, một ngọn yên
tĩnh thanh cao. Cả hai chỉ đứng ngắm nhìn nhau mà không ai chịu xuống núi.
Chỉ
trách tôi không đủ dũng cảm bày tỏ tình cảm, chỉ trách tôi quá sĩ diện, sự bị
từ chối... Ánh mắt tôi mơ màng nhìn bức tường, đột nhiên, Cố Sảnh nhổm người
dậy, hôn tôi, cố gắng hút lấy môi tôi.
Trong
hơi thở gấp gáp, cô ấy tách môi tôi ra, quấn lấy lưỡi tôi. Lưỡi cô ấy linh hoạt
như lưỡi chú chim nhỏ, vẫy vùng trong miệng tôi, làm cho tôi run rẩy.
Những
lọn tóc rơi xuống sau tai để lộ toàn bộ khuôn mặt trắng ngần không tì vết của
cô ấy.
Một
ngọn lửa bùng cháy trong tôi.
Tôi cúi
đầu, ra sức hôn cô ấy.
Thưởng
thức làn môi ngọt ngào của cô ấy, như muốn nuốt hết những hối hận vào lòng.
Đầu
lưỡi quấn đầu lưỡi, rất cẩn thận nhẹ nhàng lại cũng rất mãnh liệt. Chúng tôi
không bận tâm đến vệt nước nơi khóe miệng, chỉ ra sức hút lấy nhau.
Hơi thở
của Cố Sảnh cũng trở nên dồn dập. Tôi ôm eo cô ấy, không hề có ý từ bỏ, chỉ
muốn hôn một lần cho đã.
Có lẽ,
đây cũng là lần cuối cùng tôi hôn cô ấy.
Nhiệt
độ cơ thể dưới lớp quần áo của cô ấy tăng cao nhanh chóng. Bờ eo ngọ nguậy,
chứng tỏ cô ấy không thể kháng cự được nữa, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Còn
tôi, gần như đối xử rất tàn khốc với cô ấy, ra sức hôn cô ấy thật mạnh.
Cô ấy
thở gấp, kéo áo trong quần tôi ra, cánh tay mềm mại luồn vào trong áo tôi, vừa
cào vừa xoa.
Như có
mấy con rồng lửa lượn lờ trên cơ thể, toàn thân tôi nóng bừng, không thể để tâm
đến những thứ khác được nữa, hôn môi rồi hôn cằm, hôn cổ...
Hai tay
Cố Sảnh luồn sâu vào áo tôi, vừa ôm vừa cào, hoàn toàn không để ý cơ thể nặng
trịch của tôi đang đè lên cô ấy.
“Ưm…”
Cô ấy ôm chặt tôi, như muốn hút lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Một tia
lý trí cuối cùng tan biến, tôi vuốt ve làn da nõn nà, hôn bờ vai mềm mại của cô
ấy.
Toàn
thân càng nóng rực, giọng nói của cô ấy cũng trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
Cô ấy
nắm lấy áo tôi, cố sức kéo lên trên. Đến khi chúng tôi ôm nhau, cả hai cơ thể
đều nóng bỏng.
Không
cần bất kỳ lời nói nào, hơi thở nặng nề thay cho tất cả. Làn da hồng hào, ánh
mắt chờ đợi, mờ màng, tôi ôm cô ấy, càng ngày càng không muốn lơi tay.
Một
thân hình bốc lửa như vậy đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên
đảo. Chỉ cần cô ấy đồng ý, cho dù là trước đây hay trong tương lai, sẽ có vô số
đàn ông sẵn sàng quỳ dưới chân cô ấy.
Vậy mà,
chỉ có tôi từng chạm vào thân thể cô ấy.
“Ư...”.
Đột nhiên cô ấy rướn người lên, ôm chặt lấy tôi, rồi ra sức cắn vào cổ tôi.
“Yêu anh...”.
Hơi thở nóng hổi, cô ấy hối hả nói bên tai tôi.
Tôi giữ
chặt lưng cô ấy, hôn lên bờ vai tròn trịa, mềm mại.
Tình
cảm lúc này đây không ngừng tuôn trào.
Không
chờ cho đến khi cơ thể bình tĩnh trở lại, một đợt sóng tình cảm lại trào dâng.
Như thể cả cuộc đời chỉ có lần duy nhất này thôi, chúng tôi nhìn nhau, rồi lại
điên cuồng hôn nhau.
Nửa
đêm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cửa sổ, rọi vào trong phòng.
Tôi
nhìn chăn đệm bề bộn trên giường, ngồi một mình trong bóng tối.
Ánh
trăng chiếu lên người tôi, hắt bóng xuống giường.
Cố Sảnh
đã đi rồi. Trên đầu giường chỉ có một tờ giấy cô ấy để lại.