Tôi cầm
tờ giấy lên, mở ra. Bút tích thanh thoát, nhẹ nhàng, đúng là chữ của Cố Sảnh.
“Em về
Bắc Kinh đây”.
Trên tờ
giấy, chỉ có vỏn vẹn năm chữ.
Như một
mẩu giấy vợ để lại cho chồng, mà cũng không đơn giản như vậy. Năm chữ này không
có quá nhiều ý nghĩa, nhưng Cố Sảnh thực sự đã ra đi. Lúc nửa đêm, đúng lúc tôi
ngủ say thì cô ấy đã lặng lẽ bỏ đi.
Giấc
mộng này đã kết thúc, tôi như vừa tỉnh dậy trong cơn mơ màng.
Trên
tay tôi vẫn còn lưu lại hương thơm của bờ vai Cố Sảnh, trên gối vẫn còn mấy sợi
tóc của cô ấy.
Gặp lại
nhau, có lẽ cảm giác sẽ khác đi. Cố Sảnh lựa chọn ra đi vào ban đêm, chắc chắn
đã có dự định sẵn trong lòng.
Tôi
nhìn ánh trăng bên ngoài, đờ đẫn, thẫn thờ.
Bây giờ
vẫn là nửa đêm, Cố Sảnh lặng lẽ ra đi chỉ để lại tờ giấy này, chắc chắn vẫn
chưa đi xa. Trong lòng tôi như vẫn còn hơi ấm của cô ấy.
Tôi
xuống giường, đứng bên cửa sổ. Dưới ánh đèn đường của khu nhà, ba cái ô tô, bốn
cái xe đẩy hàng, sáu cái xe đạp vẫn nằm yên lặng.
Đến lá
cây cũng không rung rinh, tất cả mọi người đều còn chìm trong giấc ngủ. Bây giờ
đuổi theo cô ấy, có lẽ vẫn kịp. Tôi tự nhủ.
Lòng
như đống tro tàn.
Tôi
thong thả đi ra ngoài phòng khách.
Bộ sofa
mới thay, sàn nhà cũng mới được quét lại, các loại đồ trang trí đều mới cả. Cố
Sảnh đã hao tâm tốn sức, bày biện nơi này như ngôi nhà nhỏ của mình.
Ngoảnh
đầu lại, tất cả trống rỗng. Tỉnh mộng rồi thì con người cũng nên ra đi.
Tôi
không còn chút sức lực nào, ngồi lên chiếc ghế sofa bằng da thật lạnh lẽo, nhớ
lại những ký ức khó phai giữa tôi và Cố Sảnh.
Tình
cảm thực sự của chúng tôi bắt đầu từ lần gặp nhau ở Bắc Kinh. Tốt nghiệp đã hơn
một năm, khi gặp nhau, chúng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng cả hai đều hiểu
rất rõ, trong suốt bốn, năm năm qua người mình chờ đợi là ai.
Trải
qua những năm tháng bồng bột, còn lại chỉ là kỷ niệm. Quay trở lại trường,
chúng tôi vừa nuối tiếc, vừa vui mừng. Nuối tiếc vì ngày đó chúng tôi không
biết tình cảm thật của đối phương, vui mừng vì mọi thử vẫn chưa phải quá muộn.
Cố Sảnh
vứt bỏ sự lạnh lùng của cô ấy, đến Bình Hải, hy vọng có thể níu giữ hạnh phúc.
Chỉ có điều...
Câu
“yêu anh” cô ấy thốt ra vào giây phút nóng bỏng nhất, vẫn thoáng hiện lên trong
đầu tôi. Cô ấy kiêu ngạo như vậy, cũng chỉ trong lúc đó mới dám thốt ra những
lời này.
Câu nói
ấy tôi đã chờ đợi bao lâu nay, tròn năm năm rồi.
Chúng
tôi đều sợ thất bại, mỗi giây mỗi phút đều như bị bao trùm trong ánh đèn huỳnh
quang, tôi và cô ấy đều được mọi người nhìn vào, tôi và cô ấy không ai dám bước
lên một bước, nói ra câu ấy.
Nếu như
chúng tôi đều bình thường, có lẽ sẽ không mệt mỏi như vậy.
Tôi thu
nhặt lại những ký ức vụn vặt thời đại học, không thể tìm được chứng cứ nào
chứng tỏ cô ấy thích tôi.
Quả
thực cô ấy che giấu quá kỹ. Tôi cũng quá cao ngạo, không bao giờ để lộ cho
người khác biết tôi thích cô ấy.
Trời
sáng dần. Không biết từ lúc nào, tôi nằm trên sofa, nhìn ra ban công trống rỗng
suốt đêm.
Căn
phòng sáng dần lên, tiếng rao hàng bên ngoài cũng văng vẳng phía xa.
Chỉ có
điều, căn phòng này đã không còn nữ chủ nhân, không còn sức sống nữa. Tin chắc
không bao lâu, những đồ nội thất sáng loáng này sẽ không còn láng bóng nữa, mà
được phủ một lớp bụi dày cộp.
Cố Sảnh
quả là người phụ nữ tốt, người vợ đảm đang. Tôi đánh mất tình yêu suốt năm năm,
không biết là đúng hay là sai nữa.
Nếu như
tôi không do dự khi lựa chọn cô ấy, thì có lẽ đã rất hạnh phúc.
Tôi xoa
bóp đầu, hít một hơi thật sâu không khí lạnh của buổi sớm, đi vào phòng ngủ,
mặc quần áo.
Tôi đi
vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một hộp sữa ra uống một hơi hết sạch, rồi lại đứng bên
cửa sổ, hét lên một tiếng.
Cô em
đứng bên ban công nhà đối diện tưởng tôi điên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kinh
ngạc.
Tôi ném
hộp sữa vào thùng rác, thu dọn đồ đạc, cầm chìa khóa, đi xuống tầng, mở cửa xe
ngồi vào trong.
Trong
vườn hoa của khu nhà, những chú chim bay bay, dường như tất cả đều mang một
diện mạo mới.
Tôi
khởi động chiếc BMW, mở rộng cửa xe, lượn lờ trong cái thành phố vừa gần gũi
vừa xa lạ này, đột nhiên nhận ra đã đến lúc bản thân nên chọn một con đường
mới.
Tôi đột
ngột vòng xe, chạy về phía khách sạn Hilton. Ánh nắng rực rỡ đến mức không
thật, nhớ lại những ngày tôi chuyển đến ở trong chung cư nhà Tô Tô, tôi cũng có
cảm giác như vậy.
Xuyên
qua ánh nắng, tôi đến khách sạn Hilton. Lên phòng trên cùng của khách sạn. tôi
bấm chuông, cửa tự động mở.
Căn
phòng rộng lớn nhưng không thấy hình bóng của Trình Tư Vy, tôi đi vòng ra phía
cầu thang cuốn lên tầng thượng tìm cô ấy.
Cô ấy
ngồi dưới một chiếc ô che nắng, yên lặng đọc sách. Ánh nắng chói chang chiếu
rọi lên mái tóc vàng kim của cô ấy, gương mặt cô ấy dưới ánh nắng trông rất mờ
ảo.
Rất
xinh đẹp.
Dường
như tất cả những gì tôi nhìn thấy trong ngày hôm nay đều không chân thực.
Thấy
tôi lên, cô ấy vẫy vẫy tay về phía tôi.
Tôi
không muốn làm mất không gian yên tĩnh này, nên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cầm
một cuốn sách lên đọc.
Trên cả
sân thượng rộng thênh thang chỉ có tôi và cô ấy. Cơn gió lạnh thổi qua khiến
người ta cảm thấy rất sảng khoái. Ánh nắng ấm áp cũng đem lại sự thoải mái cho
con người.
Chúng
tôi không hề nói với nhau câu nào, cả hai đều chăm chú vào cuốn sách của mình,
chìm đắm trong thế giới riêng biệt của mỗi người.
Ánh
nắng buổi sáng chiếu trên người chúng tôi dần dần dịch chuyển, tôi và Trình Tư
Vy từ đầu đến cuối không nói với nhau câu nào.
Yên
lặng.
Vô cùng
yên lặng.
Chúng
tôi không ai làm phiền ai, đến động tác lật giở sách cũng rất nhẹ nhàng.
Mặt
trời đã treo trên đỉnh đầu, Trình Tư Vy đã đọc xong một cuốn tiểu thuyết bằng
tiếng Anh, gập sách lại, đặt sang một bên.
“ở đây
ăn cơm nhé?”. Cô ấy hỏi tôi.
“Ừ”.
Tôi gật đầu.
Trình
Tư Vy đứng dậy, phủi phủi quần áo, đi xuống cầu thang.
Tôi đặt
cuốn sách trong tay xuống, đi theo cô ấy.
Buổi
sáng yên lặng một cách kỳ lạ này khiến trái tim tôi như được gột rửa. Trình Tư
Vy có một vẻ đẹp trời phú, cho dù là động hay tĩnh đều khiến người khác cảm
thấy rất thoải mái, dễ chịu.
Căn
phòng được quét dọn vô cùng sạch sẽ, Trình Tư Vy yêu cầu nhà hàng mang lên hai
suất ăn đơn giản, tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau, bên cạnh cửa kính sát đất,
vừa thưởng thức cảnh thành phố với những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, vừa ăn
bít tết.
“Ngày
kia chúng ta sẽ đi, tôi sẽ làm thủ tục cho anh trong thời gian nhanh nhất”. Cô
ấy nói.
“Chị
biết tôi sẽ đến tìm chị ư?”. Tôi hỏi.
Trình
Tư Vy lắc lắc đầu, cười một cách trang nhã.
“Có một
điều tôi vẫn luôn muốn hỏi chị, tại sao chị lại chắc chắn tôi chính là người
chị cần?”. Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi.
“Anh có
năng lực, nhưng không kiêu ngạo, có thể tiếp nhận góp ý của người khác. Tuy là
con át chủ bài của nhà xuất bản An Mặc, nhưng anh không quá đòi hỏi về lợi ích,
trong việc lên chiến lược ra sách, anh không quá coi trọng chuyện tiền bạc. Anh
thừa nhận thuộc tính thương mại của xuất bản, nhưng không hạ thấp thuộc tính
văn hóa, anh không bao giờ vì thành tích cá nhân mà từ bỏ những thứ khác. Quan
trọng nhất là, trong lòng anh luôn cho rằng sách là vật cảm tính, anh có sự dịu
dàng của văn nhân, nhưng cũng có sách lược kinh tế rất rõ ràng, nói tóm lại,
anh có tiềm năng để trở thành một nhân viên xuất bản xuất sắc đẳng cấp quốc tế”.
Trình Tư Vy nói.
Tôi
kinh ngạc nhìn cô ấy, lần đầu tiên thấy cô ấy có thể phân tích người khác một
cách rõ ràng mà nhanh chóng đến thế. Tôi chưa bao giờ nói với cô ấy về quan
điểm làm sách của mình, vậy mà cô ấy có thể nhìn thấu được ý nghĩ của tôi, điều
này khiến tôi vô cùng khâm phục khả năng nhìn người và trực giác nhạy cảm của
cô ấy.
Đồng
thời, càng ngày tôi càng thấy Trình Tư Vy là người rất khó hiểu, khó nắm bắt,
cô ấy lạnh lùng thông minh, dường như không quá coi trọng mọi thứ, thân phận
cao quý lại rất bình dị dễ gần, bề ngoài lạnh lùng nhưng lại rất cảm tính...
Ánh
nắng chiếu rọi vào bàn của chúng tôi, chúng tôi tiếp tục yên lặng ăn, yên lặng
thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Rời khỏi khách sạn, tôi đến công ty. Nhưng
lần này, tôi không đi đến phòng bản quyền mà đi thẳng lên tầng gặp tổng giám
đốc Ngô.
sếp Ngô
đang ngồi bên bàn làm việc đọc những tài liệu quan trọng dạo gần đây, thấy tôi
đi vào, sếp cười: “Sao thế? Có chuyện gì à?”.
“Sếp
Ngô, có một chuyện nhỏ”. Tôi cố nói một cách thoải mái.
“Muốn nghỉ
việc hả?”, sếp Ngô nhìn tôi, nói.
“Á?”.
Tôi kinh ngạc nhìn sếp, rồi gật đầu.
“Lương
Mân, tôi đã sớm nhìn ra cậu không phải hạng tầm thường, cái ao nhỏ bé này không
chứa nổi cậu nữa rồi”, sếp Ngô cười, “Trời cao biển rộng để cho chim mặc sức
sải cánh, thực ra tôi đã sớm đoán được cậu có ý định đi, nhưng cho dù vậy, cậu
vẫn dốc sức giúp tôi trong dự án xuất bản, không những thế còn giúp cho cuốn
tiểu thuyết của Carl Sura có thể xuất bản ra thị trường một cách thuận lợi, đã
là trượng nghĩa lắm rồi”.
“Nếu đã
như vậy thì em cũng không nói thêm nữa. Cảm ơn ân tình của sếp năm đó đã nhận
em vào làm”. Tôi cúi đầu cười, nói.
“Cái gì
mà ân với huệ, cậu cũng đã giúp tôi làm không ít việc. Định chuyển sang nhà nào
thế?”, sếp Ngô hỏi tôi.
“Tập
đoàn xuất bản Wolters Kluwer của Trình Tư Vy”. Tôi đáp.
“Ha ha,
hóa ra là đến chỗ cô ấy. Với tài năng của cậu, đến làm việc ở một tập đoàn xuất
bản xuyên quốc gia như thế sẽ có không gian phát triển hơn, chúc cậu thành
công”.
“Ngày
kia em đi, mai em làm thủ tục nghỉ việc nhé, chiều nay em sẽ làm hết những việc
chưa hoàn thành”. Tôi nói.
“Ừ, tôi
luôn rất thích thái độ làm việc trách nhiệm cao của cậu, lương tháng này vẫn
trả cho cậu như thường, thưởng cũng tăng gấp đôi, cậu cứ yên tâm mà đi châu Âu
nhé. Đối với cậu mà nói, quả thực là một cơ hội rất tốt”, sếp Ngô nhìn tôi bằng
ánh mắt tán thưởng, nói.
“Cảm ơn
sếp”. Tôi thở phào nhẹ nhõm, rời văn phòng làm việc của sếp.
Đột
nhiên tôi nhớ ra một chuyện, lại đi vào: “Đúng rồi, sếp Ngô, trong công ty,
Trình Lộ là người rất đáng tin cậy, cô ấy làm việc cẩn thận, chăm chỉ, giao
việc lớn cho cô ấy, tuyệt đối không hỏng việc”.
“Ha ha,
tôi biết. Thực ra tôi có thể nhận ra, Trình Lộ vẫn luôn ganh đua với cậu, cô ấy
không chịu nhận thua, nhưng thực ra cô ấy rất phục cậu. Còn cậu quá tài hoa, trong
thời gian một năm vừa qua, cậu đã bớt kiêu ngạo đi, càng ngày càng điềm tĩnh.
Nói đùa chứ, ngày trước tôi sắp xếp cho cậu đến phòng bản quyền, cứ nghĩ hai
người sẽ thành một đôi”.
Tôi lộ
vẻ mặt gượng gạo. Thời đại học, rất nhiều người nghĩ tôi và Cố Sảnh là một đôi,
cuối cùng đến tận khi tốt nghiệp chúng tôi vẫn không đến được với nhau. Bây
giờ, sếp Ngô lại nhắc đến chủ đề này, tự nhiên làm tôi có cảm giác, tình cảm
giữa tôi và Trình Lộ cũng sẽ trở thành sự tiếc nuối.
Tôi
xuống phòng bản quyền ở tầng dưới, đi đến chỗ ngồi của mình trong lòng nặng
trĩu.
“Hôm
nay anh lại đi muộn, tôi phải cắt bớt tiền thưởng tháng này của anh mới được!”.
Thấy mãi trưa tôi mới đến công ty, Trình Lộ bất mãn nói.
“Cố
Sảnh về rồi”. Tôi nói.
“Thảo
nào tâm trạng anh không tốt, chắc chắn là người ta không thèm anh nữa, đá đít
anh rồi chứ gì?”. Trình Lộ cắn đầu bút, hả hê trước nỗi đau khổ của người khác.
“Giám
đốc Trình, Tổng giám đốc Ngô gọi cô lên”. Chú Vương bên phòng nhân sự đứng ở
cửa lớn tiếng gọi.
“Sếp
Ngô ạ?”. Trình Lộ không dám lề mề, vội vàng bỏ dở công việc đang làm đi lên
tầng trên.
Tôi
gượng gạo cười, biết chắc là sếp Ngô gọi Trình Lộ lên để sắp xếp, phân chia lại
công việc sau khi tôi nghỉ việc. Dù sao cô ta sớm muộn cũng phải biết chuyện
này, biết trước hay sau cũng như nhau cả thôi.
Thấy
Trình Lộ ra khỏi phòng, tôi vùi đầu vào làm nốt những công việc còn dở của
mình, sắp nghỉ việc, tôi không muốn để lại bất kỳ chuyện dềnh dàng gì.
Hơn nửa
tiếng sau, Trình Lộ quay lại với vẻ mặt nặng nề.
Thấy
tôi vẫn đang gõ bàn phím cành cạch, cô ta đến trước mặt tôi, không nói lời nào.
“Anh có
ý gì?”. Cô ta hỏi tôi giọng cực kỳ khó chịu.
“Sao,
tôi xin nghỉ cũng phải chờ cô cho phép hả?”. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cô ta.
“Vì bọn
tôi bóc trần sự thật anh không phải là gay, nên anh bực dọc hả?”. Cô ấy nhìn
tôi, tức đến mức ngực cử phập phồng.
“Thứ
nhất, tôi muốn đi khỏi thành phố Bình Hải. Thứ hai, tôi muốn có cơ hội phát
triển hơn. Thứ ba, hình như tôi thích Trình Tư Vy”. Tôi thong thả nói.
“Đồ
khốn!”. Trình Lộ lớn tiếng mắng, bỏ về chỗ cô ta.
Các
đồng nghiệp trong phòng đều giật mình vì câu nói này, họ không biết có chuyện
gì xảy ra, nhưng thấy Trình Lộ nổi cơn tam bành, không ai dám gây sự với cô ta.
Tôi
cũng chỉ yên lặng ngồi làm nốt việc của mình cho đến lúc hết giờ. Tâm trạng của
Trình Lộ khiến cho không khí cả văn phòng trở nên nặng nề, u ám, chỉ chờ đến
giờ về là tất cả các đồng nghiệp đều rời khỏi phòng như chạy trốn.
Trình
Lộ vẫn ngồi trên ghế của mình, biên dịch đống tài liệu.
“Anh
còn ngồi đấy làm gì?”. Thấy tôi vẫn ngồi im không chịu đứng lên, Trình Lộ ngẩng
đầu nhìn tôi, nói giọng đầy oán hận.
“Ngày
cuối cùng rồi, tôi muốn đưa cô về nhà. Ngày mai tôi đến làm thủ tục nghỉ việc
là đi luôn”. Tôi đáp.
“Khỏi!”.
Trình Lộ từ chối thẳng thừng.
“Đừng
có làm tội đống tài liệu này nữa, thực ra cô đã làm xong từ lâu rồi, ở lại đây
lật đi lật lại thì có ý nghĩa gì chứ?”. Tôi nói.
Bị tôi
nói trúng tim đen, Trình Lộ thoáng đỏ mặt, nhưng tay vẫn lật tài liệu liên hồi.
“Có gì
phải ngại chứ, đây là lần cuối cùng tôi đưa cô về nhà, lần sau cô có muốn ngồi
cũng không được đâu”. Tôi nói.
Trình
Lộ đắn đo một lúc, nhìn tôi, bĩu bĩu môi, cuối cùng cũng chịu đứng lên.
Thang
máy trống rỗng, chỉ có hai người chúng tôi.
Qua
phản chiếu của mặt tường thang máy, tôi thấy Trình Lộ đang chằm chằm nhìn mình,
bèn hỏi: “Này, sao cô cứ nhìn tôi đắm đuối thế? Thích tôi rồi hả?”.
“Hứ,
chó mới thích anh!”. Trình Lộ không chút đắn đo, mắng lại tôi.
Đột
nhiên, mặt cô ta đỏ bừng, chắc là cảm thấy mình nói lỡ lời.
“Lúc
nào anh đi?”. Cô ta vội vàng chuyển chủ đề.
“Ngày
kia”. Tôi trả lời.
Trình
Lộ cúi thấp đầu, dường như đang toan tính điều gì.
Ra khỏi
công ty, tôi lái xe đưa cô ta về nhà. Cho dù là ánh chiều tà, nhưng vẫn rất ấm
áp. Thành phố quen thuộc này, còn đường thân quen này đều khiến tôi xúc động.
Thế
giới kỳ diệu vậy đấy, thời gian một tháng lại có thể xảy ra quá nhiều, quá
nhiều việc như thế. Tôi đưa Trình Lộ đến cửa chung cư, cô ta nhìn tôi: “Vào nhà
ngồi chơi đã”.
“Ừ”.
Tôi tắt máy, mở cửa xe.
Sự ra
đi vội vàng của Cố Sảnh làm tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện, trầm ngâm suy nghĩ
suốt một đêm, lại làm tôi từ bỏ rất nhiều, rất nhiều thứ. Bây giờ tôi sắp ra
đi, tất cả những chuyện buồn vui trước đây đều cần phải tan biến hết.
Thấy
tôi đồng ý, Trình Lộ lấy chìa khóa, tiến lên phía trước mở cửa.
“Trình
Lộ, sao bây giờ mới về? Hôm nay tới lượt cậu nấu cơm đấy”. Trong phòng, giọng
nói của Linh Huyên vang lên.
“Công
ty tớ hơi nhiều việc một chút”. Trình Lộ vừa tháo giày, vừa đi vào nhà, “Lương
Mân cũng đến đấy”.
Linh
Huyên im lặng vài giây, rồi mới nói: “Bảo anh ấy vào nhà đi”.
“Sao,
không hoan nghênh anh à?”. Tôi mặt dày, rút chìa khóa xe, đi vào.
Hiểu
Ngưng không nói câu nào đi ra, lấy một đôi dép đi trong nhà đưa cho tôi. Còn
Linh Huyên nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, cô ấy xắn tay áo, tay ướt đẫm, chắc
chắn là tại Trình Lộ mãi không chịu về nên cô ấy phải vào bếp nấu cơm.
“Anh
Tiểu Mân đến ạ?”. Tô Tô từ trong phòng chạy ra, vẫn hoạt bát như thế.
Lúc này
cô bé mặc một chiếc áo len ngắn, cho người khác cảm giác rất thoải mái, họa
tiết hoa trông vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, quả đúng là một tiểu mỹ nhân. Nếu
đi ra ngoài, cô bé mà đội một chiếc mũ len nữa, thì sẽ càng đáng yêu hơn.
“Anh
Tiểu Mân, tối nay anh ngủ ở đây nhé, phòng của anh bọn em vẫn để dành cho anh
đấy”. Tô Tô bước tới, nói với tôi.
Tôi lắc
đầu: “Không, anh chỉ vào thăm bọn em rồi về luôn”.
“Á...”.
Tô Tô hơi tiếc nuối, nhưng không biết làm thế nào để níu tôi lại.
Mùi
thơm của thức ăn qua cửa nhà bếp đang mở bay ra tận ngoài phòng khách.
Tôi đã
dọn ra ngoài mấy ngày, chưa từng quay lại, nhưng nhìn thấy bốn cô gái thân thiết
như người một nhà, nhìn những vật dụng trong nhà, lại cảm thấy rất nhớ nhung.
Tôi mạo
danh gay sống ở đây vốn dĩ đã là một lỗi lớn. Sau khi bọn họ biết chân tướng,
không chặt tôi ra làm tám khúc đã là nhân từ lắm rồi.
“Món
đầu tiên, thịt bò cay Hàng Châu”. Linh Huyên bê một đĩa thức ăn nóng hổi, từ
trong bếp đi ra, đặt lên bàn ăn.
Mùi
thơm của hành, gừng và dầu mè làm bụng tôi cứ sôi ùng ục. Không chỉ tôi, Tô Tô
cũng lộ rõ vẻ mặt thèm ăn. “Không được ăn vụng”. Thấy vẻ mặt háu ăn của chúng
tôi, Linh Huyên dặn dò một câu, rồi lại vào bếp nấu món khác.
Tiếp
theo đó là món cá thái lát xào trứng, sườn xào chua ngọt, nấm hương thịt ba chỉ
xào cà rốt, tôm xào đậu phụ, mấy món ăn phức tạp cũng dần được Linh Huyên bê
lên.
“Ha ha,
thức ăn chị Linh Huyên nấu vẫn là ngon nhất!”. Tô Tô vừa nuốt nước bọt ừng ực
vừa khen ngợi.
Hiểu
Ngưng nhoẻn miệng cười, quay sang nhìn tôi.
“Được
rồi, ăn cơm thôi! Tô Tô, xới cơm đi!”. Linh Huyên bưng một bát canh ra, nói với
Tô Tô.
“Dạ!”.
Tô Tô nhảy vụt từ ghế sofa xuống, cung cúc chạy vào bếp.
Trông
dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của cô bé, tôi không nín được bật cười.
“Anh
Lương Mân, anh ngồi xuống đi!”. Linh Huyên bảo tôi.
Tôi vẫn
ngồi ở vị trí cũ như hồi còn sống ở đây, đối diện với Trình Lộ.
Vẻ mặt
Trình Lộ không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng không có gì quá bất thường.
“Cơm đến rồi đây!”. Tô Tô tay bê hai bát cơm, lòng ôm hai bát cơm, vội vàng từ
trong bếp bước ra.
“Cẩn
thận kẻo ngã đấy!”. Ba cô gái cùng lên tiếng.
“Không
có chuyện đó đâu ạ!”. Tô Tô đi nhanh đến bàn ăn, lần lượt đặt bốn bát cơm
xuống, thấy còn thiếu một bát, lại cung cúc chạy vào bếp.
Nhìn
dáng vẻ vui sướng của cô bé, chúng tôi đều bật cười.
Chẳng
mấy chốc, trong tầm nhìn của chúng tôi, Tô Tô bưng một bát cơm to từ bếp bước
ra.
“Anh
Tiểu Mân, bát này cho anh!” Cô bé đặt bát cơm xuống trước mặt tôi, rồi kéo ghế
ra ngồi cạnh tôi.
Năm
người chúng tôi cùng ngồi thưởng thức những món ăn do Linh Huyên nấu, thỉnh
thoảng lại nói mấy câu chuyện cuộc sống thường ngày, như chưa có chuyện gì xảy
ra.
Nói ra
cũng thật ngại, hồi đó dọn đến đây ở, đã nói là thay phiên nhau nấu cơm, thực
ra cuối cùng, tôi cũng chưa học được mấy món, ngược lại toàn ăn cơm họ nấu,
đúng là hưởng phúc.
Đang
ăn, đột nhiên Linh Huyên lên tiếng: “Lương Mân, hay là hàng ngày tan sở anh đưa
Trình Lộ về nhà, nhân tiện ăn cơm luôn được không? Em thấy anh ở một mình, vấn
đề ăn uống chắc cũng gặp nhiều khó khăn”.
Tôi
biết Linh Huyên có ý tốt, định nhân cơ hội này cứu vớt lại tình cảm, trong lòng
tôi rất cảm kích, nhưng có chút bất lực, tôi biết có một số chuyện nên thẳng
thắn: “Thực ra... hai ngày nữa, anh đi châu Âu”.
“Đi
châu Âu? Đi du lịch ạ?”. Tô Tô nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Đi làm
việc”. Tôi nói.
Linh
Huyên, Tô Tô, Hiểu Ngưng đều nhìn tôi ánh mắt kinh ngạc. Chỉ có Trình Lộ là vẫn
bình thản, vì cô ta đã biết rồi.
“Anh
Tiểu Mân, tại sao lại thế?”. Tô Tô lưu luyến nhìn tôi, hỏi.
“Ngốc
ạ, đi làm thì có lý do gì chứ”. Tôi giơ tay ra vuốt đầu Tô Tô.
Ánh
nắng hôm nay đẹp một cách kỳ lạ, đến tận giờ này rồi mà bên ngoài vẫn còn một
vài ánh chiều tà sót lại, dường như dự báo tất cả sẽ là sự khởi đầu mới.
Tôi
ngoái đầu nhìn chiếc piano bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh nắng lấp lánh bảy màu, đến
bên chiếc đàn, ngồi xuống.
“Tô Tô,
chẳng phải em vẫn mong được nghe anh đàn sao?”. Tôi mỉm cười với Tô Tô, nâng
mười ngón tay lên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Một bản
Canon chầm chậm vang lên dưới những đầu ngón tay. [Canon: Bản nhạc nổi tiếng
của nhạc sĩ người Đức Johann Pachelbel (1653-1706).]
Tiết
tấu du dương, lãng mạn, ý tình thuần khiết, trong sáng, trong ánh nắng, tất cả
đều yên lặng. Những vấn đề nhức óc, những khó khăn tưởng như không thể giải
quyết được như dần tan biến trong ánh nắng.
Ngón
tay trở nên linh hoạt hơn, một vài cảnh tượng đẹp đẽ dần hiện lên trong tâm
trí: Sự tĩnh lặng khi lần đầu tiên gặp Hiểu Ngưng, nắm tay Linh Huyên đi dạo
trong tiếng gió vi vu nhẹ nhàng, buổi tối hôm uống trà sữa trong trường cùng Tô
Tô, đi dạo trên những phố lớn ở Bắc Kinh cùng Trình Lộ. Tôi và họ, cùng nhau
ngồi trong xe, cùng nhau dầm mưa, cùng nhau ăn cơm, còn rất nhiều chuyện tốt
đẹp nữa...
Ánh nắng
chiếu vào làm cho khuôn mặt dần nóng lên, nhưng khóe mắt tôi lại ươn ướt. Tôi
ngẩng đầu, nhìn trần nhà màu trắng, lặng lẽ cảm thụ những nốt nhạc tuôn ra từ
đầu ngón tay. Mỗi một tiết tấu đều như một đoạn hồi ức.
Đột
nhiên, ngón tay tôi va vào một ngón tay mềm mại.
Tôi
quay đầu sang, Hiểu Ngưng đang ngồi bên cạnh. Cô ấy cười cổ vũ tôi, đánh đàn
cùng tôi. Đây là lần đầu tiên Hiểu Ngưng thể hiện tài năng đánh đàn trước mặt
tôi.
Ánh
tịch dương rọi qua cửa kính, rồi xuyên qua sàn nhà, phản chiếu lên trên, khiến
tóc cô ấy càng óng ánh, trông rất bồng bềnh, mờ ảo. Chiếc váy màu trắng như
muốn bay lên theo những ngón tay lướt nhẹ của cô ấy. Ánh nắng chiếu lên làn da
trắng ngần, nhìn cô ấy đẹp tuyệt trần.
Tôi
nhường nửa ghế cho cho cô ấy, bốn bàn tay của chúng tôi nhảy múa nhẹ nhàng trên
bàn phím đen tuyền. Thi thoảng, tay tôi vươn qua tay cô ấy, đánh sang khu vực
của cô ấy, Hiểu Ngưng cũng lướt qua mu bàn tay tôi, khẽ nhấn từng phím đàn.
Ánh
nắng vàng nằm rạp dưới chân chúng tôi, ba người bọn Trình Lộ đứng đằng sau
không cất lên lời. Hiểu Ngưng im lặng đánh đàn, dần dần nhập tâm, hai mắt nhắm
lại. Tiếng đàn vang vọng khắp căn nhà.
Dường
như tiếng đàn sẽ kéo dài mãi mãi.
“Anh
Tiểu Mân!”. Cuối cùng, Tô Tô không nén nổi, chạy bổ vể phía tôi, mặt ngấn lệ.
Cô bé
chạy lại ôm chầm lấy tôi, tiếng nhạc du dương cũng ngưng bặt.
Hiểu
Ngưng quay sang nhìn tôi, vẻ mặt rất bình thản, chỉ nhìn Tô Tô đang òa khóc,
ánh mắt lộ rõ vẻ đồng cảm.
Linh
Huyên và Trình Lộ đều ngồi bên bàn ăn, họ đều rất bình tĩnh nhìn tôi và Tô Tô,
bình tĩnh nghe tiếng khóc của Tô Tô, trầm ngâm suy nghĩ.
“Anh
Tiểu Mân, anh đừng đi! Anh Tiểu Mân, anh đừng đi!”. Tô Tô khóc đến mức hai mắt
hoa cả lên, cố gắng ôm chặt lấy tôi.
“Ngoan
nào, đừng khóc nữa”. Tôi như đang dỗ dành một đửa trẻ, nhẹ nhàng ôm vai cô bé.
“Em
không muốn anh đi! Em không muốn anh đi!”. Tô Tô lắc đầu, dùng hai tay ra sức
kéo chặt áo, như muốn giằng rách vai áo tôi.
“Ngoan
nào, ngoan nào”. Tôi ôm cô bé vào lòng, miệng lẩm bẩm an ủi, ánh mắt nhìn trân
trân vào chiếc đàn piano màu đen trước mặt.
Cả
phòng khách chỉ còn tiếng khóc của Tô Tô.
Nhìn Tô
Tô khóc mãi không thôi, cuối cùng Linh Huyên đứng dậy, khuyên nhủ: “Anh Lương
Mân đi châu Âu, là vì anh ấy có sự nghiệp riêng của mình, em đừng làm loạn
nữa”.
Mắt Tô
Tô đỏ mọng, lắc đầu nguây nguẩy, nhìn Linh Huyên bằng ánh mắt oán hờn: “Các chị
đành lòng nhưng em không đành lòng!”.
“Tô Tô,
đừng gây chuyện nữa”. Hiểu Ngưng cũng phải ra tay, lôi Tô Tô từ trong lòng tôi
ra.
Tô Tô
quay người nhìn ba bọn họ: “Các chị... là động vật máu lạnh!”.
Ba
người họ chỉ im lặng, không trả lời.
“Tô Tô,
đều tại anh không tốt”. Tôi lấy tay lau nước mắt cho Tô Tô, “Các chị ấy đối với
em rất tốt, sau này đừng cãi nhau với các chị nữa”.
“Anh
Tiểu Mân...”. Tô Tô dẩu miệng lẩm bẩm, bất thình lình lại đứng lên nhào vào
lòng tôi, khóc thương tâm hơn cả lúc trước.
“Được
rồi được rồi, đừng khóc nữa”. Bọn Trình Lộ thay nhau đến an ủi Tô Tô, ánh mắt
họ chạm phải ánh mắt tôi, trong ánh mắt ấy hàm chứa rất nhiều tình cảm phức
tạp.
Tô Tô
khóc nhiều mệt lả người, cuối cùng cũng chịu nín. Tâm trạng của cô bé cũng được
giải tỏa.
“Cuối
cùng cũng không khóc nữa rồi hả?”. Tôi cười với Tô Tô, lấy tay lau nước mắt cho
cô bé.
Tô Tô
dẩu môi, hếch mũi, dáng vẻ rất oan ức: “Người ta khóc lóc thảm thương như vậy
mà anh còn cười được nữa”.
Nhìn
dáng vẻ hờn trách của cô bé, tôi càng thấy đáng yêu hơn, lòng hơi nhói đau.
Tôi thở
dài, bóp bóp bờ vai mềm mại của Tô Tô: “Được rồi, anh về đây”.
“Anh
Tiểu Mân...”. Tô Tô kéo áo tôi, không nỡ rời.
Tôi
cứng rắn đi ra khỏi chung cư trong ánh mắt của họ.
Tình
cảm trong một tháng có thể sâu nặng đến vậy sao? Tôi tự hỏi bản thân.
về đến
căn phòng ở cổ Bắc, tôi lại thức trắng cả đêm. Tôi không biết quyết định của
mình là đúng hay là sai. Khi tôi kiên quyết tuân thủ nguyên tắc, tình cảm mách
bảo tôi rằng đó là sai. Khi tôi từ bỏ nguyên tắc, lý trí bảo tôi sai. Cuộc đời
như một câu hỏi lựa chọn, có ABCD, chỉ khi buổi kiểm tra kết thúc mới biết mình
đúng hay sai.
Hôm
sau, tôi không đến công ty ngay, mà ngủ trong phòng đến tận lúc hoàng hôn mới
lái xe đến công ty làm thủ tục thôi việc.
“Lương
Mân!”. Đúng lúc tôi cầm đồ đạc chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng gọi bất ngờ của
Trình Lộ.
“Sao
thế?”. Tôi quay người nhìn cô ta, trong lòng bỗng nhiên thấy căng thẳng.
Trình
Lộ đuổi theo: “Tôi xong việc rồi, đi cùng tôi nhé”.
“Hả?”.
Tôi hơi nghi ngờ nhìn cô ta.
Cô ta
nhìn tôi: “Tôi đã hẹn Trình Tư Vy rồi, có một số chuyện phải nói cho rõ ràng.
Ngoài ra, tôi cũng gọi cả Tô Tô, Linh Huyên và Hiểu Ngưng. Lương Mân, anh cũng
đến nhé”.