Địa
điểm hẹn gặp của chúng tôi là ở bên hồ vùng ngoại ô Bình Hải, không hiểu sao
tôi có cảm giác giống kiểu đi đàm phán chuyện giang hồ?
Tôi lái
xe đưa Trình Lộ đến hồ Nguyệt Minh, thấy ba người bọn Tô Tô đã đứng đợi ở đó.
Tô Tô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô dáng dài, có cảm giác thân thiện như cô
em nhà hàng xóm, dáng áo dài, gấu áo cong cong càng làm cho thân hình nhỏ bé
của Tô Tô thon thả, xinh xắn hơn.
Điểm
thu hút nhất trong bộ trang phục của Linh Huyên là chiếc áo khoác ngắn eo cao,
thể hiện rõ nét khí chất giáo viên của cô ấy. Hơn nữa, hình như cô ấy đã đeo
kính áp tròng, ánh mắt long lanh, trông càng đằm thắm, phong cách hơn trước
đây.
Còn
Hiểu Ngưng, vẫn là phong cách thoải mái như mọi khi, một chiếc áo sơ mi đơn
giản, và một chiếc quần bò bình thường là tất cả trang phục trên người cô ấy,
không trang điểm, nhưng càng tỏa nét tự nhiên.
Ngoài
Trình Lộ từ công ty đi thẳng đến đây nên vẫn mặc trang phục công sở, còn ba
người bọn Tô Tô chắc chắn đã trải qua sự lựa chọn kỳ công.
Mặt
trời chiếu ánh nắng lên những gựn sóng lăn tăn trên mặt hồ, một cây cầu gỗ bắc
trên hồ, xung quanh chim chóc ríu rít, hoa nở rộ, phong cảnh quả thực rất đẹp.
Trông bọn họ như sắp bước vào trận chiến với kẻ địch lớn, lại có vẻ như rất
nhàn nhã.
Không
lâu sau, một chiếc Porsche màu đen chạy đến đây.
Xe của
cô ấy đỗ sau chiếc BMW màu trắng của tôi, Trình Tư Vy từ bên trong bước ra.
Cô ấy
đi đôi bốt da, mặc một chiếc váy lụa dài, chiếc áo dây bó sát cổ tròn, chiếc áo
khoác ngắn bằng lông thú, sợi dây chuyền răng thú mang hơi thở thời nguyên
thủy, đường kẻ mắt màu tím... quyến rũ, sang trọng, hoang dã, xinh đẹp.
Trình
Tư Vy đi một mình đến, thong dong không sợ hãi, ngay lập tức đã có thể đọ sức
với bốn người họ.
“Hứ,
chị Lộ Lộ xinh đẹp nhất nhà mình không thèm trang điểm chứ”. Tô Tô nói giọng vẻ
không phục, lại có chút gì đó như tự an ủi mình.
“Lên
thuyền hãy nói”. Trình Lộ nhìn Trình Tư Vy, nói. Trông cô ta như thủ lĩnh của
ba cô gái còn lại.
Trình
Lộ đưa chúng tôi đi về phía hồ, lúc này tôi mới phát hiện trong khu rừng phía
sau có một chiếc thuyền trông rất cổ kính.
Đi qua
cây cầu trên mặt hồ, chúng tôi lần lượt bước lên chiếc thuyền.
Trình
Tư Vy sợ ngã xuống nước, lúc đặt chân lên thuyền còn khẽ vịn vào tay tôi. Hành
động này chắc chắn thu hút sự chú ý của bốn người họ.
Trên
thuyền có một chiếc bàn gỗ lớn vuông vắn, sáu người chúng tôi ngồi hai bên,
càng lúc trông càng giống đàm phán. Đương nhiên, bốn người bọn Trình Lộ ngồi
một bên, hơn nữa Trình Lộ lại ngồi đối diện với Trình Tư Vy, trông như là chủ
lực của cuộc đàm phán này.
Trên
bàn đã có vài đĩa điểm tâm, trông rất bắt mắt.
Tô Tô
háu ăn, vừa nhìn thấy đã định thò tay ra bốc, Linh Huyên ngồi bên cạnh chau
mày, lườm cô bé một cái, Tô Tô sợ đến nỗi rụt tay về ngay tắp lự.
Một cơn
gió lạnh thổi qua, tóc họ cũng bay bay theo gió.
Mây
chiều phía xa xa như một đám mây lửa, khí thế hung hãn.
Trình
Tư Vy đưa tay ra, nhặt một miếng điểm tâm cho lên miệng, khẽ cắn một miếng.
Ba
người bọn Trình Lộ án binh bất động. Chỉ có Tô Tô chắc là bụng đã đói meo rồi
nên định thò tay ra bốc, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Linh Huyên, lại không
dám lấy.
“Cô
Trình Lộ hẹn tôi ra đây chắc không phải để mời tôi ăn điểm tâm, ngắm phong cảnh
đấy chứ?”. Trình Tư Vy thong thả ăn xong miếng điểm tâm, phá vỡ không khí im
lặng.
Thấy
Trình Lộ vẫn không nói gì, Trình Tư Vy nhấc ấm trà lên, rót một cốc trà nguội,
đưa lên miệng uống.
Trình
Lộ, Hiểu Ngưng, Linh Huyên nhìn nhau, chắc là không ngờ đối thủ lại điềm tĩnh
đến thế. Còn Tô Tô thì cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đồ điểm tâm, không chớp mắt.
Trong
khi họ đang đấu “nội lực” với nhau, chiếc thuyền khẽ lắc lư, chầm chậm rời xa
bờ. Thành phố Bình Hải thuộc vùng đất Giang Nam, không nhiều núi cao như miền
bắc, nhưng vùng ngoại ô vẫn có một vài ngọn núi nhỏ cao thấp khác nhau.
Lúc
này, chiếc thuyền trôi tự do theo cơn gió nhẹ của buổi chiều tối. Ba mặt là
núi, bốn bề là nước. Những viên đá sỏi ven hồ màu vàng nhạt trong ánh chiều tà,
làm nền cho rừng thông và tùng bách, phong cảnh đẹp như trong thi họa.
Mặt hồ
phẳng như mặt gương, nâng đỡ phía dưới con thuyền, không một gựn sóng, cảnh đẹp
tuyệt trần.
Nhìn ra
xa, trên vách núi là một thác nước nhỏ chảy ào ào xuống, xuyên qua những hòn đá
màu ngọc bích, cuối cùng chảy vào trong hồ, không một tiếng động.
Ngồi
trên thuyền ngắm bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp này, dường như chỉ có những văn
nhân thời xưa mới có thể thưởng ngoạn sự ưu nhã này.
Trên
mặt bàn, ngoài điểm tâm đã có thêm vài món ăn nóng.
Trình
Tư Vy mở cái vung nồi bằng kim loại ra, mùi thịt thơm phưng phức lan tỏa khắp
con thuyền.
Đây là
món thịt thỏ cao cấp, không biết chưng hấp theo phương pháp nào mà chỉ nhìn
thôi đã thấy cực kỳ ngon rồi.
Cô ấy
lại mở một món ăn khác, là món ăn chế biến từ lá sen, thơm ngon, bổ tỳ vị.
Trình
Tư Vy cầm một đôi đũa bạc, gắp một miếng thịt thỏ, bỏ vào chiếc bát trước mặt
tôi, rồi nở nụ cười ấm áp với tôi.
“Tô Tô,
em đói rồi phải không”. Thấy Tô Tô nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ, tôi hỏi cô
bé.
“Vâng”.
Tô Tô rất nghe lời, vội vàng gắp một miếng thịt thỏ cho vào miệng. Trông dáng
vẻ cô bé, chắc chắn là trưa nay chưa ăn cơm, nên mới đói như thế.
“Linh
Huyên, sao em không đeo kính?”. Tôi tiếp tục phá tan bầu không khí tĩnh lặng,
hỏi.
“À, em
muốn đổi phong cách một chút”. Linh Huyên nhẹ nhàng trả lời. Cô ấy cúi đầu,
định đưa tay lên đẩy gọng kính theo thói quen, nhưng lại đột ngột nhớ ra mình
không đeo gọng kính, vẻ mặt đột nhiên trở nên hoảng hốt.
Xem ra,
cô ấy vẫn chưa quen đeo kính áp tròng. Nhưng không đeo gọng kính, trông cô ấy
vừa dịu dàng vừa sang trọng, chắc chắn đám học sinh trong trường nhìn thấy cô
ấy không đeo kính sẽ kêu ồ lên cho coi.
“Gần
đây có người theo đuổi Linh Huyên, nên cậu ấy mới thay đổi phong cách”. Hiểu
Ngưng ngồi bên cạnh Linh Huyên, khẽ nói.
“Hiểu
Ngưng, đừng có nói linh tinh”. Linh Huyên quay người lại, ngượng ngùng nói.
“Suốt
ngày anh ta gọi điện thoại hẹn cậu đi ăn cơm, ngày nào cũng tặng hoa đến văn
phòng trường, không phải theo đuổi cậu thì là gì? Linh Huyên, chẳng phải lúc
nào cậu cũng muốn lấy chồng à? Mình thấy anh chàng chủ tịch trẻ của bách hóa
Vĩnh Liên này thực sự bị cậu mê hoặc rồi”. Hiểu Ngưng tiếp tục nói.
Tôi cảm
thấy những lời này là Hiểu Ngưng cố tình nói cho tôi nghe, còn Linh Huyên có vẻ
mặt lo lắng, không giống đang giả vờ.
Linh
Huyên khẽ lườm Hiểu Ngưng, hàm răng trắng mím vào làn môi đỏ, không giải thích
thêm gì nữa.
Thấy họ
vẫn im lặng, tôi không chịu đựng thêm được nữa, bèn lên tiếng: “Dù sao mọi người
đã tụ tập đông đủ, anh sẽ nói rõ hơn về việc anh đi châu Âu nhé”.
Trình
Tư Vy kinh ngạc nhìn tôi, không ngờ tôi lại mở lời trước về chủ đề này.
“Ngày
mai hoặc vài ngày nữa, anh sẽ đi châu Âu với Trình Tư Vy. Không phải đi khảo
sát ngắn hạn, cũng không phải đi bàn chuyện làm ăn kinh doanh, mà anh sẽ vào
làm ở tập đoàn xuất bản Wolters Kluwer, để có thể học được nhiều thứ hơn”. Tôi
nói câu này một cách hết sức bình tĩnh.
Vẻ mặt
của bốn người bọn họ không ai giống ai. Hiểu Ngưng rất bình thản, dường như đã
thông suốt. Trình Lộ chau mày, im lặng không nói gì. Linh Huyên thở dài, quay
đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tô Tô thì nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt không
rời.
“Trình
Lộ, mọi người cũng đừng làm khó Trình Tư Vy. Thực ra anh và cô ấy cũng chỉ là
khâm phục tôn trọng nhau, anh không phải đến sống với cô ấy. Phải nói chính xác
là cô ấy quá cao vời, tạm thời lúc này anh không thể với tới được. Anh rất
ngưỡng mộ Trình Tư Vy, anh không muốn vượt qua ranh giới này”.
Trình
Tư Vy im lặng nhìn tôi, gật đầu. Cuối cùng cô ấy đã hiểu trong lòng tôi nghĩ
gì.
Hiểu
Ngưng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn tôi: “Lương Mân, anh quyết định thế nào là
quyền của anh. Em không có khả năng thay đổi nó. Nhưng trước khi anh đưa ra
quyết định, em hy vọng anh sẽ suy nghĩ kỹ về tình cảm của Trình Lộ đối với
anh”. Thấy Hiểu Ngưng nói vậy, Trình Lộ ngạc nhiên, vội vàng ngắt lời cô ấy,
nói: “Hiểu Ngưng, cậu nói linh tinh cái gì đấy?”.
Hiểu
Ngưng không thèm để tâm, nhìn chằm chằm Trình Lộ, vội vàng nói: “Lộ Lộ đã đến
nước này rồi mà cậu còn sĩ diện cái gì nữa!”.
“Mình...”.
Trình Lộ nhìn tôi, rồi lại nhìn Hiểu Ngưng, mím môi, nói, “Mình còn lâu mới
thích anh ta!”.
“Không
thích anh ấy? Ai mà không biết anh ấy đi châu Âu, người căng thẳng nhất là cậu?
Hội nghị khẩn cấp hôm qua cũng là do cậu triệu tập!”. Hiểu Ngưng nhìn Trình Lộ,
càng cao giọng hơn.
Trình
Lộ đỏ bừng mặt, chỉ muốn lập tức rời khỏi bàn ăn, nhưng đang trên thuyền, cô ấy
chạy đi đâu được chứ?
“Giám
đốc Trình, cô làm chuyện bừa bãi này, không sợ tôi hủy bỏ cơ hội hợp tác với
Wolters Kluwer sao?”. Trình Tư Vy quay sang nhìn Trình Lộ, hỏi.
Đơn
hàng lớn trị giá tiền tỷ, Trình Lộ cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
Thấy vẻ
mặt Trình Lộ u ám bất định, Trình Tư Vy mỉm cười: “Giám đốc Trình, quả nhiên cô
không hiểu tôi bằng Lương Mân. Tôi đã từng nói tôi sẽ không ỷ thế ức hiếp
người”. Trình Tư Vy đặt đũa xuống, quay về phía tôi: “Lương Mân, anh tự lựa
chọn đi”.
Đột
nhiên, trong thuyền không một tiếng động.
Trình
Tư Vy nhìn cảnh vật bên ngoài, không có động tĩnh gì.
Tô Tô
nhìn tôi ánh mắt mong chờ, lồng ngực phập phồng, có lẽ còn căng thẳng hơn cả kỳ
thi học kỳ. Hiểu Ngưng và Linh Huyên cũng đều im lặng nhìn tôi, ánh mắt bất
định, chứng tỏ họ cũng hơi lo lắng bất an.
Còn
Trình Lộ, khi tôi nhìn qua, vội vàng né tránh ánh mắt của tôi, chín trân trân
vào góc nào đó trên thuyền.
Đúng
lúc không khí nặng nề đến mức đỉnh điểm, Trình Tư Vy đột ngột đứng dậy: “Lương
Mân, anh ra ngoài một chút”.
Cô ấy
ra mũi thuyền, tôi cũng đi cùng.
Cơn gió
nhè nhẹ, chiếc váy của Trình Tư Vy bay bay, cô ấy xinh đẹp như muốn hòa nhập
vào phong cảnh phía xa xa.
“Nếu
anh thích Trình Lộ, thì hãy ở lại. Tôi biết anh là người trọng tình cảm, trong
lòng anh, sự nghiệp không bằng tình cảm. Tôi không muốn thấy anh hối hận. Trình
Lộ không hiểu nên hiểu nhầm tôi, nhưng anh thì chắc hiểu ý tôi”. Trình Tư Vy
nhìn tôi, đưa tay ra khẽ cầm bàn tay tôi.
“Em
không muốn anh đi châu Âu! Cô cũng đừng có chạm vào bạn trai tôi!”. Đúng lúc
này, Tô Tô đột nhiên từ trong thuyền xông ra, va mạnh vào Trình Tư Vy.
Tôi
chưa kịp phản ứng gì thì Tô Tô đã kéo tôi nhảy xuống hồ.
Cô bé
ôm cổ tôi, cố hết sức bơi vào bờ. Cơ thể cô bé lúc này khỏe mạnh như một mỹ
nhân ngư, bơi nhanh như cá.
Khi bọn
Trình Lộ chạy ra đầu thuyền thì tôi và Tô Tô đã cách thuyền hơn chục mét.
Bọn họ
không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ còn cách đứng trên thuyền nhìn chúng tôi bơi
ra xa dần. Tô Tô kéo tôi, ra sức bơi về phía trước.
Khoảng
cách mấy trăm mét dưới nước còn mệt hơn khoảng cách mấy nghìn mét trên bờ. Nước
hồ lạnh lẽo, lạnh đến nỗi toàn thân tôi run rẩy.
Ánh
tịch dương đã xuống núi, đây là khu ngoại ô, không có đèn đường như thành phố,
bầu trời bỗng nhiên tối sầm.
Làn
nước màu đen, bầu trời màu đen, ngọn núi màu đen.
Chúng
tôi như bị lạc giữa hồ, đến chiếc thuyền cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Dần
dần, gót chân tôi chạm vào lớp cát mềm mịn, tôi biết chúng tôi đã tới bờ.
Tô Tô
thở hổn hển, kéo tôi từ dưới nước lên. Thực ra tôi biết bơi, nhưng bị Tô Tô ôm
cổ nên không cách nào bơi được.
Những
tảng đá màu đen đã không còn ý vị như dưới ánh nắng ban chiều nữa mà trông
khủng khiếp đáng sợ.
“Tô
Tô?”. Tôi nghi ngờ nhìn cô bé.
“Khó
khăn lắm mới cướp được anh”. Cô bé thở phào nhẹ nhõm, vô tình để lộ nụ cười
thích thú.
Nước hồ
vẫn đập vào gót chân tôi và cô bé, tôi miễn cưỡng đứng dậy: “Em là Tô Tô phải
không?”.
“Em
không phải Tô Tô, lần trước chúng ta đi trộm quần áo, đi công viên chơi, anh
quên rồi sao?”. Cô ấy nhìn tôi, cởi giày ra, đi chân đất đến rừng cây nhỏ cạnh
bờ.
Tử Hà?
Tôi vô
cùng kinh ngạc, tôi giẫm trên cát, ngẩng đầu nhìn bầu trời thoáng đãng, rồi lại
nhìn cô bé Tô Tô phía trước, thực sự không thể hiểu nổi, hôm nay không có mây
đen sấm sét, tại sao Tử Hà lại đột ngột xuất hiện?
Rừng
cây này cách bờ một đoạn, hai ngày nay Bình Hải không mưa nên những chiếc lá
rơi xuống không khiến người ta cảm thấy ẩm ướt hay khó chịu.
Tôi móc
chiếc điện thoại trong túi ra, phát hiện nó đã bị ngấm nước hỏng mất rồi. Tiếp
đó nhìn mặt hồ mịt mờ, không thể tìm thấy bóng dáng chiếc thuyền.
Cô nàng
Tử Hà này đúng là giỏi gây chuyện. Bây giờ nghĩ lại, sự lo lắng của Đại Bính
không hề thừa, cô nàng Tử Hà này thích làm bừa, nếu cô ấy nhảy xuống hồ với
thân phận Tử Hà, thế chẳng phải cũng không còn Tô Tô trên đời nữa sao?
Thảo
nào ngày trước Diệp Phi Phi phải nhờ Đới Duy đến sống cùng để bảo vệ Tô Tô.
Trên thực tế, có lẽ cô ấy cũng đang ngầm bảo vệ cho Tô Tô cũng nên? Nếu không
sao cô ấy biết chuyện tôi và Tô Tô phá cửa kính vào ăn trộm quần áo?
Nếu chỉ
trông vào bọn Trình Lộ, hoàn toàn không thể ngăn chặn một Tử Hà hoang dại. Điều
họ có thể làm được là cố gắng giúp Tô Tô ngủ yên lành vào những ngày mưa gió
sấm sét... Nhưng, hôm nay không mưa gió, tại sao...
Tôi vừa
nghĩ vừa cởi quần và tất.
Trong
bóng tối mờ ảo, tôi thấy mặt Tử Hà ửng đỏ. Hóa ra, cô ấy cũng biết ngại.
“Em
cũng cởi quần áo ra đi, mặc quần áo ướt thế sẽ bị cảm lạnh đấy”. Tôi nhìn cô
ấy, khuyên.
“Vâng”.
Cô ấy khẽ trả lời, nhẹ nhàng quay người, cởi khuy áo.
Rất
nhanh, cô ất đã cởi bỏ chiếc áo sơ mi dài phong cách Scotland, để hong trên
tảng tá cạnh đó.
Tử Hà
chỉ mặc chiếc áo ngực màu trắng nhưng không hề ngượng ngùng. Có điều, khi ánh
mắt tôi nhìn lên, cô ấy ho mấy tiếng cảnh cáo tôi.
Bây giờ
tôi chỉ mặc một chiếc quần sịp, cô ấy vẫn mặc quần dài. May mà gió trong rừng
cây không to nên cũng không lạnh lắm.
“Bây
giờ làm sao đây?”. Tôi nhìn cô ấy, hỏi.
“Không
về nữa”. Tử Hà cố chấp đáp.
Tử Hà
chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, rất gợi cảm. Mái tóc cô ấy dài chấm vai,
ánh mắt sáng rực, trông càng xinh đẹp. Chiếc quần ướt nhẹp dính vào chân, trông
như đuôi của mỹ nhân ngư, mang một vẻ đẹp thanh thoát.
Phải
công nhận, nhìn thân hình xinh xắn, cuốn hút của cô ấy, là một người đàn ông,
tôi cũng hơi nóng người.
Không
được, cô ấy là Tô Tô, chỉ là một cô em gái bé bỏng chưa hiểu chuyện. Tôi kìm
nén cơn sóng trong lòng, quay sang nhìn mặt đất: “Chúng ta đốt lửa sưởi ấm
nhé”.
“Vâng”.
Tử Hà hơi run lẩy bẩy, ôm hai tay, gật đầu đồng ý.
“Nhưng
mà, anh có bật lửa không?”. Cô ấy ngồi bên cạnh tôi, hỏi.
“Không
có. Nhưng hồi tiểu học chẳng phải chúng ta đã học rồi à, sát đá lấy lửa”. Tôi
mỉm cười với cô ấy, cũng không để ý rằng lúc này mình chỉ mặc một chiếc quần
sịp trên người, đứng dậy đi tìm hai viên đá, cầm trong tay rồi chạy về ngồi
cạnh Tử Hà.
Tôi
nhặt một ít lá khô để thành đống trên một khoảng đất khô ráo, an toàn, rồi cầm
một viên đá nhỏ cọ thật mạnh vào viên đá to.
Xoẹt!
Xoẹt! Xoẹt...
Âm
thanh vang vọng trong khu rừng. Nhưng, không có một tia lửa nào bắn ra.
Tử Hà
thấy vui, cười ha ha.
Tôi cúi
đầu nhìn dáng vẻ của mình, tôi gần như trần trùng trục cầm hai cục đá cọ đi cọ
lại, trông chẳng khác gì người nguyên thủy phiên bản hiện đại.
Xoẹt!
Đá cọ
sát vào đá, suýt nữa thì làm tay tôi bị thương. Cũng đúng lúc này, một tia lửa
tóe ra, đốt cháy mấy cọng cỏ khô, rồi dần dần đốt cháy đống lá khô.
Lửa bất
ngờ bùng lên, suýt nữa đốt cháy nửa mái tóc tôi.
Tôi vội
vàng né tránh, ngồi phịch xuống mặt đất phía sau, trông cực kỳ nhếch nhác.
Tử Hà
thấy vậy, càng cười to hơn, cười ngặt nghẽo, còn thừa cơ tiến lên vỗ vỗ vai
tôi.
Cô nàng
này đúng là không có lương tâm. Tôi đang nghĩ vậy thì cô ấy đỡ tôi dậy, rồi đột
ngột ôm chặt lấy tôi.
“Anh
đáng yêu quá!”. Cô ấy khẽ nói vào tai tôi. Câu nói này nhẹ nhàng luồn vào màng
nhĩ tôi. Tiếp đó, hàm răng đều tăm tắp của cô ấy tiến lại gần cắn vành tai tôi.
Tôi chỉ
cảm thấy cánh tay mình tê tê mỏi mỏi như sắp gãy rời, cơ thể mềm mại của cô ấy
thì cứ dính sát vào người, khiến trái tim tôi đập loạn xạ.
Ngọn
lửa dưới chân chúng tôi cháy bùng. Đồng thời, sự ấm áp cũng dần lan tỏa khắp
khoảng trống trong khu rừng.
Tôi nắm
lấy cánh tay mềm như ngó sen của cô ấy, nhẹ nhàng đẩy ra: “Cho thêm củi đi,
không thì lửa tắt mất”.
Tử Hà
vẫn ôm chặt vai tôi không chịu bỏ ra, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Lửa vẫn
cháy. Dưới ngọn lửa đang bập bùng nhảy múa, thân hình Tử Hà trông càng mờ ảo
hơn.
Trái
tim tôi hơi rung động, ngập ngừng một lúc, tôi cầm một cành cây trên mặt đất,
vắt ngang giữa hai tảng đá, vắt quần áo và tất của mình lên đó, dùng lửa hong
khô chúng.
“Tử Hà,
em cũng mang quần áo đến đây”. Tôi vắt một thanh củi khác, nói với cô ấy.
“Anh
gọi em là Tử Hà?”. Cô ấy không hiểu gì, hỏi tôi.
“Ừ, tên
em là Tử Hà mà”. Tôi không muốn giải thích nhiều với cô ấy.
“Tử Hà,
Tử Hà...”. Cô ấy đọc thầm cái tên này, đưa quần áo cho tôi rồi khẽ khom người,
cởi chiếc quần ướt sũng trên người.
Không
hiểu tại tôi nghĩ quá nhiều hay tại thân hình Tử Hà dưới ánh lửa quá xinh đẹp,
tự nhiên tôi thấy từ mắt cá chân cô ấy trở lên đều rất gợi cảm.
Ống
chân nhỏ nhắn, bụng không một chút mỡ thừa, ngực tròn đầy nhưng không có vẻ
nặng nề, bờ vai và cánh tay nhỏ nhắn hoạt bát, cả mái tóc ướt, dường như tất cả
đều trở thành nhân tố thể hiện nét đẹp của cơ thể cô ấy trước mặt tôi.
Thấy
tôi cứ nhìn chằm chằm vào người mình, vẻ mặt Tử Hà ửng đỏ, cố ý giơ cao quần,
chắn ngang tầm nhìn của tôi.
Tôi
cười, vắt quần áo của cô ấy lên một thanh củi khác.
Quần áo
của chúng tôi tạo thành hai cái rèm hai bên, cộng với ba tảng đá, tạo thành một
không gian nhỏ có thể chắn những cơn gió nhẹ trong rừng. Tử Hà đi đến bên đống
lửa sưởi ấm. Lúc này, cô ấy chỉ mặc “bikini”, giơ hai tay về phía trước, ngọn
lửa nhảy múa trong ánh mắt cô ấy, vô cùng quyến rũ.
Nếu Tô
Tô mãi mãi là Tử Hà cũng hay. Hoặc giả, Tử Hà chính là hình hài lúc trưởng
thành của Tô Tô. Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, trong lòng thoáng qua vô số ý nghĩ.
Cành
cây khô cháy bùng bùng, tạo thành những khúc than đỏ hồng bên dưới. Đám lửa
cũng dần dần cháy đều hơn.
Tảng đá
bên cạnh được hơ ấm lên, Tử Hà lùi lại hai bước, ngồi lên đó.
“Anh
qua đây ngồi”. Cô ấy vỗ vỗ vào tảng đá, nói với tôi. Giọng nói như mệnh lệnh,
lại như dụ dỗ.
Tôi đi
đến, vừa ngồi xuống, đầu cô ấy đã ngả vào vai tôi.
Ngọn
lửa cháy đều đều trước mắt chúng tôi.
Không
gian sơ sài tạo nên từ ba tảng đá và hai tấm rèm như một sơn động cũ kỹ.
“Không
được đi châu Âu”. Những lọn tóc thanh mảnh của cô ấy táp vào ngực tôi, khuôn
mặt ấm áp đè lên vai tôi, khẽ nói.
Tôi
không nói gì. Ba người bọn Trình Lộ cộng với con người thật của em là Tô Tô
cũng không giữ được anh, thì một Tử Hà “ảo ảnh” như em sao có thể giữ được chân
anh.
Có
điều... lúc này, chắc bọn họ đang lo lắng tìm kiếm chúng ta?
Tôi sờ
vào chiếc quần treo bên cạnh, định tìm thứ gì đó có thể liên lạc được với Trình
Lộ. Đột nhiên sờ thấy điện thoại của Tô Tô, vội vàng móc ra.
“Đây là
đồ của em!”. Tử Hà thấy tôi lấy đồ từ trong túi quần cô ấy ra, nói.
Tôi sợ
động tác quá mạnh của cô ấy sẽ làm hỏng điện thoại, nên giơ cao tay lên, làm cô
ấy với hụt, ngã nhào vào lòng tôi.
Cơ thể
cọ sát vào nhau, bỗng nóng bừng. Cô ấy nằm ngang eo tôi, cái bụng săn chắc đè
lên đùi tôi, vẻ đẹp hoang dại, trông như một cô dâu nguyên thủy vừa bị tôi bắt
về.
Đột
nhiên cô ấy há miệng cắn vào eo tôi.
Tôi đau
quá, vội vàng hóp bụng lại, một tay ôm bụng, một tay đẩy cô ấy ra.
“Hi
hi”. Cô ấy cười sung sướng, lấy lại chiếc điện thoại trong tay tôi.
Khi tôi
ý thức được rằng mình mắc mưu, cô ấy đã mở điện thoại ra, màn hình đen ngòm, có
chút thất vọng.
Tay tôi
chạm vào mông cô ấy, bất chợt không biết nên để đâu.
“Đừng
động đậy”. Tử Hà nhắc nhở, nằm trong lòng tôi một cách thoải mái, nghịch ngợm
điện thoại.
Ôm một
cô gái đẹp, hồn nhiên trong lòng, tôi sao có thể lặng yên như nước được?
Làn da
nõn nà, mềm mại chạm vào cơ thể, cảm giác như đang được thưởng thức một món ăn
ngon.
Tử Hà
không cảm thấy nằm trên đùi tôi có vấn đề gì, thấy màn hình mãi không sáng,
cuối cùng trả điện thoại cho tôi.
Tôi cứ
nghĩ cô ấy sẽ ngồi dậy, ai ngờ cô ấy xoay người, nhẹ nhàng rúc vào lòng tôi. Cô
nàng này, không có việc gì cũng cứ có thói quen rúc vào lòng tôi, điểm này thì
hoàn toàn giống Tô Tô.
Trước
ngực tôi toàn là mồ hôi, sau lưng cô ấy cũng lấm tấm mồ hôi, cơ thể săn chắc
của tôi và cơ thể mềm mại của cô ấy chạm vào nhau, cộng thêm chút mồ hôi, tự
nhiên có cảm giác rất thân mật.
“Sao
thế? Có nhiều tâm sự lắm à?”. Tôi ôm vai cô ấy, thấy cô ấy im lặng không lên
tiếng, bèn hỏi.
“Em
đang nghĩ, rốt cuộc em là ai?”. Tử Hà thở dài, nói.
“Em là
Tử Hà mà”. Tôi nói.
Cô ấy
không nói gì, nhặt mấy cành cây bên cạnh, ném vào đống lửa.
Những
cành cây được châm lửa, cháy bùng bùng, rồi biến thành mấy cành cây khô, đứt
gãy trong đống lửa.
“Em
không nhớ được chuyện gì cả, có phải anh cũng rất đau khổ đúng không?”. Đột
nhiên cô ấy hỏi tôi.
Cô ấy
mím môi, tỏ vẻ như rất có lỗi.
Tôi
nghĩ chắc chắn cô ấy cho là mình bị mắc bệnh mất trí nhớ nghiêm trọng, mà không
ngờ rằng bản thân lại là cái bóng của một người khác.
“Không
có, bình thường khi anh và em ở bên nhau rất vui vẻ”. Tôi nhoẻn miệng cười nói.
“Nhưng
em không nhớ nổi”. Cô ấy nhìn tôi một cách dè chừng.
Đột
nhiên, cô ấy lại mỉm cười, ôm lấy cánh tay tôi: “Bình thường khi ở cạnh nhau,
chúng ta hay làm gì?”.
“Cùng
nhau nấu ăn, cùng nhau đi hát, thỉnh thoảng còn chơi trò kiss nữa”. Tôi nói với
cô ấy về những việc tôi và Tô Tô đã làm cùng với nhau, chắc không coi là lừa
dối cô ấy.
“Có cái
đó không?”. Bất chợt cô ấy hỏi tôi đầy tò mò.
Cô ấy
thẳng thắn như vậy, làm tôi không biết phải trả lời thế nào.
“Người
tên Tô Tô rốt cuộc là ai vậy?”. Tử Hà ngẩng đầu, đổi chủ đề.
Trong
ánh lửa, gương mặt cô ấy đặc biệt xinh đẹp. Ánh mắt long lanh khiến trái tim
tôi loạn nhịp.
Thân
hình quyến rũ nằm ngang người tôi, chỉ cần khẽ giơ tay lên là có thể ôm trọn cô
ấy trong lòng.
“Là em
gái của em”. Tôi nói dối.
“Anh
không phải là người đầu tiên nói với em như vậy, nhưng em luôn cảm thấy không
đúng”. Cô ấy vùi đầu vào ngực tôi, lắc đầu, cọ mái tóc bóng mềm của cô ấy vào
da bụng tôi, rồi cuối cùng dường như cô ấy đã hết phiền não, nói: “Mân, em thực
sự không nhớ chúng ta đã từng có cái đó chưa? Anh là người yêu của em, em nghĩ
chúng ta đã...”.
Cô ấy mới
nói được nửa câu, quay sang nhìn tôi ánh mắt mơ màng, không nói tiếp nữa.